Chap 24

"Kim Hàn Bân!!!"

Hanbin bực dọc gõ rầm rầm lên cánh cửa nhà vệ sinh, thanh âm trong giọng nói rõ ràng là đã mất hết kiên nhẫn. Kim phút đồng hồ nhích dần sang số 12. Một tiếng. Hàn Bân cắm rễ trong nhà vệ sinh đúng một tiếng. Hanbin từ bực bội chuyển sang lo lắng. Đừng bảo là cậu ta ngất xỉu hay là gì trong đấy nhé!

"Cậu ấy vẫn chưa chịu ra à?" - Trí Quân chỉn chu trong bộ đồng phục học sinh, tay còn bận phủi mấy đường nhăn chưa được ủi kỹ. Cũng tại cái người đang áng ngữ suốt một giờ qua kia, báo hại mọi người phải xếp hàng chờ đến lượt ở toilet dưới nhà. Chỉ tội cho Hanbin, vì nhường cho hai anh em cậu để không bị muộn giờ học mà đứng chịu trận mãi ở đây.

"Chân Huân hyung đi trước rồi hả?"

"Ừ. Đi bao giờ chả biết luôn. Thôi tôi đi đây."

Trí Quân mỉm cười chào Hanbin. Nốt hôm nay nữa thôi là sẽ được nghỉ. Chưa khi nào Trí Quân lại thấy năm mới ý nghĩa như thế này.

Cửa phòng vệ sinh kêu cạch. Hàn Bân bước ra, tóc tai rối nhùi, áo quần nhàu be bét, hai mắt mở thao láo vẫn còn dính vài vảy ghèn đã khô cong. Hanbin trợn tròn mắt, chân vô thức lùi lại vài bước. Nhưng Hàn Bân dường như chẳng nhận ra cái ý cậu-ta-trông-thật-kinh-khủng trong chuỗi hành động của Hanbin, khò khè hỏi:

"Đi hết rồi chứ?"

"Cậu hỏi ai? Mà này, cậu ở lì trong đó làm cái gì vậy hả? Cậu còn chưa rửa cả mặt. Tôi sắp chết đi được rồi!"

"Hai anh em họ?"

Hanbin nhanh chóng chen vào khe hở giữa cánh cửa với thân hình lếch thếch của Hàn Bân, trước khi đóng sập cửa liền ừ một tiếng.

Hàn Bân thở hắt ra nhẹ nhõm. Cậu lờ đờ tiến về phòng, quơ đại vài quyển vở nhét vào cặp, tháo bộ đồng phục đang treo trong tủ ra vắt lên vai, lờ đờ đi xuống dưới nhà, chui vào toilet, lờ đờ đánh răng rửa mặt, lại lờ đờ thay áo quần. Đồng hồ chỉ 7h30. Mặc kệ chuyện mình đã trễ đến tận 30 phút và hiển nhiên là ông bác bảo vệ khó tính sẽ chẳng đời nào cho cậu vào trường, Hàn Bân vẫn xỏ chân vào đôi giày thể thao màu be, lững thững thả người trôi tự do về phía trước.

Đứng trong sân nhìn ra, Hanbin tự hỏi không lẽ cậu ta bị như vậy là do hậu quả của bia tối qua? Nhưng theo Hanbin biết thì bia ở đây lạt thếch và độ cồn chẳng thấm vào đâu. Hơn nữa, Hàn Bân là người có tửu lượng không tồi. Thế thì lý do là gì mới được chứ?

—-

Sáu người ngồi xung quanh bàn ăn. Mùi thức ăn và cơm nóng bốc lên ngào ngạt. Nhưng hình như chẳng có ai muốn động đũa trước. Ông bà Kim có vẻ như đang có chuyện gì, hai người cứ nhìn nhau phấn khích. Còn Chân Huân và Hàn Bân thì cứ cắm mặt xuống đất, dường như chuyện ngẩng đầu lên sẽ làm họ ngất đi vì khó thở hay sao đấy.

"Ta có chuyện này muốn thông báo cho mấy đứa" - ông Kim đằng hắng, trịnh trọng lấy ra một tờ giấy khổ a4 đặt lên bàn. Là giấy đăng ký kết hôn.

"Chúng ta muốn hợp pháp hóa việc này trước, hôn lễ sẽ diễn ra sau. Vả lại, để tránh lời ra tiếng vào không nên, các con biết mà" - dì Kim ướm lời, vẻ mặt dò xét từng biểu hiện của Hàn Bân và Chân Huân. Bà đâu có biết rằng cái lý do khiến chúng như vậy không phải là do bà.

Hàn Bân hờ hững nhìn vào dòng chữ đỏ nổi trên tờ giấy trắng phau, cứ nhìn chằm chặp vào đó rồi cười lấy lệ một cái. Thật sự là mấy con chữ đó chẳng đọng lại chút gì trong đầu cậu. Nó nhảy tưng tưng, múa may vài cái rồi biến đâu mất. Vô tình chạm phải ánh mắt của Chân Huân, Hàn Bân giật mình, lại cúp cặp lông mi xuống, lí nhí trong cổ họng câu chúc mừng dì.

Hanbin và Trí Quân từ nãy đến giờ ngồi yên quan sát, hình như đã hiểu ra vấn đề. Chắc hẳn có chuyện gì giữa Chân Huân và Hàn Bân. Cách xử sự của bọn họ đã nói lên hết ráo.

"Ta còn chuyện này nữa muốn nói" - ông Kim nhìn sang bà Kim, mỉm cười hiền hậu, một nụ cười không thể tình cảm hơn được nữa - "Ngày mai ta và bà ấy sẽ đi du lịch, khoảng một tuần. Mấy đứa ở nhà sẽ không có việc gì chứ? Chân Huân, từ mai là được nghỉ tết đúng không?"

"Dạ? À, vâng. Mai là được nghỉ rồi bố."

Chân Huân luống cuống tay chân đến nỗi đánh rơi cả đũa muỗng xuống đất khi nghe ông Kim hỏi đến. Mồ hôi đọng li ti dưới mũi mặc dù thời tiết dạo này đã khá là lạnh. Hanbin nhìn Trí Quân, nghiêng nghiêng đầu tỏ ý chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trời lạnh mà, làm gì nóng đến toát mồ hôi như thế.

Bữa ăn kết thúc trong một bầu không khí gượng gạo với mấy câu bông đùa của ông Kim và những tiếng cười phụ họa cho có của ba người-bình-thường, còn hai người kia, không nhắc đến!

Hàn Bân và Chân Huân ăn xong liền một mạch đi lên phòng rồi nằm lì trong đó, mặc cho Toàn Vũ, Duẫn Hanh, Đông Hách và Tuấn Hồ mang sang cả một rổ nho xanh mọng ngồi dưới nhà í ới gọi với lên. Hanbin to nhỏ kể lại chuyện sáng nay cho cái đám đang loi nhoi thắc mắc kia, cả chuyện ông bà Kim ngày mai sẽ đi du lịch.

"Cơ hội tốt!" - Duẫn Hanh cười hí hửng, tay vỗ đen đét lên đùi Toàn Vũ liền bị Toàn Vũ thụi cùi chỏ vào hông - "Nhưng hai tên đại ngốc đó có nắm bắt được không nhỉ?"

"Nếu họ nghĩ tới nhau..." - Đông Hách nhún vai, nhón lấy một quả nho cho vào miệng - "Như tụi này!"

Toàn Vũ ôm lấy cổ cố tạo vẻ mắc ói quá má ôi trước hành động trẻ con của Đông Hách. Tuấn Hồ cười thỏa mãn vuốt vuốt sống mũi Đông Hách, lơ đẹp cái nguýt dài ngoằng của Duẫn Hanh.

Trí Quân lại nhìn sang Hanbin cười cười. Ừ thì chuyện giúp hai người họ gương vỡ lại lành quan trọng thật đấy, nhưng ở đây còn có hai con người cũng đang ngụp lặn trong thứ xúc cảm mới mẻ vừa được thừa nhận đây này!

—-

Chờ cho đến khi bóng chiếc taxi chạy hút tầm mắt, bốn người mới lò dò đi vào nhà. Không khí ngượng ngập vẫn bao trùm lấy hai người mà ai cũng biết là ai rồi đấy!

Đêm hôm qua, dù cho Hanbin có khéo léo hỏi thế nào thì Hàn Bân vẫn một mực không hé răng một lời về chuyện đã xảy ra trong phòng Chân Huân. Nhưng cậu để ý thấy rằng hai gò má Hàn Bân hơi hây hây đỏ mỗi khi nhắc đến Chân Huân. Hanbin đem chuyện đó nói với Trí Quân. Hai người ngồi ngây ngốc dưới tán cây phong đang dần trụi lá, nghĩ thế nào cũng không ra.

Trở vào nhà, Hàn Bân nằm úp mặt trên ghế sopha, tivi đang chạy đoạn nhạc dạo đầu của một chương trình thế giới động vật. Dưới bếp, Chân Huân đang lui cui chiên trứng với một sự gượng ép rõ ràng. Nếu không phải vì Trí Quân cương quyết đòi ăn trứng opla cho bữa sáng thì chắc hẳn giờ này anh đang yên vị trên phòng với vài quyển sách rồi. Nhưng anh thừa biết, sẽ chẳng có chữ nào chui vào đầu anh nổi. Cứ nghĩ đến Hàn Bân đang ở trên phòng khách, rồi sẽ bất ngờ đụng mặt cậu ấy khi đang đi loanh quanh trong nhà, Chân Huân chỉ muốn bỏ đi đâu đó cho xong. Nhưng biết làm sao khi anh là người lớn nhất ở đây, và bố đã giao cho anh nhiệm vụ chăm sóc ba đứa em nhỏ tuổi kia? Chân Huân thở dài thượt, không để ý rắc muối lên đầy mặt trứng, cũng chẳng thèm nhìn lại, cứ thế cho vào dĩa đặt lên bàn.

Không thể tiếp tục ép cái bao tử rỗng tuếch đang réo inh ỏi trước mùi trứng chiên bay ra từ trong bếp thêm được nữa, Hàn Bân theo sau Trí Quân và Hanbin ngồi vào bàn ăn. Gì thì gì, muốn trốn hay tránh né thì phải no trước đã.

Nhìn hau háu vào lòng đỏ trứng chưa chín hẳn trên dĩa, Hàn Bân cảm thấy rất hài lòng vì đây quả thực là kiểu opla cậu thích ăn nhất. Hàn Bân cho một miếng thật to vào miệng cùng một mẩu bánh mì. Chưa nhai đến cái thứ ba, cậu đẩy toàn bộ những thứ trong miệng ra khỏi, nỗ lực khạc hết tất cả những dư vị còn tồn đọng lên phần trứng còn lại.

"Hyung đổ hết muối vào đây hả???" - Hàn Bân khó khăn lè lưỡi. Cái vị mặn đến nhức đầu làm cậu không thể đứng dậy nên chỉ biết huơ huơ tay chỉ về phía bình đựng nước.

Chân Huân ngay lập tức chạy ào đến cạnh Hàn Bân với cốc nước trên tay, khuôn mặt méo mó nhìn cậu hai hơi uống sạch cốc nước đầy ụ. Ai mà biết anh đã cho bao nhiêu muối vào dĩa trứng đó chứ!

"Em...em ổn chứ?"

Hàn Bân lừ mắt nhìn Chân Huân rồi đẩy ghế đứng dậy, bỏ lên phòng. Thấy Chân Huân cứ ngắc ngứ như gà mắc tóc, Hanbin đẩy anh đến chân cầu thang, nhẹ giọng nói:

"Tốt nhất là hyung nên nói chuyện với cậu ấy nếu không muốn khoảng cách giữa hai người ngày càng xa hơn."

"Nhưng hyung..."

"Đừng lo lắng gì hết. Chỉ cần hyung cho cậu ấy thấy tình cảm của mình thôi. Cậu ta chỉ đang chờ hyung mở lời trước thôi."

Hanbin hài lòng nhìn Chân Huân bước từng bước lên cầu thang. Tự thưởng cho mình một lời khen dù cậu không chắc rằng Hàn Bân có thật là đang chờ Chân Huân mở lời trước hay không nữa.

Từ khi đến đây, Hanbin đã thay đổi. Rất nhiều.

—-

Hơi đất ẩm chen vào những khe hở tí xíu của cửa sổ bằng gỗ cũ, ôm lấy không gian xung quanh Hanbin. Gió lạnh lùa vào làm cậu khẽ rùng mình. Kéo cao tấm chăn lên ngang ngực, Hanbin dụi mặt vào cái chỗ đang tỏa ra hơi ấm bên cạnh mình. Dễ chịu thật! Hanbin cuộn tròn cả người lại, cảm thấy như có một vật rắn chắc nhưng mềm mại vắt ngang thân mình, kéo cậu vào sát chỗ ấm áp ấy.

Xì xầm, xì xầm.

Khúc khích.

Xì xầm, xì xầm.

Hanbin hơi cựa mình, bị những thứ như tiếng người cười nói rúc rích đánh thức.

"Hai người này lừa hết tất cả chúng ta!"

"Lại còn ngủ chung. Kìa kìa! Ôm chặt hơn nữa kìa!"

"Toàn Vũ, hay chúng ta..."

"Hyung im đi!"

"Chân Huân, hyung biết chuyện này chứ hả?"

"Mà này, hai người hòa nhau rồi?"

Lần này Hanbin mở mắt hẳn, loáng thoáng thấy vô số khuôn mặt đang nhìn mình, bàn tán rôm rả. Cậu nhìn sang bên cạnh, xém chút hét toáng lên khi gương mặt Trí Quân đang kề sát vào mặt mình. Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ nửa đêm cậu bị mộng du rồi mò sang phòng cậu ấy? Những người này...? Toàn Vũ, Duẫn Hanh, Đông Hách, Tuấn Hồ? Họ làm gì ở đây? Họ đã thấy hết rồi?

Hanbin bàng hoàng ngồi phắt dậy, nuốt nước bọt nhìn quanh. Không đúng! Đây vẫn là phòng của Hàn Bân. Nhưng sao Trí Quân ở đây? Còn Hàn Bân, cậu ta đâu?

"Hanbin, hyung giấu kỹ quá nha!"

"Thật không ngờ á nha!"

"Tình quá nha!"

"Thôi đủ rồi!! Hàn Bân! Kim Hàn Bân! Cậu giải thích chuyện này cho tôi!!!"

Hanbin gào lên. Trí Quân ngồi bên cạnh nheo nheo mắt vì ánh sáng gắt rọi vào, ngơ ngác nhìn xung quanh. Vai áo bị trễ xuống một bên vai làm lộ ra phần xương quai xanh cùng làn da trắng nõn với chút màu hồng hồng của vết sẹo trước ngực càng làm không khí thêm ám muội. Mới sáng sớm sao lại tập trung đông đủ thế này?

—-

"Khoan! Ý hyung là hai người đã làm lành?" - Toàn Vũ nghi hoặc hỏi. Mới mấy hôm trước chuyện còn bung bét thế mà nhanh như vậy đã thành ra không có gì. Uổng công cả đám ngồi suy nghĩ bàn kế hoạch tác chiến đủ thứ.

Hàn Bân gật gật đầu. Vẻ rầu rĩ lúng túng thường ngày thay bằng nụ cười tinh nghịch trước đây vốn có. Chân Huân cũng cười thật tươi nhìn Hàn Bân.

Chỉ có Hanbin là đang kiềm chế để không nổi điên trước hành động điên khùng không báo trước của Hàn Bân.

"Vậy là cậu thừa nhận chuyện chủ động đổi phòng với Trí Quân mà không hỏi ý tôi?" - Hanbin cố tình nhấn mạnh bốn chữ cuối nhưng có vẻ như những kẻ tò mò kia chỉ muốn biết mối quan hệ giữa cậu và Trí Quân chứ cũng chả bận tâm gì mấy chuyện ý của cậu nó quan trọng thế nào.

"Nhưng cậu ta cũng đồng ý" - Hàn Bân nhún vai, trưng ra vẻ mặt chẳng có chút gì gọi là biết lỗi.

"Thật ra tôi đã xuống phòng khách nằm được một lúc nhưng lạnh quá nên..." - Trí Quân gãi gãi đầu. Hình như cậu là người duy nhất quan tâm đến tâm trạng của Hanbin lúc này.

"Nhưng hai người ôm nhau."

"Lại còn rất hạnh phúc."

"Thì bọn tôi đang hẹn hò mà."

Hanbin ngỡ ngàng nhìn Trí Quân, lại nhìn mấy cái miệng đang há hốc ra kia, bất lực thả người nằm dài lên bàn. Giá mà có thể thừa nhận trong một hoàn cảnh tốt hơn thì...

Trí Quân là tên đại trùm siêu cấp ngố!!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip