Chương 5: May Mắn Thoát Khỏi


  Tuy rằng chỉ có bốn người bịt mắc, nhưng là sát thủ của "Thiên Sát các" cũng không phải hư danh, bọn họ ở trên giang hồ đều thuộc hàng cao thủ. Bây giờ, bắt họ phải đối phó với một đội binh sĩ, đối bọn họ mà nói chẳng phải quá dễ dàng sao?

Cốc hộ vệ vừa thấy đã biết hôm nay lành ít dữ nhiều, cắn chặt hàm răng. Nàng vọt vào xe ngựa phu thị của mình đang ngồi, nhìn thấy hai hài tử và Chúc Tuyết Nghênh đang sợ hãi ngồi một bên. Thân hình tiểu nhi tử cùng chúc tuyết nghênh tương đối giống nhau, nàng liền đổi y phục của hai người. Vị Phu thị của nàng hiểu được dụng ý của thê chủ, giữ chặt tay nàng, kêu một tiếng: "Thê chủ, không cần! Vũ nhi mới năm tuổi, ngươi nhẫn tâm vậy sao?".

Cốc hộ vệ vội bỏ tay vị phu thị ra, ánh mắt kiên quyết:" Năm đó nếu không phải nhờ ân nhân, ta đã sớm hóa thành một bộ xương khô. Ân nhân đã nhờ ta bảo hộ nữ nhi của người. Hiện giờ tình thế cấp bách, chúng ta không phải là đối thủ với mấy tên sát thủ kia. Dù có chết, ta cũng bảo vệ tiểu thư. Ngươi còn không cấp Vũ nhi chải đầu?".

Cốc hộ vệ nhìn vị phu thị của mình có nén nước mắt, bắt tay vào giúp tiểu nhi tử búi kiểu đầu bánh bao giống Chúc Tuyết Nghênh. Quay đầu nhìn đứa con trai lớn năm nay vừa tròn mười tuổi, đem Chúc Tuyết Nghênh điểm huyệt ngủ rồi nhét vào lòng hắn, nghiêm túc nói: "Phong Nhi, tiểu thư đành giao cho con, cho dù có phải liều mạng con cũng nhất định phải bảo vệ tiểu thư cho thật tốt, bằng không sự hy sinh của nương và đệ đệ sẽ trở thành vô ích, biết không?".

Cốc hóa phong đã hiểu được dụng ý của mẫu thân, nước mắt không ngừng rơi , hắn ôm chặt tiểu thư vào lòng tiểu thư, nặng nề gật đầu.

Cốc hộ vệ nhanh chóng buộc một cái gánh nặng vào người hắn, vội vàng dặn dò: "Ngươi thừa dịp hỗn loạn liền xuống xe, cõng tiểu thư chạy thật sâu vào chỗ bụi cỏ đằng kia, ta sẽ hấp dẫn lực chú ý của bọn họ, chạy càng xa càng tốt, cần phải bảo vệ tiểu thư an toàn".

Cốc hộ vệ nhìn thoáng qua vị phu thị khóc đến chết ngất đi, và đứa con lớn cũng đang khóc thầm với biểu tình kiên định. Nàng mặc cho tiểu thư quần áo của tiểu nhi tử đang ngủ, ôm tiểu nhi tử ở trước ngực, đi ra ngoài toa xe, chạy nhanh vào trong xe của Thượng Liễu Mịch, vẻ mặt trắng bệch đang cố nén hoảng sợ: "Tiên sinh, ngồi chắc , thừa dịp sát thủ đang bị quấn chân, chúng ta đi trước." Nói xong, nàng rút chủy thủ ra đâm vào mông ngựa, con ngựa ăn đau liền thục mạng chạy. Hai hắc y nhân thấy vậy, nhanh chóng đuổi theo.

Cốc Hóa Phong thừa dịp hai cái sát thủ còn tại cùng hộ đội binh sĩ đánh nhau, cõng chúc tuyết nghênh trên lưng, chạy thục mạng vào lùm cỏ trốn. Từ nhỏ, mẫu thân đã dạy hắn chút công phu nên cũng xem là người có võ công.

Tiếng đánh nhau, tiếng kêu thảm thiết, càng ngày càng xa.....

Cốc Hóa Phong trên mặt đầy lệ được gió thổi khô. Hắn biết từ hôm nay về sau, vị mẫu thân nghiêm túc, người phụ thân từ ái, cùng tiểu đệ đệ đáng yêu hoạt bát, có lẽ vĩnh viễn cũng không gặp lại nhau. Hắn cũng muốn theo chân họ, cho dù là chết, hắn cũng không muốn rời xa người thân. Nhưng hắn không thể, bởi vì trên lưng hắn còn có tiểu thư. Hắn nhất định hoàn thành phó thác cuối cùng mẫu thân để lại, bảo hộ tiểu thư, cho dù phải mất đi sinh mệnh bản thân.

"Ta cõng nàng chạy mãi, không dám ngừng, cũng không dám đi đường lớn, lại càng không dám quay lại xem cha mẹ như thế nào? Những bụi gai trên đường nhỏ xé rách y phục của chúng ta, chân nàng cũng bị trật. Cho đến trời bắt đầu tối, không thể phân biệt phương hướng, ta chỉ có dừng lại, tìm cái sơn động trú tạm. Có lẽ sát thủ bị bộ dạng đệ đệ lừa gạt, nên không có đuổi theo chúng ta".

  Khi trời sáng, nàng bắt đầu tỉnh, khóc nháo muốn tìm phụ thân. Ta lừa nàng, nói ta cùng tiên sinh chơi trốn tìm, xem ai xuống núi trước, mà không bị đối phương tìm được, chính là người thắng. Nàng tin lời ta, cao hứng đi theo phía sau ta vào những con đường hẹp quanh co. Sau khi đến đường lớn, chúng ta gặp một cụ bà đang vội vàng xuống thị trấn dưới núi để bán củi, năn nỉ bà cho chúng ta đi nhờ một đoạn đường. Bà cụ thấy chúng ta đáng thương, cho chúng ta lên xe, đưa chúng ta xuống thị trấn dưới núi.


Xuống dưới núi, ta nghe ngóng khắp nơi, mới biết được ngày hôm qua do hoảng sợ nên đi sai đường. Nếu muốn đến kinh thành phải đi theo hướng đông bắc, nhưng hiện tại lại đến một thị trấn nhỏ phía đông nam dãy núi Lô Pháp Diệt. Ta sợ sinh chuyện nên cũng không dám ở lâu, lừa gạt nàng nói ta đi nhầm phương hướng phải chạy nhanh đi phía đông bắc thị trấn nhỏ để gặp tiên sinh, bằng không tiên sinh sợ sẽ chết mất".

Cứ như vậy, Cốc Hóa Phong mang theo Chúc Tuyết Nghênh vừa đi vừa hỏi thăm
đường đến kinh thành mất hơn nửa tháng, gặp không ít đau khổ. Vị tiểu thư bốc đồng Chúc Tuyết Nghênh không ăn uống tốt nên luôn khóc lóc om sòm, lưu manh vô lại thấy dung mạo Cốc Hóa Phong xinh đẹp tuấn tú muốn đem đi bán. Sau đó vì muốn thỏa mãn yêu cầu của Chúc đại tiểu thư, mua này mua nọ nên bị bọn trộm để ý, trộm đi tài sản...

Cốc Hóa Phong đành phải ra đường ăn xin, mang theo Chúc đại tiểu thư màn trời chiếu đất chạy tới kinh thành. Ngày hôm qua, Chúc Tuyết Nghênh đối với đồ ăn mà Cốc Hóa Phong vất vả đem về phát giận khóc nháo đòi ăn thịt. Không nghe khuyên bảo chạy đi, không cẩn thận ngã xuống dòng suối. Bởi vì nửa tháng này Chúc Tuyết nghênh không được ăn uống đầy đủ, thể chất quả thật rất suy nhược, lại cộng thêm thời tiết cuối mùa xuân se se lạnh, nên nàng bị phát sốt mà đi đời nhà ma, để lại thể xác cho Chúc Hiểu Tuyết sống lại.

Chúc Hiểu Tuyết giống như nghe chuyện xưa về bản thân mình, nàng cũng không quên nhỏ thêm vài giọt nước mắt cho Cốc tiểu bằng hữu xem. Cuối cùng một bộ ta thực có hiểu biết, nghiêm túc nói: "Tiểu Phong ca ca, ngươi yên tâm, ta về sau sẽ không giống như trước, không hiểu chuyện. Chúng ta hiện tại đang ở đâu vậy?".

Cốc Hóa Phong lau khóe mắt hồng hồng vì khóc của Chúc Hiểu Tuyết, nói: "Ta hỏi thăm qua, nói ngọn núi tên là Ba Ngạn Khắc Lạp, là ngọn núi lớn nhất cả nước, một đoàn lái buôn bình thường cũng phải mất mười ngày nửa tháng mới có thể đi qua. Đây là con đường duy nhất để tới kinh thành, cũng là con đường trọng yếu nối liền hai miền nam bắc của đất nước. Nơi chúng ta đang đứng là một ngôi miếu sơn thần bị bỏ hoang ở trong núi này. Khi ta đi vào thôn làng dưới chân núi để xin cơm, có một đại nương đã nói với ta, phía đông nam núi này có một trấn nhỏ, chúng ta trước tiên tới đó, xem xem có thể xin thêm một ít thức ăn nữa hay không, sau đó sẽ xin đi theo một đoàn lái buôn để vượt qua ngọn núi này".

Xem ra, Cốc Hóa Phong tuy là tiểu hài tử nhưng cũng là người hiểu chuyện tâm tư kín đáo. Nếu muốn đi qua ngọn núi lớn như vậy, phải cần nhiều đồ ăn. Mặt khác trong núi nhất định có nhiều dã thú thường xuyên kiếm ăn, đi theo đoàn lái buôn, nhất định sẽ an toàn hơn nhiều.

Ăn hết bánh bao, uống xong ngụm cháo cuối cùng, lau chùi miệng. Chúc Hiểu Tuyết kiên định nói: "Phong ca ca, đi thôi, chúng ta xuống núi đi." Nếu vận mệnh an bài cho nàng vào khối thân thể này thì dù có cực khổ một chút cũng không sao. Hơn nữa, đại nạn không chết tất sẽ có hạnh phúc cuối đời.

Cốc Hóa Phong đem bát rửa sạch rồi cất vào một cái bọc quần áo cũ, đeo trước ngực, đi đến trước mặt Chúc Hiểu Tuyết, ngồi xỏm xuống bất động.

Chúc Hiểu Tuyết chớp chớp mắt, nói: "Phong ca ca, ngươi làm gì vậy?".

Cốc Hóa Phong quay đầu, hướng nàng nở nụ cười mùa hạ: "Lên đây, ta cõng nàng, chân của Hiểu Tuyết mấy ngày hôm trước không phải bị trật rồi sao?"

Chúc Hiểu Tuyết làm sao không biết xấu hổ, dám để cho thân thể gầy yếu của Cốc Hóa Phong cõng mình trên lưng, liên tục xua tay chối từ nói: "Chân ta tốt hơn rồi, không đau ..." Nói xong rồi còn nhảy nhảy vài cái để chứng minh chính mình lời nói của mình, kết quả nhe răng trợn mắt phát hiện mắt cá chân chính mình giống như bị trật rồi. Có thể là Chúc đại tiểu thư ngày hôm qua bởi vì xoay cổ chân mới bị rơi vào dòng suối đi.

Trời ạ, không còn lựa chọn nào khác, Chúc Hiểu Tuyết đành phải đỏ mặt trèo lên lưng Cốc Hóa Phong, để hắn cõng xuống núi. Không biết vì sao, Chúc Hiểu Tuyết trên lưng hắn, cảm thấy vô cùng an tâm...  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip