Bệnh trạng thiếu gia x Tiểu tùy tùng (21)
Vành mắt Ninh Thư lập tức đỏ lên, cậu cũng không biết vì cái gì trong lòng mình lại xuất hiện cảm giác chua xót.
Cái loại này như muốn khóc, còn có một chút ủy khuất không nói nên lời.
Chưa từng có ai nói điều này với cậu, ở thế giới Ninh Thư, vĩnh viễn chỉ tràn ngập những sự thất vọng của cha mẹ và sự oán trách của họ: " Tiểu Thư, ngươi muốn vu khống đệ đệ của ngươi nữa sao? Ngươi như thế nào lại không hiểu chuyện, độc ác như vậy! Đệ đệ ngươi hắn mới bao lớn! Ngươi liền đem mọi trách nhiệm đẩy đến trên người hắn!"
"Ninh Thư, ngươi thật sự làm ta thất vọng rồi! Ngươi chừng nào mới giống như đệ đệ hiểu chuyện ngoan ngoãn của ngươi!"
"Ca ca, sẽ không có ai tin tưởng ngươi , bởi vì bọn họ đều yêu ta......"
"Mà ngươi, vĩnh viễn chỉ là một con bọ tội nghiệp trong một góc......"
"Khóc cái gì?" Ngón tay mảnh khảnh, có chút ôn nhu vươn tới nhẹ nhàng vuốt ve cậu. Cố Sâm cúi đầu, đôi môi, ấm áp của hắn che lấp khóe mắt cậu.
Ninh Thư cũng không biết chính mình vì cái gì lại khóc. Đại khái là bởi vì, lần đầu tiên cậu cảm nhận được loại cảm giác được tín nhiệm này.
Cậu bắt lấy quần áo của thiếu niên, cảm thụ được đôi môi kia, từng chút từng chút hôn lên nước mắt của cậu, Ninh Thư cảm thấy xấu hổ, không khỏi hơi hơi quay mặt đi, lẩm bẩm nói: "Đừng hôn....."
"Ta cái gì cũng không chê, ngươi không vui sao? Hả?"Cố Sâm ôm mặt chậm rãi hôn cậu lần nữa, chậm rãi thân xuống dưới, giọng nói có chút trầm xuống: "Nói cho ta, vì cái gì mà khóc?"
Ninh Thư không nói lời nào.
Khoảng cách đó trái tim Ninh Thư vô cùng xúc động. Cậu đối với thiếu niên có sự thay đổi lớn, thậm chí cảm thấy cái hôn này không đáng giận như cậu tưởng tượng.
Nhưng cậu không muốn cho Cố Sâm biết, mở miệng nói: "Chỉ là mắt có điểm không thoải mái mà thôi, thiếu gia."
Cố Sâm nhìn chằm chằm nam sinh một hồi lâu, không hỏi cậu vì sao.
Ninh Thư hiện tại bây giờ chỉ cảm thấy xấu hổ, cậu chưa từng tỏ ra vẻ yếu đuối trước mặt người khác. Ngay cả đối với cha mẹ ruột cũng chưa biểu hiện qua.
Nhưng bây giờ, mọi con người thật bên trong cậu lại bị phơi bày trước một thiếu niên chỉ kém hơn mình vài tuổi.
Thấy Cố Sâm đang nhìn chằm chằm vào mình, Ninh Thư không khỏi xấu hổ quay mặt đi. Lại bị một đôi tay cấp cường hữu lực bẻ qua.
Ánh mắt Cố Sâm thâm thúy nhìn cậu nói: " Về sau không được ở trước mặt người khác khóc, biết chưa? "
Ninh Thư ngẩn ra, tự hỏi tại sao vẻ mặt của thiếu niên lại có điểm ảm đạm xuống.
Mang theo một chút tàn bạo của mãnh thú. Còn có nguy hiểm.
Cố Sâm nhìn bộ dáng của Ninh Thư lúc này, nam sinh với đôi mắt hồng giống như thỏ nhỏ, nhìn qua thập phần trìu mến. Làn da trắng gần như trong suốt, làm cho người ta có cảm giác tội lỗi.
Thật muốn cho người đem cậu ta trói trên giường, sau đó đè ra, làm cho tới khi cậu khóc nấc lên.
Tiếng khóc nhỏ vụn, mang theo chút nức nở, còn có tiếng rên rỉ vang lên.
_____________
Nguyễn Đình Đình không đến lớp, không ai biết đã xảy ra sự tình gì, vài ngày sau, liền truyền đến tin nàng thân thể không thoải mái, có thể không đến lớp một thời gian.
Ninh Thư trong lòng lộp bộp một chút, cậu đương nhiên biết đây là kiệt tác của ai.
Cậu không biết Cố Sâm dùng đến thủ đoạn gì để khiến cho Nguyễn Đình Đình an phận mình lại, cậu muốn đi hỏi rõ chuyện với Cố Sâm, nhưng theo bản năng lại không dám.
Nhưng trong trường, lại bắt đầu truyền tai nhau một chút thông tin. Nghe nói Cố Sâm vì một tiểu tuỳ tùng nhỏ mà đại động can thiệp.
Đương thiếu niên tiến vào hộp đêm, Lý Hoành đi tới, vỗ vỗ bờ vai của hắn:
"Cậu cuối cùng cũng tới tôi chờ cậu thật lâu a"
Những người khác trong hộp đêm đều cùng Cố Sâm chào hỏi.
Đều là người trong giới thượng lưu, thỉnh thoảng mới gặp nhau, hôm nay là sinh nhật Lý Hoành, ai nấy đều nể tình mà tới.
Còn điểm qua một ít bồi rượu. Thoạt nhìn sạch sẽ lại xinh đẹp.
Cố Sâm ngồi xuống, liền có mỹ nữ dựa vào mềm mại gọi: "Cố thiếu."
Ngón tay uyển chuyển, mang theo một chút ám chỉ câu dẫn.
Lập tức liền có người huýt sáo:
"Cố thiếu, diễm phúc không tồi a, mỗi lần có Cố thiếu ở đây, tròng mắt của nữ nhân liền hận không thể dính ở trên người của Cố thiếu mãi nha."
Tuy rằng những thanh niên có mặt ở đây tuổi đều không lớn lắm, đa số còn đang học đại học, nhưng bọn họ đều hiểu những thứ không nên hiểu, thậm chí còn có người từ 14,15 tuổi đã bắt đầu khai trai.
Trong số đó, Cố Sâm hắn là người nổi bật nhất trong đám người, luận bộ về ngoại hình hay thân hình toàn bộ đều xuất sắc hơn người khác, nên hiển nhiên có rất nhiều nữ nhân quay quanh hắn.
Cố Sâm nở nụ cười nhạt, hắn nhìn thoáng qua người nói chuyện: "Thích sao, ta đưa cho ngươi."
Người nọ ngượng ngùng.
Mỹ nữ ngồi bên cạnh nghe Cố Sâm nói sắc mặt nàng lập tức tái nhợt xuống, miễn cưỡng cười vui nói:
"Cố thiếu ngài không thích ta sao?"
Cố Sâm liếc nàng ta một cái, không chút để ý mà nói: "Ngươi cảm thấy ta thích dạng người gì?"
Mỹ nữ cho rằng hắn đang tán tỉnh chính mình, ánh mắt nàng trở nên có chút mê mang : "Người Cố thiếu thích, có lẽ là một đại mỹ nhân nào đó nha."
Thiếu niên im lặng tựa lưng vào ghế, tự châm cho mình một điếu thuốc.
Mỹ nữ vốn tưởng sẽ giúp hắn chủ động ôm lấy mình, nhưng không ngờ lại bị cự tuyệt.
Cố Sâm rít điếu thuốc trong tay đôi môi chậm rãi mà nhả ra một làn khói trắng, thoạt nhìn trông rất lịch lãm và cao quý. Những thanh thiếu niên kia dường bị động tác của hắn làm cho mơ hồ.
Ánh mắt Cố Sâm cũng có chút không rõ. Hắn mở miệng nhàn nhạt nói: "Đại mỹ nhân sao, thật ra cũng không phải."
Tuy nhiên lại có thể đem hồn của người ta câu đi mất.
Lý Hoành còn tưởng rằng Cố Sâm sẽ đem nàng ta lưu lại, nhìn mỹ nữ có chút lưu luyến không muốn rời đi, anh liền thò đầu lại gần hỏi: "Chướng mắt?"
Cố Sâm theo chân bọn hắn chơi bài poker, lạnh nhạt nói: "Hôm nay không có hứng thú."
"Nếu Cố thiếu không có hứng thú, vậy ngài thử xem thêm vài người nữa đi, nơi này cũng có không ít người có kỹ thuật không tồi ah." Một cái phú đại nhị đề nghị nói.
Cố Sâm nhìn hắn một cái, không nói chuyện.
Ước chừng qua nửa giờ, Cố Sâm nhìn thoáng qua di động, nhìn tin nhắn hồi nãy do hắn gửi đi, đến bây giờ vẫn không có bất kỳ hồi âm. Thần sắc Cố Sâm trong nháy mắt phai nhạt xuống.
Đám người chung quanh thấy thế, cũng im lặng không nói gì nhưng trong lòng không khỏi sinh ra một chút tâm tư riêng.
Mấy ngày nay, khắp nơi đều ở lan truyền thông tin Cố thiếu đối một tiểu nam sinh sản sinh ra cảm giác hứng thú, trong thế giới của bọn họ, loại chuyện này cũng không hiếm lạ, đôi khi cũng coi nó là một loại cảm giác mới mẻ.
Thân phận Cố Sâm không đơn giản, trước nay đều là những kẻ nịnh bợ hắn.
Nhưng những việc nịnh bợ của bọn hắn không khiến cho Cố Sâm cảm thấy cao hứng.
Đám người không khỏi suy tư, nhìn Cố Sâm cùng Lý Hoành đang châu đầu ghé tai mà nói chuyện với nhau.
Một người trong đám đột nhiên mở miệng nói: "Cố thiếu không phải là thích cái nam sinh họ Ninh kia sao?"
"Lưu thiếu, ngươi lại muốn làm cái gì?"
Lưu thiếu lộ ra một ý cười không rõ: "Đem người kia bắt lấy, cho Cố thiếu một cái kinh hỉ. Tốt nhất là đem cậu ta mặc ưa nhìn một chút, Cố thiếu thấy thế mới có thể cao hứng a."
Có người chần chờ nói: "Như vậy không tốt lắm đâu, cậu ta dù cũng là người của Cố thiếu, nếu như chọc Cố thiếu sinh khí thì phải làm sao?"
Lưu thiếu không để bụng: "Sợ cái gì, bất chỉ là một tiểu người hầu, dù sao cũng là một món đồ để tăng thêm niềm vui mà thôi. Cố thiếu nói không chừng sẽ rất cao hứng, chỉ cần hắn cao hứng, chúng ta liền xong việc."
Người nọ cảm thấy cũng có chút đạo lý.
Bất quá chính là một tiểu người hầu, sẽ không có ai lại để ở trong lòng.
Hơn nữa, bọn họ còn chưa gặp qua tiểu nam sinh có thể khiến Cố thiếu cảm thấy hứng thú. Còn không biết nam sinh lớn lên trông như thế nào.
______________
Hello mình đã comback rồi đây:3
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip