Chương 701 - 710
Chương 701: Luyện đan (ba)
Edit: kaylee
Có lẽ người khác không cảm nhận được động tác của Cố Nhược Vân, nhưng hắn thân là cường giả Võ Tôn cao cấp, có thể cảm nhận được rõ ràng lúc ban đầu Cố Nhược Vân phóng ra tinh thần lực.
Nàng đúng là dùng tinh thần lực kia loại bỏ tạp chất trên dược liệu!
Cho nên, hiện giờ dược liệu mới có thể tinh thuần như vậy.
"Muội muội của Cố Sanh Tiêu?" Trên mặt Tông chủ hiện lên tia sáng khác thường, thì thào lẩm bẩm: "Thế nào ta không có nghe Sanh Tiêu nói qua hắn có một muội muội như vậy? Vừa rồi khi Côn Nam luyện chế đan dược rất là khẩn trương, hiển nhiên không có tin tưởng quá lớn đối với bản thân, nhưng mà động tác của nàng luôn luôn thoải mái tự nhiên, chỉ có trăm phần trăm nắm chắc mới có thể làm được như vậy."
Hơn nữa, tuy rằng ở trong mắt những người khác các bước hai người luyện chế giống nhau, Tông chủ lại có thể cảm nhận được rõ ràng trong đan lô tản mát ra dược lực khác nhau.
Chẳng lẽ nha đầu kia thật có thể luyện chế ra đan dược?
"Nếu thật là như vậy, ta đây phải làm cho Sanh Tiêu kéo nàng vào Linh Tông, quyết không thể cho Cửu U phủ và Tiên Địa được đến, nếu không, rất nguy hiểm!"
Nghĩ vậy, Tông chủ trầm mặc xuống, con ngươi lại vẫn luôn nhìn Cố Nhược Vân.... ......
"Các ngươi mau nhìn, cô nương kia lấy ra gốc dược liệu cuối cùng!"
Lúc thấy Cố Nhược Vân lấy ra một gốc cây cỏ nhỏ từ trên người mình, mọi người kinh ngạc, bọn họ còn tưởng rằng nàng sẽ dùng Cuồng Bạo quả giống như Côn Nam, lqđ không hề nghĩ tới sẽ là một gốc cây cỏ nhỏ hình trăng khuyết màu xanh biếc có dược lực tương phản với Cuồng Bạo quả.
Không sai!
Cho dù là người không phải Y Sư, không tinh thông dược liệu, cũng rõ ràng có thể cảm nhận được lực lượng nhu hòa trên thân Linh Nguyệt thảo, lực lượng này quá mức nhu hòa, hoàn toàn không cùng một loại với Cuồng Bạo quả.
"Nàng là đang tự tìm đường chết sao?"
Côn Nam cười lạnh một tiếng, y thông qua thời gian một năm, mới tính ra dược liệu khuyết thiếu cuối cùng chính là Cuồng Bạo quả.
Chỉ có lực lượng của Cuồng Bạo quả, mới có thể thành đan, lực đạo nhu hòa như thế căn bản không cách nào hoàn thành nhiệm vụ trọng đại như vậy.
Không cần nghĩ cũng biết, lúc này đây nàng luyện chế là hoàn toàn thất bại.
Hình như tiếng động ồn ào chung quanh đều mất đi, Cố Nhược Vân chuyên chú cho đan lô trước mặt, trong mắt không còn có gì khác, sau đó, ở dưới ánh mắt của mọi người, nàng nhẹ nhàng để Linh Nguyệt thảo cầm trong tay vào trong đan lô…….....
Phì!
Một tiếng vang nhỏ.
Ngay sau đó, lập tức trở về bình tĩnh.
Cùng lúc đó, mùi thuốc nồng đặc kèm theo linh khí nồng đậm tràn ra, phát tán ở phía trên toàn bộ quảng trường.
Tĩnh!
Phía trên quảng trường, yên tĩnh như chết!
Côn Nam như là nổi điên vọt qua phía Cố Nhược Vân, khuôn mặt cũng không anh tuấn kia hoàn toàn xanh mét, y không dám tin nỉ non nói: "Làm sao có thể? Không có khả năng! Ở trong nghiên cứu của ta, l^q'đ chỉ có Cuồng Bạo quả mới có thể thúc đẩy thành đan cuối cùng! Cái loại linh thảo nhu hòa này, căn bản không có khả năng làm được!"
Y lắc lắc đầu, bước chân lảo đảo về phía sau vài bước, sắc mặt kia vô cùng khó coi, hình như không cách nào đi ra từ trong đả kích này.
Hành động của Cố Nhược Vân, giống như là hung hăng đánh y một cái tát, làm cho y rất là không chịu nổi!
"Ha ha ha!"
Trái tim vốn đang nhấc lên của Thiên Khải Tôn Giả rốt cục thả xuống, ông cười ‘ha ha’ hai tiếng, tiếng cười kia mang theo phóng đãng không kềm chế được, cười nhạo nhìn khuồn mặt già nua xanh mét của Linh Thượng Tôn Giả.
"Ta đã nói qua, nha đầu kia là lão đại của Bách Thảo Đường, Bách Thảo Đường vẫn luôn đnag buôn bán đan dược, các ngươi lại không tin, cứ nói đó là viên thuốc bình thường, hiện tại thế nào? Tư vị bị hung hăng đánh mặt không dễ chịu đi?"
Chương 702: Luyện đan (bốn)
Edit: kaylee
Linh Thượng Tôn Giả nắm chặt nắm tay, muốn một quyền đánh vào phía trên khuôn mặt già nua đáng đánh đòn kia của Thiên Khải Tôn Giả, lqđ nhưng vẫn là kiềm chế được tức giận và xúc động ở nội tâm, hung hăng phất y bào: "Côn Nam, chúng ta đi!"
Rất dọa người!
Ở loại địa phương này, lão thật sự ở không được, về phần Thiên Khải Tôn Giả, sớm muộn gì có một ngày, lão sẽ làm cho ông ta khó coi!
"Cữu công," Cố Nhược Vân vỗ vỗ tay, mỉm cười đi tới bên người Thiên Khải Tôn Giả, nói: "Lát sau ta có thể giao cho người phương pháp luyện chế Võ Linh đan."
Hai mắt Thiên Khải Tôn Giả khẽ nhúc nhích, ‘ha ha’ nở nụ cười: "Tốt, nha đầu, hiện tại chúng ta đây phải đi phòng thí nghiệm của ta, đi một chút!"
Nói xong lời này, cũng không để ý ánh mắt của những người khác, lôi kéo Cố Nhược Vân lập tức rời đi.
Sau khi khi bọn họ rời khỏi, trên quảng trường đột nhiên bộc phát ra chấn động mãnh liệt.
"Đan dược! Trời ạ, kia thật là đan dược?"
"Không nghĩ tới ở lúc Lý Minh ta còn sống, còn có thể nhìn thấy đan dược đã thất truyền, kia là đan dược đã thất truyền đó, thứ mà bao nhiêu cường giả muốn lại không chiếm được đó?"
"Nếu đời này, ta có thể ăn một viên đan dược, ta chết cũng không tiếc."
Đương nhiên, đối với rung động đan dược mang đến, càng nhiều hơn chính là kính nể đối với Cố Nhược Vân.
Cô nương trẻ tuổi này thoạt nhìn chỉ khoảng hai mươi tuổi, tuổi còn nhỏ như thế chẳng những là cường giả Võ Tôn, mà ngay cả đan dược trong truyền thuyết đều biết luyện chế! Hơn nữa, người như thế, còn là muội muội của Cố Sanh Tiêu!
Tông chủ không nói gì, đôi mắt nhìn bóng dáng Cố Nhược Vân rời đi, không biết suy nghĩ cái gì.... ......
Phòng thí nghiệm.
Thiên Khải Tôn Giả kéo Cố Nhược Vân vào, cười khổ nói: "Nha đầu, lần này ngươi thật sự là làm đủ nổi bật, chẳng lẽ ngươi không sợ sẽ khiến cho một số người chú ý?"
"Này không phải người muốn sao?" Cố Nhược Vân nhún vai, nói.
Nhất thời, Thiên Khải Tôn Giả không có lên tiếng, vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Ta vốn là muốn ngươi giao phương pháp luyện chế Võ Linh đan cho ta, lại do ta đi luyện đan trước mặt Tông chủ, không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, tuy rằng ta thật tự hào vì ngươi, chỉ là kế tiếp nha đầu ngươi cần lo lắng một chút vì an toàn của mình, ta biết hiện giờ ngươi đột phá đến cảnh giới Võ Tôn, llêqquýđôn nhưng mà, thủ lĩnh của Tam Đại Chế Tài đều là Võ Tôn cao cấp, hơn nữa dưới trướng có được rất nhiều cường giả Võ Tôn! Dù sao ngươi cũng chỉ có một mình mà thôi, cho dù cộng thêm ta, cũng chỉ hai người."
Cố Nhược Vân cười cười: "Trong Tam Đại Chế Tài, ta cùng với Tiên Địa sớm đã thủy hỏa bất dung (nước lửa không dung được nhau), cho dù ta không có biểu hiện hôm nay, lão cũng muốn giết ta, huống chi, ở trên đại lục này, ta đã không cần ở sợ hãi những người khác.
Không nói Thiên Bắc Dạ hiện tại thực lực sớm đã vượt qua Võ Tôn, cũng không nói mấy Võ Tôn ở trong Tiểu Hắc kia! Cho dù là một mình nàng, hiện giờ cũng đủ cùng bảo trì trạng thái chiến đấu không bại với một Võ Tôn!
Đây mới là nguyên nhân nàng dám can đảm luyện chế đan dược ở trước mặt nhiều người như vậy.
"Ôi," Thiên Khải Tôn Giả thở dài, nói: "Đúng rồi, nha đầu, đại khái huynh trưởng của ngươi còn có mấy tháng mới xuất quan, ngươi có muốn ở trong này cùng nhau chờ hắn hay không?"
"Đại ca của ta?"
Trái tim Cố Nhược Vân căng thẳng, ánh mắt hiện lên vẻ kích động, nàng gật gật đầu, nói: "Được, dù sao tạm thời ta cũng không có chuyện gì."
"Ha ha," Thiên Khải Tôn Giả cười hai tiếng: "Còn có, nha đầu, nam nhân tóc bạc đi theo bên cạnh ngươi đâu? Hắn thế nào?"
"Người là nói tiểu Dạ sao?"
Cố Nhược Vân nhíu mày: "Ta sợ có chút không tiện, hơn nữa thân thể của hắn vừa khang phục không bao lâu, ta đã tìm một nơi làm cho hắn dưỡng thương trước, chờ sau khi hắn hoàn toàn hồi phục mới xuất hiện."
Sở dĩ nàng để cho Thiên Bắc Dạ tạm thời ở lại trong Thượng Cổ Thần Tháp, nguyên nhân quan trọng nhất chính là cho dù Thiên Bắc Dạ đã thức tỉnh, lqd nhưng thương thế lại không có hoàn toàn phục hồi như cũ, ở trong Thượng Cổ Thần Tháp có lợi cho hắn dưỡng thương!
Chương 703: Luyện đan (năm)
Edit: kaylee
Linh Tông.
Nên trong phòng lớn rộng mở sáng ngời, Linh Thượng Tôn Giả ngồi ở cạnh bàn trà, hình như là nhịn lại nhịn, mới không có làm cho nắm tay của lão đánh xuống cái bàn vô tội kia.
"Cố Nhược Vân! ! !"
Ánh mắt lão u ám, đáy mắt xẹt qua vẻ lạnh lẽo sắc bén: "Không nghĩ tới nàng còn sống, ta còn tưởng rằng nàng chết ở trong tay Tiên Địa."
Gần hai năm qua, Tiên Địa vẫn luôn tìm kiếm tung tích của nàng, vốn lão còn tưởng rằng nữ tử này khẳng định sẽ bị người Tiên Địa giết, cuối cùng thật không ngờ, nàng không chỉ có còn sống, mà còn đột phá đến Võ Tôn!
Võ Tôn! Đó là hoàn cảnh lão tu luyện hơn sáu mươi năm mới vừa tới, nữ nhân kia mới chỉ khoảng hai mươi tuổi mà thôi, vậy mà lại có thành tựu bực này.
"Không được, một Cố Sanh Tiêu đã là nguy hiểm đủ lớn, nếu ở để cho Cố Nhược Vân tiếp tục thành trưởng, lúc đó mảnh đại lục này sẽ lại không có người có thể đánh bại nàng!" Linh Thượng Tôn Giả hung hăng hít một hơi, con ngươi tràn đầy vẻ lo lắng: "Côn Nam, chúng ta đi Tiên Địa một chuyến!"
Côn Nam kinh ngạc nhìn Linh Thượng Tôn Giả, trầm mặc xuống: "Sư phụ, chúng ta và Tiên Địa luôn luôn không có quan hệ gì, nếu cứ như vậy đi tìm bọn họ, chỉ sợ ——"
Linh Thượng Tôn Giả cười lạnh một tiếng, mặt mày âm trầm khủng bố, sát khí mãnh liệt mạnh xuất hiện ra, một câu từng chữ nói: "Nữ nhân kia đã đột phá đến cảnh giới Võ Tôn, chính là ta, cũng không nắm chắc đánh chết nàng, lee~l.q.đ nếu làm cho nàng chạy trốn, ngày sau tất nhiên sẽ đưa tới tai vạ! Cho nên, dưới tình huống như vậy, chúng ta chỉ có thể mật báo cho người Tiên Địa, cũng chỉ có đông đảo cường giả Tiên Địa, mới có thể chế phục nàng!"
Nói tới đây, Linh Thượng Tôn Giả tạm dừng một chút, ánh mắt nhìn bầu trời phía xa xa, cười lạnh lùng: "Hơn nữa, phỏng chừng Tiên Địa còn không biết tin tức nàng đã đột phá đến Võ Tôn, một khi biết, khẳng định sẽ phái ra vô số cao thủ Võ Tôn! Một mình nàng như thế nào đối kháng với nhiều người như vậy? Chuyện này vì không để cho Tông chủ biết, chúng ta cũng không cần ra mặt, chỉ cần trốn ở sau lưng quan sát tình thế là được rồi."
Cho dù lúc trước có rất nhiều người trông thấy Thiên Bắc Dạ tru diệt vô số cường giả Tiên Địa, nhưng mà giết nhiều người như vậy cũng không phải Cố Nhược Vân, hơn nữa sau khi nam tử kia tru diệt vô số Võ Tôn cũng sống chết không rõ, không có nam nhân kia, Cố Nhược Vân căn bản không phải đối thủ của nhiều cường giả Võ Tôn như vậy.
Mà bọn họ, chỉ cần thông báo chuyện Cố Nhược Vân xuất hiện ở Linh Tông cho Tiên Địa mà thôi.
Một chút âm u chợt lóe rồi biến mất từ trong mắt, khuôn mặt già nua của Linh Thượng Tôn Giả càng âm trầm khủng bố, con ngươi tràn ngập sát khí vô cùng khiếp người.
Côn Nam không nói gì, y hiểu rõ sư phụ nói là ở bên trong tình lý, hiện giờ biện pháp duy nhất có thể giết nàng, chính là lợi dụng Tiên Địa!
"Cố Nhược Vân, thù ngươi giết Thi nhi ta còn không trả cho ngươi, ngươi lại làm cho ta không chịu nổi ở trước mặt nhiều người như vậy, thù mới hận cũ, ta sẽ làm cho ngươi chết không rõ!"
... .....
Trong phòng thí nghiệm, Thiên Khải Tôn Giả mồ hôi đầy đầu luyện chế đan dược, ánh mắt khẩn trương nhìn đan lô trước mắt.
Ông đã thất bại một trăm lần!
Không sai, quả thật là một trăm lần! Ở trước lúc tiếp xúc đan dược, cho rằng chỉ cần có đan phương là có thể luyện chế, l^q'đ cho tới bây giờ mới biết được là khó khăn cỡ nào. Cho dù là có người ở một bên chỉ đạo, ông vẫn không ngừng thất bại như cũ.
Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, biểu cảm rất là bất đắc dĩ, lão gia hỏa này luyện chế mấy ngày mấy đêm, kết quả, lãng phí một đống lớn dược liệu, lại một lần cũng chưa thành công.
"Thiên Khải trưởng lão, Cố cô nương."
Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy mở ra, một gã nam tử áo xanh đi đến, cung kính củng quyền: "Tông chủ đại nhân cho các ngươi đi qua."
Chương 704: Rời đi, chặn giết (một)
Edit: kaylee
"Tông chủ?"
Thiên Khải Tôn Giả sửng sốt một chút, buông động tác trong tay xuống, lau mồ hôi trên khuôn mặt già nua, cau mày thì thào lẩm bẩm: "Tông chủ tìm chúng ta làm cái gì? Quên đi, trước không luyện chế đan dược, nha đầu, chúng ta đi xem một chút đi."
Cố Nhược Vân gật gật đầu, đi theo Thiên Khải Tôn Giả đi ra ngoài.
Trong phòng nghị sự, ngồi kín người.
Sau khi thấy Cố Nhược Vân và Thiên Khải Tôn Giả đi vào phòng nghị sự, các trưởng lão đang ngồi đều ‘ào ào’ nghị luận lên, ánh mắt nhìn Cố Nhược Vân tràn ngập tò mò và hưng phấn, nếu không phải ngại Tông chủ ở đây, có một số trưởng lão phỏng chừng nhịn không được tiến lên lôi kéo tình cảm.
"Hôm nay ta tìm các ngươi đến là vì một việc," Tông chủ cao cao tại thượng cúi đầu nhìn Cố Nhược Vân, giọng điệu lãnh khốc nói: "Cố cô nương, ngươi có nguyện ý gia nhập Linh Tông ta hay không? Chỉ cần ngươi nguyện ý, lqđ ta sẽ cho ngươi thân phận Thủ tịch Luyện Đan Sư, hơn nữa, ta có thể cho ngươi dưới một người, trên vạn người."
Tuy rằng lời này của Tông chủ là đang hỏi ý kiến của Cố Nhược Vân, nhưng thế nào giọng điệu này nghe đều làm cho người ta không thoải mái, cho nên, vẻ mặt Thiên Khải Tôn Giả lập tức hiện lên sốt ruột, tính khí của nha đầu kia ông rõ ràng hơn ai khác, làm cho nàng trở thành dưới một người? Kia căn bản là không có khả năng!
Nàng tuyệt đối không đồng ý thần phục bất luận kẻ nào!
"Thật có lỗi, ta cự tuyệt."
Nữ tử áo xanh nhàn nhạt mở miệng, giọng điệu vân thanh phong đạm kia, giống như hồ nước không dậy nổi gợn sóng.
Nháy mắt, toàn bộ phòng nghị sự đều yên tĩnh lại.
Tất cả trưởng lão đều kinh ngạc nhìn Cố Nhược Vân, dưới một người trên vạn người là loại vinh quang cỡ nào? Nàng lại không muốn?
Tông chủ hiển nhiên có chút bất mãn, nhíu mày, nói: "Cố cô nương, ta biết ngươi thật thiên tài, lấy thành tựu của ngươi, đột phá đến Võ Tôn cao cấp là chuyện sớm muộn, nói không chừng còn có thể đột phá đến phía trên Võ Tôn!"
Phía trên Võ Tôn là cái gì? Chính là Võ Đế!
Ở Tây Linh đại lục này, còn không có nhân vật này tồn tại!
Nhiều năm như vậy, Tông chủ cũng gặp không ít thiên tài, lại chưa từng có kết luận qua một người có thể đột phá tới Võ Đế!
Chỉ có nàng!
"Hơn nữa…....." Tông chủ chuyển giọng, tiếp tục nói: "Ngươi hẳn là cũng biết Tiên Địa đã hận ngươi thấu xương! Tiên chủ Tiên Địa cũng là cường giả Võ Tôn cao cấp giống như ta, ta biết hiện giờ ngươi đột phá tới Võ Tôn sơ cấp, lllêquyýđônn nhưng mà so với cao cấp kém cũng không phải là một chút, nếu ngươi gia nhập Linh Tông ta, y sẽ tuyệt đối không dám động ngươi một chút nào."
Cố Nhược Vân nở nụ cười, chỉ là tươi cười của nàng vân thanh phong đạm như trước, trong con ngươi đều là thanh lãnh.
"Thật có lỗi, thù hận giữa ta và Tiên Địa bản thân ta có thể xử lý tốt, sẽ không nhọc Tông chủ lo lắng."
"Ngươi………."
Thấy mình đã nói như vậy, mà Cố Nhược Vân vẫn cự tuyệt, Tông chủ cũng cảm thấy có chút căm tức, khuôn mặt anh tuấn cũng lạnh xuống: "Nể tình ngươi là muội muội của Sanh Tiêu, ta không so đo với sự vô lễ của ngươi, Cố Nhược Vân, ngươi thật sự không đồng ý gia nhập Linh Tông ta?"
"Tông chủ!"
Khuôn mặt già nua Thiên Khải Tôn Giả cũng biến đổi mạnh mẽ, cũng có chút tức giận nói: "Nha đầu kia chính là một tiểu nha đầu hai mươi tuổi mà thôi, Tông chủ không cần bức bách nàng như vậy chứ? Ai cũng có quyền lợi lựa chọn, Cố nha đầu đã lựa chọn không gia nhập Linh Tông, chúng ta đây cũng không thể miễn cưỡng nàng không phải sao?"
Khuôn mặt Tông chủ từng chút trầm xuống, giống như không nghĩ tới Thiên Khải Tôn Giả dám nói nói với mình như thế, hắn vừa định tức giận, một giọng nói thanh lãnh lạnh nhạt theo gió mà qua, giống như một đạo búa tạ, dừng ở trong lòng hắn.
"Tông chủ, ta nói, ta không đồng ý gia nhập Linh Tông, ta cũng không đồng ý nhận bất kỳ trói buộc nào! Nhưng mà, ngươi đừng quên một chuyện, Cố Sanh Tiêu là huynh trưởng của ta, Thiên Khải Tôn Giả là cữu công của ta, bất luận như thế nào, ta sẽ không gây bất lợi với Linh Tông! Mặt khác, tin tưởng ta, hiện giờ ta muốn chạy, không có bất luận kẻ nào có thể ngăn lại."
Chương 705: Rời đi, chặn giết (hai)
Edit: kaylee
Giọng nói của nàng nhẹ như gió, lại làm cho người ta không thể không tin tưởng mỗi một câu nói của nữ tử trước mắt.
Tông chủ hơi hơi nheo lại đôi mắt, trầm mặc xuống.
Kỳ thực, hắn muốn Cố Nhược Vân gia nhập Linh Tông cũng là có nguyên nhân khác.
Đừng nhìn Tam Đại Chế Tài cùng vinh cùng hại, phân tranh bên trong chỉ sợ không người không biết, tuy rằng Tiên Địa, có cừu oán với Cố Nhược Vân, l.q.đ nữ tử này tuyệt đối sẽ không gia nhập Tiên Địa! Nhưng còn có một Cửu U phủ không thể không làm cho hắn kiêng kị!
Vạn nhất nàng gia nhập Cửu U phủ, từ đây về sau, thế lực Linh Tông sẽ yếu hơn Cửu U phủ một tầng!
Cho nên, hôm nay hắn mới làm ra loại chuyện này.
Nhưng mà hắn lại quên, Cố Sanh Tiêu là huynh trưởng của nàng! Chỉ cần có Cố Sanh Tiêu ở, Cố Nhược Vân vĩnh viễn sẽ không giúp đỡ Cửu U phủ bắt nạt Linh Tông!
Huống chi, hắn tin tưởng lời nàng nói, nếu như nàng muốn rời đi, ở đây không có bất luận kẻ nào có thể ngăn được nàng.
Một khi đã như vậy, chính là nên trêu chọc một kẻ địch sau này trưởng thành vô hạn, hay là nhiều hơn một đồng minh vì Linh Tông?
"Không biết Tông chủ còn có chuyện gì? Nếu không có việc gì ta rời đi trước."
Nhìn mặt mày trầm tư của Tông chủ, Cố Nhược Vân biết hắn nghe lọt tai lời nói của mình.
Kỳ thực, nếu không phải là bởi vì Thiên Khải Tôn Giả và huynh trưởng, nàng sẽ không nói một hồi lời vô nghĩa này! Lấy thực lực hiện giờ của nàng, quả thật đã không cần sợ hãi Tam Đại Chế Tài.
"Tông chủ!"
Mắt thấy Cố Nhược Vân muốn rời đi, một số trưởng lão ‘ào ào’ có chút nóng nảy, muốn nói cái gì đó, nhưng mà, Tông chủ lại nâng tay lên, ngăn lại lời nói của bọn họ, giọng nói lạnh lùng chậm rãi vang lên: "Để cho nàng đi thôi."
Cố Nhược Vân không nói thêm gì, xoay người đi ra phòng nghị sự, Thiên Khải Tôn Giả vốn muốn theo nàng rời đi, trầm ngâm một lúc lâu sau vẫn là ở lại.
"Tông chủ, hôm nay ngươi có chút quá đáng!" Bình thường Thiên Khải Tôn Giả rất là tôn kính Tông chủ, hiện giờ cũng không khỏi nổi giận, vẻ mặt tức giận nói: "Cố nha đầu giúp Linh Tông chúng ta một chuyện lớn như vậy, còn không cầu hồi báo, ngươi còn muốn cưỡng bức nàng gia nhập Linh Tông? May mắn cuối cùng ngươi không có làm như vậy, nếu không, ta và Cố Sanh Tiêu đều sẽ không ở lại Linh Tông."
Nếu Cố Nhược Vân là người khác cũng thôi đi, nhưng nha đầu kia là ngoại tôn nữ của muội muội duy nhất của mình, dáng vẻ lại giống mẫu thân nàng như thế, nếu muội muội biết nha đầu kia xảy ra chuyện gì ở Linh Tông, còn không lập tức vọt tới Linh Tông báo thù?
Vậy đến lúc đó, bản thân khẳng định là muốn giúp đỡ muội muội.
Cố Sanh Tiêu thì không cần nói, tên kia tăng lên thực lực, muốn nắm Linh Tông trong tay, tất cả đều là vì nha đầu kia, nếu người bản thân một lòng muốn bảo vệ xảy ra chuyện gì ở trong môn phái của mình, dựa theo tính cách củatiểu tử kia tuyệt đối sẽ nổi điên!
"Thiên Khải Tôn Giả, ngươi uy hiếp bản Tông chủ?" Tông chủ vốn đã tràn đầy một bụng hỏa, nhưng lão gia hỏa đáng chết này cũng không thấy rõ làm việc, cũng dám uy hiếp hắn?
Ông ta thật cho rằng bản thân sẽ không xử trí ông ta?
Thiên Khải Tôn Giả liếc mắt xem thường, đột nhiên ông ‘ha ha’ nở nụ cười: "Đã quên nói cho ngươi, lqđ nha đầu kia nói muốn truyền thụ cho ta tất cả tri thức luyện đan nàng biết, hiện tại ta cũng đã học xong cách luyện chế đan dược."
"Ngươi.….."
Tông chủ tức đến mức sắc mặt xanh mét.
Hiện tại đại lục thiếu nhất là cái gì?
Luyện Đan Sư!
Bởi vì hiện giờ phía trên đại lục, không có một Luyện Đan Sư tồn tại!
Vạn nhất thực chọc giận lão gia hỏa này, nói không chừng ông ta lập tức đầu nhập vào Cửu U phủ, vậy Linh Tông mất đi không chỉ là một trưởng lão.
Chương 706: Rời đi, chặn giết (ba)
Edit: kaylee
Phỏng chừng lão gia hỏa này cũng biết giá trị hiện giờ của mình, mới dám uy hiếp hắn!
Tông chủ hung hăng bình ổn lửa giận trong lòng, đứng lên, vung y bào lập tức đi ra ngoài.
Từ đầu tới cuối, hắn đều không có liếc mắt nhìn Thiên Khải Tôn Giả nhiều một cái.
"Thiên Khải Tôn Giả, ngươi đã học xong cách luyện chế đan dược? Chúc mừng nha chúc mừng nha."
Vừa thấy Tông chủ rời đi, các trưởng lão đã sớm kiềm chế không được nhanh chóng đứng lên, vội vàng đi qua vây quanh Thiên Khải Tôn Giả, trên mặt mang theo tươi cười nịnh nọt.
"Ha ha."
Thiên Khải Tôn Giả cười gượng hai tiếng, có chút chột dạ, dù sao bây giờ ông vẫn là chỉ biết một chút da lông, vẫn không cách nào luyện chế ra một viên đan dược hoàn chỉnh như trước, cho nên tùy tiện tìm cái cớ lập tức lao khỏi vòng vây, trên người tràn đầy mồ hôi lạnh.
"Mẹ nó, quả nhiên người không thể ba hoa, xem ra ta phải bắt đầu bế quan, ở trước lúc thành công luyện chế ra đan dược không thể xuất hiện, l^q'đ để tránh những lão gia hỏa này đuổi theo ta không tha, vạn nhất lòi ra sẽ không tốt lắm."
Nói xong lời này, ông chột dạ lau mồ hôi lạnh trên trán, bước nhanh đuổi theo Cố Nhược Vân.
Rất xa, nhìn thấy bóng dáng thanh lệ kia, hai mắt Thiên Khải Tôn Giả sáng lên, bước nhanh chạy lên.
"Thế nào? Người nhanh như vậy đã đi ra?" Cố Nhược Vân hiển nhiên thấy được Thiên Khải Tôn Giả theo sau mà đến, nhíu mày hỏi: "Tông chủ nhà người không làm khó dễ người?"
"Hiện tại trừ ngươi ra ta là người duy nhất biết luyện chế đan dược, hắn nào dám nhằm vào ta?" Thiên Khải Tôn Giả vui sướng khi người gặp họa: "Đúng rồi, nha đầu, có biện pháp làm cho ta nhanh chóng luyện chế ra đan dược hay không?"
"Không có."
Cố Nhược Vân không lưu tình chút nào cự tuyệt: "Nên dạy cho người ta đều đã dạy, người chỉ cần tự luyện tập nhiều hơn, nắm hỏa hậu trong tay, hơn nữa về sau người nhặt được đan phương khác, cũng có thể thử luyện chế, cho nên ta cũng nên rời đi."
Thiên Khải Tôn Giả sửng sốt một chút, hỏi: "Ngươi không đợi Cố Sanh Tiêu xuất quan sao?"
"Không được," Cố Nhược Vân lắc lắc đầu: "Ta còn có một việc muốn làm, bởi vậy phải rời đi, cữu công, chờ sau khi huynh trưởng ta đi ra, ngườơi làm cho hắn đi Đông Phương thế gia tìm ta, ta ở nơi đó chờ hắn."
Ngay tại vừa rồi, người Đông Phương thế gia truyền đến tin tức, Hạ gia xảy ra chút tình huống, làm cho nàng đi qua xem.
Bất luận như thế nào, Hạ gia cũng là người thân đời này của Ngọc nhi, nàng tuyệt sẽ không ngồi xem mặc kệ.
"Được."
Thiên Khải Tôn Giả mỉm cười: "Nha đầu, nếu ngươi có chuyện thì đi trước đi, ta sẽ chuyển cáo cho Sanh Tiêu, hiện tại ta đưa ngươi xuống núi."
"Không cần," Cố Nhược Vân nhìn Thiên Khải Tôn Giả, lắc đầu nói: "Ta tự đi là được rồi, cữu công, bảo trọng, hi vọng lần sau gặp mặt người đã có thể thành công luyện chế đan dược."
Dứt lời, thân thể của nàng tử hóa thành một tia sáng sáu màu lập tức vọt xuống núi.
Giờ này khắc này, nàng không có chú ý tới ở trong góc âm u, một đôi mắt ngoan độc nhìn chằm chằm bóng dáng, kia trong mắt lóe ra sát ý.
"Cố Nhược Vân! Rốt cục ngươi cũng rời đi Linh Tông, cũng không mệt người Tiên Địa chờ ngươi ở ngoài Linh Tông lâu như vậy! Hiện giờ rốt cục ta cũng có thể báo thù, llêqquýyđônn Thi nhi muội yên tâm, ta sẽ nhìn xem nàng ta chết như thế nào! Đây chính là cái giá nàng sát hại muội!"
Thi nhi của y thiện lương tốt đẹp như thế, giống như tiên nữ, nữ tử này vậy mà ngoan độc sát hại nàng, quả thực chính là đáng chết!
Sát hại tiên nữ, chính là ác ma!
... ........
Nếu muốn từ Linh Tông đi ra bên ngoài, cần đi qua một ngọn núi nguy hiểm trùng trùng.
Chương 707: Rời đi, chặn giết (bốn)
Edit: kaylee
Lúc này, trong ngọn núi, thiếu nữ áo xanh vốn phi hành ở trên không trung đột nhiên dừng lại bước chân, ánh mắt thanh lãnh quét về phía cây cối ‘xoát xoát’ rung động chung quanh.
"Theo ta lâu như vậy, có phải nên xuất hiện hay không?"
Xôn xao!
Bỗng nhiên, hơn mười bóng dáng trống rỗng hiện ra, xuất hiện ở trước mặt Cố Nhược Vân.
Nhìn những lão giả mặc bạch y, ra vẻ đạo mạo này, hai tay Cố Nhược Vân ôm ngực, khóe miệng nâng lên một chút tươi cười nông cạn: "Cường giả Võ Tôn Tiên Địa thật đúng là nhiều, giết nhiều người như vậy, còn có nhiều như thế! Không biết rốt cuộc các ngươi bồi dưỡng thế nào? Chỉ sợ hai thế lực khác không biết Tiên Địa sẽ có nhiều Võ Tôn như vậy đi?"
Lúc trước ở Thần Chi Thí Luyện, Thiên Bắc Dạ đã tru diệt vô số cường giả Võ Tôn, không nghĩ tới bây giờ sẽ còn có nhiều như vậy!
Đột nhiên Cố Nhược Vân rất là tò mò, Tiên Địa là dùng cái gì bồi dưỡng nhiều Võ Tôn như vậy!
Hơn nữa…….. Hơi thở trên thân thể những người này đều thật không ổn định, hình như là dùng ngoại vật mạnh mẽ đột phá.
"Hừ, việc này không cần ngươi quản."
Tên bạch y lão giả đầu lĩnh kia hẳn là ở Võ Tôn trung cấp, lão ta ‘hừ’ lạnh một tiếng, mặt không biểu cảm nhìn Cố Nhược Vân: "Nha đầu thối, hành vi ác độc của ngươi đã làm nhân thần cộng phẫn (người thần đều tức giận), hôm nay, Tiên Địa chúng ta sẽ thay trời hành đạo, diệt trừ tai họa ngươi này!"
"Xem ra Tiên Địa các ngươi vẫn là bày ra loại vẻ mặt đạo mạo này?" Bên môi Cố Nhược Vân nâng lên ý cười nhợt nhạt, ánh mắt mỉm cười ngóng nhìn mọi người Tiên Địa: "Các ngươi muốn tính mạng của ta vì tư lợi của mình thì nói thẳng ra là được, làm gì tìm nhiều cớ như vậy? Tiên Địa? Ha ha, phỏng chừng người ta giết, ngay cả số lẻ của Tiên Địa các ngươi cũng không bằng."
"Làm càn!"
Mặt lão giả lão trầm xuống, chính nghĩa lẫm nhiên nói: "Yêu nữ, đừng vội nhục nhã ta! Tiên Địa chúng ta chính là nơi chính nghĩa nhất đại lục! Ngươi làm chuyện như vậy ngay cả thiên địa đều tức giận, l.q.đ cho nên để cho Tiên Địa ta đến tiêu diệt ngươi!"
Ầm!
Trong nháy mắt, trên người tất cả cường giả Tiên Địa đều tản mát ra khí thế cường đại, toàn bộ khí thế này đều nghiền áp về phía Cố Nhược Vân.
Theo bọn họ, cho dù yêu nữ này đã đột phá đến Võ Tôn lại như thế nào? Bọn họ có nhiều Võ Tôn như vậy, chỉ bằng uy áp cũng có thể ép chết nàng!
Một con kiến, như thế nào chiến đấu với hơn mười con voi?
Kia quả thực chính là buồn cười đến cực điểm!
Mà ở trong lòng bọn họ, Cố Nhược Vân chính là con kiến nhỏ yếu kia, sẽ không phải là đối thủ của bọn họ?
Cố Nhược Vân nhẹ nhàng nở nụ cười, hai mắt thanh lãnh lại bình tĩnh không chút gợn sóng.
Sau đó ——
Nàng khẽ mở môi mỏng, chậm rãi nói: "Mai Tuyết, Mạc Ly Ưu, Hắc Báo, còn có —— Mộ Dung lão gia tử, chuyện kế tiếp giao cho các ngươi."
Dứt lời, nàng lập tức lắc mình tới một bên, tùy tiện tìm cái cây rồi ngồi xuống, thích ý nhìn tình cảnh trước mắt.
Mọi người Tiên Địa sửng sốt một chút, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đối mặt nhiều người cường đại như vậy, nàng vẫn còn có lòng rảnh rỗi xem diễn?
Ầm!
Đúng lúc này, mấy người đột nhiên trống rỗng xuất hiện, đứng ở phía trước mọi người Tiên Địa.
Bởi vì tu luyện bên trong Tiểu Hắc linh khí vô cùng nồng đậm, thời gian lại dài hơn bên ngoài, vì vậy trong khoảng thời gian này mọi người đều đã đột phá, nhất là Mộ Dung lão gia tử, ông vậy mà đột phá đến Võ Tôn sơ cấp!
Đương nhiên, Cố Nhược Vân không muốn ra tay, một là vì để cho bọn họ thử tay, hai chính là những người này đều là dùng ngoại vật mạnh mẽ tăng đến Võ Tôn, vẫn là kém xa với Võ Tôn chân chính như đám người Mai Tuyết!
"Thành chủ đại nhân, người yên tâm, những người này cứ giao cho chúng ta."
Chương 708: Rời đi, chặn giết (năm)
Edit: kaylee
Mai Tuyết yêu mị cười, tuy rằng nàng tu luyện ở trong Tiểu Hắc không thể tới Võ Tôn trung cấp, vẫn là tăng lên không ít sức chiến đấu, hiện giờ ở trong cấp bậc Võ Tôn sơ cấp này đã không ai là đối thủ của nàng.
Thậm chí cùng Võ Tôn trung cấp cũng có thể chu toàn mười chiêu.
Đương nhiên, nếu đối thủ là những người có hơi thở bất ổn giống như trước mặt, nàng hoàn toàn có thể chiến bại một Võ Tôn trung cấp!
"Muốn chết!"
Tên lão giả Tiên Địa Võ Tôn trung cấp kia biến sắc, lập tức triển khai công kích về phía Mai Tuyết.
Chỉ là rất nhanh lão đã kinh sợ, bởi vì tốc độ của nữ tử trước mắt quá nhanh! Nhanh đến làm cho ánh mắt của lão đều theo không kịp, lqđ này vẫn là tốc độ mà một gã Võ Tôn sơ cấp có thể có được sao?
"Không có khả năng, này……. Không có khả năng!"
Chỗ không xa, sau một cây đại thụ, Côn Nam nhìn một màn trước mắt, cả kinh liên tục lui về phía sau.
Sắc mặt của y y tái nhợt, trong con ngươi tràn đầy khiếp sợ, hình như không thể tin được một màn hai mắt của mình đã thấy.
"Vì sao nàng sẽ có nhiều thủ hạ Võ Tôn như vậy? Hơn nữa, còn có thể đứng ở thế bất bại với hơn mười cường giả Tiên Địa?"
Này nhất định không phải sự thật!
Cố Nhược Vân nàng không có bối cảnh, cho dù là thiên phú cường hãn, cũng chỉ là Võ Tôn sơ cấp mà thôi, lại có tài đức gì năng lực gì thu phục bốn Võ Tôn sơ cấp cũng không yếu?
Nhất là mỹ nam bệnh ngồi ở trên xe lăn kia, mặc dù hắn không cách nào đứng thẳng lên, chỉ là mỗi khi có kẻ địch tới gần hắn, đều sẽ nhận đến công kích không rõ, ngay sau đó ngã xuống ——
Biến thái!
Tất cả bọn người kia đều là biến thái!
Côn Nam ở dưới cực độ khiếp sợ và kinh hoảng bại lộ ra hơi thở của mình, rồi sau đó nam tử tuấn mỹ phía trên xe lăn kia như là đã nhận ra sự tồn tại của hắn, nhìn lại về phía y…….....
Y chấn kinh bàn bưng kín môi mũi, muốn thối lui về phía sau, giờ này khắc này, y chỉ có một suy nghĩ, rời đi nơi này!
Báo thù cái gì đều không cần!
Y thầm nghĩ rời đi, hơn nữa cả đời không muốn nhìn thấy những biến thái này!
"Bá!"
Nhìn thấy Côn Nam muốn rời khỏi, trong tay Mạc Ly Ưu bắn ra một tia sáng màu bạc, thật trùng hợp dừng ở trên đùi y, hai chân Côn Nam tê rần ngồi ở trên đất, muốn đứng lên lại phát hiện bắp đùi vốn không nghe sai sử.
Dần dần, sợ hãi trong mắt y càng ngày càng nhiều, thật sự rất hối hận đã đối nghịch với Cố Nhược Vân.
Đương nhiên, Cố Nhược Vân giống như là không phát hiện tất cả những thứ này, như trước thích ý dựa cây mà ngồi, con ngươi thanh lãnh mỉm cười nhìn trận chiến đấu.
"Mai Tuyết, bốn người các ngươi nhận lấy, tốc chiến tốc thắng."
Bỗng nhiên, bốn người Mai Tuyết đang chiến đấu nghe thây giọng nói của Cố Nhược Vân phía sau, quay đầu nhìn lại, ngay sau đó lập tức nhìn thấy bốn thanh vũ khí bay tới phía bọn họ.
Ngay sau đó, giọng nói nhẹ nhàng của nữ tử chậm rãi vang lên: "Khế ước."
"Này……...."
Bốn người chấn kinh rồi, kinh ngạc nhìn vũ khí trong tay, Linh Khí kia rõ ràng nhảy vào trái tim, làm cho trong đầu bọn họ một mảnh thanh minh.
Linh Khí!
Vậy mà lại là Linh Khí!
Hơn nữa, ý tứ của nàng chính là đưa Linh Khí này cho bọn họ!
Rất nhanh đám người Mai Tuyết đã kiềm chế kích động và khiếp sợ trong nội tâm, nhanh chóng khế ước Linh Khí, sau đó lại gia nhập bên trong chiến đấu.
Tuy rằng mọi người Tiên Địa là mạnh mẽ tăng lên thực lực, nhưng mà vì nhân sổ đông đảo, ứng phó vẫn là có chút cố hết sức. Hiện giờ có Linh Khí gia nhập, vậy bọn họ quả thực chính là như cá gặp nước, một đao một người.
Đương nhiên, sở dĩ Cố Nhược Vân đưa Linh Khí cho bốn người này, cũng là có nguyên nhân.
Nếu là lúc trước, nàng sẽ không lấy Linh Khí ra, nhưng mà một khi nhân loại tiến vào trong thân thể Tiểu Hắc, sẽ bị Tiểu Hắc ước thúc, lqd loại ước thúc này bình thường là sẽ không hiện ra, nhưng một khi xuất hiện tâm phản bội, Tiểu Hắc sẽ lập tức phát giác.
Chương 709: Linh Tiêu quay về (một)
Edit: kaylee
Vì có loại ước thúc này, nàng mới có thể yên tâm đưa Linh Khí cho bọn họ.
Chỉ là ——
Cố Nhược Vân hơi hơi nheo mắt lại, ánh mắt dừng ở Mạc Ly Ưu ngồi ở trên xe lăn, đáy mắt xuất hiện một chút suy nghĩ sâu xa.
Nếu cảm ứng được từ trên người Tiểu Hắc là sự thật, Mạc Ly Ưu này vậy mà là.... ....
Nhưng mà, mặc kệ hắn có thân phận gì, hiện giờ cũng không thể nguy hại đến bản thân, vì vậy không có quan hệ gì với nàng!
Rất nhanh toàn bộ mặt cỏ đều bị máu tươi xâm nhiễm, tất cả mọi người Tiên Địa còn kêu gào ầm ĩ lúc trước đều không một chút tiếng động nằm ở trên cỏ, lee~lqđ mà sau khi làm tất cả cao thủ Tiên Địa đều tử vong, ánh mắt của Cố Nhược Vân mới chuyển về phía Côn Nam sắc mặt kinh hoảng ở một bên.
Sắc mặt của nàng bình tĩnh trước sau như một, mà bình tĩnh kia làm cho Côn Nam vô cùng hoảng sợ, muốn đứng lên nhưng cả người lại vô lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ tử đi tới phía mình.
"Côn Nam, lúc trước ta buông tha cho ngươi một mạng, không nghĩ tới ngươi lại tự đưa lên cửa, còn nhớ rõ lời nói trước kia ta từng nói sao? Ngươi đã dám can đảm ra tay đối với huynh trưởng của ta, ta tất nhiên sẽ làm ngươi vì thế mà trả giá lớn!"
Hạ Lâm Ngọc là người thân của nàng.
Mà Cố Sanh Tiêu, lại là ca ca hộ nàng như mạng ở kiếp này.
Nàng quyết không cho phép bất luận kẻ nào có ý đồ với hắn!
Nếu có, tất nhiên hủy!
"Ngươi muốn làm gì? Cố Nhược Vân, hiện tại ngươi đã có một Tiên Địa làm kẻ thù, nếu ngươi dám can đảm thương ta, sư phụ ta, lqđ còn có toàn bộ Linh Tông đều sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Côn Nam kinh hãi kêu lên, bởi vì sợ hãi làm cả khuôn mặt đều biến hình, vô cùng dữ tợn.
Cố Nhược Vân cười nhàn nhạt, mặt mày thanh lãnh bình thản: "Thì tính sao?"
Đúng vậy, thì tính sao?
Đừng nói chỉ là một Côn Nam, nếu toàn bộ Linh Tông bất nghĩa đối với Cố Sanh Tiêu, vậy nàng cũng không để ý hủy toàn bộ Linh Tông.
"Cố cô nương, chúng ta nói chuyện một chút được hay không?" Côn Nam sợ tới mức tè ra quần, thân mình không ngừng phát run.
Đừng nhìn lúc trước y kêu gọi ầm ĩ nên báo thù vì Thi Vân, nhưng này là lúc không đề cập đến tính mạng của mình! Hiện giờ uy hiếp đến sinh mệnh, cái gì báo thù rửa hận tất cả đều ném đến sau đầu.
Y thầm muốn sống sót!
"Ngươi xem ngươi tuổi còn trẻ, vì sao luẩn quẩn trong lòng muốn đối nghịch với Linh Tông như thế? Ngươi buông tha cho ta, ta tuyệt đối sẽ không ghi hận ngươi, ta cũng sẽ không tìm ngươi phiền toái, ta cầu ngươi thả ta."
Một đoạn lời nói này, nhưng là cũng không làm bộ.
Bởi vì Côn Nam đã bị dọa vỡ gan, làm cho y lại đi tìm người giết Cố Nhược Vân, cho y một trăm lá gan y cũng không dám.
Hai tay Cố Nhược Vân ôm ngực, mặt mày tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) kia làm cho Côn Nam càng kinh hoảng.
"Tất cả đều là sư phụ ta, là sư phụ Linh Thượng Tôn Giả của ta làm cho ta làm như vậy, ngươi muốn trả thù thì đi tìm ông ta, ta là vô tội, ta là bị ông ta buộc làm ra loại chuyện này, Cố đại tiểu thư, ngươi thả ta đi, ta thật sự không muốn chết."
Côn Nam quỳ lui về phía sau hai bước, hai tay gắt gao lôi kéo góc áo của Cố Nhược Vân, nước mắt giàn giụa cầu xin nói.
Ầm!
Bỗng nhiên, một ngọn lửa mãnh liệt bạo phát ra từ trên người Cố Nhược Vân, trực tiếp bắn Côn Nam ra ngoài, rồi sau đó một hơi thở áp bách phô thiên cái địa mà đến, khi đó giống như có một bàn tay bóp chặt cổ của y, làm y không cách nào hô hấp.
"Lấy ra bàn tay bẩn thỉu của ngươi, đừng chạm vào nàng!"
Giọng nói âm trầm của nam nhân va chạm ở phía trên ngực của Côn Nam, nháy mắt làm cho cổ họng của y tinh ngọt, một ngụm máu tươi phun ra.
Giọng nói này làm cho sắc mặt của Cố Nhược Vân dần dần nhu hòa xuống, quay đầu nhìn về phía nam tử một đầu tóc bạc bên cạnh, cười nói: "Tiểu Dạ, làm sao chàng lại đi ra?"
Chương 710: Linh Tiêu quay về (hai)
Edit: kaylee
"Nếu ta không đi ra, người này sẽ lôi kéo y phục của nàng không buông," Thiên Bắc Dạ nhíu mày, quét mắt nhìn góc áo bị đối phương chạm qua của Cố Nhược Vân, ủy ủy khuất khuất nói: "Y phục này, không cần nữa."
"Được," Cố Nhược Vân nhẹ nhàng nở nụ cười: "Lát sau ta đây sẽ đi đổi một bộ khác."
Nghe nói như thế, sắc mặt Thiên Bắc Dạ mới hòa dịu xuống, bên môi nâng lên một nụ cười khuynh quốc khuynh thành, lqd chỉ là sau khi nhìn về phía Côn Nam sắc mặt trắng bệch quỳ rạp trên mặt đất kia, tươi cười tuyệt thế chậm rãi biến mất, hơi thở cường đại khuếch tán ra, lại đè ép qua phía Côn Nam.
Thật mạnh!
Côn Nam chấn kinh rồi, kinh ngạc nhìn về phía nam tử trước mắt.
Y từng cảm thụ qua uy áp của Tông chủ, nhưng mà khí thế của nam tử này, còn mạnh hơn Tông chủ.
Nhưng Tông chủ đã là cường giả Võ Tôn cao cấp? Cường đại hơn Tông chủ, chẳng lẽ.... .....
Võ Đế!
Hai chữ này hiện lên trong óc, làm toàn thân Côn Nam đều run lên.
Đều là lỗi của sư phụ, nếu không phải tại ông ta, mình cũng sẽ không thể lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế!
Tất cả đều là tại ông ta!
Nghĩ đến đây, Côn Nam hận nghiến răng nghiến lợi, hoàn toàn quên lúc trước là ai bởi vì Thi Vân mà kéo sư phụ nhà mình xuống nước, lại là bởi vì ai ở trước mặt mọi người mất đi mặt mũi mới trăm phương nghìn kế muốn trả thù.
Đáng thương sư phụ Linh Thượng Tôn Giả của y một lòng suy nghĩ vì đồ nhi nhà mình, cũng là bởi vì đồ nhi nhà mình, mới kết thù với Cố Nhược Vân.
Kết quả, lão làm nhiều như vậy, đến cuối cùng, lại biến thành người trong lòng Côn Nam hận nhất.
Nếu để cho lão biết, phỏng chừng sẽ bị tức chết!
Ầm!
Khí thế của Thiên Bắc Dạ lại tăng mạnh, giờ khắc này, Côn Nam rõ ràng cảm nhận được âm thanh giòn vang khi xương cốt của mình gãy, sau đó cảm giác được có một ngọn núi lớn áp ở trên người của y, làm cho y thở không nổi.
Cường giả cường đại, ngay cả uy áp cũng có thể đả thương tính mạng của người!
Đây là lời nói lúc trước sư phụ nói qua với y, y lại chưa từng tin tưởng, hiện giờ đã biết trên đời này thực sự có người, chỉ dựa vào uy áp là có thể lấy mạng người.
Dần dần, thân thể Côn Nam tê liệt ngã xuống, máu tươi bắn ra từ trong cơ thể, nhiễm đỏ thân thể của y. Lúc này nếu có người không rõ tình huống đi qua đây, tất nhiên sẽ cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Bởi vì không có cái gì áp ở trên người Côn Nam, y lại dần dần biến thành một cái bánh nhân thịt, thoạt nhìn vô cùng ghê tởm.
"Vân Nhi, chúng ta đi."
Thiên Bắc Dạ thu hồi ánh mắt, không bao giờ liếc mắt nhìn bị Côn Nam áp thành bánh thịt một cái nào nữa, chỉ là trong nháy mắt nhìn về phía Cố Nhược Vân kia, llêqquýđôn nam tử vốn đang đầy người sát khí ở trong khoảnh khắc đã thu liễm sát khí cả người, khuôn mặt tươi cười như hoa đẹp không gì sánh nổi.
"Vân Nhi, nàng tức giận sao?"
Trông thấy Cố Nhược Vân không nói gì, tươi cười của Thiên Bắc Dạ từng chút biến mất, vẻ mặt ủy khuất: "Ai bảo vừa rồi y kéo nàng."
Đám người Mai Tuyết vốn đang kinh ngạc sắc mặt chuyển biến cực nhanh của Thiên Bắc Dạ, vừa nghe lời này đều nhịn không được co rút khóe miệng.
Chỉ bởi vì đối phương kéo nàng, kết quả nam nhân này lập tức giết người ta?
Đương nhiên, đối với tính khí của Thiên Bắc Dạ, Cố Nhược Vân vẫn là rõ như lòng bàn tay.
Qua nhiều năm như vậy, chỉ cần có người dám động nàng một phân một hào, cho tới bây giờ nam nhân này đều không nói hai lời lập tức đại khai sát giới! Điều kiện tiên quyết là, những người đó là kẻ địch của nàng! Tỷ như nói Tá Thượng Thần, Tử Tà —— còn có tiểu tử Dạ Nặc kia, cho dù Thiên Bắc Dạ lại không thích bọn họ đi theo bên người nàng, đều sẽ không thật sự thương hại bọn họ.
"Tiểu Dạ," Cố Nhược Vân thu hồi tâm tư, hỏi: "Thân thể của chàng khôi phục như thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip