Chap 62: Minh Nguyệt trùng lai

Theo sự sắp xếp của Hiro, cả nhóm dừng chân tại một Tửu quán nhỏ để nghỉ ngơi, dùng bữa. Trước khi rời khỏi bàn tiệc, cậu nhẹ nhàng nhắc nhở:

- Còn tầm ba canh giờ nữa chúng ta sẽ bắt đầu đến đền thờ Mão thần! Các vị có thể ở lại đây hoặc tiếp tục tham quan Cổ trấn trong khoảng thời gian này!

- Ủa Tamo đâu rồi?

Chishi bỏ đũa xuống, thoáng chốc đã chẳng thấy người ngồi kế bên mình đâu.

Tamo bon chen vào sạp hàng hoá, chăm chú quan sát những miếng bùa vải may mắn. Sau một hồi hí hoáy lựa tới lựa lui, cô cũng chọn được hai miếng ưng ý.

- Cô nương thật có mắt nhìn! Đây là loại bùa uyên ương được đặt trong miếu Mão thần đúng ba năm mà tôi vừa thỉnh về! Có thứ này, chắc chắn cô nương và ý trung nhân sẽ luôn được may mắn, tình cảm thăng hoa!

Ông chủ quán vội vàng khen lấy khen để, tâng bốc hết lời nhằm thúc giục Tamo mua ngay kẻo lỡ. Nghe quảng bá mà cô phát ngại, cố gượng cười:

- Vậy tôi lấy hai cái này nha!

- Cô nương yên tâm! Tôi buôn bán xưa nay chưa gạt ai bao giờ! Phần của cô hết mười lượng bạc!

Ông chủ hớn hở, lập tức tính tiền cho khách quý.

- Mười... mười lượng bạc?

Tamo bị hét giá đến giật cả mình, há hốc mồm, lắp bắp chẳng thành câu. Lén mở túi bạc nhẹ tênh ra kiểm tra, biết bản thân đã vung tay quá trán, chỉ còn vài lượng bạc nhỏ cùng cái mùi nghèo nàn, cô vừa đau lòng vừa xấu hổ.

Trông gương mặt khốn đốn của cô, Hiro bật cười, đến cạnh ứng cứu.

- Mười lượng hình như có hơi quá rồi!

- Trưởng... trưởng bối!

Mắt Tamo như muốn rưng rưng lệ, suýt nữa không biết trốn đi đâu.

- Công tử khoan quở trách! Đây là bùa uyên ương hàng cực phẩm, trước khi đặt trong miếu Mão thần, còn được Long thần chứng giám!

- Vậy à?

Lý sư tặc lưỡi một cái, nhướng mắt lườm ông ta rồi nhếch miệng cười phì. Sợ bại lộ, chủ quán liền đổi sang chiêu thức khác:

- Nếu công tử không tin! Hãy nhìn vị cô nương này, vừa nãy cô ấy mới lựa bùa uyên ương xong thì công tử đến! Đúng là tâm linh tương thông, nhân duyên tiền định!

- Ông nói lung tung gì thế?

Tamo chau mày, bức xúc trước thái độ câu khách bất chấp của lão ta. Trái với cô, Lý sư có vẻ hài lòng, gật đầu tâm đắc:

- Được! Mười lượng thì mười lượng! Cứ tính cho tôi!

Hakusho cùng Norido dạo hết thảy các quầy dược phẩm lớn nhỏ, tay xách nách mang lỉnh kỉnh những thuốc là thuốc.

- Đừng nói với tôi, cô tính gom hết thuốc trong trấn này nha!

Chàng Kiếm khách ngán ngẩm, than ngắn thở dài nhưng Norido chẳng mảy may chú ý đến. Sau một hồi ngắm nghía mẫu cỏ lạ chứa trong hủ thuỷ tinh, cô tò mò hỏi chủ tiệm:

- Ông chủ, đó là loại thảo dược gì vậy?

- Đó là Huyết Thảo mọc ở bên bờ hồ trong khu rừng Cấm, quý hiếm vô cùng!

Chủ tiệm đang thao thao bất tuyệt thì Hakusho đột ngột chen vào, chộp lấy vật phẩm mà quan sát.

- Ông nói cỏ này mọc ở rừng Cấm sao?

- Đúng vậy! Tuy chỉ là mẫu nhỏ nhưng vất vả lắm chúng tôi mới mang về được!

Ông ta gật đầu xác nhận, không quên khoe mẻ chiến tích của bản thân. Nắm chặt lọ Huyết Thảo, Hakusho nhếch miệng cười đắc chí:

- Hay lắm! Có bao nhiêu Huyết Thảo, mang hết ra đây!

- Tôi chỉ có chừng ấy thôi! Nhưng tiệm chúng tôi không bán Huyết Thảo, mong công tử thông cảm!

Chủ tiệm thuốc lắc đầu, nhất quyết từ chối. Vở diễn này trông thật quen thuộc, Hakusho đạp một chân lên bàn lão, nghênh mặt rồi hắng giọng răng đe:

- Ông muốn bán hay muốn ta dỡ tung cái tiệm này lên?

- Ha... Hakusho, cậu bình tĩnh lại đã!

Norido bị doạ cho xanh mặt, luống cuống giữ tay cậu, can ngăn. Thái độ ngang tàn từ chàng Kiếm khách khiến lão chủ sợ hãi thật nhưng ông vẫn cố tìm cách chống trả:

- Xin công tử đừng làm khó tôi! Chúng tôi chỉ là...!!!

Hakusho vừa biểu môi, vừa ngoáy tai trước những lời dông dài ấy. Sau, cậu điềm nhiên đặt ngọc ấn Vương phủ lên bàn, nở một nụ cười nhạt mà khẳng định:

- Ngân lượng không thành vấn đề! Bao nhiêu ta cũng trả!

Cả chủ tiệm lẫn Norido đều toát mồ hôi hột. Ông ta bủng rủng tay chân, giọng run lên cầm cập mà thưa:

- Tiểu... tiểu nhân có mắt như mù! Đại nhân, ngài cứ lấy thoải mái!

- Ta không phải kẻ thích cậy quyền! Nhưng Huyết Thảo ta buộc phải lấy! Ông cứ cầm ngân phiếu này đến Vương phủ để lãnh nhận!

Hakusho viết vài dòng chữ trên giấy, dùng ngọc ấn đóng dấu rồi đưa cho chủ tiệm.

Xong xuôi mọi chuyện, Norido liền kéo cậu lại, thì thầm:

- Cục ngọc đó là gì mà quyền lực dữ vậy?

- Là ngọc ấn Vương phủ! Sakai giao nó cho tôi đấy! Cậu ta chối bỏ Vương tước, đến ngọc ấn cũng chẳng cần! Tên đại ngốc có phúc mà không biết hưởng!

Hakusho thở dài, ánh mắt trầm tư cúi nhìn bảo vật trên tay mình. Ngoài việc nghĩ rằng do Sakai quan ngại thị phi đảo chính thì cậu cũng chưa tìm được nguyên cơ nào.

- Vậy tại sao Sakai lại từ bỏ Vương tước?

Sẵn dịp, Norido hỏi tới, khỏa lấp những khúc mắc trước giờ. Hakusho cười nhạt, cậu vốn dĩ còn muốn biết điều này hơn cả cô.

- Cái tên đó, càng lúc càng kín tiếng! Ngoài việc nghĩ cậu ta sợ dính vào thị phi đảo chính thì tôi cũng chưa tìm được nguyên cơ nào! Tôi chỉ có cảm giác Sakai đang phải đối mặt với chuyện gì đó rất khủng khiếp! Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau cũng là ở Thiên Hoa Cổ trấn này! Chắc đã hơn 5 năm rồi! Khi đó, Sakai tuy đã rời khỏi Vương phủ, đầu quân cho Shin nhưng cậu ta vẫn còn giữ thân phận Quận Vương, vẫn thường xuyên trở về kinh thành để giải quyết những vấn đề hệ trọng! Một lần triều đình cho mở yến tiệc chào mừng các tân binh, chúng tôi đều đến dự đông đủ! Tối đêm ấy, Đế Vương bị ám sát, Sakai xuất hiện đúng thời điểm lại không bắt được tên thích khách nên lập tức trở thành tình nghi số một! Nực cười thay, cậu ta chẳng chịu giải thích rõ ràng khiến mọi chuyện rối ren hơn!

- Liệu có ẩn tình sâu xa gì không?

Trông nét mặt sầu tư của chàng Kiếm khách, Norido liền đưa ra lời gợi ý. Hakusho ngước mắt lên khoảng trời xanh cao rộng, miễn cưỡng cười phì:

- Giá như tôi biết được! Từ ngày hôm đó, Sakai trầm tính hẳn, như trở thành một con người khác, ánh mắt ngập tràn sự bất an! Đỉnh điểm là biến cố ba năm trước! Sau khi ở ẩn một thời gian, cậu ấy đã đi tìm tôi, khuyên tôi lâu lâu hãy trở về hỗ trợ Thống lĩnh! Thậm chí còn giao ngọc ấn cho tôi làm tin! Dù ngoài mặt Sakai bất cần đến đâu nhưng tâm tính vốn chẳng thay đổi, luôn âm thầm bảo vệ, gắn kết tình bằng hữu giữa chúng tôi! Vì vậy, tôi cũng sẽ dốc hết sức để giúp đỡ cậu ta!

Đến giờ hẹn, tất cả tập trung tại Tửu quán, chuẩn bị chuyến viếng thăm miếu Mão thần.

Miếu Mão thần đông nghịt người, hương khói nghi ngút. Tượng Mão thần do quá to lớn nên được đặt ngoài miếu, đứng uy nghiêm sừng sững giữa đất trời.

- Cao, cao thật!

Chishi há hốc, ngẩng đầu chiêm ngưỡng pho tượng điêu khắc tráng lệ. Usagi nhanh nhảu nắm tay cô rồi gợi nhắc:

- Chishi tỷ, đệ nghe nói chỉ cần thành tâm cầu xin, Mão thần chắc chắn sẽ đáp lại tất cả nguyện vọng của chúng ta!

- Vậy thì còn gì bằng!

Toji mỉm cười, hướng mắt về phía dòng người đang thắp hương, cúng bái.

Tamo lén ngó hai tấm bùa may mắn trong lòng bàn tay mình, ngập tràn kỳ vọng. Nhìn nụ cười tủm tỉm ấy, Hiro bất giác hụt hẫng, nỗi sợ vô hình chung bủa vây lấy cậu.

Tiếp nối dòng người, cả bọn lần lượt dâng lễ và bái tế Mão thần. Khi trời đã chạng vạng tối, họ mới thu dọn, tranh thủ trở về phủ Thiên Hoa.

Lý sư rảo bước đều đều bên cạnh Tamo, mượn trăng để trút ưu phiền:

- Trăng hôm nay không được tròn, Tamo nhỉ?

Tamo sửng sốt, vội ngước xem ông trăng khuyết đi một nửa. Nhưng thay vì thừa nhận trăng không tròn thật, cô lắc đầu, vô tư giải thích:

- Trăng lúc nào không tròn! Chẳng qua do chúng ta không nhìn được phần còn lại thôi!

Hiro bất ngờ ngừng bước, túm chặt ngực trái, kìm nén sự loạn nhịp ở trong tim.

<<

Narumi tiến đến bên ghế Hiro, với cao bàn tay nhỏ nhắn che khuất tầm nhìn của cậu, mặt trăng từ đó cũng bị chia cắt mất. Sau, cô nở nụ tươi tắn:

- Chàng đã nhận ra chưa? Mặt trăng vốn dĩ luôn tròn, nhìn không trọn vẹn thì hãy trách tầm mắt giới hạn của chính ta!>>

- Tamo này!

Hiro khẽ gọi, giọng ấm áp vô ngần. Song, Tamo vẫn chẳng kịp hiểu chuyện gì, cho đến khi cậu lấy ra một chiếc vòng ngọc lưu ly.

- Vòng Ngọc Thuỷ Lưu Ly này sẽ mang lại may mắn và bình an! Tamo hãy luôn giữ nó bên mình!

- Cảm ơn trưởng bối nhưng cậu đã tặng tôi nhiều thứ rồi! Lần này tôi không thể nhận nữa!

Tamo ái ngại, rối rít vẫy tay từ chối. Bất chấp sự cự tuyệt, Hiro nắm chặt lấy cổ tay cô, đeo chiếc vòng vào.

- Thành ý của tôi, cô cứ nhận đi nhé!

"- Trưởng bối... bị sao thế này?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip