Bệnh trạng thiếu gia × Tiểu tùy tùng (16)
Lồng ngực cậu nhếch một cái, gắt gao nhìn chằm chằm vào hướng cửa kia, sau một khắc lại bị một đôi tay che mắt lại.
Cố Sâm khẽ cắn lỗ tai mềm mại, giọng có chút lười biếng, khàn khàn nói:
"Ngươi thật không ngoan."
Ninh Thư nghe người bên ngoài tựa hồ muốn đẩy cửa tiến vào, giống như là bị cái gì đó kinh hách thật lớn, nhắm mắt lại, hô hấp có chút dồn dập.
... Nó sẽ trở nên tồi tệ. Ninh Thư thầm nghĩ, hết thảy đều xong rồi, nếu Cố phụ, thấy được con trai mình lại cùng một nam sinh làm loại chuyện này, cậu nhất định sẽ bị đuổi đi.
Có lẽ đuổi vẫn còn nhẹ, nói không chừng, sẽ còn tồi tệ hơn. Phỏng chừng nhiệm vụ của cậu sẽ thất bại hoàn toàn, Ninh phụ còn có thể sẽ bị liên lụy đi.
Ngón tay Ninh Thư không khỏi siết chặt. Nhưng cửa phòng chỉ truyền đến một tiếng nặng nề, cửa bị khóa trái. Bên ngoài không thể mở được.
Trái tim đang treo lơ lửng của Ninh Thư buông xuống, cậu nhìn đôi mắt phượng đẹp mắt của thiếu niên, lúc này đang thờ ơ nhìn chằm chằm vào cậu, giọng nói mang theo một chút ý cười:
"Đáng tiếc..."
Ai cũng không biết thiếu niên đang đáng tiếc cái gì. Nhưng trong lòng Ninh Thư hiện ra một chút tức giận, đôi mắt hình elip trừng người:
"Thiếu gia, đủ rồi."
Cố Sâm cười một tiếng, khom lưng, nắm lấy mặt cậu:
"Là ngươi trêu chọc ta trước"
Thiếu niên đỡ thắt lưng cậu, không nhẹ không nặng nhéo một cái, mở miệng nói: "Ninh Thư, ngươi xem ngươi bây giờ đi, ánh mắt đều đang quyến rũ ta."
Ninh Thư lần đầu tiên nghe được những lời như vậy, hai mươi năm nay cậu đều dựa theo khuôn phép chuẩn mực mà sống. Đến cả phim tình cảm cũng chưa từng xem qua, nên một số lời tán tỉnh đối với cậu dường như chỉ là những điều không đáng quan tâm đen.
Nhưng Cố Sâm nói chuyện lại cố ý mang theo một chút trêu chọc, thậm chí là ánh mắt cũng dính vào người cậu.
Ninh Thư xấu hổ đến đỏ mặt: "Tôi không phải là phụ nữ. "
"Ta biết." Cố Sâm không nhanh không chậm nói: "Ta biết cậu là nam. "
"Vậy tại sao anh lại?" Ninh Thư nắm chặt nắm tay, khuôn mặt trắng nõn lộ ra ửng hồng, tú lệ đến mức nhìn thấy mà giật mình, đặc biệt là đôi mắt kia, ướt át như muốn thiếu niên hôn lên.
"Không có vì sao." Cố Sâm thờ ơ ngắt lời nam sinh, cúi đầu nói: "
Đại khái là bởi vì... cậu rất thú vị. "
Ninh Thư: ". ..."
Cậu muốn đánh ai đó.
Ninh Thư tính tình rất tốt, người quen biết cậu không ai là không muốn tới gần. Nhưng người có liên quan lại không có nhận thức này, cho nên trong mắt người ngoài, Ninh Thư thoặc nhìn qua ôn nhu nhưng kỳ thật rất khó tiếp cận.
Nhưng Ninh Thư lại rất đáng yêu, cùng ôn nhu, làm cho người ta có một loại cảm giác thoải mái.
Ninh Thư rất ít khi bị chọc giận, nhưng hiện tại, cậu rất muốn hung hăng cắn tên biến thái trước mặt một cái.
Cố Sâm như nhìn ra cảm xúc trong mắt nam sinh, khom lưng, tiến lại gần mỉm cười nói: "Cho ngươi một cơ hội cắn ta, bằng không sau này nếu muốn cắn, chỉ có thể đợi rất lâu sau. "
Hiện tại Ninh Thư còn không biết những lời này là có ý gì, chờ đến khi cậu phản ứng lại, đã bị ăn sạch sẽ.
Có lẽ là nghẹn khuất tức giận từ lâu, còn có ủy khuất.
Ninh Thư nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, đại não trong nháy mắt trống rỗng, mất đi khống chế. Cứ như vậy cắn xuống. Cắn vào vai thiếu niên.
Cố Sâm không nói một tiếng, bàn tay ôm bên hông hắn hơi siết chặt, hơi thở trong nháy mắt trầm thấp.
Ninh Thư ngây ngẩn cả người: "Ngươi... Sao anh không tránh? "
Cậu cúi đầu nhìn vết thương, tựa hồ có thể nếm được một chút mùi máu tươi. Nhất thời có chút không được tự nhiên.
Ninh Thư không khỏi nhíu mày, nhìn chằm chằm vết thương kia một hồi lâu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Ta nói rồi, cho ngươi cắn." Cố Sâm đưa tay, sờ sờ môi cậu, cong môi nói:
"Thật đúng là không lưu tình chút nào"
Ninh Thư chột dạ thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng mắng: "Đáng đời! "
Cố Sâm cũng không tức giận, hắn nhìn chằm chằm cánh môi mềm mại xinh đẹp của nam sinh, ánh mắt lại có chút thâm trầm.
Ngay tại thời điểm này. Ngoài cửa chợt truyền đến một thanh âm: " Thiếu gia ngài ở bên trong sao? "
Là Ninh phụ!!
Nhận ra điều này, Ninh Thư không khỏi sợ hãi đứng dậy nhìn sang phía cửa, thân thể có chút cứng ngắc.
Cố Sâm giống như rất hài lòng khi nhìn thấy phản ứng của Ninh Thư, một tay hắn áp sát vào người nam sinh, một bên chậm rãi dựa vào, từ trên cao nhìn xuống, tựa phi tự tiếu mở miệng nói:
"Hôn ta, ngay bây giờ."
Ninh Thư nghe được yêu cầu của thiếu niên, thân thể càng cứng nhắc. Cậu trừng mắt nhìn người trước mặt một cái. Thật không có chút ý tứ nào.
Nhưng tên biến thái này, chỉ thoáng lười biếng mà nhìn chằm chằm cậu, khóe môi khẽ nhếch lên.
Ninh Thư hít sâu một chút. Thầm nghĩ, mình dù sao cũng đã thấy được sự ác liệt của Cố Sâm, không có chuyện gì hắn ta không làm được. Cùng lắm thì cứ coi như bị chó cắn một lần đi.
Ninh Thư nhìn chằm chằm đôi môi xinh đẹp của thiếu niên, tự giễu một chút. Dù sao cậu cũng là nam nên cũng sẽ không chịu thiệt.
Chiều cao của thiếu niên cao hơn cậu một chút. Nhưng khi Cố Sâm ra lệnh này, không hề có ý định cúi đầu.
Ninh Thư không thể không kiễng mũi chân. Ôm cổ thiếu niên, đem môi đưa lên.Khi chạm vào đôi môi ấm áp đó.
Trong đầu Ninh Thư có chút sững sờ, vành tai cũng chậm rãi nóng lên.
Ninh Thư vốn có ý chính là, một khắc dán lên, sau đó lập tức buông ra.
Dù sao đối phương cũng không có đưa ra quy định hạn chế, cậu như vậy coi như cũng là có hôn một cái. Nhưng cậu vẫn đánh giá thấp đối phương qua lớp da ẩn sau tốt đẹp này là một tên bại hoại.
Cố Sâm đè đầu cậu lại, hôn kịch liệt, ép ra sau cánh cửa. Vừa hôn vừa nói:
"Ngươi cắn ta rất đau, còn chảy máu. "
Ninh Thư khí tức có chút lộn xộn, không nói gì. Rốt cuộc là ai cắn càng ác liệt hơn. Ninh Thư khẽ cắn đầu lưỡi, không khỏi thở dốc trừng thiếu niêm trước mắt.
Cố Sâm cố ý làm ra một chút tiếng nước, thấp giọng nói:
"Nếm thử, mùi máu tươi..."
Hắn vừa hôn, vừa tao nhã nói: "Nếm đi, máu của ta. "
Ninh Thư: "....."
Tay anh nắm chặt người vì sợ trượt khỏi cửa. Lo lắng sợ hãi, sợ Ninh phụ ngoài cửa nghe được cái gì đó.
Cố Sâm có chút bất mãn với sự phân tâm của cậu, vừa ôm eo vừa nói : "Hôn cho tốt, nếu không sẽ mở cửa. "
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip