Chương 56-60

Chương 56: Chỉ dụ tiến cung

“Mạnh học sĩ, hôm nay cậu đã gặp Trang học sĩ chưa?”

Gần tới giờ ăn cơm chưa, sau khi hạ triều Điền đại học sĩ liền đi vào Tàng thư lâu hỏi Mạnh Thi Lâm đang vùi đầu soạn sách.

Mạnh Thi Lâm đặt bút xuống, thổi thổi nét mực trên giấy xong mới chậm rãi trả lời.

“Chưa gặp. Không biết Điền đại nhân có chuyện gì? Ngày mai nếu nhìn thấy Trang học sĩ, hạ quan sẽ chuyển lời tới nàng!”

“Chưa gặp?”

Điền đại học sỹ nghe xong câu nói của Mạnh Thi Lâm thì khuôn mặt bối rối, chắp tay ra sau lưng đi đi lại lại, nói không ngừng.

“Trang Thư Lan này đúng là đại hoạ. Thái phi nương nương, hoàng hậu nương nương đều muốn triệu khiến cô ta!”

“Thái phi nương nương, hoàng hậu nương nương triệu kiến ư?”

“Đúng! Khẩu dụ này vốn truyền tới Trang phủ nhưng Trang học sỹ đã… Mà bây giờ cô ta ở đâu mọi người đều không biết cho nên  khẩu dụ lại truyền tới Hàn Lâm Viện, bản quan phải đi chuyển cáo”

Điền học sĩ cẩn thận giải thích.

Mạnh Thi Lâm nghe xong cũng hiểu được, chỉ là có chút….

“Thái phi nương nương, hoàng hậu nương nương triệu kiến lúc nào vậy?”

“Giờ mùi hôm nay. Bảo là muốn vừa ngắm tuyết, thưởng mai vừa ngâm thơ đối đáp!”

Mạnh Thi Lâm nghe xong nhíu mày, chuyện này thật đúng là không tốt, cả buổi sáng nay hắn cũng chưa nhìn thấy Trang Thư Lan. Mà thái phi và hoàng hậu đã triệu kiến thì chỉ e nàng không đi không được!

“Trang học sỹ này cũng quá to gan rồi! Mới tới Hàn Lâm viện mà đã ngang nhiên trốn việc, bỏ đi chơi! Hừ, để xem lúc đánh giá  khảo hạch tháng này bản quan nhất định cho cô ta một cái bính ( Bính: Ngôi thứ ba trong thiên can, cái này tương đương như xếp loại C) ”

Điền học sĩ tức giận hừ lạnh một tiếng.

Ở Đại Đông hoàng triều, một cử tử ( vị quan mới vào triều ) có hai con đường có thể lựa chọn. Một là tới Hàn Lâm viện, làm việc nửa năm thì có một kỳ khảo hạch, thành tích chia làm 3 cấp: giáp, ất, bính( tương đương xếp loại A, B,C ) hàng tháng đều được đánh “giáp” thì con đường làm quan phía trước có rất nhiều lợi thế. Còn mỗi lần đều là “bính” vậy sẽ có khả năng bị bãi quan hoặc giáng chức, bổ nhiệm tới một huyện nào đó làm huyện lệnh hay huyện thừa…. nói chung là tiểu quan. Một con đường khác chính là trực tiếp xin hoàng thượng điều tới một châu quận nào đó làm huyện lệnh sau đó từng bước từng bước thăng tiến tới đại thần trong triều.

“Điền đại nhân chớ tức giận, có thể Trang học sỹ có việc nên tới muộn một chút!”

Mạnh Thi Lâm cố ý nói giúp Trang Thư Lan vài lời. Tuy rằng hắn không thích tác phong làm việc của nàng nhưng sau ngày hôm qua, Mạnh Thi Lâm cảm thấy nàng không giống như lời đồn bên ngoài, khó tránh khỏi có cách nhìn khác về nàng.

“Chuyện gì có thể quan trọng hơn so với làm việc cho hoàng thượng?”

Điền học sĩ lớn tiếng phản bác.

“Bản quan thấy cô ta chính là không biết tiến tới…..”

“Điền đại nhân!”

Lời còn chưa nói xong đã bị một giọng nữ chặn lại. Ngay sau đó, Trang Thư Lan đi xuống từ lầu hai của Tàng Thư lâu, vừa bước xuống cầu thang vừa cười nói.

“Đại nhân nói chuyện nên có căn cứ chứ, ta luôn tìm sách trên lầu hai, làm gì có chuyện coi thường công việc đại nhân gia cho?”

Điền lão quay đầu trừng mắt nhìn Trang Thư Lan đang thản nhiên cười. Lời nói hơi trách mắng, giọng điệu có chút tức giận.

“Nếu đã đến đây rồi, vì sao vừa nãy khi bản quan tìm ngươi, ngươi lại không lên tiếng trả lời?”

“À!”

Trang Thư Lan híp mắt lại, rất không nhã nhặn mà hắt xì một cái, ngẩng đầu xoa xoa cổ, vẻ mặt tươi cười.

“Có thể là vừa rồi ta đọc sách rất chuyên chú cho nên nhất thời không nghe thấy. Ha ha, Điền đại nhân đừng tức giận, ta đây không dám lơ là chuyện hoàng thượng giao phó! Ngài có chuyện gì cần tìm ta?”

Lúc vừa tới Hàn Lâm viện, nàng không đi cửa chính mà phi thân vào từ bức tường bên ngoài Hàn Lâm viện. Sau đó tới thẳng Tàng Thư lâu, lúc đấy nàng đã thấy Mạnh Thi Lâm ngồi ở đó. Nàng thấy hắn đang chuyên tâm chép sử cho nên không chào hỏi, đi luôn lên lầu hai tìm mấy quyển sử ký triều trước đọc, nhưng được vài trang thì nàng đã ngủ gà ngủ gật, cho tới tận khi Điền đại nhân lớn tiếng mới đánh thức nàng dậy.

Mạnh Thi Lâm liếc mắt nhìn Trang Thư Lan vẫn còn bộ dạng ngái ngủ, lại nghĩ tới ngày hôm qua nàng cũng ngủ gật trong lúc làm việc, do đó với những lời nàng vừa nói hắn thấy rất hoài nghi – chỉ sợ nàng trốn trong một góc ở lầu hai ngủ được một giấc ngon lành, cho tới khi cổ thấy đau nhức mới thèm xuống dưới! Mạnh Thi Lâm lại nhấc bút tiếp tục làm việc của mình, dù sao Trang Thư Lan cũng sẽ không để bản thân chịu thiệt – tới giờ hắn vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng hôm qua lúc nàng và tỷ tỷ nói chuyện! Đồng thời Mạnh Thi Lâm cũng tự nhắc mình tuyệt đối không thể chọc tới nữ nhân họ Trang!

Điền học sĩ không ngờ Trang Thư Lan lại dùng chính những lời nói của hắn phản bác lại hắn, cho nên tức giận đỏ mặt cũng không nói lại được gì, đành phải truyền lại khẩu dụ của hoàng hậu một lần nữa.

Trang Thư Lan nghe xong hơi do dự.

“Tất cả các quan đều tham gia hay chỉ có nữ quan mới tham gia?”

“Chỉ có nữ quan tham gia, nhưng mà nghe nói Thượng Quan đại nhân cũng tới”

Điền học sĩ trả lời xong mới ý thức được một chút. Tại sao nghe Trang Thư Lan hỏi hắn đều trả lời, lại còn trả lời thành thật chứ, ôn hoà nhã nhặn! Nhưng nghe ngữ khí và giọng nói của Trang Thư Lan bình thản như thế, nếu không trả lời thì hắn cảm thấy bản thân mình thật thất lễ!

Nghĩ cũng đúng, hậu cung là cấm địa làm sao có thể để cho nam cử tử lui tới? Trang Thư Lan cười nhẹ, câu hỏi vừa rồi của nàng xem như thừa rồi! Chẳng qua Trang Thư Lan nghĩ mãi cũng không hiểu, chiêu này của hoàng hậu chắc chắn là muốn kiểm tra tài văn chương thơ phú của các nữ cử tử, tại sao lại mời cả Thượng Quan Tinh? Chẳng lẽ là để ghi chép?

“Cám ơn Điền đại nhân!”

Trang Thư Lan chắp tay thi lễ.

“Hạ quan đã rõ!”

Điền đại nhân truyền khẩu dụ xong, không muốn ở lại thêm một giây nào nữa liền nhanh chóng xoay người rời đi. Còn Trang Thư Lan vẫn đứng nguyên tại chỗ, sau một lúc mới khôi phục tinh thần lại – bởi vì đói bụng rồi.

“Mạnh đại nhân, sao ngươi vẫn còn ở đây? Không phải tới giờ cơm trưa rồi sao?”

Bởi vì trời lạnh, cho nên sau giờ cơm trưa bọn họ không cần phải quay lại Hàn Lâm Viện làm việc.

“Ta chỉ còn chút nữa cho nên cố làm cho xong!”

Mạnh Thi Lâm vừa viết vừa đáp.

“A!”

Trang Thư Lan tuỳ hứng đáp lại, đi tới chỗ cửa lại vòng lại, cười cười nhìn Mạnh Thi Lâm đang vùi đầu vào đống sách sử.

“Mạnh đại nhân, không cần phải làm việc chăm chỉ như vậy đâu, sách sử của các triều đại trước hàng năm đều phải chỉnh sửa, cho dù lần này làm xong, sang năm lại có người khác sao chép lại lần nữa!”

Nếu không phải hôm nay tới lầu hai dạo qua một vòng, Trang Thư Lan cũng không phát hiện được mấy cuổn sử ký tiền triều vứt bỏ trong một góc tối, nhìn qua chắc cũng viết cách đây hai ba năm, hơn nữa nội dung mỗi quyển lại giống nhau tới tám, chín phần. Trang Thư Lan đoán nhất định là mấy đại học sỹ ở Hàn Lâm viện không có việc gì làm cho nên hàng năm mới giao cho những cử tử làm lại việc này.

“Hả?”

Mạnh Thi Lâm ngẩng đầu lên, mang theo nghi ngờ nhưng rất nhanh lại bình tĩnh trả lời.

“Cho dù như vậy thì sao? Đây là căn cứ cho kỳ khảo hạch tháng này!”

Trang Thư Lan lơ đễnh mỉm cười.

“Tuỳ ngươi đi!”

Dù sao Trang Thư Lan cũng không nghĩ tới việc có được thành tích tốt trong kỳ khảo hạch này, có thể được cái “ ất” là tốt rồi, sau đó cứ thế mà làm một vị quan nhàn hạ, nhận tiền mà không phải làm việc là hay nhất – dù sao trong chốn quan trường vô tình, cứ bình thản qua ngày là tốt rồi.

“Ta đi trước đây! À…Mạnh đại nhân, chắc ngươi cũng chưa từng nếm qua điểm tâm của Thập Nhị phường phải không? Hôm nay ta lấy cho ngươi một loại điểm tâm mới, ta để ở trên chồng sách bên phải bàn, ngươi tự mình qua xem đi!”

Dù sao cũng là miễn phí, dùng nó để đổi lấy một mối ân tình cũng không quá đáng, huống chi coi như hôm nay Mạnh Thi Lâm cũng đã giúp nàng, không mời được hắn một bữa cơm thì mời hắn ăn cái này đi!

Mạnh Thi Lâm ngạc nhiên nhìn bóng dáng Trang Thư Lan đang xa dần, nội tâm trở nên phức tạp……

Chương 57.

“Sư phụ”

Vừa bước ra khỏi cửa, Trang Thư Lan đã thấy Huyễn Bách đứng dựa vào tường, lập tức tươi cười chạy tới.

“Tại sao người lại ở đây?”

Thấy vẻ mặt Huyễn Bách mệt mỏi, nàng lại hỏi.

“Sư phụ! Tối hôm qua người không nghỉ ngơi sao?”

“Lan nhi, tối qua con ở đâu?”

Huyễn Bách không trả lời nàng mà hỏi lại.

“Chiều qua con tới Túy Xuân Uyển!”

Trang Thư Lan trả lời sảng khoái, thậm chí ánh mắt biểu thị “người biết rõ rồi còn cố hỏi” nhìn Huyễn Bách.

“Ta hỏi là tối qua!”

Huyễn Bách nghiêm mặt, trầm giọng hỏi, chợt nhìn thấy chỗ cổ Trang Thư Lan có nhiều nốt đỏ rất bắt mắt.

“Tối qua con lại uống rượu sao?”

“À….”

Theo bản năng Trang Thư Lan kéo cao cổ áo che đi mấy vết đỏ, hơi cúi đầu xuống.

“Hôm qua sư phụ tới Túy Xuân Uyển ư? Chẳng lẽ sư phụ đang giận con?”

Nếu hắn đã nhấn mạnh như thế thì nhất định là đã biết chuyện hôm qua

Huyễn Bách thấy sắc mặt Trang Thư Lan ngưng trọng, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói.

“Ngày hôm qua con cố ý nói như vậy trước mặt Lãnh gia phải không?”

Quả nhiên là hắn đã biết.

“Sư phụ, tối hôm qua con luôn nghĩ có phải mình đã làm sai hay không? Sự tình có trăm ngàn cách giải quyết, con lại chọn cách làm tổn thương Di nương……!”

Vẻ mặt Trang Thư Lan buồn rầu, vừa nói vừa chậm rãi bước đi.

Huyễn Bách nhắm mắt, nhíu mày lại, cũng không trả lời nàng.

“Phải rồi!”

Trang Thư Lan đột nhiên dừng bước, nghiêm giọng nói với Huyễn Bách.

“Sư phụ, hôm qua người tới Túy Xuân Uyển có gặp Như Ngọc tỷ không?”

“Có, là nàng nói cho ta biết!”

Huyễn Bách trả lời ngắn gọn nhưng nàng vừa nghe đã hiểu được.

“Vậy à!”

Trang Thư Lan thản nhiên cười, lại chậm rãi bước đi không nói thêm lời nào.

Huyễn Bách nhìn theo bóng lưng Trang Thư Lan. Ánh  mặt trời mùa đông chiếu trên người nàng, quần áo xanh đen phản chiếu một vầng sáng mờ nhạt, tóc đen tung bay theo gió khiến người khác nhìn vào mà thất thần. Có điều vì sao nàng ở ngay trước mắt nhưng lại cảm giác xa tận chân trời?

“Cả đêm hôm qua con không về nhà!”

Huyễn Bách đi bên cạnh nàng, lại một lần nữa cường điệu chuyện này lên.

“Tối hôm qua con ở nhà một bạn nghỉ ngơi, à mà cũng không phải bạn!”

Trang Thư Lan dừng bước lại, nhìn Huyễn Bách mỉm cười.

“Sư phụ, người không cần đối xử với con tốt như vậy, chỉ sợ tới cuối cùng lại giống như Di nương, bị tổn thương vì con mà thôi!”

“Tới cuối cùng Di nương sẽ hiểu rõ dụng tâm của con!”

Đầu tiên Huyễn Bách thấy giật mình sau đó lại cười cười an ủi.

Trang Thư Lan thấy Huyễn Bách cười trấn an, thẫn thờ một giây rồi đột nhiên thốt ra một câu.

“Sư phụ, nếu có một ngày con cũng đả thương người giống như Di nương ngày hôm qua, người có  hận con hay không? Nếu có một ngày, con lợi dụng người, ngươi có còn tin con nữa hay không?”

Lợi dụng? Huyễn Bách không trả lời, ánh mắt lại nhìn lên cây trâm cài đầu của nàng. Cây trâm làm bằng ngọc phỉ thuý xanh nhạt, bên trên có khắc một con bướm, rất tinh xảo, nhìn thật lạ mắt, hình như không phải cái trâm hôm qua nàng dùng.

“Trâm cài đầu hôm qua của con đâu rồi?”

Trâm cài đầu? Theo bản năng Trang Thư Lan sờ sờ lên cái trâm đang cài, a…… đúng là không giống với cái hôm qua nàng mang.

“Không biết! Cái trâm cài này chắc là của người khác! Lần sau gặp thì phải trả lại cho hắn mới được!”

Đồ của người khác đặc biệt là đồ của Tư Đồ Minh Duệ thì có chết cũng không thể nhận! Nàng nhớ hình như Tứ Nhi còn cất hộ nàng cái áo choàng bằng lông chồn, nhưng không biết bây giờ Tứ Nhi còn giữ lại không. Được rồi, để lúc khác tới hỏi Tứ Nhi vậy.

Bạn? Hơn nữa hình như quan hệ giữa hai người cũng không tệ lắm. Chỉ tại kinh thành này ngoài Hoa Như Ngọc ra thật đúng là chưa từng nghe thấy nàng nói có người bạn nào khác cả.

“Như lời con nói thì người bạn kia là ai?”

Huyễn Bách hỏi, lại cảm thấy hỏi như vậy quá đường đột cho nên lại bỏ thêm một câu.

“Tối hôm qua con quấy rầy người ta, hôm nay hẳn là phải tự mình tới nhà người ta cảm tạ!”

Ngẫm lại cũng có đạo lý. Tuy rằng nàng bất hoà với Tư Đồ Minh Duệ nhưng tối qua hắn đã cho nàng ở tạm, lại còn cho nàng thuốc trị bệnh sởi. Chỉ tính điều này thôi cũng nên cám ơn hắn. Hơn nữa thuốc kia còn rất hữu hiệu, về sau có cơ hội nàng sẽ hỏi hắn phương thuốc kia.

“Tốt thì tốt, chẳng qua…… con cảm thấy chuyện đó vẫn không cần thiết!”

Dù sao theo như cách Tư Đồ Minh Duệ thu hối lộ thì một câu cảm ơn cũng chẳng là gì. Trang Thư Lan cười, chỉnh lại sợi tóc bị gió thổi bay.

“Chúng ta đi thôi. Tuy rằng phơi nắng ở đây thật thoải mái nhưng mà con đói bụng rồi. Cho dù ánh mặt trời có xinh đẹp đến đâu cũng không có tâm tình thưởng thức!”

Trang Thư Lan đi vội vã, ngoại trừ việc nàng cảm thấy đói bụng còn một nguyên nhân nữa đó là nàng thấy Trang Thư Dao đi tới. Xe ngựa của Trang phủ phái tới đón Trang Thư Dao cách nàng có mười bước chân, mà lúc này Trang Thư Dao đã nhìn thấy nàng nên đi thẳng qua bên này.

“Sư phụ, trước mắt người có thể tránh đi một lát được không? Bây giờ con muốn xử lý một ít chuyện riêng!”

Việc ngày hôm qua nhất định Trang Thư Dao sẽ tìm nàng nói chuyện. Huống chi việc đó lại là nàng cố ý hãm hại Trang Thư Dao – chuyện xảy ra ngày hôm qua lúc đó Trang Thư Dao cũng không hiểu lắm, nhưng qua một đêm suy nghĩ cẩn thận chắc nàng ta cũng nghĩ ra thôi! Hơn nữa với tính tình Trang Thư Dao nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này.

Tuy rằng lúc này Trang Thư Lan có thể bỏ đi, nhưng hiện tại nếu không giải quyết chuyện này thì chiều nay tiến cung chỉ sợ trước mặt thái phi và hoàng hậu, Trang Thư Dao sẽ làm khó nàng. Sau đó không thể cứu vãn, không thể né tránh lại khiến bản thân nổi bật, đến lúc đó e rằng nàng không thể khống chế được tình hình.

“Tỷ tỷ của con?”

Huyễn Bách cũng đã nhìn thấy Trang Thư Dao.

“Có muốn ta hỗ trợ hay không?”

“Không cần đâu!”

Trang Thư Lan mỉm cười, nhìn Trang Thư Dao đang bước tới.

“Một cái bình hoa thì biết dùng gì để gây sự được đây?”

Ánh mắt chăm chú của Huyễn Bách dừng lại trên người Trang Thư Lan. Lúc này Trang Thư Lan khiến hắn có một cảm giác xa lạ, ánh mắt nàng giống như sư tử đang muốn vồ lấy con mồi, không hề mang theo sát khí nhưng lại khiến người ta không rét mà run.

Trang Thư Lan vẫn ẩn tàng như vậy ư? Bình tĩnh, lãnh đạm lại còn cơ trí, dường như tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm khống chế của nàng, đều để nàng lợi dụng! Chẳng lẽ ngày hôm qua Di nương thấy nàng như vậy nên mới không muốn nghe giải thích?

“Lan nhi, con…”

Huyễn Bách không bằng lòng nhìn thấy Trang Thư Lan như vậy. Không còn là Trang Thư Lan lười nhác thường ngày, nhìn nàng giờ thật âm hiểm, dường như mọi thứ trong trời đất này đều nằm trong kế hoạch của nàng.

Trang Thư Lan quay đầu, cười mà như không cười nhìn Huyễn Bách.

“Sư phụ, bây giờ người nên tới Túy Xuân Uyển xem Di nương và Hoa Như Ngọc đi, hôm qua con chọc giận các nàng cũng không ít. Buổi chiều con còn phải tiến cung!”

“Đi thôi, tỷ tỷ con đã lên xe ngựa đi rồi.”

Huyễn Bách chỉ chỉ Trang Thư  Dao đang chuẩn bị bước lên xe ngựa.

Hả? Vừa nãy Trang Thư Dao chẳng phải còn muốn khiêu chiến với nàng sao? Nàng quay đầu cười nhẹ nhìn Trang Thư Dao đang bước lên xe ngựa. Xem ra Trang Thư Dao cũng đã hiểu được bản thân chút ít rồi.

Cũng đúng lúc này vốn Trang Thư Dao đang đưa lưng về phía Trang Thư Lan, đột nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác chống lại tầm mắt Trang Thư Lan. Trong ánh mắt có hận, có oán nhưng nhiều hơn là khinh bỉ. Trang Thư Lan thản nhiên nghênh đón ánh mắt Trang Thư Dao. Cho tới tận khi Trang Thư Dao vào trong xe ngựa thì màn “đấu mắt” này mới chấm dứt.

“Đi thôi”

Trang Thư Lan thoải mái nói với Huyễn Bách.

“Chỉ có điều con không tới Túy Xuân Uyển, con phải về xứ lý đầu tóc này đã – với bộ dạng này mà tiến cung chỉ sợ sẽ làm cho người ta kinh hãi”

“Vậy thì trở về đi”

Đi được hai bước, Trang Thư Lan lại tìm đề tài khác nói chuyện phiếm.

“Sư phụ, về sau người không cần phải tới Hàn Lâm viện đón con, tự con có thể về được!”

“……”

“Nếu sư phụ có thời gian thì người nên quan tâm hơn tới Như Ngọc tỷ tỷ. Tỷ ấy là một người con gái tốt, nàng đáng được người quý trọng”

Mặc dù có hơi quá tí chút nhưng có được người như vậy theo đuổi thì đương nhiên vừa lòng rồi.

“………”

“Sư phụ, tính tình người quá lạnh lùng, một nữ nhân nhiệt tình như lửa rất hợp với người!”

“……..”

Trang Thư Lan cũng hết cách đối với thái độ trầm mặc của Huyễn Bách, lại lầm bầm nói chuyện một mình. Trang Thư Lan hơi dậm chân, than nhẹ một tiếng, ngẩng đầu lên đã thấy các gian tửu lâu bên đường treo vải đỏ khai trương. Nàng âm thầm cười khổ, có một số việc… Quên đi, đành tuỳ duyên vậy!

Chương 58: Tỷ muội đối chọi

Khung cảnh hoa mai nở rộ tại Lâm uyển- phía tây hoàng cung thật là hiếm thấy trên thế gian. Năm nay đúng lúc hoa mai đua sắc thì trong tam giáp cũng có tới hai nữ nhân thi đậu. Hoàng hậu liền mở tiệc chiêu đãi nữ cử tử thi đỗ. Sau khi suy tính, hoàng hậu quyết định mời những nữ cử tử đến Vườn thượng uyển phía tây thưởng mai ngâm thơ – là thú vui tao nhã.

Đây là những gì Trang Thư Lan nghe được từ miệng những nữ cử tử khác.

Cung nữ đi trước dẫn đường, theo sau có chừng mười vị nữ cử tử, vòng qua mấy hành lang gấp khúc đi tới Lâm uyển. Dọc theo đường đi thật im lặng, nhưng không có nghĩa nhóm nữ cử tử này không có hứng thú với hoàng cung, chẳng qua là ngại lễ nghi, quy tắc cho nên chỉ có thế len lén nhìn xung quanh, dùng ánh mắt nói chuyện với nhau.

“Xin các vị đại nhân đợi ở đây, thái phi, hoàng hậu và quý phi nương nương một lát nữa sẽ tới.”

Cung nữ dẫn nhóm nữ cử tử tới một đình viện giữa vườn mai, nói những lời này xong liền lui xuống.

Cung nữ vừa rời khỏi, trong đình liền trở nên ồn ào.

“Wow! Thì ra bên trong hoàng cung lại đẹp như vậy đó!”

Một giáp nữ ôm má, vẻ mặt hạnh phúc nói.

“Nếu ta có thể ở trong này một đêm thì tốt quá!”

“Chuyện này rất đơn giản! Nghe cha ta nói, sang năm hoàng thượng và hoàng hậu nương nương sẽ chọn thái tử phi, đến lúc đó cô đăng ký dự tuyển là có thể rồi!”

Ất nữ lại nói tiếp.

“Nhưng mà, với điều kiện của cô….”

Nói xong câu này lại nhìn từ trên xuống dưới đánh giá giáp nữ, muốn nói gì đó rồi lại thôi.

“Điều kiện của ta làm sao?’

Giáp nữ trừng mắt.

“Bộ dạng của ta không đến nỗi tồi, tuy không so được với mấy đại tiểu thư của quan lớn trong triều, nhưng làm lương đệ (良娣: ý nói là làm vợ bé của thái tử) thì không thành vấn đề. Còn như cô, lấy tư sắc của cô có thể gả được ra ngoài đã là tốt lắm rồi!”

Giáp nữ vừa nói vừa liếc mắt khinh bỉ, ất nữ giận dữ đang muốn phản bác thì đã thấy Trang Thư Dao tao nhã cười, cất tiếng can ngăn.

“Mấy vị đại nhân nói đùa ư, việc chọn Thái tử phi là đại sự quan trọng, đương nhiên hoàng thượng và hoàng hậu sẽ cùng định đoạt, mà vị trí lương đệ là do thái tử chọn. Cho nên chúng ta ở đây bàn luận cũng vô ích, cần gì phải làm mất hoà khí vì chuyện này chứ?”

Một câu nói của Trang Thư Dao đã khiến những nữ nhân kia bình tĩnh không ít, nhưng mà là sự im lặng trước khi tai họa bùng nổ, có một bính nữ nghe xong liền hỏi lại Trang Thư Dao.

“Liệu có phải Trang đại nhân là người được hoàng thượng chọn làm thái tử phi không? Mọi người đều biết hoàng thượng rất vừa ý với tài hoa và dung mạo của Trang đại nhân nha!”

“Chuyện này…Ta cho rằng cả đời với người mình yêu sẽ rất hạnh phúc”

Trang Thư Dao trốn tránh trả lời cho có.

“Chẳng lẽ Trang đại nhân đã có ý chung nhân?”

Một nữ cử tử thuận miệng hỏi.

“Việc này…”

Trang Thư Dao cười yếu ớt, khuôn mặt có chút xấu hổ.

“Đừng này… À! Buổi trưa hôm nay ta tới Quế Hương phường, nghe thấy có người nói hôm qua bảng nhãn đại nhân đã hẹn hò với Tư Đồ đại nhân tại đó, cử chỉ rất thân mật…”

Một nữ tử vừa mở miệng rất nhanh đã bị một nữ cử tử khác nhanh tay che miệng lại. Người nọ cũng tự biết mình lỡ miệng, xấu hổ nhìn Trang Thư Dao.

Sắc mặt Trang Thư Dao trở nên khó coi, hình như có bất mãn, trừng mắt nhìn Trang Thư Lan đang tựa vào cột, chăm chú ngắm rừng mai, sau đó liền biện hộ cho mình.

“Ngày hôm qua ta có việc công cần tìm Tư Đồ đại nhân, mọi người đừng hiểu nhầm.”

“Có việc công ?”

Nhóm nữ cử tử đương nhiên sẽ không tin tưởng những gì Trang Thư Dao nói, nhưng thấy sắc mặt nàng khó coi nên cũng không nói những lời nghi ngờ ra. Chỉ có giáp nữ miệng vừa được giải phóng mới nhẹ giọng nói.

“Ta nghe nói Tư Đồ đại nhân có quan hệ bất chính với nhị tiểu thư nhà họ Trang, mà nhị tiểu thư còn bị đuổi ra khỏi nhà – việc này đang náo động toàn kinh thành! Vậy tại sao bây giờ Tư Đồ đại nhân lại có quan hệ với Trang đại tiểu thư? Chẳng lẽ những lời đồn đại bên ngoài đều là giả dối, phải chăng Trang nhị tiểu thư chịu tội thay cho Trang đại tiểu thư, lại còn bị đuổi ra khỏi nhà?”

“Ta cũng cảm thấy như vậy…Nghe nói hôm qua Trang đại tiểu thư liên tục ôm ấp Tư Đồ đại nhân tới vài lần – việc này có một tiểu nhị của Quế hương phường tận mắt trông thấy!”

“Nếu quả thật như vậy thì Trang nhị tiểu thư cũng thật đáng thương! Vừa phải gánh tội danh thay người khác, lại còn có nhà mà không thể về!”

“Ta còn nghe nói nhị tiểu thư không được lòng Trang thừa tướng. Nếu không tại sao những năm gần đây chỉ nghe tới tài danh của tỷ tỷ nàng, không thấy nhắc tới tên nàng bao giờ? Nàng cũng không phải là không có tài năng! Hơn nữa ta nghe người ta nói, Trang thừa tướng thường bí mật mắng Trang nhị tiểu thư!”

“Có chuyện này sao? Cô nghe từ đâu vậy?”

“À. …Là nghe từ một hạ nhân trong Trang gia!”

“…..”

Lúc này Trang Thư Lan đang cố gắng nén cười. Chỉ cần ba nữ nhân đã tạo nên một cái chợ rồi, bao nhiêu người như vậy chẳng lẽ không tạo nên chuyện lớn chứ?

Hơn nữa hai nữ nhân này cũng thật can đảm. Dù chỉ thì thầm nói chuyện nhưng lại ngang nhiên nói trước mặt hai nhân vật chính! Các nàng không sợ bị phát hiện ư?

Tiếng xấu bay đầy trời của Trang Thư Dao hiện nay đã sớm nằm trong tính toán của nàng. Nếu không ngày hôm qua ở Quế Hương phường, nàng tốn công dàn dựng một màn như thế chẳng phải là uổng phí lắm hay sao? Quan trọng nhất là, bây giờ mọi người đều đứng về phía nàng, mà danh tiếng Trang Thư Dao trước kia rất tốt, chỉ sợ qua chuyện lần này sẽ ảnh hướng lớn tới nàng ta. Nếu Trang Đức biết cả hai nữ nhi của hắn đều dính vào những tin đồn khó nghe, nhất định sẽ tức hộc máu mất! Chỉ riêng việc có thể thao túng hàng loạt tin đồn trong kinh thành cũng khiến tâm trạng Trang Thư Lan tốt hơn hẳn.

“Ngươi rất đắc ý?”

Chẳng biết từ lúc nào Trang Thư Dao đã đứng cạnh Trang Thư Lan, tràn đầy oán hận nói.

“Vậy sao? Biểu hiện của ta rõ ràng như vậy à?”

Trang Thư Lan nhẹ nhàng cười, đầu lông mày hơi chau lại, dường như đang tự đối thoại với chính mình.

“Có lẽ cũng đúng, ngay cả tỷ cũng có thể nhìn ra mà!”

“Ngươi…..!”

Trang Thư Dao trợn mắt, định nổi giận nhưng lại ngại mọi người xung quanh nên cố gắng nhịn xuống.

“Ngươi đừng đắc ý, nếu ta gả cho Tư Đồ Minh Duệ, việc này ngược lại sẽ trở thành một giai thoại!”

“Đó là chuyện của tỷ”

Trang Thư Lan bĩu môi, khẽ liếc Trang Thư Dao, cười tươi nói.

“Có điều, Tư Đồ Minh Duệ ôm tỷ không có nghĩa là người ta để ý đến tỷ!”

“Ý của ngươi là gì?”

Trang Thư Dao nổi giận, lớn tiếng, giọng điệu cũng không còn nhỏ nhẹ nữa.

“Là ý vừa nói thôi!”

Trang Thư Lan thản nhiên đáp lại đồng thời bước tới gần Trang Thư Dao, nói với giọng chỉ hai người nghe được.

“Nếu ngày thường không có việc gì, tốt nhất tỷ đừng chọc tới ta! Mấy người làm gì, nói gì ta không có hứng thú mà đi tham gia vào, nhưng nếu lại giống như trước đây, ta sẽ không nhường nhịn đâu. Mấy người nhất định sẽ phải hối hận cả đời!”

“Ngươi dám uy hiếp ta!”

Trang Thư Dao lên án.

“Vậy thì sao nào? Tỷ có thể làm khó dễ được ta à? Đến danh tiết ta còn chẳng màng, tỷ còn có thể lấy cái gì để đe dọa ta hả?”

Trang Thư Lan nói chuyện, khoé miệng khó giấu được nụ cười thoả mãn.

“Nếu tỷ nghĩ trở về nói cho cha biết, để cha bãi bỏ chức quan của ta, ta nhất định sẽ cảm ơn đại ân đại đức của tỷ!”

Trang Thư Dao trố mắt, sau một lúc lâu mới nói thầm.

“Trước kia ta thực sự coi thường ngươi! Nhưng mà….!”

Giọng điệu thay đổi, tiếp theo đó ánh mắt cũng trở nên sắc bén hơn.

“ Ngươi có tâm cơ như thế nào thì hôm nay Hoàng hậu nương nương triệu kiến thưởng mai ngâm thơ, ngươi không có tài năng thật sự thì dù tính toán thế nào cũng không thể ứng đối được!”

Trang Thư Lan cười nhạt, khẽ lắc đầu, lại nhẹ nhàng thở dài.

“Trang Thư Dao, bây giờ ta cũng không muốn nói chuyện với tỷ!”

Trời không tuyệt đường người! Chỉ cần suy nghĩ một chút thì tất cả vấn đề đều có cách giải quyết. Ngay cả việc chết đi rồi xuyên không nàng đều đã trải qua, vậy còn chuyện gì có thể làm khó nàng đây?

Nói xong Trang Thư Lan lại dựa vào cây cột nhắm mắt dưỡng thần.

Thấy thái độ không thèm để ý của Trang Thư Lan, Trang Thư Dao rất căm tức. Lời nói của nàng bình tĩnh nhưng nghe xong cũng đủ khiến người khác phát điên! Nếu không phải bởi vì nơi này đông người, Trang Thư Dao nhất định sẽ bóp cổ nàng để xem nàng có thể thanh thản nhắm mắt được thế nữa hay không?

Đúng lúc này một tiếng thái giám hô lớn.

“Thái phi nương nương giá lâm! Hoàng hậu nương nương giá lâm! Thuần quý phi giá lâm!”

Tiếng hô vừa xong làm cho không khí náo loạn trong đình yên tĩnh trở lại. Tất cả mọi người đều bước ra ngoài quỳ gối hành lễ.

Chương 59: Bộc lộ tài năng.

Hành lễ , vấn an, lúc nào cũng tiến hành theo một trình tự không thay đổi, Trang Thư Lan chỉ làm theo người khác chứ không thật lòng muốn như thế. Tiếp theo, Hoàng hậu nói vài lời khách sáo rồi dẫn mọi người đi một vòng quanh Lâm uyển ngắm hoa mai, sau đó mới tới đình hóng mát, ngồi nghỉ ngơi.

“Vườn mai thật là đẹp! Nhưng không có người ngâm thơ thì thật là uổng phí ông trời đã ban ân. Chi bằng các tài nữ hãy ngâm thơ đối đáp, lấy mai tuyết làm đề tài có được hay không?”

Hoàng hậu cười tủm tỉm mở miệng, ánh mắt sáng rực đảo qua trên người nhóm nữ cử tử – đương nhiên cũng chú ý tới Trang Thư Lan đang ngồi ở cuối cùng, ánh mắt hơi có chút phức tạp. Ngay sau đó lại cười như gió xuân nói với Thượng Quan Tinh.

“Thượng Quan ái khanh, hôm nay khanh hãy chép lại tất cả những bài thơ các cử tử làm sau đó biên soạn thành sách nhé!”

“Dạ!”

Thượng Quan Tinh tuân lệnh, lập tức có cung nữ đưa giấy, bút và nghiên mực tới. Tất cả đều là loại tốt nhất đặt trước mặt nàng.

“Các vị ái khanh, ai làm trước đây?”

Hoàng hậu cười hỏi.

Cả đám người đều nhìn nhau, không người nào dám bước lên phía trước, sợ ngâm không hay sẽ thành trò cười cho người khác.

 Dường như Hoàng hậu đã hiểu rõ tâm tư  của mọi người nên cười cười nói.

“Nếu đã vậy thì để bản cung mời một vị làm trước”

Nói xong, ánh mắt dừng ở trên người Trang Thư Dao.

“Trang bảng nhãn, chi bằng khanh mở đầu trước vậy!”

Trang Thư Dao bị hoàng hậu  chỉ đích danh, nhanh chóng đứng lên, phúc lễ, chậm rãi mở miệng:

Kìa đào kia hạnh chửa đâm bông.
Mai đã ngoài sương cợt gió đông,
Đại Dĩu hồn bay xuân khó biết,
La Phù ráng phủ mộng chưa thông.

( Trích bài thơ Vịnh Hồng Mai Hoa từ phim Hồng Lâu mộng).

Thơ vừa mới ngâm xong, mọi người đều đồng loạt khen ngợi. Chỉ có Trang Thư Lan là không nằm trong số đó – thực sự nàng nghĩ mãi cũng không hiểu, thái phi, hoàng hậu, quý phi thật rảnh rỗi quá nhỉ! Thời tiết lạnh như vậy, không biết tránh vào phòng mà sưởi ấm lại cố tình kéo nhiều người tới đây “nói mát”! Cho dù các nàng ấy muốn thưởng mai ngâm thơ cũng không nhất thiết phải tới nơi lạnh lẽo như thế này mà tiến hành! Cũng không phải là chưa từng thấy hoa mai, cho dù không nhìn nó cũng có thể vịnh được thơ mà!

Điều làm Trang Thư Lan cảm thấy buồn chán nhất là những nữ tử khác cũng lần lượt từng người từng người đứng ra đối thơ, bỗng chốc nơi này đã biến thành một cuộc thi tài.

Thái phi, hoàng hậu, quý phi ngồi ngay ngắn phía trên đều không ngừng gật đầu tỏ vẻ rất hài lòng với tài năng của nhóm nữ cử tử. Mà Trang Thư Lan cũng rất vừa lòng, các nàng tranh nhau thể hiện, tất nhiên sẽ không ai phát hiện ra có người nào đó không tham gia ngâm thơ, nàng có thể tranh thủ mà qua cửa ải này. Nhưng mà Trang Thư Lan cũng không cho rằng đó là sách lược vẹn toàn, nếu lát nữa ba vị kia mà không thấy thơ của nàng nhất định sẽ thắc mắc, đến lúc đó nói không chừng lại bị người ta “ ân cần” thăm hỏi!

Bởi vậy, thừa lúc mọi người tranh nhau thể hiện Trang Thư Lan cũng đứng lên ngâm một bài:

 微雪初消月半池,篱边遥见两三枝。

  清香传得天心在,未许寻常草木知。

Wēi xuě chū xiāo yuè bàn chí, lí biān yáo jiàn liǎng sānzhī.

Qīngxiāng chuán dé tiānxīn zài, wèi xǔ xúncháng cǎomù zhī.

方孝孺 《 画梅 》)

Vi tuyết sơ tiêu ngày rằm trì, ly biên xa kiến lưỡng tam chi.

Mùi thơm ngát truyền đắc thiên tâm tại, vị nói tầm thường cây cỏ biết.

 ( Thơ của Phương Hiếu Nhụ 《 Mai hoa 》)

Câu thơ bình thường lại đúng lúc mọi người đang hào hứng nên không ai chú ý tới Trang Thư Lan. Hoàn thành nhiệm vụ xong Trang Thư Lan yên tâm ngồi xuống, thừa dịp tâm tư của đoàn người đều thưởng thơ thì nàng bắt đầu “dọn sạch” hoa quả và điểm tâm trên bàn – Đồ ăn thức uống trong hoàng cung đều là cực phẩm đó, bày ra trước mắt mà không ăn thì thật cảm thấy rất có lỗi với cái dạ dày quá!

Đúng lúc đám nữ tử cao hứng ngâm thơ, Trang Thư Lan đang tập trung ăn uống thì một giọng nói nhẹ nhàng mang theo ý cười vang lên thiếu chút nữa làm nàng chết sặc.

“Hừm? Ai gia nhớ rõ Trang thám hoa cũng tới, nhưng tại sao ai gia chưa thấy khanh ngâm thơ vậy?”

Thái phi cười, chăm chú nhìn Trang Thư Lan đang mải ăn còn chưa kịp ngẩng đầu, ra vẻ lơ đãng hỏi.

Bị Thái phi nhắc tới tên như vậy, Trang Thư Lan vội vàng nuốt miếng bánh trong miệng xuống sau đó uống một ngụm trà, mới đứng lên, chắp hai tay hành lễ cung kính bẩm báo.

“Khởi bẩm thái hậu, thần đã ngâm rồi, có điều các đại nhân khác tài học cao thâm, tiểu thần cảm thấy không bằng cho nên không dám tiếp tục bêu xấu!”

Thái phi à! Ánh mắt của lão nhân gia ngài tại sao cứ chú ý tới ta thế? Chẳng lẽ phải uống thuốc vong tình mới quên sao? Không biết nha, ta vẫn chú ý hoạt động của bọn họ đó thôi, ví dụ như vừa rồi Trang Thư Dao làm liền mấy bài thơ! quả thật Trang Thư Lan muốn ngửa mặt lên trời thở dài…haizzzz.

“Trang thám hoa thở dài cái gì?”

Người hỏi câu này là hoàng hậu.

“Sao không tiếp tục ăn bánh hoa đào đi!”

Việc này…… hoàng hậu đang muốn gây khó dễ à? Khuôn mặt Trang Thư Lan vẫn không biến sắc, chậm rãi trả lời.

“Khởi bẩm hoàng hậu, hôm nay bánh hoa đào rất ngon, thơm giòn ngon miệng, có dầu mỡ mà không ngấy, là bánh hoa đào ngon nhất mà từ nhỏ tới giờ thần mới được ăn! Chi bằng mọi người cũng nếm thử đi!”

“Thật đúng là bất cứ chỗ nào Trang thám hoa cũng không quên ăn uống no say nha!”

Hoàng hậu  mỉm cười trêu ghẹo.

Nhưng Trang Thư Lan lại cảm thấy hoàng hậu đang châm chọc. Lần trước lúc bị gọi tới, tại Quỳnh Lâm yến cũng đúng lúc nàng đang ăn, hôm nang cũng  lại đang ăn, aizz…… Xem ra sau này tiến cung thứ gì cũng không thể ăn, cái gì cũng không thể làm, tốt nhất nên làm bù nhìn, như vậy mới có thể tránh xa “đạn pháo oanh tạc”.

“Tiểu thần cho rằng có thể ăn chính là phúc!”

Trang Thư Lan kiên trì khẳng định.

“Ha ha, Trang thám hoa nói không sai!”

Thái phi nhìn hoàng hậu, nói tiếp.

“Đời người có bao nhiêu chuyện trọng đại phải trải qua, nếu như ngay cả việc ăn cũng không nhiệt tâm vậy còn có thể làm chuyện gì tích cực được nữa? Ai gia quen một vị cố nhân thường nói, trong việc tu thân dưỡng tính, việc quan trong hàng đầu đó là nuôi dạ dày, nếu như bụng đói thì chuyện gì cũng không làm được! Cho nên lúc có thể ăn được phải ăn, cho dù có là Ngọc Hoàng đại đế tới đây cũng đành chịu. Thấy thức ăn ngon càng không thể hạ miệng lưu tình, nếu không sẽ có lỗi với mắt và miệng mình – may mắn được thấy mỹ thực mà không ăn thật khiến cho người ta “tâm hận”! Bởi vậy, ai gia cho rằng không ăn mỹ thực này thật là lãng phí, chi bằng mọi người hãy làm theo đề nghị của Trang thám hoa, nếm thử  bánh hoa đào này xem”

Nói xong, thái hậu còn tự tay lấy một miếng bánh, lại còn cố tình nhìn về phía Trang Thư Lan.

Trang Thư Lan đón nhận ánh mắt của thái hậu, cũng cười đáp lại, thậm chí còn thấy có cảm tình với vị thái hậu này – vừa rồi chính là thái hậu đã giải vây giúp nàng! Nếu không phải thái hậu mở miệng trước không biết hoàng hậu sẽ bày ra chuyện gì làm khó dễ nàng nữa. Có điều, Trang Thư Lan càng cảm thấy hứng thú với vị cố nhân mà thái hậu nhắc tới – bởi vì vị đó có cách nhìn giống nàng!

Những người khác thấy thái hậu làm vậy cũng cầm lấy một miếng bánh nếm thử. Có điều  lúc mọi người không chú ý thì sắc mặt hoàng hậu đã trầm xuống, ánh mắt bất mãn liếc xéo Trang Thư Lan. Trang Thư Lan cũng không thèm để ý, dù sao cũng đã đắc tội với hoàng hậu rồi, bị nàng ta trừng mắt thêm nữa thì sao nào?

“Trang thám hoa được hoàng thượng bổ nhiệm chắc chắn là có chỗ hơn người!”

Vốn đang nhấm nháp điểm tâm, Thuần quý phi bỗng nhiên đặt miếng điểm tâm xuống, nhìn hoàng hậu nói giống như những cuộc trò chuyện thường ngày.

“Nô tỳ nghe nói đề thi đình năm nay cũng giống như những năm trước, chỉ khác là tăng luận sách, bàn về các chính sách, đồng thời còn có thi từ ca phú. Cho nên tam giáp năm nay nhất định phải là những người tài năng vượt trội, nếu không làm sao bộc lộ hết tài năng trong cuộc thi khó khăn đó được?”

“Thuần quý phi nói rất có lý!”

Hoàng hậu thuận thế tiếp nhận lời nói của thuần quý phi…khẽ thở dài một cái.

“Đáng tiếc tân khoa Trạng nguyên lại là nam tử không được phép đến hậu cung, nếu không ta nhất định sẽ để cho tam giáp phân tài cao thấp ngay tại đây!”

“Hì hì, chẳng phải ở đây đã có bảng nhãn và thám hoa đó thôi!”

Thuần quý phi vui vẻ mở miệng.

“Hoàng hậu nương nương để cho các nàng thi tài là được rồi! Hơn nữa các nàng còn là hai tỷ muội, hai tỷ muội có thể tranh tài cao thấp, có vẻ rất thú vị đúng không?”

Trang Thư Lan liếc mắt đánh giá Thuần quý phi. Vị quý phi này khoảng hơn ba mươi tuổi, đúng là thời kỳ “hoàng kim” của một người phụ nữ, gương mặt xinh đẹp lộ ra phong tình vạn chủng, lại mang theo chút khí chất của người phụ nữ đã làm mẹ, nữ nhân quyễn rũ càng hấp dẫn nam nhân.

Thuần quý phi này hỉnh như hơi quen quen…Trang Thư Lan bắt đầu suy nghĩ, nàng tin chắc đây là lần thứ hai nàng gặp Thuần quý phi, nàng ta là người thu hút sự chú ý như vậy, nếu nàng đã từng gặp qua thì chắc chắn không thể nào quên được. Chẳng qua là Trang Thư Lan cảm thấy vị quý phi này thật lâu trước đây…A, có điểm giống với vị quý phi nương nương nàng gặp tại lễ trưởng thành của Trang Thư Dao.

Nghĩ tới đây, Trang Thư Lan đột nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Thuần quý phi, nữ nhân này chắc chắn là cố ý! Nàng ta biết tài năng của nàng không bằng Trang Thư Dao, cho nên cố ý khiến nàng mất mặt, hoặc có thể là Trang Thư Dao cố ý mượn tay nàng ta làm khó mình! Cho dù như thế nào, mục đích của các nàng chính là làm cho Trang Thư Lan nàng xấu mặt!

“Trang thám hoa không muốn sao?”

Thuần quý phi nhìn thấy Trang Thư Lan trừng mắt, lập tức cười mà như không hỏi.

“Tiểu thần không dám!”

Trang Thư Lan cúi đầu, hạ giọng nói.

“Chẳng qua tiểu thần cảm thấy chuyện hai tỷ muội tranh tài cao thấp thật không hay chút nào. Nếu tỷ tỷ thắng muội muội thì người khác sẽ nói muội muội không có tài năng, ngược lại muội muội thắng tỷ tỷ người khác sẽ nói muội muội không hiểu lễ nghĩa kính trên nhường dưới. Huống chi những trận tranh tài loại này đều là một loại trùng hợp, thắng thua chỉ bằng vận may của mỗi người, nếu chỉ dựa vào một trận đấu nho nhỏ mà đánh giá năng lực của người khác, tiểu thần cảm thấy như vậy quá mức gượng ép!”

Xem  người khác tranh đấu rất vui à? Chẳng lẽ mấy người họ còn chưa chơi chán việc tranh giành trong hậu cung này hay sao, vẫn muốn tìm những người khác đến chơi cùng các nàng à?

“Ý của Trang thám hoa vẫn là không muốn vịnh thơ?” Hoàng hậu hỏi.

“Tiểu thần không có ý đó. Tiểu thần chỉ muốn thi đấu hữu nghị với bảng nhãn. Hoàng hậu nương nương ra đề mục mỗi người lần lượt làm một bài trong vòng ba bước chân. Hoàng hậu nương nương cũng không cần phán xét kết quả, chỉ để mọi người vui vẻ mà thôi.”

Bộ dạng Trang Thư Lan cung kính, nhân tiện cũng nói luôn quy tắc thi tài.

Chương 60: Dùng dao mổ trâu giết gà.

Đợi Trang Thư Lan và Trang Thư Dao bước ra đứng song song với nhau ở chính giữa đình, hoàng hậu cười híp mắt nói.

“Bản cung tài sơ học thiển, không biết tìm đề mục nào hay để cho hai vị ái khanh thi tài. Cho nên bản cung vẫn theo tục nhân vậy(người phàm tục, bình thường), lấy đề tài vịnh mai như vừa rồi, mời hai vị ái khanh làm thơ từ. Nhưng để cho công bằng, bản cung sẽ cho hai vị ái khanh tự tay viết thơ do mình làm. Người đâu, mang giấy bút lên!”

Trang Thư Lan thầm than, hoàng hậu mà là một tục nhân sao? Nàng ta cố ý lấy đề mục là vịnh hoa mai thì có! Vừa rồi mọi người ở đây đã làm không ít những bài thơ về hoa mai, vậy mà giờ còn tiếp tục làm đề tài này, đương nhiên sẽ phải suy nghĩ nhiều hơn nữa để tránh lặp lại những bài thơ của những nữ cử tử khác đã làm! Rõ ràng nàng ta cố tình gây khó dễ cho người khác!

“Được rồi! Bây giờ mời hai vị ái khanh đi ba bước!”

Vẻ mặt hoàng hậu tươi cười đắc ý.

Trang Thư Lan liếc nhìn cung nữ đang bưng giấy mực đứng hầu bên cạnh, lại thấy ánh mắt mong chờ của thái hậu chờ  – Trang Thư Lan cảm thấy nghi ngờ, sống ở trong cung nhiều năm như vậy, ánh mắt của thái phi còn có thể thuần khiết như thế ư? – Nàng lại nhìn sang hoàng hậu, Thuần quý phi đang dùng ánh mắt giễu cợt nhìn nàng . Trang Thư Lan đang suy nghĩ xem có nên bộc lộ tài năng hay không để đả kích bọn họ? Nhưng nếu đả kích bọn họ thì sẽ khiến nàng nổi danh, liệu có chuốc lấy phiền toái hay không? Aizzzz…… còn thêm phiền toái gì được nữa! Hiện tại thân phận của nàng đã rất xấu hổ, thanh danh cũng quá kém, cho dù nàng không muốn lưu danh sử sách nhưng khó tránh khỏi điều tiếng thế gian, trở thành trò cười cho người khác!

“Trang thám hoa, khanh đã đi được ba bước rồi sao vẫn chưa làm thơ?”

Thuần quý phi nhắc nhở đúng lúc.

Lời nói của Thuần quý phi làm cho động tác của Trang Thư Lan đột ngột dừng lại. Chân phải nâng lên còn chưa kịp đặt xuống đất. Chân phải vừa thu về lại phát hiện ra lúc này nàng đang quay lưng về phía thái hậu, hoàng hậu, quý phi! Ô, chẳng lẽ là tự nhiên xoay người mà nàng không biết sao? Aizz, dẫu thế nào thì chắc tư thế này sẽ khiến mấy người đó khó chịu!.

“Bút!”

Trang Thư Lan không xoay người, chỉ giơ tay phải ra.

Một cây bút lông sói được đặt vào tay nàng, cùng lúc đó một tiểu thái giám cũng đặt trước mặt Trang Thư Lan một cái bàn gỗ nhỏ, cung nữ trải giấy hoa tiêm (giấy có hoa văn nhỏ) lên mặt bàn, dùng nghiên mực đè lên.

“Ta cần loại giấy tốt nhất của Tuyên Thành và một cây bút cỡ lớn !”

Trang Thư Lan không để ý tới bút, giấy thượng hạng đặt trên bàn gỗ mà nói.

Cung nữ nghe xong, nhanh chóng thay giấy bút mới. Bút đã thẫm đẫm mực, Trang Thư Lan đứng thẳng lưng, tay trái thả lỏng ra phía sau, tay phải múa bút, chỉ trong chốc lát đã đặt bút lông xuống, lui sang một bên.

Cùng lúc này, Trang Thư Dao cũng đã viết xong, cung nữ đưa thơ tới trước mặt thái phi, hoàng hậu, quý phi. Thái phi không nhận, chỉ cười nói.

“Ai gia cũng không biết mấy thứ này, cho nên cứ giao cho hoàng hậu và thuần quý phi xem thôi!”

Hoàng hậu cũng không từ chối, sau khi nhận lấy giấy, nhìn qua một lần rồi đưa cho Thuần quý phi. Thuần quý phi xem xong, hài lòng gật đầu, giao cho một nữ quan đứng bên cạnh đọc thơ lên lên, sau đó xem thơ của Trang Thư Lan.

Nữ quan tuân mệnh, sau khi nhận được thơ của Trang Thư Dao, cất cao giọng đọc.

耐得人间雪与霜,百花头上尔先香。

清风自有神仙骨,冷艳偏宜到玉堂。

梅花诗【清】俞樾内子

(Nài dé rénjiān xuě yǔ shuāng, bǎihuā tou shàng ěr xiān xiāng.

Qīngfēng zì yǒu shénxiān gǔ, lěng yàn piān yi dào yùtáng.)

“Nại biết dùng người gian tuyết dữ sương, bách hoa trên đầu ngươi tiên hương.

Gió mát tự có thần tiên cốt, lãnh diễm thiên nghi đáo ngọc đường.”

(Mai Hoa Thi của Học giả Du Việt đời Thanh.)

Mọi người nghe xong đều tấm tắc khen ngợi, bàn luận rôm rả, khuôn mặt Trang Thư Dao cũng không giấu được vẻ vui mừng, ngẩng đầu thẳng lưng ưỡn ngực mà đứng. Nàng lại nhìn thấy hoàng hậu cùng thuần quý phi đang nhíu mày nhăn mặt nhìn thơ của Trang Thư Lan thì đầu mày đuôi mắt đều toát lên sự vui mừng.

Nữ quan lại tiếp nhận bài thơ của Trang Thư Lan do Thuần quý phi đưa tới, nhìn xong cũng chau mày, sau một lúc lâu mới chậm rãi nhìn về phía Trang Thư Lan.

“Trang thám hoa, thứ cho mắt nô tỳ vụng về, chữ của ngài…… Nô tỳ chỉ có thể biết được vài chữ….”

“Đó là lối viết thảo*, dĩ nhiên ngươi sẽ không thể nhìn thấy rõ từng nét”

*kiểu chữ Hán, có đặc điểm là nét bút liên tục, viết nhanh.

Trang Thư Lan cười nhạt, không thèm để ý nói.

Trang Thư Lan thích hành thư (một kiểu viết chữ Hán gần giống chữ Thảo) và lối viết thảo – viết loại chữ này giống như kiểu chữ của các nhà thư pháp, có thể tiết kiệm được không ít thời gian và nét bút, nhưng ở Đại Đông hoàng triều, nữ nhân đều quen với sách viết bằng chữ Khải (một trong những cách viết chữ Hán cơ bản gồm các cách sau : Triện, Khải, Lệ, Hành, Thảo, Giáp Cốt, Chung ̣̣,Đỉnh, Văn) là chính, cũng có người viết thể chữ lệ (loại chữ thông dụng thời Hán), còn hành thư và lối viết thảo đều bỏ qua cho rằng hành thư và lối viết thảo không thể hiện được vẻ xinh đẹp, tú lệ của nữ nhi. Đây cũng là lý do vì sao nữ quan không đọc được bài thơ của Trang Thư Lan.

“Bẩm hoàng hậu, thứ lỗi cho nô tỳ bất tài, nô tỳ cho rằng nên để cho Trang thám hoa đọc lên thì tốt hơn!”

Nữ quan phúc lễ thỉnh cầu hoàng hậu.

“Được rồi!”

Hoàng hậu nghiêm túc nhưng lại mang theo một chút hằn học.

“Khoan đã!”

Đúng lúc nữ quan đang cầm giấy muốn đưa cho Trang Thư Lan thì một giọng nói ôn hòa của nam nhân truyền tới. Đợi tới khi mọi người đều quay lại nhìn thì Tư Đồ Tu Nam đã đi tới bên cạnh Trang Thư Lan, chắp tay hành lễ với thái hậu, hoàng hậu, quý phi xong mới nói tiếp.

“Mẫu hậu, chuyện này không thể giải quyết như vậy được. Thơ của Trang bảng nhãn thì để cho nữ quan đọc lên, mà Trang thám hoa lại để tự nàng đọc. Nếu Trang thám hoa cảm thấy bài thơ của mình chưa được như ý, lén lút sửa lại vậy đối với Trang bảng nhãn mà nói rất không công bằng!”

Trang Thư Lan trợn mắt nhìn Tư Đồ Tu Nam. Nhân phẩm của nàng rất tốt nhưng từ miệng thái tử là hắn nói ra lại thành một kẻ tiểu nhân! Nhưng việc Tư Đồ Tu Nam lo lắng không phải là không có lý, bởi nghe xong thơ của Trang Thư Dao nàng cũng tính đổi một bài thơ khác thật – đây cũng là một nguyên nhân nàng dùng lối viết thảo, vì những người biết lối viết thảo này không nhiều lắm, nếu nữ quan kia không đọc được thì chắc chắn sẽ để cho nàng tự đọc, tới lúc đó nàng cũng có thể tuỳ cơ mà nghĩ ra đối sách. Nhưng chỉ lệch một chút, Trang Thư Lan biết nàng không thể toại nguyện rồi!

Bởi vì ………

“Thái tử nói rất có lý!”

Hoàng hậu cười cười.

“Là do bản cung nhất thời không suy nghĩ chu toàn nên mới xảy ra chuyện này. Ngày thường thái tử cũng có nghiên cứu về lối viết thảo đó, chi bằng thái tử đọc lên cho mọi người cùng nghe đi!”

“Nhi thần tuân mệnh!”

Thái tử nhận lấy tờ giấy từ tay nữ quan, mở ra nhìn cẩn thận một lần, ngẩng đầu mỉm cười nhìn Trang Thư Lan, lộ ra  hàm răng trắng đều.

“Chữ rất đẹp! Cứng rắn có lực, rõ ràng lại không mất đi vẻ thanh lịch, nếu không phải hôm nay đích thân nhìn thấy, bản cung thật không thể tin nét chữ lại xuất phát từ bàn tay của một nữ tử khuê các, đúng là hiếm thấy! Ngày khác bổn cung rất muốn thỉnh giáo Trang thám hoa!”

“Thái tử quá khen!”

Trang Thư Lan thi lễ xong, máy móc trả lời cũng không nói thêm điều gì. Nàng im lặng đứng một bên, không để ý tới ánh mắt hâm mộ, ghen tỵ của nhóm nữ cử tử với người vừa được thái tử khích lệ – là nàng.

Tư Đồ Tu Nam cũng không để ý tới phản ứng của Trang Thư Lan, cầm giấy cao giọng đọc.

风雨送春归, 飞雪迎春到.

已是悬崖百丈冰, 犹有花枝俏.

俏也不争春, 只把春来报.

待到山花烂漫时, 她在丛中笑

(Fēngyǔ sòng chūn guī, fēi xuě yíngchūn dào.

Yǐ shì xuányá bǎizhàng bīng, yóu yǒu huāzhī qiào.

Qiào yě bùzhēng chūn, zhǐ bǎ chūnlái fù.

Dài dào shānhuā lànmàn shí, tā zài cóng zhōng xiào)

Mưa gió tống xuân về, tuyết bay hoa đón xuân đáo.

Đã vách núi trăm trượng băng, do có hoa chi tiếu.

Tiếu cũng không tranh xuân, chỉ đem xuân báo lại.

Đợi cho sơn hoa rực rỡ thì, nàng tại tùng trung cười

Sau khi Tư Đồ Tu Nam đọc xong, toàn bộ mọi người trong đình đều yên lặng, sự im lặng tới kì lạ. Cuối cùng bầu không khí im lặng này bị cắt đứt bởi một giọng nói vang dội của nam nhân.

“Hay hay hay! Xem ra trẫm tới rất đúng lúc, bài thơ vừa xong nghe thật là có khí phách, đúng là thơ hay!”

Nghe thấy kiểu xưng hô đặc biệt này, cho dù Trang Thư Lan không  quay đầu lại cũng biết ai vừa tới. Nàng mau chóng quỳ xuống thỉnh an cùng với những nữ nhân khác, hoàng hậu và thuần quý phi cũng đứng dậy yên lặng quỳ thi lễ, thái hậu chưa hành lễ, chỉ chậm rãi đứng lên.

Hoàng đế vui cười hớn hở hô “ bình thân” xong cũng đi tới ngồi ở chiếc ghế chính giữa song song với thái hậu, hoàng hậu và quý phi ngồi ở hai bên. Cùng lúc đó, Trang Thư Lan ngạc nhiên phát hiện Tư Đồ Minh Duệ cũng đi theo, bên cạnh còn có một hoàng tử  khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, hoàng tử kia đi tới ngồi xuống bên cạnh thuần quý phi, hiển nhiên đây chính là con trai của nàng. Tư Đồ Minh Duệ ngồi ở bàn thứ nhất bên phải Thuần quý phi, đối diện với Trang Thư Dao.

Lập tức,bầu không khí tại bữa tiệc thưởng mai lại càng kì quái hơn. Vốn chỉ có nữ tử bây giờ lại thêm bốn nam nhân, hoàng thượng, thái tử, hoàng tử thì không nói làm gì, bọn họ xuất hiện ở trong hậu cung là chuyện bình thường, nhưng còn Tư Đồ Minh Duệ, hắn xuất hiện ở nơi này thì dẫu thế nào cũng thấy thật khó hiểu.

Có điều, hiện tại Trang Thư Lan không có tâm trạng để ý tới việc hắn có mặt ở đây, ngầm xoa xoa bàn tay lạnh buốt, thậm chí trừng mắt tức giận với con sông nhỏ phía trước mặt – gió lạnh đúng là từ phía kia thổi tới. Trong lòng oán hận đám người ăn no không có việc  gì làm này, các nàng thích tự mình nói mát thì thôi, sao còn phải gọi người khác tới “cùng thổi” kia chứ!

“Trang ái khanh tuổi còn nhỏ mà đã viết ra được những câu thơ quyết đoán như vậy! Nhưng trẫm vẫn muốn mời Trang ái khanh nói ra ý nghĩa của bài thơ đó!”

Hoàng đế cẩn thận đọc thơ một lần, sau đó gọi một mình Trang Thư Lan trình bày.

Nha! Nếu có lần tụ hội sau như thế này thì nhất định nàng sẽ cáo bệnh không thể bước xuống giường được! Ở cùng một chỗ với đám người này nói mát, châm chọc nhau chính nàng cũng trở thành đứa ngốc mất thôi! Trang Thư Lan vừa chăm chú oán hận, vừa đứng rét run. Theo phản xạ nàng kéo cao vạt áo, lại xoa xoa lỗ tai, kéo mũ quan thấp xuống che kín hai tai.

Vẻ mặt hoàng đế hơi khó coi, hắn gọi Trang Thư Lan, vậy mà nàng lại coi như không nghe thấy, liên tục làm động tác kia, đúng là khiêu chiến thiên uy! Hoàng đế lạnh lùng hừ một tiếng, trừng mắt với Trang Thư Lan vẫn còn “ vô tư” không biết gì.

“Hoàng thượng, hạ quan cho rằng, chắc Trang thám hoa hiểu nhầm hoàng thượng gọi Trang bảng nhãn cho nên mới không trả lời”

Đúng lúc này Tư Đồ Minh Duệ mở miệng, mắt cười nhìn người đang ngồi ở cuối cùng – Trang Thư Lan.

“Nếu hoàng thượng không tin có thể thử đổi lại cách xưng hô xem”

Hoàng thượng cân nhắc một lát, thấy lời Tư Đồ Minh Duệ nói không sai. Đang ngồi ở đây có hai người họ Trang, chỉ gọi Trang ái khanh thì đương nhiên hai người họ không biết là gọi ai. Vừa nghĩ thế, sắc mặt hoàng thượng dãn ra không ít, giọng nói cũng chậm lại.

“Trang Thư Lan, trẫm hỏi sao khanh lại không trả lời?”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #không