Chap 31

Tiếng đồng hồ tích tắc nhịp từng giây vang vang trong không gian bó chặt của bốn bức tường. Bầu không khí yên tĩnh chồng chéo đủ loại tâm tình bao trùm lấy bốn người. Tiếng quần áo chạm vào nhau loạt xoạt vang lên rồi đột ngột ngưng lại. Junhoe định hút thuốc nhưng không biết gói thuốc đã bị rơi mất từ lúc nào rồi. Đối diện cậu, Donghyuk hai tay bấu chặt đầu gối, mắt chớp liên hồi vì lo lắng. Mấy cú đấm cậu định tặng cho Junhoe có vẻ như đã bị gió cuốn phăng đi ngay từ khi hai người chạm mặt nhau rồi thì phải.

Hanbin và Trí Quân vẫn lặng lẽ nhìn nhau từ đầu tới cuối. Có lẽ chính họ cũng không thể tin được mọi chuyện đột ngột xảy đến cùng lúc thế này. Nếu nói đây là một bộ phim thì chắc ai cũng tin ngay tắp lự. Vượt qua lằn ranh giữa hai thế giới, tìm thấy ký ức bị mất và cuộc chạm trán bất ngờ của những kẻ yêu nhau. Niềm hạnh phúc đoàn tụ là thứ mà không một câu chữ nào có thể diễn tả hết. Hai người chỉ ngồi bất động, cố gắng thu trọn hình ảnh chân thực của đối phương vào mắt, thầm biết ơn và xót xa sự trêu ngươi trái khoáy của cuộc đời. Mọi lời nói lúc này chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Đối với họ, việc nhìn thấy nhau như thế này đã là một sự ban ơn không thể đền đáp.

Junhoe không tài nào chịu nổi sự im lặng, càng không thể chịu nổi việc phải đối diện với Donghyuk liền đứng lên bỏ vào phòng, mặt đăm đăm như có hàng tấn chì đang đè nặng. Hơn nữa, nhìn Donghyuk, Junhoe sợ mình sẽ bị làm phiền bởi những chuyện không đáng nhớ. Donghyuk với Junhoe mà nói, là một người không-bình-thường. Và chính vì cái sự không bình thường đó mà Junhoe luôn tìm cách né tránh, thậm chí là cậu sau khi biết tin Donghyuk tìm mình đã bỏ luôn chỗ ở cũ mà chui đầu vào cái ngóc ngách tạm bợ này.

Donghyuk ngước mắt nhìn Junhoe đóng sập cửa phòng, môi run rẩy mím lại vì tức giận. Hắn ta làm thế là có ý gì? Không phải chính cậu mới là người phải chán ghét chết đi được khi gặp hắn hay sao? Ngu ngốc! Lần nào cũng bị cái tình cảm yếu đuối chết tiệt đó chế ngự! Ít nhất cũng nên cho cậu một lời giải thích chứ!

Hanbin nhìn Donghyuk không cam tâm trông theo Junhoe liền đứng dậy, kéo Donghyuk đến trước cửa phòng, một chân đạp tung cửa, đẩy Donghyuk vào trong rồi khóa luôn chốt ngoài lại mặc cho hai người la lối, đập cửa rầm rầm đòi mở. Tốt nhất là cứ dứt khoát một lần rồi thôi, cứ dây dưa thế này, thể nào cậu nhóc cũng đổ bệnh vì bứt rứt.

Hanbin ngồi xuống cạnh Trí Quân. Hai cánh tay chạm vào nhau tạo ra một dòng tĩnh điện nổ tí tách chạy dọc cơ thể. Hanbin những tưởng mình sẽ khóc lóc, ôm hôn ầm ĩ khi gặp lại người mình muốn gặp nhất trong đời nhưng sự thật diễn ra lại không như vậy. Cả Trí Quân, người đang ngồi bên cậu cũng thế. Hình như tưởng tượng và thực tế luôn luôn cách xa nhau một trời một vực.

Hanbin hắng giọng. Đúng vậy, không thể cứ tiếp tục giữ im lặng mặc dù trong tình huống này, một kẻ từ nhỏ tới lớn không biết cách xử lý sự ngượng ngùng như cậu, việc nói hay làm ra một hành động gì cũng đều trở nên rất bất thường và ngu ngốc. Nhưng Hanbin không cần, thậm chí còn chưa kịp khẩn trương nghĩ xem mình nên nói gì thì Trí Quân đã bắt đầu trước. Không bằng lời nói.

Trí Quân nhoài người sang giữ lấy cổ Hanbin, kéo trán cậu tì nhẹ lên trán mình. Đôi mắt mở to hết cỡ kinh ngạc của Hanbin nhìn Trí Quân trân trối kích thích tim Trí Quân đập nhanh hơn bao giờ hết. Bao lâu rồi mới được ở gần nhau thế này Trí Quân chẳng màng quan tâm. Chỉ biết là ngay lúc này đây, người cậu yêu đang bằng xương bằng thịt hiện hữu và còn hơn vậy nữa là người ấy đang ở bên cậu, cực kỳ gần. Trí Quân nhìn sâu vào đôi mắt to tròn vẫn còn vương nét ngây ngô trên gương mặt đậm mùi sương gió của Hanbin, ngập lặn trong hàng ngàn hàng vạn cơn sóng tình đang nổi vũ bão dữ dội thẳm sâu nơi đáy mắt đẹp đến mê hồn người ấy.

Trí Quân rướn người hôn lên hàng mi đen hơi rũ của Hanbin. Nụ hôn chậm rãi truyền xuống chóp mũi đọng vài hạt mồ hôi li ti mằn mặn rồi cuối cùng rơi trên hai cánh môi mỏng ướt mềm đang chúm lại căng thẳng vì chờ đợi và giãn ra vì hạnh phúc. Một nụ hôn sâu, ngọt ngào, dịu dàng và rấm rứt. Kim đồng hồ vẫn đơn giản xoay vòng, đếm từng nhịp đập dư vị tình yêu đầy mật ngọt và trái đắng của hai người.

Tìm được nhau là hạnh phúc, ở bên nhau lại là duyên phận. Con người khi bất chấp định mệnh mà kiên quyết giữ lấy nhau thì sẽ có hai loại kết cục. Một là vĩnh viễn bên nhau. Còn một là vĩnh viễn rời xa.

Một mùa hè tràn ngập nắng đã bắt đầu. Đôi lúc sẽ có những cơn mưa dông bất chợt làm ta lạnh run vì ướt. Nhưng chẳng phải nắng rồi sẽ hong khô tất cả sao? Vả lại, tình yêu cũng là một tia nắng, ấm áp và rực rỡ hơn bất kỳ một tia nắng nào khác.

Rạng sáng, tại một nơi toàn bất hạnh, bụi bặm và người ta chỉ biết nghĩ đến việc lấp đầy bao tử rỗng cho qua ngày đoạn tháng, có hai người dựa vào nhau trên chiếc ghế sopha đã bị bục chỉ đôi chỗ, tay đan chặt vào nhau không nơi lỏng dù mắt nhắm nghiền. Cách đó không xa, qua một cánh cửa gỗ tối màu, một kẻ cuộn tròn trên giường, mặt vẫn như đeo hàng tấn chì, cố gắng giả vờ rằng mình đang ngủ rất ngon nhưng thực ra lại đang lặng lẽ lắng nghe nhịp thở đều đều của người ngồi thu lu trong góc được che kín bởi tấm chăn mùa hè mỏng rồi tự hài lòng vì sự ngon giấc chẳng phải của mình.

Dù kết cục có thế nào thì hiện tại, yêu vẫn là yêu thôi.

---

Hôm nay Trí Quân sẽ rời đi, chuyển đến sống với Hanbin ở căn hộ trong cùng một khu với Donghyuk mà Hanbin mới thuê vài ngày trước. Trong thời gian đó, Trí Quân vẫn ở lại cùng Junhoe và điều bất thường cậu nhận ra là đã 3 ngày, kể từ tối hôm đó, không có bóng dáng một cô ả tóc vàng nào xuất hiện. Tất nhiên là Trí Quân hoàn toàn ủng hộ chuyện này. Cậu luôn muốn Junhoe thay đổi cách sống cho lành mạnh hơn và cũng chẳng hề muốn đôi tai có nguy cơ chảy mủ vì ô-nhiễm-tiếng-ồn của mình bị hành hạ thêm một giây một khắc nào hết.

Junhoe suốt ngày chỉ nằm ườn trong phòng, hút thuốc và suy ngẫm. Cậu biết ngay là sau khi Donghyuk bước chân vào nơi này thì thế giới của cậu sẽ bị xáo trộn mà. Junhoe đáng lẽ sẽ rất hí hửng khi tống khứ được Trí Quân ra khỏi nhà mà không làm ảnh hưởng đến cái danh người tốt được cậu bảo quản bấy lâu trong lòng Trí Quân (?) nhưng dù cậu có cố tỏ ra mình hoàn toàn bình thường đến cỡ nào đi nữa thì trông cũng chẳng khác gì tên hề trong rạp xiếc. Nhìn rất ngu. Trí Quân đã nói vậy khi Junhoe cười nham nhở trong bữa tối hôm qua. Không hiểu sao Junhoe cần một cái cớ và cậu không nghĩ là mình thích việc Trí Quân rời khỏi chỗ này.

Toàn là tự lừa người dối mình. Hiểu rõ hơn ai hết rằng bản thân muốn Trí Quân ở lại để có thể vô-tình nhắc tới Donghyuk khi Hanbin đến mà chẳng làm tổn thương đến lòng tự trọng cao ngất của một thằng đàn ông, nhưng không dễ gì Junhoe chịu hạ cái lòng tự trọng đó xuống để chấp nhận điều đó cả. Junhoe cảm thấy mâu thuẫn trầm trọng với chính mình khi mà một bên, cậu muốn gạt phăng cái tên Donghyuk ra khỏi đầu, còn một bên lại cố sống cố chết giữ lại cho bằng được. Quá rối rắm và phức tạp.

Junhoe ngậm đầu thuốc lá vào miệng, vừa định châm lửa thì ở bên ngoài truyền đến tiếng người nói. Hanbin đến và Junhoe xém chút nữa đã nhảy lên mở cửa xông ra vì giọng nói của người đi cùng nếu không đủ tỉnh táo để kiềm chế.

"Cậu chuẩn bị xong hết rồi chứ?" - Hanbin mỉm cười khi vừa nhìn thấy Trí Quân. Hôm nay Trí Quân mặc bộ quần áo lần đầu đến đây và Hanbin rất vui khi nhận ra chiếc áo đôi của hai người. Liệu có phải là trùng hợp không khi ngày cậu đi cũng đã mặc đúng chiếc áo đó và Trí Quân cũng vậy - "Junhoe đâu?"

"Trong phòng" - Trí Quân chỉ tay vào căn phòng bên cạnh - "Cậu ấy nếu không có gì cần phải làm thì cứ ở mãi trong đấy."

Trí Quân bất chợt cảm nhận được sự nôn nao kỳ lạ đang dâng lên trong lòng. Cậu đến và đi chẳng mang theo vật gì ngoài cây bút chì cả nhưng sống ở đây được một thời gian, ít nhiều cũng có tình cảm. Việc rời đi thế này là chuyện vui nhưng cũng có chút luyến tiếc. Nhưng Trí Quân vẫn sẽ còn quay lại đây, cậu đã nói với Junhoe như thế và sẽ làm như thế dù cho Junhoe có lạnh lùng mà bảo phiền phức.

Tiếng cửa khép lại, Junhoe nằm trong phòng thở dài. Ừ thì trước nay vốn dĩ cậu cũng chỉ ở một mình nhưng ai mà biết được việc cái người kia xuất hiện rồi suốt ngày đụng mặt nhau lại tạo ra một thói quen mới cho cậu kia chứ. Ôi ăn cơm một mình! Junhoe rên rỉ, tội nghiệp cho tâm hồn bé nhỏ mong manh dễ vỡ của mình.

"Cốc cốc"

Junhoe giật mình nhìn trân trân cánh cửa như muốn khoan thủng một lỗ trên đó. Còn chưa đi sao?

"Gì nữa?" - Junhoe nhấm nhẳn rời giường, chiếc quần đùi ngang bắp chân màu đen làm làn da trắng như trứng gà bóc của cậu nổi bần bật, ngoại hình chính là thứ Junhoe tự hào nhất về bản thân mình - "Còn quên đồ sao? Tôi nhớ anh...đâu...có..."

Donghyuk mặt đỏ bừng nhìn bộ dạng ăn mặc mát mẻ của Junhoe lúc này, tưởng tượng nếu như không đưa tay lên giữ thì cằm của cậu ta sẽ rơi xuống đất rồi vỡ tan tành ra cho mà xem.

"Cậu làm gì ở đây?" - Junhoe nhận ra mình đang quá hớ hênh trước mặt người đối diện nên lùi lại vài bước, cố che người lại sau cánh cửa. Nếu so với những cô gái cậu đã lên giường và cơ thể trần trụi lúc ấy thì cái quần đùi này chẳng thấm vào đâu cả.

Nhưng đã nói rồi, với Junhoe, Donghyuk là một người không-bình-thường.

Trí Quân lo lắng nhìn lên trên lầu trước khi lên xe. Cậu có nghe kể về chuyện của Donghyuk và Junhoe nên cậu sợ rằng tên Junhoe cáu bẳn thất thường đó sẽ làm tội làm tình Donghyuk mất.

"Cậu có chắc hai người họ ổn không?"

"Yên tâm đi. Lần này Donghyuk nó hạ quyết tâm rồi. Tôi cũng mới vừa biết thôi. Vả lại theo những gì tôi thấy thì Junhoe không làm gì quá đáng đâu."

"Nếu Junhoe làm chuyện đó trước mặt Donghyuk thì sao? Cậu ấy sẽ không chịu đựng được đâu."

"Cậu đừng có lo. Tụi nó cũng lớn rồi, cứ để tụi nó giải quyết theo cách của mình đi" - Hanbin tra chìa khóa, nhìn sang Trí Quân cười cười - "Mua gì về nấu ăn mừng nhé?"

"Không" - Trí Quân cười gian xảo - "Tôi muốn ăn cậu."

Tiếng thắng xe vang lên kêu két nghe nổi da gà. Hanbin đỏ mặt trợn mắt nhìn Trí Quân đang bình thản bên cạnh. Gì đây? Bao lâu không gặp, lại sống chung với Junhoe nên bị lây nhiễm cái kiểu biến thái kia rồi sao?

"Đi tiếp đi. Đùa chút thôi mà."

"Biến thái vẫn hoàn biến thái."

Trí Quân cười tít mắt nhìn điệu bộ lúng ta lúng túng như gà mắc tóc của Hanbin. Thật diệu kỳ, cuối cùng đã có thể ở cạnh cậu như thế này. Trí Quân nhìn ngón tay áp út trống không của Hanbin, tự hứa sẽ tận tay đeo nhẫn cho cậu ấy. Tình yêu của hai người sẽ sớm mở ra một chương mới tươi đẹp hơn.

Nhận ra Trí Quân đang nhìn chằm chằm vào tay mình rồi mỉm cười, Hanbin áy náy rụt lại chống lên cửa xe. Không khó để hiểu Trí Quân đang nghĩ gì. Cậu vẫn chưa nói gì về việc mình đã kết hôn và có một người vợ cách xa gần nửa vòng trái đất với Trí Quân. Từ khi đặt chân sang đất Mỹ, Hanbin đã tháo nhẫn và cất nó vào ngăn dưới cùng của vali dù chuyện ấy làm lương tâm cậu cắn rứt vô cùng. Hai người chỉ mới tìm thấy nhau, Hanbin không muốn niềm hạnh phúc này lại ngắn ngủi trôi qua như thế. Cậu sẽ nói nhưng không phải bây giờ.

Quay lại với căn hộ nằm trên tầng thứ 5, cảnh tượng ngượng ngùng xấu hổ có lẽ sẽ không kết thúc nếu Junhoe không nhìn thấy chiếc vali mà Donghyuk kéo theo.

"Cái này là gì?"

"Tôi sẽ đến sống ở đây. Hôm nay."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip