4| Senju x đứa trẻ
"Hôm nay anh lại lén lút gặp tên Uchiha kia sao huynh trưởng?"
"Không phải lén lút!"
"Không phải? Vì để gặp hắn anh còn cất công chạy lòng vòng cơ mà!"
"Đó là thuận tiện!"
Trong khu rừng rậm rạp, tiếng cãi vã vang vọng lấn át cả tiếng côn trùng kêu vang giữa cái nắng buổi trưa.
Âm thanh xuất phát từ hai cậu bé xêm xêm tuổi nhau. Người cao hơn một chút có quả đầu úp tô, gương mặt non nớt và thân hình chưa nảy nở. Người còn lại có dung mạo tương tự, đoán chắc hai người cùng huyết thống hoặc liên hệ sâu xa từ dòng họ, tuy nhiên cậu lại có mái tóc màu trắng nổi bật.
Nơi hai người nghỉ ngơi là một bãi đất trống và đang cùng nhau ngồi trên khúc cây gỗ. Chính giữa là đống lửa với một xiên con thỏ rừng và vài xiên cá nhỏ đặt xung quanh. Đây chính là bữa trưa của bọn họ.
"Hừ! Tộc Senju và tộc Uchiha là kẻ thù lâu đời. Huynh phải biết chúng ta phải giữ khoảng cách với họ, không, tốt hơn là không qua lại!"
"Nhưng Madara khác với bọn họ! Tobirama!"
Nhìn huynh trưởng của mình, Tobirama không khỏi thở dài. Cậu chỉ mới phát hiện huynh trưởng cậu Hashirama có hành vi bất thường, vài lần theo dõi nhưng bị huynh trưởng xảo diệu đánh lừa. Cách ẩn nấp tinh vi và tạo ảo thuật như vậy thì với đầu óc đơn giản như chày gỗ của huynh trưởng nhà cậu là không thể làm được, trong đầu Tobirama chỉ có thể nghĩ đến Uchiha!
Cái tên Uchiha kia bỏ bùa mê thuốc lú gì huynh thế Hashirama?
"Im miệng Hashirama! Huynh nên nhớ vài ngày nữa sẽ diễn ra cái gì! Đó là lý do chúng ta ở đây!" Tobirama nhìn thẳng Hashirama cảnh cáo.
Hashirama ngây ngẩn, đôi mắt trừng lớn và miệng há to như muốn nói gì đó nhưng chẳng thể nói ra bất kỳ thứ gì.
Anh có thể nói cái gì? Khuyên bảo? Không chiến đấu? Dừng chiến và bắt tay làm hòa?
Đó không phải là thứ anh có thể quyết định được. Tộc trưởng sẽ nghe lời Hashirama mà đình chiến sao? Không khả năng.
Hashirama có quyền to gì mà có thể dẹp bỏ mối nợ huyết hải thâm thù từ tộc nhân để yêu cầu hai chữ hòa bình? Nợ máu phải trả bằng máu, đây chả phải thiên kinh địa nghĩa sao?
Hòa bình?
Đình chiến?
Máu người thân chảy dọc thành sông, thây chất thành núi. Ban đêm ai ai cũng nằm mơ thấy những tiếng oán than dậy đất trời từ những người đã khuất. Đau đớn dằn xé, cảnh tượng tộc nhân người thân dần mất đi hơi thở, mắt trợn trừng không yên nghỉ, thì lấy thứ gì để an ủi linh hồn người đã khuất?
Chỉ có báo thù!
Bọn họ không ngừng rèn luyện bản thân đến điên cuồng, áp bức chính mình để mạnh hơn và để có thể ra tay cướp đoạt sinh mạng kẻ thù!
Dù cho còn nhỏ nhưng vô hình chung, áp lực của người lớn đã tạo nên áp lực kinh khủng lên những đứa trẻ của gia tộc. Không ngừng học tập nhẫn thuật mà còn phải mang gánh nặng mà bậc trưởng bối mong đợi. Với tình hình như vậy thì thân là con của tộc trưởng, Hashirama và Tobirama càng phải nhận thức sâu sắc trách nhiệm của bản thân mình.
Thế nhưng hãy nhìn xem, chỉ lơ là một chút thì huynh trưởng đã bị tên Uchiha kia bắt cóc rồi!
"Uchiha Madara." Senju Tobirama gằn từng chữ.
Con trai trưởng tộc Uchiha, có ba em trai. Hai người đã chết để lại một đứa nhỏ nhất, Uchiha Izuna.
"Senju Hashirama."
"Hả?"
"Đều con trai trưởng? Tuyệt phối." Tobirama nhìn vào con thỏ sắp được nướng chín. Đôi con ngươi màu đỏ nhìn chằm chằm vào nó, tưởng tượng con thỏ là tên nào đó, Tobirama hận không thể cắn xé lột da ngay bây giờ!
Hashirama nghe em trai đột nhiên kêu tên người bạn của mình rồi tên bản thân, anh còn nghe hai chữ 'tuyệt phối" thì cười ngây ngô.
"Đúng vậy, đúng vậy. Madara và anh quả thật rất hợp nhau!"
Nhìn gương mặt thơ ngây của Hashirama, Tobirama hết nói nổi. Ý cậu là hắn ta có thân phận như vậy sẽ có ý đồ gì, ai ngờ huynh trưởng cậu lại hiểu nhầm là đang tuyên dương mối quan hệ ấy!
"Hừ!"
"Ahaha"
Hai anh em ăn uống no đủ thì nhanh chóng phi tang mọi dấu vết. Nơi này là địa bàn của tộc Senju nhưng cũng chưa chắc đã an toàn. Chiến tranh hai tộc ngày càng leo thang nên chẳng thể nói trước được gì nên cẩn thận là trên hết.
-------------------------
Tiếng gió thổi vù vù ở bên tai và cơ thể đau đớn như thể đã trải qua một buổi trừng phạt nặng nề của ba Silva.
Cậu đang rơi tự do.
Thì ra cái hố đen kia là cổng không gian dịch chuyển. Không biết nó dịch chuyển cậu tới đâu nữa. Nếu bị đưa tới Lục Địa Đen chắc cậu bỏ mình ngay khi vừa đáp đất mất.
"Huynh trưởng! Cẩn thận!"
Có người ở dưới?
Kalluto cố sức mở mắt ra và nhìn xuống.
Ở dưới có rừng xanh, đồng bằng, sông ngòi và nhà cửa. Ừ, không phải Lục Địa Đen là tốt rồi.
Kalluto nhắm mắt lại và thử dùng niệm. Khi cậu cảm thấy mình có thể sử dụng được nó thì nhanh chóng điều động lượng khí ít ỏi đi bao bọc những cơ quan quan trọng. Tuy độ cao này không đáng là bao nhưng với tình trạng cơ thể yếu ớt như thế này thì không thể lựa chọn bảo vệ toàn bộ cơ thể được.
Hiện tại, cậu chỉ có thể đánh cuộc sức chịu đựng và khả năng tự lành của thể chất mà mấy năm nay bỏ công ra tôi luyện thôi.
Sau đó, Kalluto bất tỉnh nhân sự.
Một đứa trẻ chưa đến 10 tuổi như Kalluto rơi từ trên trời xuống, dù nhìn từ xa nhưng vẫn có thể thấy rõ phục sức trên người của đối phương giống với những trang phục mà chỉ có quý tộc, lãnh chúa mới có thể mặc.
Hashirama và Tobirama liếc nhau, bọn họ chưa từng nghe con cháu quý tộc nào mất tích cả. N
Tuy rằng tộc Senju và Uchiha vẫn tổ chức chiến tranh nhưng bọn họ vẫn thường xuyên giao thiệp, nhận nhiệm vụ từ quý tộc bởi đó mới là nghề chính duy trì cuộc sống. Thế nên tình hình quý tộc khắp Hỏa Quốc được tộc nhân tìm hiểu và sắp xếp kỹ lưỡng. Càng nghĩ càng có vấn đề nên hai người Hashirama và Tobirama đã không chần chờ cái gì mà nhanh chóng chạy tới cứu liền.
Vì sao đứa trẻ xuất hiện trên bầu trời và còn bị thương nặng trong người như vậy? Có âm mưu nào trong đây hay sao? Hay gian tế? Hashirama không có thấy được chakra trong người đứa trẻ nên nghi vấn cuối 'gian tế' không có khả năng xảy ra. Vì thế mà anh đề nghị:
"Tobirama, chúng ta đưa đứa nhỏ này về để chữa trị thôi."
Tobirama không phản đối, tuy nhiên trước khi về doanh trại đóng quân của Senju thì cậu quyết định đi điều tra xung quanh có kẻ nào tình nghi hay không.
"Thế nào?"
Hashirama ôm đứa nhỏ dò hỏi và nhận được câu trả lời: "Không có bất kỳ dấu vết khả nghi nào cả" của Tobirama. Và rồi cả hai lập tức lên đường trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip