9.
Cả nàng và đứa trẻ không nói cho nhau biết đã xảy ra chuyện gì. Hai người đều đinh ninh đối phương sẽ đến trấn Sa Hành như đã định.
A Lục không nói mình đổi hướng vì có người đuổi giết, còn đứa trẻ cũng không nói mình buộc phải rời thành sớm hơn dự kiến vì trong cung truyền tin Tứ hoàng tử mất tích.
Một hoảng tử mất tích là nó nhiều lắm cũng chỉ khiến vị trên ngai vàng kia ngứa mắt và vị đang điều hành triều đình phiền chán, quyết săn lùng cho ra nhẽ. Nhưng nó là hoàng tử còn nhỏ tuổi, ấu đệ vô tri, chắc thế, nên không cần phải dốc lực đi tìm.
Tứ ca của nó thì khác. Môt hoàng tử dợm bước vào hàng ngũ trưởng thành, ít nhiều đều có ảnh hưởng. Nhưng sau đó thì sao? Nó chạy trốn khỏi đại nội lộng lẫy kia, thoát kiếp sống - còn chỉ trong gang tấc. Người ở lại hẳn cũng như nó, tan tác tứ tán chỉ để tìm được một đường sống trước vị trên ngai, vị nhiếp chính và tướng quân. Lòng nó não nề.
Rời thành vội vã. Có lẽ tuổi tác của nó quá nhỏ, lại vác trên thân quần áo nồng nặc xú uế khiến người ta không buồn để ý. Rời khỏi thành, nó bám theo một ông lão đánh lừa chở thùng đựng đồ từ kinh thành về nhà. Rỉ ra vài giọt nước mắt, kể lể nó lạc chị trong đợt càn quét vừa rồi, nên muốn ra khỏi thành tìm chị.
Nó không thể theo kế hoạch về trấn Sa Hành, nó chỉ nghĩ ông lão này đưa nó đi đâu thì nó sẽ đi theo.
Nào ngờ, trên đường lại gặp A Lục.
Đứa trẻ không lấy làm mừng rỡ. Nếu như không muốn nói là đầy giễu nhại khi thấy nàng. Nàng hứa là sẽ đến chỗ nó hẹn cơ mà. Nhưng nó ngẫm lại mình, cũng vì bất đắc dĩ mà phải thay đổi kế hoạch, còn nàng thì sao?
"A Lục, sao chị không đến chỗ ta đã nói?"
A Lục ngẩng đầu, sau đó nói ra sự thật nàng bị đuổi giết. Cơn hờn giận lẫn thất vọng của nó biến thành thấu hiểu. Không áy náy, không gì cả, nó chỉ vỡ lẽ ra vì sao lại có người không nghe lời. Ra là có nguyên nhân. Xem chừng, linh cảm của nó vẫn còn đúng chán.
A Lục thế mà có thể thoát khỏi hai người đàn ông lực lưỡng. Nó nhìn nàng chằm chằm, gương mặt của nàng không xuất sắc bởi tảng mỡ núng nính khiến mắt nàng híp lại. Nó ghét bỏ cực kì
"Nếu muốn giả thân phận cho hai ta, cô phải xinh đẹp lên một chút!"
A Lục nghe thế liền rúm người lại nguầy nguậy lắc đầu. Nàng không bị thần kinh. Xinh đẹp trong thời loạn lạc này chỉ rước thêm phiền phức. Nàng tay không tấc sắt, bị người khác dòm ngó rồi cường bạo thì biết làm sao? Đâu thiếu những cô gái có chút tư sắc, vừa lừa vừa bán đến tận lầu xanh dùng dung nhan đem bán, đâu thiếu những mảnh đời chật vật chỉ vì quá xinh đẹp mà bị những kẻ có chức có quyền tước đi sự bình yên.
A Lục không biết nếu nàng gầy đi có xinh đẹp hơn không, nhưng nàng nhất định sẽ không rũ bỏ lớp phòng bị này của mình.
"Mà cô giảm cân chưa chắc đã xinh đẹp. Đại ý là cần phải thay đổi, không phải chị nói người khác tìm giết chị sao? Nếu trông cô vẫn y như vậy, đi đến nơi khác mà có lệnh truy nã thì phải làm sao?"
A Lục ngẩn người.
Nàng chưa từng nghĩ đến chuyện này. Đúng vậy, những kẻ đuổi giết nàng và lùng tìm quý nhân cạnh nàng đây chắc hẳn đã nhớ gương mặt mà vẽ lại nàng rồi. Nếu như thế... nàng cười khổ một tiếng, nàng thật sự phải thay đổi dáng người.
Nếu mọi người hỏi vì sao A Lục béo, nàng cũng chỉ biết cười trừ. Nàng ăn không đủ no, làm sao mà béo được. Nhưng nàng buộc phải béo, phải to lớn. Vậy là A Lục xem người thím ăn ít nhất trong nhà vì sao mà béo... haha, cuối cùng là do cơ thể tích nước, ăn một miếng là lại tăng cân. Không hiếm người bị như vậy, vậy nên A Lục chọn làm theo. Dù biết như thế đồng nghĩa với việc sức khỏe nàng sẽ kém khi bước vào tuổi xế chiều, nhưng nàng cũng chỉ có thể hỏi "có chắc nàng sẽ sống được đến lúc đó không?"
Hồi ở tướng phủ, người ta tha cho nàng một mạng phần vì nàng ngốc nghếch cái gì cũng làm, ai nàng cũng hầu, phần vì nàng không có tư sắc.
Nhưng giờ... đứa bé này nói với nàng
"Cô xấu và béo một cách đặc biệt, ghi nhớ hình dạng của cô rất dễ, trong cung chắc đã có hình của cô rồi! Vậy nên phải thay đổi thôi." đứa bé thì thào.
Vừa lúc, ông lão đánh lừa quay lại hỏi
"Hai chị em, dừng chân ở quán ăn phía trước nhé, lão đói rồi."
"Dạ, dạ!" hai người nhìn nhau.
Lúc xuống xe, như nghĩ ra cái gì nàng quay sang hỏi đứa trẻ.
"Tên của cậu là gì? Ta là A Lục cậu biết rồi..."
"A Cửu." đứa bé chớp mắt, nếu đã vờ là chị em, nó lấy cái tên nghe na ná thế cũng được. Nó còn là đứa con thứ chín nữa, A Cửu là phù hợp.
A Lục nhíu mày, sáu chín... haha không nên đâu.
"Là A Thất đi. Chứ giữ tên A Cửu, ông ấy hỏi A Thất với A Bát đâu thì phiền."
Đứa bé không biết đến suy nghĩ của nàng, thấy nàng nói hợp lý liền gật đầu. Vậy thì A Thất cũng được.
...
Có lẽ hoàng cung gọi hết người về để tìm tứ ca của A Thất, trên đường đi cả hai đều không gặp bất cứ khó khăn trở ngại gì. Chỉ có A Lục mỗi lần rút tiền ra, gương mặt nàng lại tái đi một chút. Ăn ở đều cần tiền, nàng không thể cứ một đường mà tiêu tiền như thế.
A Lục rất xót xa. Bánh bao nàng mua cũng phải hai bữa nàng mới dám ăn hết một cái. Dù lương khô có nhưng nàng cũng sợ lắm, ăn rồi thì hết mất. Nên trên đường nàng tằn tiện bao nhiêu, A Thất liền thấy nàng bần tiện bấy nhiêu.
"Cô đừng có tằn tiện như thế, cái gì cần tiêu vẫn phải tiêu!"
A Lục lắc lắc đầu. Nàng không có năng lực đi đến đâu ra tiền đến đấy. Vậy nên tiết kiệm là quốc sách. Lúc trước, một mình nàng nàng đã đủ chật vât rồi, nhưng giờ có thêm một đứa trẻ nữa.
A Thất bĩu môi với nàng, còn nàng nhìn bánh bao trong tay mình mà suy ngẫm. Nàng ăn đạm bạc cũng được, nhưng trẻ con ăn ngon một chút thì hơn. Vậy nên chỉ cần có cơ hội, nàng sẽ gọi cho nó một bát mì có ít thịt vụn. Nghèo khó như vậy, làm sao dám mơ ước những món ăn xa xỉ như thịt nướng, thịt heo thành tảng, thịt bò thành miếng cơ chứ.
A Thất kinh ngạc, nhưng mỗi khi được ăn mì hay hoành thánh, nó cũng đều xẻ nửa cho nàng ăn, nàng chỉ ăn một nửa của một nữa. Những lúc như thế, nó đều gắt gỏng.
"Cô ăn nhiều lên. ta còn trông chờ cô hầu hạ ta, đưa ta về phương nam thuận buồm xuôi gió đấy."
A Lục cười rồi cũng hì hụi ăn.
Lúc đến Quan San, A Thất thấy A Lục lấy ra một mạch tiền, gồm mười phân tiền đưa cho ông lão đã giúp đỡ họ suốt một chặng đường. Nó nhìn thấy nàng khảng khái trả tiền như thế không khỏi kinh ngạc. Biết nó ngạc nhiên khi mình hào phóng, A Lục bẽn lẽn giải thích
"Ăn không ở không người ta suốt một tuần liền, tiền lừa cũng phải tính chứ. Ông lão không để chúng ta trả tiền suốt hai tuần đi đường vừa rồi đâu. Trả lại ông ấy, đắt hơn một chút cũng được, không nợ ân tình là tốt nhất."
A Thất nghe nàng nói, nó hơi chột dạ. Giữa nó và nàng có nợ ân tình không nhỉ? Nó gạt phắt đi suy nghĩ này. Ân tình này nàng cho nó, ngày sau nó trả nàng gấp bội là được. Dù rằng, trả được hay không cũng còn phải tính.
"Cậu muốn ở Quan San lâu không?"
Nó nghĩ nghĩ rồi lắc đầu.
"Vậy ở tạm đây ba ngày nhé! Chuẩn bị đến Tô Kỳ, cần bao nhiêu tiền và lương thực nhỉ?"
Từ phương bắc ngược về phương nam rất rất xa xôi. Quan San đi mất hai tuần, về phương nam kia phải mất bốn tháng ngày đường nếu họ thuận tiện là đi nhờ được xe. Còn không... hai người đi bộ, không biết đi bao lâu mới đến nơi được.
A Lục bắt đầu nhẩm tính lại số bạc nàng đang có, sau đó quay sang trao đổi với A Thất.
"Ở Tô Kỳ, chúng ta có chỗ ở chưa?"
"Đoán là có." đứa bé cúi mặt, lúc lắc ngón chân.
"Sao lại đoán là có?" A Lục hốt hoảng "Giá nhà ở đó là bao nhiêu..."
"Ta chỉ đoán thôi, thân mẫu là con nhà thư hương, nhưng biến cố gia tộc khiến thân mẫu từng phải ở Tô Kỳ mấy năm. Thân mẫu hay nhắc với ta về ngôi nhà của người ở đấy. Lúc người về kinh được ngoại tổ đón về, căn nhà đó không có ai trông giữ nữa."
A Lục trầm ngâm.
"Nếu về trấn Tô Kỳ, người ta có tìm đến chỗ này không. Ai cũng hiểu người như cậu sẽ cố gắng chọn nhà ngoại nương nhờ mà..."
A Lục không thẳng thắn nói ra thân phận của A Thất. Nàng cũng chỉ đoán mò nó nằm trong hoàng gia tông tộc thôi. Đến mức phải có quan binh truy bắt, chắc là quan trọng hơn cả tông tộc đấy một chút. A Thất hiểu điều nàng muốn nói, nó hạ giọng đáp lại
"Trừ thân phụ và một số người thân tín, không ai biết thân mẫu từng ở Tô Kỳ."
Mẫu phi vào cung với một thân phận quý nữ Định Bắc tướng quân. Với một mẫu tộc làm tướng quân, đáng lẽ, nó và mẫu phi không thể đi đến bước đường này. Nhưng làm gì có chuyện tốt đẹp đến như thế. Ký ức và thân phận là những nỗi đau tồn tại chồng chất, không thể không nhắc đến, nhưng nhắc đến lại chỉ khiến nó đau lòng.
Cửu hoàng tử tôn quý, Quý phi Tô thị cao quý, nhưng sau cùng, biến cố triều đại, nước mắt nhuốm mùi tanh, không phải người chết, người lưu lạc ư. Nó rũ mắt, dịu dàng tiếp tục an ủi A Lục.
"A Lục, về Tô Kỳ đi, thân mẫu của ta nói rằng người trong trấn Mai Hoa đấy là những người tốt nhất thế gian này. Nếu có ngày có thể tự do, thân mẫu sẽ về đấy."
A Lục nhìn nó.
Nàng ngẫm nghĩ một chút, sau đó đưa ra quyết định ở lại Quan San kiếm tiền. Nàng cần phải kiếm thêm ít nhất hai, ba lượng bạc nữa nàng mới dám đi về phương nam kia.
Quan San lạnh. Phương bắc lúc nào cũng lạnh.
Nàng ngẫm kĩ rồi, phải xem xem quanh đây có gì để bán không mới được. A Lục nhìn hai bàn tay trắng trơn mà thô ráp của bản thân, lại nhìn sang A Thất mới chín tuổi mà nhà tan cửa nát, nàng biết những ngày tới phải dựa vào mình nhiều hơn nữa. Hoặc, thảm hơn... A Lục cúi đầu, e là cả đời này nàng chỉ có thể dựa vào bản thân mình mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip