#6
Haiz, mệt, quá mệt
Mãi mới xong một ngày với giáo viên mới, giờ thì...
Nhà ơi, mày ở đâu thế?
Ugh, tôi chẳng muốn ngủ ngoài đường đâu, nhất là nhà tên kia thì không bao giờ, hay là kiếm gã nào sống một mình rồi giết quách cho xong để lấy căn nhà nhỉ? Ôi, thú vị thật! Cứ tưởng tượng cái mặt đang van xin và cái cảnh cây kéo của tôi cắt một đường ở bụng lên đến ngực, moi móc lục phủ ngũ tạng của hắn và giơ lên trước mặt... Quá hạnh phúc, chỉ cần nghĩ tới thôi
Mình đã không thể chịu nổi rồi
"Dừng lại đi"
Hả, cái gì lên tiếng vậy?
"Làm ơn...đừng giết người nữa"
Những suy nghĩ của tôi, chẳng biết ở đâu ra, tôi cố gắng chống lại nó, nhưng dường như có một năng lực nào đó, tôi bắt đầu nghe theo nó
Khoan
Mày đang làm gì vậy, Miyazaki?
Mày trở nên nhân hậu từ lúc nào thế?
Mày quên rằng mày là sát thủ sao?
Mày biết là sát thủ phải làm gì chứ?
Tôi vô thức ôm đầu, không phải vì đau, mà là nghĩ xem mình nên theo hướng nào. Một bên giết, một bên không. Cứ thế, tôi tưởng mình đã mất trí vì chơi cái trò bình chọn này
-Miyazaki
Tôi buông tay, là Karasuma-sensei
-Em ổn chứ?
-Ổn
-Tôi đã thương lượng với chính phủ, họ đồng ý cấp cho em một căn nhà, theo tôi
Nói thật, nghe thế mà mình suýt phát khóc. Cuối cùng ông giời cũng có mắt, nếu không mình sẽ giết người mất. Ngoài mặt tôi vẫn chẳng có cảm xúc gì. Đơn giản là, đeo mặt nạ, quen rồi
Bước vào xe của Karasuma-sensei, vừa đi tôi vừa ngắm cảnh. Giờ mới thấy, thành phố này đẹp thật, hàng cây xanh trải dài con phố. Không như thế giới kia, hàng cây cổ thụ mọc ngàn năm, chặt phát hết luôn
-Đến nơi rồi
Tôi xuống xe, trước mặt là một căn nhà bình thường như bao nhà khác. Không cầu kì, không hoa lệ, nó đem lại cho tôi cảm giác bình yên
Bên trong khá bình thường, nhưng tôi rất vui vì sự ấm cúng của nó. Sẽ tốt hơn nữa nếu có một gia đình
Gia đình?
Là cái gì?
Tôi bị bố mẹ bỏ rơi ngay từ lúc sinh ở bệnh viện. Thế quái nào cái bệnh viện đó lại liên kết với tổ chức, một mối quan hệ mờ ám. Sau này tôi mới biết đó là vụ buôn người. Những đứa trẻ bị bỏ rơi đó sẽ được vào khu thí nghiệm. Tôi cũng vậy, nhưng lúc lên năm thì được chuyển qua bên huấn luyện sát thủ. Bởi vì họ không thể làm được thí nghiệm trên tôi. Không phải không làm được, mà do hồi đó trước khi thí nghiệm tôi vơ phải cây kéo đâm thủng mắt chúng nó. Lần nào cũng vậy, lúc đó tôi mới 4 tuổi. Tổ chức phải cho người trói tôi rồi bắt đầu thí nghiệm, xong xuôi thì tra tấn...
Kệ, nghĩ nhiều làm gì, bố mẹ á? Éo cần thì thôi. Tôi xếp đồ, nấu ăn rồi ngủ luôn, trong đầu chỉ nghĩ rằng, có nên bắt đầu lại không?
-------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau
Hôm nay tiết đầu là Hóa, nhưng đầu tôi đang rủa thầm con bạch tuộc. Nó bắt học sinh mua bánh kẹo để làm thí nghiệm, tốn cả tiền, đảm bảo làm xong nó trấn sạch đồ cho coi
Loáng một cái mà bàn tôi đã có đủ đồ thí nghiệm, xem ra màn ám sát lén lút chả thành công
-Các em nhìn thấy nó đã trở thành màu đỏ nhạt chưa?
Ổng Koro cho chiếc thạch bút chì vào nước, toàn là hóa chất chảy ra, tôi tức ổng vì dám lấy đồ ăn làm thí nghiệm, phần khác là ổng khiến tôi từ nay chẳng dám ăn mấy đồ đó nữa
-E...Etou...Sensei?
-Sao thế, Okuda-san?
'CẠCH'
-Xin thầy hãy uống lọ thuốc độc này
Cả lớp sốc phải biết, trừ tôi. Thế này phải nói là vụ ám sát thành thật nhất lịch sử, làm gì có chuyện đi giết người mà đứng trước mặt hắn nói: "Ta sẽ giết ngươi". Khác nào lạy ông tôi ở bụi này
Ơ, mình hay làm thế mà
Kệ, quan trọng hơn là ổng thầy sẽ như thế nào khi uống mấy lọ đấy. Cả lớp cũng chờ đợi điều này. Nếu được họ có thể chế thuốc giết ổng rồi
Lọ thứ nhất
-Hự...
Ổng bắt đầu có những biến đổi, nhưng chỉ giống kiểu đau tim thôi, đau gì thì cũng phải nhanh lên chứ. Ổng quay cuồng, cả lớp hồi hộp chờ đợi. Mặt ổng bắt đầu xuất hiện...
Một cặp sừng
-HẢ!!!
Cả lớp hét lên, trừ tôi. Không phải khinh, mà là sốc. Nặng đến mức không hét được thành tiếng. Chả hiểu nhỏ đó chế cái gì nữa. Nhưng mà hay phết, sau này có thể nhờ nhỏ chế thuốc cùng mình nhỉ, quá tuyệt cho ý nghĩ này
-À, cái này là Natri Hydroxit, tuy độc với người nhưng vô hại với thầy
-Vậy...vậy ạ?
-Xem nào, còn hai cái nữa nhỉ, itadakimasu.
Chẹp, ghê thật, uống hai chất độc cùng một lúc mà vẫn còn sống thì chỉ có quái vật thôi, mà ổng vốn là quái vật rồi còn gì
Mải nghĩ nên giờ tôi mới để ý đến mặt ổng, buồn cười không chịu được
Mặt ổng mọc cánh
-Hm, cái này là Thallium Acetate. Giờ còn cái cuối, nhỉ?
Cái lọ to hơn hẳn hai lọ kia, ổng lại hốc tiếp, có vẻ công dụng mạnh hơn hai lọ kia, với cả cũng là lọ cuối nên cả lớp càng thấy tò mò
-Cái gì thế kia?
-Sao tự nhiên mặt ổng thành poker face thế?
-Trông ngu không tả nổi
-Mặt đơ như chưa từng bị đơ ấy
-...
Xém nữa thì tôi đổ hóa chất ra lớp. Nhìn mặt ổng vừa đần vừa thộn, đúng là ngu không tả nổi
-Dù các em có ghét thầy, nhưng đừng ghét việc ám sát nhé
-Ổng nói gì vậy?
-Cái giọng đấy là sao chứ?
Nghe mà buồn cười, sau đó ổng bảo Okuda-san ở lại chế thuốc, biết hết trò vui rồi tôi bắt đầu trốn tiết, mặc cho ổng Koro gào thét ở lại
Giờ thì quậy cơ sở chính
Công nhận xuống núi mà cũng nhọc thật. Nhưng mối thù với ông hiệu trưởng còn đấy, mà hỏi tại sao mình thù ổng hả? Chả vì gì hết, mình ghét ai thì thù thôi, cho dù người ta chẳng làm gì mình
Mò thêm vài bình sơn rồi tới phòng hiệu trưởng
Nhìn cái cửa mà tức, tiện tay xịt luôn bình sơn. Chơi về nghệ thuật thì chả đứa nào hơn được mình. Chỉ vài phút sau, cánh cửa phòng hiệu trưởng đã trở thành một vườn hoa sáng chói hơn bao giờ hết
Nhìn lại thành quả của mình, vui thì có vui nhưng có gì đó chưa đủ. Thế là tôi lại xách thêm xô nước, mở hé cửa phòng, thấy ổng đang ngồi làm việc. Tôi lại bấm nút, cây kéo trở thành dây thừng, thấy cái móc trên cánh cửa phòng, liền tạo thành ròng rọc. Đang hí hửng sắp đưa được xô nước lên thì
-Này
Giật mình, tôi thả tay ra và chạy, thế nào vừa quay đầu lại thì đụng phải người, choáng váng và ngã, nhưng tệ hơn là...
'RẦM, ÀO'
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip