Chương 6 : Đi tuần (1)
Đã ba tuần từ khi Sakura đến đây mà lúc nào cũng ngồi trong phòng. Đến bữa ăn thì được ăn chung cùng mọi người, có lúc thì có ra ngồi ngoài hiên hoặ sân chơi với mọi người. Thở dài chán nản, thì Chizuru, Saito và một số người ở Shinsengumi đi từ cổng vào. Có vẻ họ vừa đi tuần về. Giơ tay gọi họ nói:
" Chizuru-chan, Saito-san Ohayo"
Nghe thấy có tiếng gọi liền quay ra. Thấy Sakura đang vẫy tay gọi, Chizuru liền đến gần, theo sau là Saito.
" Ohayo Sakura-chan! Cậu đang làm gì ở ngoài này vậy"
" Phải đó! Hijikata nói là cô chỉ được ăn cùng mọi người chứ đâu cho cô ra ngoài này đâu?" Tháy Sakura ngồi ở hiên Saito liền lên tiếng hỏi
" Kệ đi lo gì! Chỉ ngồi ngoài này thôi thì chả chết đâu. Ở nguyên trong phòng cả ngày cũng chán lắm."
" Nói cũng phải!"
" Vậy cho tui đi tuần cùng với mọi người đư..."
" Không" Cô chưa nói hết đã bị Saito chặn họng.
" Tui muốn đi xem thời này như thế nào! Làm ơn đi mà!" Chắp tay cầu xin nói
" Khôn..."
" Nghe có vẻ được đấy! Cứ để cô ấy đi cùng đi."
Saito đang định nói thì một giọng nói của một người đàn ông trưởng thành chen vào. Cả ba người nhìn theo ra nơi phát ra giọng nói. Một người con trai lớn, cơ bắt đầy mình, mái tóc đỏ hung, mặc bộ đồng phục của Shinsengumi trên tay cầm cây giáo bước tới, bên cạnh là Okita.
" Thật chứ!" Sakura vui vẻ hỏi
" Đúng đó!" Harada cười vui vẻ nói " Nhưng..." Nói đến đây giọng anh có chút ngượng ngùng
" Nhưng sao cơ?"
" Phải có sự đồng ý của Hijikata-san thì cô mới đi được!" Nhúng vai Okita lên tiếng.
" Ể!"
" Nếu không có sự đồng ý của Hijikata-san thì cô cũng đừng hòng bước ra khỏi cửa" Saito giọng bình thản.
" K...không sao đâu Sakura-chan tôi sẽ đi thuyết phục Hijikata-san cùng cô và... Ủa đâu rồi!"
" Công nhận nhanh thật ha!" Anh cười nói. Mấy người còn lại chỉ biết lắc đầu cười trừ.
____________________________★___________________________
Hijikata hiện đang ngồi trong phòng hưởng thụ cái bầu không khí yên tĩnh và trong lành. Đột nhiên anh có hứng thú muốn làm thơ, lấy giấy bút ra ghi. Mà mới cái khả năng làm thơ ' cực hay' mà trời cho. Hijikata đã ra mắt một bài thơ rất chi là' hay' như sau:
" Ngài bình yên như ngày bình bình thường
Gió thổi vi vu, se se lạnh
Gió là gió
Mưa là mưa" ( Mika: Quá hay HAHAHAHA' cười như chết')
" Được rồi! Không t..." Đang định cất tập thơ thần thánh kia đi thì...
RẦM
" HIJIKATA-SAN CHO TÔI ĐI TUẦN CÙNG MỌI NGƯỜI ĐÊ"
Cánh của không thương tiếp bị đạp đổ, Sakura bước vào hét lớn. Giật mình giấu tập thơ xuống ta áo, tức giận quát:
" CÔ CÓ BIẾT Ý TỨ KHÔNG HẢ?"
" Dẹp để chuyện đó qua một bên đê!" Vừa nói vừa phẩy tay.
" Nè Hijikata-san tôi..."
" Không"
Giống như Saito cô chưa kịp nói gì đã bị Hijikata chặn họng.
" Ể! Tại sao không cho tôi đi tuần cùng mọi người chứ?
" Vì cô chưa nhận được sự tin tưởng của mọi người. Chưa hết cô có thể làm ảnh hưởng đến mọi người! Tốt nhất là nên ở nhà!" Hết câu Hijikata liền tiếp tực viết lách.
' Bộ mình không đáng tin vậy sao? Không cho đi nhưng ta đã có cách muhahaha" Thầm suy nghĩ trong lòng, rồi nở một nụ cười nguy hiểm nói
" Hijikata-san anh có vẻ rất lo cho mọi người nhỉ?"
" Tùy cô" Anh vẫn cúi đầu viết
" Cả Koudou-san?"
" Tùy cô"
" Cả Sannan-san?"
"Tùy cô"
" Okita-san và Saito-san nữa?"
" Tùy cô"
" Vậy cả Harada-kun, Shinpaichi-kun và Heisuke-kun nữa?"
" Tùy cô"
" Cá đã cắn câu"
" Vậy cho tôi đi tuần cùng mọi người được không?"
" Tùy cô...Mà khoan chờ đã" Đến khi nhận ra thì Hijikata đã bị lừa bởi chò lừa cũ này vội nói.
Còn Sakura giơ tay hình chữ V nở nụ cười nói:
" Hehe vậy là ngài đồng ý rồi nhé Hijikata-san"
" Cô...lừa tôi"
" Nào có tôi cũng biết cũng đâu có biết ngài lại bị lừa bởi. Vậy là đồng ý rồi nhé Hijikata-san" Cô vui vẻ đứng lên.
" Không"
" Ể! Tại sao"
" Vì cái này không được tính! Cô lừa tôi"
" Nào có!Là ngài tự sập bẫy thôi! Không ngờ luôn Hijikata Toshizou lại là một người thất hứa đó. Tin này mà bán đi chắc được giá lắm nha!"
" Cô nghĩ cô có thể thoát ra khỏi bản doanh của Shinsengumi để buôn tin sao.
" Ồ! Vậy à!" Nở một nụ cười nham hiểm, đứng lên mở cửa bước ra khỏi phòng. Đứng ngoài hiên, lấy hơi và...
" MỌI NGƯỜI, HIJIKATA-SAN LÀ NGƯỜI KHÔNG DỮ ĐÚNG LỜI HỨ... ưm" Cô đang hét thì bị Hijikata bịp mồm lại.
" Cô...cô đang tính làm gì vậy hả?"
" Ể tôi chỉ nói cho mọi người biết thôi. HIJIKATA-SAN LÀ ĐỒ THÂ..." Cô hét tiếp thì bị anh bịp miệng lại lần nữa.
" Cô...cô"
" Sao ạ!"
" THÍCH LÀM GÌ THÌ LÀM!" Anh tức giận hét to và cũng là sai lầm lớn.
" THÍCH LÀM GÌ THÌ LÀM" Tiếng của máy ghi âm trên tay Sakura phát ra.
" Hanazono cái đó là gì? Sao nó phát ra được tiếng của tôi hả?"
" Máy ghi âm ở thời hiện đại!"
" Thời hiện đại đã có những thứ này rồi sao?"
" Có đầy! Mà không chỉ thứ này còn nhiều thứ khác tiên tiến hơn. Mà dẹp vấn đề này kí vào đây" Cô đưa tờ giấy ra trước mặt Hijikata. Anh khó hiểu liền hỏi :
" Để làm gì?
" Đề ngài không thất hứa. Giờ thì mời ngài kí vào." Cô giơ tờ giấy và cây bút lên. Còn Hijikata thì cũng đành kí vào thôi vì con nhỏ trước mắt nguy hiểm lever max.
" Ok! Thế được rồi tôi có thể làm gì tùy thích. Có gì thì mình gặp nhau ở toà nhé. Còn hai thứ này tôi đưa cho Kondou-san. Bye bye " Nói rồi Sakura vẫy tay rồi tung tăng chạy đi. Để lại người đang nghĩ Ok và Bye bye là gì?
" TIỆN THỂ TÔI 'TỊCH THU' CÁI BÀI THƠ CỦA ANH LUÔN NHÉ" Cô đi một đoạn xa thì nói vọng lại. Hijikata hốt hoảng tìm lại tập thơ của mình nhưng không thấy, tức giận hét:
" HANAZONO SAKURA CÔ QUAY LẠI ĐÂY CHO TÔI"
_______________________________
Vui vẻ chạy đến chỗ mọi người đang đứng. Thấy cô chạy ra Harada liền hỏi:
" Sao rồi Sakura-chan, Hijikata-san có đồng ý không?"
" Vừa nẫy còn có tiếng hét của cô nữa. Có chuyện gì sao?" Saito lạnh lùng lên tiếng. Trong chất giọng không có tí gì nhạc nhiên cả, quả là 'thanh niên nghiêm túc'
" Không đó chỉ là cách để tôi được Hijikata-san cho đi tuần thôi" Cô nở nụ cười nguy hiểm lên làm cả lũ rùng mình.
" M...mà mọi người đên giờ đi tuần rồi đó" Chizuru lắp bắp nhắc nhở mọi người.
" Vậy thôi tui này đi nhé. Còn Sakura-chan nếu như cô gây chở ngại gì cho bọn tôi thì... tôi giết cô đó" Nói đến đoạn này giọng của Okita chở nên đáng sợ hơn.
" V...vâng" Sakura lắp bắp nói, trên mặt xuống hiện gân xanh trong nội tâm nghĩ
' BỘ TÔI TRÔNG TÔI GIỐNG MỘT NGƯỜI HAY GÂY PHIỀN LẮM À'
" Ừ cô rất phiền" Như đọc được suy nghĩ của cô anh .
" Thô lỗ" Nói rồi cô bước đi theo sau Harada mặc kệ người nào đó.
_______________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip