Bệnh trạng thiếu gia x Tiểu tùy tùng (27)


Không đợi Cố Sâm mở miệng, Cố phụ liền đặt xuống một thứ đẩy đến trước mặt hắn: "Ngươi trước tiên là nhìn cái này đi."

Đó là một tập hồ sơ chuyển khoản giao dịch.

Mặt trên đánh một trăm vạn, đối với một gia đình bình thường mà nói, nó cũng có thể coi như là một số tiền không nhỏ.

Ánh mắt thiếu niên không rõ đã đặt trên tập hồ sơ bao lâu ra, một lúc sau hắn ngẩng mặt lên, ý tứ không rõ nói:

"Ta ngược lại không biết, cậu ta nguyên lai còn lưu lại một tay. "

Cố phụ nhìn nhi tử ưu tú trước mặt, vô luận là bộ dạng, hay chỗ khác. Thiếu niên luôn làm cho ông hài lòng, nghe được ám chỉ của con trai mình, ngạc nhiên hỏi:

"Cậu ta chủ động đem chuyện ta phái đến giám sát ngươi nói ra sao? Ha, tự cho là mình thông minh, tuổi còn nhỏ nhưng tâm cơ ngược lại rất sâu."

Cố tiên sinh cũng không tức giận, ông chỉ quan sát thần sắc thiếu niên trước mặt.

Cố Sâm thần sắc lãnh đạm, cũng không phủ nhận điều gì nhẹ giọng nói: "Chơi đùa mà thôi. "

Hắn đặt tập hồ sơ chuyển tiền xuống, nhếch môi nói: "Cậu ta nhìn qua, so với nữ nhân còn mê người hơn, mặc dù là một người đàn ông. "

Cố phụ lộ ra một thần sắc hài lòng:

"Ngươi nghĩ như vậy là tốt, ta cũng không phải là đồ cổ lỗi gì. Chơi đùa vài lần cũng không sao nó cũng chỉ là cảm hứng mới mẻ nhất thời mà thôi. Nhưng loại đồ chơi này, không nên để ý đến thì tốt hơn, dù sao ngươi cũng là người thừa kế chân chính của Cố gia."

"Còn một việc nữa, Cung gia tiểu thư muốn cùng ngươi ăn một bữa cơm tốt nhất nên chuẩn bị cho tốt."

Thiếu niên trầm giọng nói: "Được."

Ninh Thư sau khi nghe được đoạn ghi âm này, trong lòng cậu lúc này như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, cả người đột nhiên lơ lửng một chút. Ngón tay hơi cong lên, có chút trầm mặc nhìn nam nhân trung niên đối diện.

Cố phụ cầm trà, ngồi đối diện nói: "Ngươi đừng tưởng rằng thiếu gia coi trọng ngươi một chút, liền có thể tự đưa bản thân mình đặt lên cao."

Ông không nhanh không chậm nói: "Ta là người hiểu rõ nhất đứa con trai này của ta, trong xương cốt của hắn có dòng máu lạnh như ta. Cho tới bây giờ đều bình tĩnh, ngươi sẽ không nghĩ hắn làm cho ngươi mấy chuyện nhỏ, đã cho rằng hắn thật sự yêu ngươi đi. "

Ninh Thư nói: "Tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó, Cố tiên sinh. "

Cậu biết người như Cố Sâm sẽ không dễ dàng thích một người. Hắn đối với cậu mà nói, cũng chỉ là một chút nhàn rỗi trong trò chơi tiêu khiển của hắn mà thôi.

Dù trong lòng cậu hiểu như vậy. Nhưng Ninh Thư lại cảm thấy ngực truyền đến một chút khó chịu. Quả nhiên cậu vẫn không nên hy vọng xa vời quá nhiều, cho rằng Cố Sâm sẽ lại tiếp tục đối xử tốt với cậu một chút. Giống như đêm đó, hôn lấy cậu, dịu dàng nói:

"Ta tin ngươi."

Cậu đến bây giờ vẫn còn ôm lấy cái kỳ vọng đó. Ninh Thư nghĩ thầm, trước kia không phải đã bị giáo huấn còn chưa đủ sao? Cậu còn chờ đợi cái gì, không một ai để ý đến trong thế giới này, dù sao cậu cũng chỉ có một mình.

Cố phụ lúc này đem một tấm chi phiếu truyền đến, mở miệng nói: "Đây là cho ngươi, ta không có ý gì khác, chính là cảm thấy trong khoảng thời gian này ngươi cũng đã chiếu cố thiếu gia rất tốt"

Trong giọng nói của Cố phụ ẩn giấu một chút nguy hiểm: "Ta chỉ hy vọng đến lúc đó, ngươi không chạy đến trước mặt Cung tiểu thư nói lung tung."

"Ta tin tưởng A Sâm cũng sẽ nhanh mất đi hứng thú với ngươi."

Ninh Thư nhìn tấm chi phiếu trước mặt, đẩy qua: "Ta sẽ không nói, số tiền này ta không nhận. Cũng sẽ không quấn lấy thiếu gia một lần nào nữa."

.......

Cố Sâm ra ngoài hẹn hò với Cung gia tiểu thư. Đây là điều Ninh Thư nghe được người hầu nói. Cậu im lặng lắng nghe trong một thời gian dài sau đó liền quay người rời đi.

Ninh Thư không biết Cố Sâm trở về từ khi nào, có lẽ là chạng vạng, thiếu niên chầm chậm mà gõ cửa phòng cậu.

Lúc đầu Ninh Thư cũng không nghe thấy, về sau tiết tấu của đối phương bắt đầu không kiên nhẫn mà gõ mạnh hơn, Ninh Thư mới có chút mờ mịt nhìn qua. Cho rằng là Ninh phụ, liền mở ra.

Không ngờ đến rằng người đứng ở ngoài cửa cậu lại là thiếu niên, trên người hân còn chưa cởi quần áo hẹn hò ra, nhìn thấy cậu, sắc mặt còn có chút nặng nề nói: "Không muốn mở cửa cho ta?"

Ninh Thư mím môi nói: "Thiếu gia, sao cậu lại tới đây?

"Ta không thể đến?" Cố Sâm tựa tiếu phi tiếu nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi đang lén lút cùng một nam nhân nào đó ngay sau lưng ta." Nghe như lời nói có chút ý tứ đùa giỡn. Nhưng câu nói lại lộ ra vẻ âm trầm không chút để ý đến. Ninh Thư bị hắn đẩy lên giường, hôn lên. Bắp chân cuối cùng còn bị cắn một ngụm.

Ninh Thư đôi mắt ướt át, khóe mắt ửng hồng, không nói gì nghĩ thầm, người này quả nhiên là một tên biến thái đi.

Cố Sâm đè lên người cậu, tay hắn chộp lấy thắt lưng vừa bóp vừa sờ loạn mấy cái. Trên da nam sinh, bắt đầu nổi da gà liên tục, cậu muốn né tránh đôi tay lạnh lẽo này, nhưng lại bị bắt trở về, bóp càng thêm tàn nhẫn.

Ninh Thư mang theo nức nở: "Buông tha cho ta đi, thiếu gia...."

Cậu có chút khó chịu cau mày, thở hổn hển nói. Nhưng Cố Sâm lại yêu chết bộ dáng này của cậu, vừa cúi đầu đi thân nhân, vừa nói: "Tháng sau ngươi sắp trưởng thành đi. "

Ninh Thư không biết vì sao thiếu niên đột nhiên nói đến cái này, lộ ra vẻ mặt mờ mịt. Thiếu niên che mắt cậu, khẽ rũ mắt, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Còn 26 ngày nữa thật đáng mong đợi."

........

Ninh Thư vài ngày sau, cũng gặp được Cung tiểu thư. Đúng là một thiên kim phi thường xinh đẹp, vừa tan học đã tới tìm Cố Sâm, trực tiếp ngồi xuống bàn: "Nữ sinh thích anh thật nhiều, em thật ghen tị a. "

Cô cười duyên dáng nói: "Nhưng may mắn anh lại là vị hôn phu của em. "

Cố Sâm nhìn cô, lạnh nhạt nói: "Chú ý một chút đi."

Cung tiểu thư lè lưỡi: "Được rồi."

Cô tò mò nhìn thoáng qua nam sinh bên cạnh, lộ ra một nụ cười, vươn tay nói: "Cậu chính là Ninh Thư đi, tôi cũng có nghe nói qua cậu."

Ninh Thư nhìn nàng, khóe môi dắt lên một chút nụ cười miễn cưỡng.

Vươn tay nói: "Xin chào, Cung tiểu thư."

Lại thấy thiếu niên lạnh như băng nhìn cậu một cái. Ninh Thư đành phải thu tay về, cậu nhớ rõ điều Cố phụ đã nói.

Cố Sâm không nhìn cậu nữa, quay ra nói với nữ sinh: "Cô còn việc gì không?"

Cung tiểu thư biết hắn đang có ý hạ lệnh trục xuất khách đi, có chút mất hứng bĩu môi:

"Ta chính là tới thăm ngươi mà thôi." Cô mỉm cười và nói, "Hôm nay chúng ta phải ăn tối với nhau, A Sâm." "

Cố Sâm không cự tuyệt. Ninh Thư trầm mặc lắng nghe. Sau khi Cung tiểu thư rời đi, những nam sinh kia vẫn đang chụm nhau lại thảo luận chuyện vừa rồi. Ninh Thư nhìn thoáng qua vẻ mặt thiếu niên, phát hiện biểu tình của hắn chợt có chút lạnh lùng.

Ninh Thư càng thêm trầm mặc. Cơm của Cố Sâm bình thường đều là do Cố gia chuẩn bị, đây là lần đầu tiên thiếu niên nguyện ý ăn cơm ở trường, mà người đưa ra đề nghị này chính là Cung gia tiểu thư. Ninh Thư không biết mình đang suy nghĩ cái gì. Chỉ biết rằng hôm nay thiếu gia không về nhà ăn cơm, cậu cũng phải ở lại trường ăn.

Ninh Thư xếp hàng chờ đến lượt mình.

Cậu ngẩng đầu nhìn, phát hiện thân ảnh thiếu niên cách đó không xa, mà Cung gia tiểu thư thì khoác tay lấy tay hắn, lộ ra một nụ cười ngọt ngào, không biết đang nói cái gì.

Ninh Thư thu hồi ánh mắt, đến lượt cậu múc cơm. Ninh Thư hướng đến dì trước mặt nói: " Cho con một phần sườn chua ngọt."

Dì mở miệng và nói, "Cậu thật may mắn, chàng trai trẻ, chỉ còn lại một phần."

Mà nữ sinh phía sau lại có chút mất mát nói: "A? Tại sao chỉ có một, tôi muốn ăn.

Ninh Thư quay đầu lại, nhìn nàng một cái. Cô gái tỏ ra một chút nhút nhát rụt người lại.

Ninh Thư không khỏi mỉm cười nhìn nàng nhẹ giọng nói: "Phần này của ta nhường cho ngươi đi."

_________

Mấy thím đoán xem có ngược không đây! (-~-)

~~🐢~~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip