Bệnh trạng thiếu gia x Tiểu tùy tùng (19)
"Đứng lại!" Nguyễn Đình Đình duỗi tay ngăn cản bước đi của nam sinh.
Ninh Thư nhìn người trước mặt, mắt không chớp liền muốn từ bên cạnh đi ngang qua.
Nguyễn Đình Đình thấy cậu ta không để ý đến mình, hừ lạnh nói: "Ngươi thật ghê tởm! Dám quyến rũ Cố thiếu, quả thực là đồ không biết xấu hổ! Sao ngươi lại đê tiện đến như vậy! "
Ninh Thư dừng lại, đưa mắt nhìn qua.
Nữ sinh lộ vẻ mặt đắc ý, giơ điện thoại di động trong tay lên, nói: "Cậu đoán xem tôi chụp được cái gì? "
Ninh Thư nhíu mày, trong lòng có một loại dự cảm không lành. Nhưng trên mặt vẫn không có bất kỳ biểu hiện thay đổi nào:
"Tôi không biết cậu đang nói cái gì."
Nguyễn Đình Đình tức giận đến đỏ mắt, cô không thể tin được người nam sinh này thế mà lại không biết xấu hổ.
Nàng cẩn thận quan sát bộ dáng đối phương, làn da trắng, eo nhỏ đến như vậy, bộ dạng còn thanh thanh tú tú.
Nàng không khỏi cười lạnh một tiếng, trách không được, nhìn qua có vẻ thanh thuần, kỳ thật lại tao đến không được.Ở trên giường, nói không chừng có thủ đoạn gì đó mới có thể để Cố Sâm si mê như vậy.
Vì thế nàng không khỏi lộ ra vẻ mặt khinh bỉ buồn bẽo nói:
"Người là đồ đồng tính luyến ái chết tiệt, cố ý quyến rũ Cố thiếu, ngươi có biết xấu hổ hay không! "
Ninh Thư nhìn người, lập tức đoán được đồ vật trong điện thoại của đối phương là cái gì.
Cậu nhớ lại, khuôn mặt có chút nhợt nhạt. Nếu ảnh Cố Sâm hôn cậu bị lộ ra ngoài thì.....
Nghĩ tới đây Ninh Thư không khỏi lo lắng, cậu thẳng thắn nhìn người phía trước: "Ngươi muốn làm gì?"
Nguyễn Đình Đình nói: "Hôm nay sau khi tan học, ngươi cùng ta đi ra một chỗ, ta bảo ngươi làm một việc, xong liền đem ảnh xóa đi. "
Ninh Thư do dự một chút, liền đáp ứng.
Cậu biết Nguyễn Đình Đình nhất định không đơn giản như vậy liền xóa ảnh, nhưng Ninh Thư cũng sẽ không ngồi yên để người khác uy hiếp mình, cậu thầm tính toán một chút.
Trước tiên hãy xem Nguyễn Đình Đình sẽ đưa ra yêu cầu gì. Ninh Thư nhìn thiếu niên ngồi một chút, lên tiếng nói:
"Thiếu gia..."
Cố Sâm nhìn qua, khẽ nhếch môi:
"Việc gì? "
Ánh mắt kia mang theo một chút làm càn, hoàn toàn bất đồng với lúc trước, cậu càng ẩn nhẫn, thiếu niên lại càng quá phận.
Hai má Ninh Thư không khỏi nóng lên, dời tầm mắt nói: "Hôm nay tôi có thể không cùng cậu trở về. "
Cậu có chút khẩn trương nói, sợ Cố Sâm không đồng ý. Nhưng Cố Sâm chỉ nhìn chằm chằm hắn, ý tứ không rõ hỏi:
"Làm gì? "
Ninh Thư liếm liếm đôi môi có chút khô khốc, cực lực trấn định nói: "Ta muốn trở về chỗ ở trước đó xem một chút, rất nhanh liền trở về. "
Đôi mắt có chút ướt át nhìn qua, giọng nam sinh từng chút mềm mại mà nói: "Được không? Thiếu gia."
Ánh mắt Cố Sâm dừng trên môi đối phương, hắn muốn cứ như vậy mà đè nam sinh ở trong phòng học hôn lấy.
Hắn híp mắt lại nói: "Ta đi cùng ngươi."
Ninh Thư sửng sốt, lập tức nói: "Không cần thiếu gia. "
Nhìn vẻ mặt của thiếu niên dần ảm đạm lại trong nháy mắt, cậu do dự một chút, dán qua môi qua, nhỏ giọng nói:
"Ta rất nhanh sẽ trở về. "
Giọng nói của Ninh Thư mang theo một chút mềm mại, tuy không giống với con gái, nhưng lại có thể gợi lên yếu tố khi dễ ác liệt nhất trong lòng người.
Cố Sâm đưa tay, ngoéo lòng bàn tay nam sinh, nghe lời nói của bản thân nam sinh có lẽ cũng không phát hiện ra mình đang làm nũng với hắn.
Trong mắt Cố Sâm có thêm một chút ý cười.
"Được." Hắn thờ ơ nói: "Phải trở lại trước 7 giờ, hiểu chứ? "
Ninh Thư ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm, có chút nhu thuận gật gật đầu. Nhưng không thấy, trong nháy mắt hắn cúi đầu. Ý cười trên môi Cố Sâm dần dần nhạt đi. Còn có nhiệt độ trong mắt, cũng từng chút từng chút lui bước.
_______________
Ninh Thư dựa theo ước định, đi tới địa phương Nguyễn Đình Đình chỉ định. Lúc này học sinh đã trở về hơn phân nửa, chỗ này cũng không có người đến.
Nữ sinh vừa nhìn thấy cậu, đáy mắt khinh bỉ cùng ghen tị không chút che dấu toát ra.
Ninh Thư làm bộ như không nhìn thấy, đi tới nói: "Ngươi muốn ta đáp ứng ngươi làm cái gì? "
Nguyễn Đình Đình cũng không lập tức mở miệng, ánh mắt nhìn cậu càng ngày càng ghen ghét, khuôn mặt dữ tợn nói: "Ninh Thư, ta muốn ngươi rời khỏi Cố thiếu, cả đời cũng không xuất hiện!
Ninh Thư cảm thấy có chút buồn cười, cậu nói: "Làm sao ngươi biết, nhất định phải là ta quấn lấy hắn? "
Nữ chủ đối với cậu địch ý rõ ràng như vậy, nên không có khả năng cảm thụ không được. Nếu đã như vậy, Ninh Thư cũng không cần khách khí với nàng như vậy.
Nguyễn Đình Đình sửng sốt, hung hăng nhíu mày, cười lạnh nói: "Không lẽ là Cố thiếu quấn lấy cậu sao? Ngươi không phải đang nằm mơ giữa ban ngày à? "
Ánh mắt cô nhìn nam sinh, giống như nhìn con chuột thối trong mương nước, khiến người ta buồn nôn. Cái loại khinh bỉ phát ra từ nội tâm này, còn có ghê tởm.
Ninh Thư chỉ vào vết thương trên cổ mình, nói: "Đây là Cố Sâm cắn. "
Nguyễn Đình Đình sửng sốt. Lộ ra vẻ mặt không thể tin được, cô giống như bị chọc giận, giống như một kẻ điên, xông tới hét lên: "Tiện nhân! Cố thiếu không phải đồng tính luyến ái, sao ngươi lại ghê tởm đến như vậy! Ngươi thích bị người ta làm cái mông mình phải không? Gái điếm cũng không là đê tiện như ngươi! "
Ninh Thư nhíu mày, đẩy người một cái. Nguyễn Đình Đình giống như một nữ điên: "Nếu bây giờ ngươi không rời khỏi Cố thiếu, vậy ta sẽ tung bức ảnh này ra ngoài, ngươi có tin hay không! "
Nam sinh đứng tại chỗ, bình tĩnh nói:
"Tung đi, cô đừng quên phía trên còn có Cố Sâm. Ha ha, cô cho rằng Cố thiếu sẽ bỏ qua hay sao?"
Nguyễn Đình Đình trợn trắng mắt nói: "Ta không chỉ chụp một tấm, chỉ cần không chụp ảnh chính diện Cố thiếu. Ảnh mơ hồ một chút, ai biết đây là Cố thiếu. Mà ngươi, bị hôn đến đỏ mặt, chỉ cần ảnh vừa tung ra, mọi người đều biết ngươi là đồng tính luyến ái ghê tởm! "
Ninh Thư cũng không tức giận: "Vậy chờ xem lời cô nói có đúng hay không, chỉ cần ta thổi gió thổi sáo bên cạnh Cố thiếu, hắn sẽ không giúp ta sao? "
Nguyễn Đình Đình không ngờ nam sinh lại không biết xấu hổ mà còn kiêu ngạo mà nói với nàng như vậy, tức giận đến phổi sắp nổ tung, lồng ngực phập nàng phồng lên xuống. Nguyễn Đình Đình đột nhiên nhìn chằm chằm, trong ánh mắt lộ ra một chút tàn ý quỷ dị.
Ninh Thư nhíu mày, còn chưa kịp phát hiện cái gì, liền nhìn thấy nữ sinh trước mặt hung hăng kéo quần áo trên người mình ra, sau đó ôm tới. Cậu muốn đẩy người ra. Nhưng Nguyễn Đình Đình lại gắt gao bắt lấy bàn tay cậu đẩy tới, liên tục chui vào trong ngực cậu.
Ngay thời điểm này. Phía sau đột nhiên có một giọng nói: "Các cô cậu đang làm gì! Bạn cùng lớp này, cậu đang làm gì vậy? "
Nguyễn Đình Đình giống như một con thỏ sợ hãi, "tìm đúng thời cơ" vội vàng đẩy Ninh Thư ra, sau đó khóc đến lê hoa đái vũ chạy tới: "Lão sư, hắn muốn cưỡng gian ta! "
Ninh Thư nhìn lại, chỉ thấy nam giáo viên cao lớn nhíu mày nhìn cậu, giống như là nhìn cái gì đó dơ bẩn, vỗ vỗ lưng Nguyễn Đình Đình: "Đừng sợ, thầy ở chỗ này, nhất định sẽ chủ trì công đạo cho em! Trường học nhất định sẽ không bỏ qua tội phạm tiềm năng này!! "
Nguyễn Đình Đình nhún vai, giống như là chịu ủy khuất lớn lao. Kỳ thật, cô cúi đầu, bên môi nở nụ cười đắc ý.
Cô đã sớm chỉnh sửa tin tức, vào thời điểm mấu chốt gửi cho giáo viên thể dục chính nghĩa trong trường, nơi này không có giám sát, góc chết không có đối chứng, Ninh Thư cho dù cố gắng giải thích, cũng không có cách nào chứng minh mình trong sạch.
Dù sao lão sư cũng tận mắt nhìn thấy a.
Ninh Thư lúc này trong lòng tất cả đều hiểu rõ, cậu không nghĩ tới chiêu thức của Nguyễn Đình Đình lại hạ lưu như vậy, vừa định mở miệng.
Liền thấy được một bóng dáng quen thuộc. Cố Sâm đứng sau lưng giáo viên thể dục, ánh mắt lạnh như băng nhìn cậu.
__________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip