13


---

Chương 13

Điền Chính Quốc cũng không phải là thánh mẫu, nếu như người lái xe thứ năm là người khác có lẽ đã tử vong tại chỗ rồi, cậu khoanh tay đứng nhìn giẫm chân mấy cái, đợi mọi người phản ứng lại kịp kéo người ra cậu mới đi đến bên cạnh Điền Vinh.

Điền Vinh nhìn chằm chằm vào thí sinh số năm bị đánh tơi tả rồi nghiến răng nói: “Anh đợi nhận thư của luật sư đi.”

Thí sinh số năm run rẩy định phản bác nhưng Điền Vinh ra tay mạnh quá, anh ta đau đến mức không mở miệng được.

Trịnh Minh Trung chui ra khỏi đám đông, nhìn chằm chằm vào Điền Chính Quốc như khi Columbus khám phá ra thế giới mới vậy. Anh ta còn chưa kịp nói gì thì Điền Vinh đã lên tiếng hỏi: “Sao em lại biết lái xe?”

Tới rồi.

Điền Chính Quốc kể sơ về chuyện bị nhét nhầm vào xe cho Điền Vinh nghe rồi nói: “Lúc trước em từng lái xe kéo và xe ủi ở quê.”

Mặc kệ Điền Vinh có tin hay không, anh ta có tin vào lý do mà Điền Chính Quốc đưa ra hay không, không lẽ còn bắt cậu đi chứng thực học vấn hay sao?

Rõ ràng người có não đều sẽ không tin, Kim Thái Hanh bình tĩnh nhìn con hồ ly nhỏ đang đứng đó ăn nói bậy bạ.

“Ờ, có bằng lái C1 là được rồi.” Không ngờ Điền Vinh lại lạnh lùng gật đầu rồi không nói thêm gì nữa.

Trịnh Minh Trung: Vậy thôi? Vậy thôi hả?

Không sợ người khác giả lừa đảo, chỉ sợ bị mù thật.

Nhưng anh trai ruột như người ta còn chưa nói gì thì Trịnh Minh Trung cũng không nói, anh ta chỉ nghĩ Điền Chính Quốc không ngoan ngoãn an phận như những gì cậu thể hiện mà lén lút chạy đi học lái xe, vừa hay cậu lại có thiên phú.

“Em đứng ở đây một chút nha.” Điền Vinh nói với Điền Chính Quốc: “Anh với Trịnh Minh Trung đi tìm Báo đã.”

Anh ta nhìn xung quanh một hồi, cuối cùng chọn Kim Thái Hanh: “Thái Hanh, giúp tôi trông chừng em trai tôi một lát.”

Điền Chính Quốc ngoan ngoãn ôm nón bảo hiểm, giơ ba ngón tay lên trời thề: “Em nhất định không chạy lung tung đâu.”

Cậu nghe lời anh mình cười cui vẻ đến ngồi cạnh Kim Thái Hanh, trên người Kim Thái Hanh có mùi hương nhè nhẹ, tách biệt với thế giới hỗn loạn bên ngoài.

“Tôi bị thương rồi, có phải anh muốn chăm sóc cho tôi không?” Điền Chính Quốc chìa tay ra, mặt trước ngón trỏ bị vô lăng làm trầy, còn chưa kể đây còn là vết thương tự lành được.

Khóe môi Kim Thái Hanh khẽ cong lên, như đang chọc ghẹo: “Có cần gọi xe cứu thương đến không?”

Điền Chính Quốc chống một tay lên ghế sô pha, cả người nghiêng về phía trước, cậu vừa đổ mồ hôi, mắt lại long lanh, cậu khẽ nhướng mày lên.

Yết hầu của Kim Thái Hanh động đậy.

Đột nhiên Điền Chính Quốc tiết chế ý cười lại, cậu mím đôi môi đầy đặn lại, khoanh tay rồi quay ra xa.

Giận rồi.

Không khí im lặng đang ở giữa hai người, ánh đèn neon tờ mờ chỉ có thể phản chiếu nửa gương mặt nhỏ nhắn và khóe mắt trời sinh nhếch lên của cậu. Kim Thái Hanh đang đeo chuỗi hạt trên ngón tay, chạm nhẹ một cái, cảm giác lạnh liền đánh thức lý trí, anh ta hỏi: “Có muốn dán băng cá nhân không?”

Điền Chính Quốc vẫn duy trì vẻ mặt lạnh như băng ấm ức đưa tay đến trước mặt Kim Thái Hanh.

Móng tay của cậu có lớp bột hồng hồng, các đầu ngón tay rất nhỏ.

Kim Thái Hanh lấy thuốc, bông gạc và băng cá nhân cúi đầu giúp cậu xử lý vết thương, vì cách nhau một khoảng gần như thế, hơi thở nóng bức của anh ta cứ phà phà lên mu bàn tay.

“Này, gần đây anh đang làm gì vậy?” Điền Chính Quốc hỏi.

Cũng không biết vận mệnh phá gia chỉ tử của Kim Thái Hanh tiến triển tới đâu rồi?

Kim Thái Hanh không nhìn lên, nhìn từ góc độ của Điền Chính Quốc, có thể thấy đôi lông mày tuấn tú và sống mũi cao vút của anh ta, anh ta nói: “Vừa làm xong một cái hợp đồng, giờ anh hai tôi đang bận các hạng mục trong công ty, tôi đang được nghỉ phép.”

“À.” Điền Chính Quốc nghe không hiểu, cũng lười hỏi thêm.

Sau khi dán băng cá nhân xong, Kim Thái Hanh vẫn chưa bỏ tay ra, anh ta khẽ nắm chặt bàn tay của Điền Chính Quốc, xoa xoa các đầu ngón tay mỏng manh sau đó nắm lấy hai đầu ngón tay rồi khép chúng lại với nhau, anh ta làm như thể hai người họ là cặp tình nhân mặn nồng vậy: “Có muốn vào công ty hay không? Hay là cậu tìm anh trai cậu nói thử đi, hoặc đến Kim thị thử xem.”

“Tôi muốn đi học.” Điền Chính Quốc nhún nhún vai, cậu chống khuỷu tay lên đùi, đặt cằm vào lòng bàn tay, hơi thở của cậu trượt xuống theo ánh nhìn của Kim Thái Hanh: “Nếu như tôi tới công ty nhà anh thì tôi sẽ được làm chức gì?”

Kim Thái Hanh hỏi ngược lại: “Cậu muốn làm chức gì?”

Điền Chính Quốc thành thật nói: “Tôi chỉ muốn lãnh lương, không muốn làm việc, chỉ muốn lười biếng.”

“Được, nếu như cậu muốn thực tập thì cứ đến tìm tôi.” Kim Thái Hanh đồng ý, hàng lông mi che mất cảm xúc trong mắt: “Tôi nhất định sẽ giúp cậu tìm được công việc cậu muốn làm nhất.”

Không ai có thể từ chối ánh mắt chỉ chăm chú nhìn bạn của một người đàn ông vừa lạnh lùng vừa vĩ đại, đặc biệt là một người không thiên về nam không thiên về nữ mà lại theo hệ phật giáo.

Ánh mắt Điền Chính Quốc cong cong, xán lạn vô cùng, cậu cứ như đã được dỗ dành vui vẻ rồi vậy: “Nói rồi đấy nhé.”

Hình bóng của Điền Vinh đã xuất hiện, cậu đứng dậy tạm biệt: “Tôi đi tìm anh tôi đâu, bye bye, lần sau gặp lại.”

Vừa quay mặt lại, ngoài mặt cậu vẫn nở nụ cười xinh đẹp nhưng trong lòng cậu lại lạnh lùng hừ một tiếng: Không sợ mình lừa bgia sản, lấy nhan sắc ra để thăm dò anh ta hay sao?

Anh trai, đợi sau này anh phá sản rồi tôi sẽ lấy tiền công thực tập của mình bao anh.

...

Điền Vinh dẫn Trịnh Minh Trung đi tìm Báo để xem camera, nhớ rõ thông tin của người số năm gây sự, thuận tay lôi luôn tay lái số bảy ra.

Tay lái số bảy xui xẻo đi vệ sinh xong quay lại thì phát hiện người và xe đều mất rồi, quay đầu nhìn lại thấy màn hình chiếu trực tiếp chiếc xe của mình, xém chút thì tim anh ta ngừng đập.

Điền Vinh tìm anh ta để giải thích với anh ta, anh ta cứ không nói lời nào như mất hồn vậy, trong lúc bất lực, Điền Vinh chỉ đành dẫn anh ta theo xem anh ta có gì muốn nói với Điền Chính Quốc hay không.

“Thật ngại quá.” Điền Chính Quốc xin lỗi: “Tôi sẽ đền cho anh.”

“Không sao đâu.” Trong mắt tay lái số bảy bỗng lóe lên những tia sáng xinh đẹp, anh ta nắm lấy cổ tay của Điền Chính Quốc: “Từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy xe mình uy phong đến vậy! Đời nó có thời khắc đỉnh cao như vậy cũng đáng mà!”

Thấy vẻ mặt của Điền Vinh không vui, anh ta lập tức nhét tấm danh thiếp vào tay Điền Chính Quốc rồi chuồn nhanh: “Nếu có hứng thú thì cứ liên hệ tôi, không cần anh đền xe đâu, tôi sẽ đi tìm công ty bảo hiểm!”

Điền Chính Quốc nở nụ cười nhận lấy danh thiếp của anh ta, sau đó đi theo Điền Vinh ngồi xe về nhà.

Chiếc Mercedes-Benz thoải mái chạy trên con đường từ ngoại ô vào thành phố, cỏ tươi và hương thơm cây cối bên đường xóa tan cảm giác sương lạnh phà vào chóp mũi. Điền Vinh thở phào nhẹ nhõm, đúng là hoàn cảnh như này thoải mái hơn.

Khi nãy anh ta và Trịnh Minh Trung cũng đã đồng ý với nhau, anh ta không dày vò Trịnh Minh Trung nữa, Trịnh Minh Trung cũng không dẫn Điền Chính Quốc tới những nơi có thể xảy ra chuyện như này.

Điền Chính Quốc như một đóa hoa yếu ớt nở giữa lòng kính, anh ta không hy vọng cậu dính líu tới chuyện đời, nhưng đây chỉ là ý nguyện của một mình anh ta mà thôi. Lúc trước Điền Vinh chưa từng nói chuyện với em trai em gái cho đàng hoàng. Anh ta không biết làm sao mới có thể biểu đạt ý tốt dạy bảo lại không khiến người ta thấy phiền lòng, suy cho cùng Điền Chính Quốc bây giờ đã mười tám tuổi, chứ đâu phải tám tuổi.

Điền Chính Quốc ngồi ở ghế phụ vui vẻ ôm con gấu nhỏ, cậu nắm lấy tai con gấu rồi ngây thơ vùi mặt vào đó, nghẹn ngào nói: “Anh à, lần sau làm gì em nhất định cũng sẽ nói với anh.”

Điền Vinh bỗng nhiên thả lòng, không còn khó chịu nữa: “Anh không có ý kiềm cặp em, không phải em không được đi, chỉ có điều phải chú ý an toàn.”

Điền Chính Quốc ngẩng mặt lên, mặt cậu có hơi đỏ “ừm” một tiếng, rồi lại cười nói: “Cảm ơn anh nhé, em hạnh phúc quá.”

Đây là lời nói thật lòng, có người quản bạn còn hơn không có. Chí ít ở kiếp trước của cậu, có mấy lần cậu sắp lạc đường vì si mê sắc dục, cũng không ai kéo cậu lại.

Xe dừng lại ở trước đèn đỏ, Điền Vinh đưa tay sờ vào mái tóc mềm của em trai, giọng nói trầm ấm dễ nghe: “Không sao.”

Khi về đến nhà họ Điền, tình cảm ấm áp của hai người bọn họ bị người cha có gương mặt chết chóc Ông Hưng Thịnh nhìn thấy rồi phá vỡ.

Điền Vinh thay dép lê chuẩn bị lên lầu thì liền bị Ông Hưng Thịnh tức giận hét: “Con đứng lại!”

Điền Vinh dừng bước lại, anh ta nhìn Điền Chính Quốc một hồi rồi nói: “Em lên lầu trước đi.”

Ông Hưng Thịnh liếc nhìn Điền Chính Quốc, như vừa mới chú ý thấy cậu vậy.

Điền Chính Quốc chần chừ một hồi, tới khi Điền Vinh an ủi nhìn cậu thì cậu mới mím môi bước lên cầu thang lên lầu, cuối cùng cậu dừng lại ở một góc cua, thu hết cảnh vật dưới lầu vào tầm mắt.

“Mấy hôm nay con bị điên cái gì vậy? Không làm việc cho tử tế, không lo chuyện chính mà chạy khắp nơi hả?” Ông Hưng Thịnh trách mắng.

Điền Vinh ngồi xuống ghế sô pha rồi bình tĩnh trả lời: “Dạ, gần đây con cũng không có gì làm nên đi thư giãn chút.”

Anh ta hỏi ngược lại: “Sau khi khỏi bệnh cha quay về công ty mà không bận hả?”

Ý là cha cứ bận việc cha đi đừng ở không lo chuyện của con.

Ông Hưng Thịnh tức giận, nghĩ đến chuyện lần trước tự nhiên bị Điền Vinh dẫn đến bệnh viện kiểm tra: “Cha có bệnh gì đâu!”

Điền Vinh gật đầu: “Ờ, sao con biết được.”

Ông Hưng Thịnh cảm thấy hình như bản thân mình vừa bị mắng nhưng lại không tìm ra lý do.

Ông ta lại khịt mũi thật mạnh rồi tỏ vẻ hơi thăm dò: “Hôn sự giữa nhà họ Điền và nhà họ Kim...”

Thấy Điền Vinh chần chừ không trả lời, ông ta nói thẳng ra: “Dưa còn non hái không ngọt đâu, Quân Hạo và Tiểu Thủy là thanh mai trúc mã với nhau, có tình cảm sâu đậm, chúng nó hợp nhau hơn.”

Giọng nói của Điền Vinh có hơi lạnh lùng: “Chủ nhà họ Kim đã nói là muốn Tiểu Quốc rồi, cha nói xem còn cách nào nữa hay không?”

Ông Hưng Thịnh trầm ngâm: “Chuyện này cũng là do nó, vậy cứ bảo nó đi nói đi, nó là người nhà họ Điền thì cũng phải biết điều chút...”

“Đủ rồi!”

Câu nói của Ông Hưng Thịnh bị ngắt ngang, ông ta ngẩng đầu kì lạ, Điền Vinh đã đứng dậy nhìn ông ta rồi.

Tuy rằng đứa con trai lớn này không gần gũi với ông ta, quan hệ giữa hai người họ rất mờ nhạt. Nhưng từ trước đến giờ anh ta chưa từng chống đối ông ta. Bây giờ xem ra, tinh thần con trai lớn cực kì lạnh lùng.

“Nó mới vừa quay về mà phải hy sinh vì cái gọi là gia tộc rồi hả? Hỏi lại xem cha đã từng cho nó cái gì chứ, rồi lại nghĩ xem mình có tư cách yêu cầu hay không!”

Trước tiên chưa kể đến chuyện có phải dù có được yêu thương đi nữa thì cũng phải hy sinh vì những quyền lợi buồn cười hay không, lúc Điền Chính Quốc quay về nhà, cậu cứ như một người ngoài, rốt cuộc cha anh ta có mặt mũi gì không vậy?

Ông Hưng Thịnh như thể bị người ta giẫm vào cái chân đau vậy, ông ta nghiêm nghị nói: “Cha nhặt nó từ cái núi nghèo nát kia về, cho nó ăn cho nó mặc...”

Thân hình cao một mét tám mươi lăm của Điền Vinh khiến người ta cảm thấy bị thúc ép, anh ta không muốn cãi chày cãi cối nữa lên ngẩng mặt quay đi, chỉ nói thêm một câu: “Nếu không có cha thì con cũng làm được.”

Ông Hưng Thịnh bị giọng nói châm chọc của anh ta làm cho tức giận xì khói: “Không phải con cũng do cha đây nuôi lớn hay sao!”

Bước chân của Điền Vinh ngưng lại một hồi, khóe môi anh ta nở nụ cười khinh bỉ rồi đi về phòng mình.

Nửa đêm mười hai giờ.

Cửa phòng của Điền Vinh bị gõ, Điền Vinh chưa kịp trả lời thì người ngoài kia đã thò đầu vào theo thói quen: “Anh ơi, em mang sữa đến đây.”

Điền Vinh thôi không níu mày nữa: “Anh cứ tưởng là em quên rồi.”

Điền Chính Quốc thấp thỏm, lúc mẹ Tiết My của cậu quay về cứ dẫn cậu đi mua đồ, tốn quá nhiều sức nên cậu đã ngủ luôn, thật sự cũng quên mấy ngày trời.

Khói trong sữa bay lên xoa dịu sự căng thẳng giữa hai hàng chân mày của Điền Vinh, anh ta uống một ngụm trong ly, hình như đang suy nghĩ gì đó, sau đó anh ta nói với Điền Chính Quốc: “Em có muốn tới chỗ ông ngoại ở không?”

“Tại sao?” Điền Chính Quốc ấm ức: “Anh muốn đuổi em đi sao?”

“Không phải.” Điền Vinh lắc đầu: “Không phải muốn đuổi em đi, trong nhà này có người xui xẻo lắm.”

Xém chút thì Điền Chính Quốc không nhịn diễn xuất được bật cười.

Anh trai của cậu nói lời thật gì vậy chứ.

“Em mới khỏi bệnh, cũng cần có môi trường thoải mái. Không khí nhà ông ngoại rất sạch sẽ, thích hợp cho em dưỡng bệnh.” Điền Vinh từ từ giải thích.

Điền Chính Quốc cười nói: “Dạ.”

Cậu thu cái ly cạn sữa lại rồi nói “Ngủ ngon” sau đó đi ra ngoài.

“Đợi đã.” Điền Vinh gọi cậu lại.

Điền Chính Quốc quay đầu lại, Điền Vinh lại trông có hơi nghiêm túc, rõ ràng anh ta mặc đồ ngủ nhưng lại toát ra khí khái lúc mặc vest thắt cà vạt, nhưng trong đó cũng chất chứa nhiều sự ấm áp: “Lúc trước anh không biết em thích cái gì, bởi vậy lúc em đến anh không tặng quà, tặng em cái này, em lấy đi mua một chiếc xe đi.”

Anh ta lấy đồ trong tủ ra đưa cho Điền Chính Quốc.

Là một tấm thẻ đen tiêu không giới hạn.

---

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #8f86f96f81