Chương 93: Đinh! Ngài đã nhận được nón xanh (3)

"Này thật đúng là hiểu lầm tốt đẹp."

Editor: Nê
————

Tô Đường nằm liệt trên ghế, nói cũng không muốn nói.

Nhưng thật ra Lâm Thanh Hà ở ngoài cửa lại có chút sốt ruột: "Quận chúa thân thể không khoẻ sao? Có cần tìm đại phu không?"

Tân khoa Trạng Nguyên năm nay chính là nhân vật nổi tiếng, tuy nói y là con cháu nhà nghèo nhưng cũng rất tuấn tú lịch sự, nha hoàn vừa nhìn thấy y, sắc mặt đều đỏ bừng lên.

Sức khỏe của Thiệu Dương quận chúa không tốt, hiếm khi mới ra khỏi cửa. Nhưng không thể không thừa nhận nàng tài hoa hơn người, kết giao bằng hữu cũng không câu nệ tiểu tiết. Mặc kệ ngươi là thương nhân đầy mùi tiền, là thư sinh nhà nghèo hay là con cháu của quan lớn, chỉ cần là người nàng xem trọng, đều có thể cùng lui tới. Đương nhiên là sẽ không thấy mặt, phần lớn đều là thư từ lui tới.

Cho nên ba năm này thanh danh của Thiệu Dương quận chúa đã hỏng đến mức không thể cứu vãn. Vốn dĩ mọi người đều đồng tình với Ung Xương hầu, nón này cũng quá xanh đi? Đều đã trở thành thảo nguyên rồi.

Nhưng theo thời gian hắn kiến công lập nghiệp, loại đồng tình này liền biến chất. Hiện tại tất cả mọi người trong kinh thành đều ngóng trông kết cục của Thiệu Dương quận chúa.

Thành hôn ba năm, Ung Xương hầu liền ở Tây Bắc ba năm, lúc này trở về không chừng còn đang nghĩ cách làm sao thu thập vị tiểu kiều thê yếu đuối mong manh trong nhà đấy.

Cái thư từ gì Tô Đường cũng chưa thấy qua, nhưng thật ra nha hoàn ở một bên lại tiến lên thấp giọng nói với nàng: "Quận chúa, ba năm ngài rời đi đều là Mộc Liên thư từ qua lại với hắn. "

Thiệu Dương quận chúa có bốn nha hoàn nhất đẳng, phân biệt là Mộc Liên, Mộc Hương, Mộc Bút, Mộc Lam. Lúc trước cũng theo quận chúa đi học, cho nên học thức cũng không quá kém.

Mộc Liên chính là nha hoàn vừa mới đi mở cửa, lúc này thấy mặt nàng ta đỏ rực, Tô Đường nháy mắt đã hiểu rõ.

Đây là võng luyến* bản cổ đại nha!

*Võng luyến: Tình yêu qua mạng.

Nếu người bên cạnh mình đã thích, Tô Đường cảm thấy mình làm cấp trên, hẳn là nên chế tạo cơ hội cho hai người bọn bọ, liền cho người tiến vào. Cùng lúc đó, hệ thống lại nói qua nội dung hai người thư từ qua lại.

Kỳ thật Lâm Thanh Hà đã thấy một mặt khác của Thiệu Dương quận chúa, đúng là bởi vì một mặt kia, y cảm thấy Thiệu Dương quận chúa không giống với lời đồn 'nhìn như không dính khói lửa phàm tục kỳ thật hành vi lại phóng đãng' ở bên ngoài.

Ba năm qua, tuy hai người vẫn ngẫu nhiên gửi thư qua lại, nội dung có thể là tích cực hướng về phía trước, nàng giống như một đại tỷ ôn nhu, nhỏ giọng mềm mại an ủi khuyên bảo, cũng bởi vì nàng, y mới quay lại con đường thi cử.

Ở trong lòng y, Thiệu Dương quận chúa nhìn như cao cao tại thượng, ngạo mạn lạnh lùng, nhưng thật ra tâm địa lại rất thiện lương.

Tô Đường chờ hệ thống giới thiệu xong, khóe miệng nhịn không được co rút một cái.

Này thật đúng là hiểu lầm tốt đẹp.

Lâm Thanh Hà không giống như làm bộ quan tâm nàng, cũng may nha hoàn Mộc Liên biết chủ tử không quen biết y, kịp thời giải thích: "Quận chúa chúng ta không quen khí hậu, ba năm qua đều tĩnh dưỡng ở biệt viện, mấy ngày trước mới trở về Ung Xương Hầu phủ, do chán ăn nên mới nhìn không có tinh thần cho lắm."

Thiệu Dương quận chúa có ân cứu mạng với Lâm Thanh Hà, lại có ơn tri ngộ*, hai ân gộp lại, lập tức khiến y cau mày.

*Tri ngộ: Coi trọng, giúp đỡ.

Ba năm qua, y gian khổ học tập đọc sách nhưng vẫn hiểu rõ tình cảnh xấu hổ của quận chúa.

Lúc trước y không giúp được gì, nhưng nếu là bây giờ......

Vừa nghĩ đến đây, Lâm Thanh Hà nắm chặt nắm tay, nghiêm túc mở miệng:"Quận chúa nếu có khó xử, có thể nói với ta."

Tô Đường lại lắc đầu: "Tân Trạng Nguyên lang, ngươi có tiền đồ rất tốt, không cần thiết phải tranh vũng nước đục này."

Cũng không phải là nàng khách khí, hôn sự của nàng và Ung Xương hầu là do Thiên tử mở miệng, chính là vì muốn nhìn thấy cục diện như vậy. Cho nên tuy Lâm Thanh Hà là Trạng Nguyên, nhưng căn bản không giúp được gì. Đương nhiên, nếu Ngụy Khuyết muốn bóp chết nàng, vậy thì quá đơn giản.

Trong tay nắm trọng binh, Thiên tử cũng phải nhường nhịn ba phần.

Tô Đường nói như vậy, vào tai Lâm Thanh Hà liền trở thành bất đắc dĩ. Rõ ràng quận chúa tốt như vậy, lại phải biến thành một quân cờ mặc người sắp đặt.

"Nếu có thể khiến quận chúa hòa li, cho dù có liều mạng, không cần công danh thì ta cũng nguyện ý."

Quận chúa đại ân đại đức, nếu không có nàng, chỉ sợ là ba năm trước y đã sớm buồn bực mà chết rồi.

Tô Đường lại cười, bây giờ nàng chính là mỹ nhân lạnh lùng yếu ớt. Nụ cười nhợt nhạt này giống như búp bê sứ, làm người khác cực kỳ đau lòng, hận không thể đem những gì tốt nhất cho nàng.

"Quận chúa không tin?"

Lúc nói đến đây, Ung Xương hầu ở cách vách đã nghe không nổi nữa.

Hai người chán ghét nhau là một chuyện, nhưng phu nhân Ung Xương hầu trên danh nghĩa của hắn lại cho hắn đội nón xanh, là nam nhân nào cũng không thể nhịn được!

Lại còn làm trò trước mặt nhiều huynh đệ của hắn như vậy, hắn không cần mặt mũi sao?

Thân thể của Ung Xương hầu rất lợi hại, tửu lâu nhỏ nhỏ này sao có thể vây khốn hắn?

Cũng không biết có phải bởi vì quá mức tức giận hay không, hắn lại không đi theo đường thường, trực tiếp dùng kiếm bổ tường ra.

Bụi đất lăn xuống dưới, giữa mông lung mờ ảo, Nguỵ Khuyết thấy một mỹ nhân nhi không dính khói lửa phàm tục, y phục trắng như tuyết.

Trong tay mỹ nhân nhi còn vân vê một khối điểm tâm, giống như vừa mới cắn một miếng, lúc này môi anh đào khẽ nhếch, hiển nhiên là cực kỳ khiếp sợ.

Không phải, nàng mới ăn có một miếng thôi!

Ánh mắt nàng bất thiện nhìn chằm chằm tên nam nhân đang cầm kiếm kia. Ngoài ý muốn vậy mà lại cảm thấy rất đẹp trai, a, còn có chút quen mắt.

Hệ thống: [A, là nam chủ.]

Tô Đường: "...... Từ từ, mi a lên là có ý gì? Chẳng lẽ mi không biết hắn ở gần đây?"

Hệ thống: [ Không phải tôi mới phổ cập chuyện của tân Trạng Nguyên với cô sao? Cho nên mới không chú ý xung quanh a.]

Tô Đường: "Hệ thống như mi còn dùng được không vậy? Nói tốt mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng đâu?"

Hệ thống khó thở: [ Lời này không đúng rồi. Tôi là hệ thống chứ không phải thần tiên, không thể chu đáo mọi mặt được.]

Dù sao quen biết lâu như vậy, lâu đến mức nó cũng sẽ chơi tiểu tính tình: [ Cô ghét bỏ tôi như vậy, cô có gan thì đi tìm hệ thống khác đến bồi cô đi.]

Tô Đường trầm mặc một lát: "Hả? Ta còn có thể xin tìm lại sao?"

Hệ thống: ?

Từ từ, nó chỉ thuận miệng nói thôi. Ký chủ rác rưởi này vậy mà lại tưởng thật?

Tô Đường: "Được rồi, trong đầu có một cái là được. Nếu lại đến một cái, ta không muốn nhìn thấy hai cái hệ thống ở trong đầu ta làm ít việc kỳ kỳ quái quái gì đâu."

Hệ thống tức đến vặn vẹo: [ Cái gì gọi là việc kỳ kỳ quái quái? Rõ ràng là cô cùng nam chủ kỳ kỳ quái quái, mỗi lần đều làm tôi phải vào phòng tối!]

Có lẽ là thật sự tức đến chịu không được, cuối cùng hệ thống lấy giọng điệu rít gào nói: [Tô Đường, làm người đi!]

Tô Đường nhìn chằm chằm điểm tâm trong tay, mặt đầy tang thương: "Nhân gian không đáng."

Hệ thống:......

Tô Đường: "Cậu nói nếu tôi đem tầng bụi kia đánh rớt thì thế nào?"

Nàng trầm ngâm một lát, đợi một lúc cũng không được đáp lại, liền gọi thêm vài tiếng: "Cẩu tử? Cẩu nhi? Gâu gâu? Hừm....vậy thì không đùa nữa."

Điểm tâm là không thể ăn nữa, Tô Đường nhịn đau bỏ xuống, ánh mắt nhìn Ngụy Khuyết giống như đang nhìn tử địch, hoàn toàn không có chút nào là làm bộ.

Mặt tường ầm ầm sụp đổ, toàn bộ phòng bao hỗn độn không chịu được, cố tình còn không có ai dám tiến vào.

Cuối cùng, vẫn là bạn tốt của Ngụy Khuyết xấu hổ chào hỏi: "Tẩu...... Tẩu tử khoẻ, trùng hợp quá, ngươi tới đón Ngụy Khuyết về nhà sao?"

Tô Đường cười lạnh, đón?

Nàng đón cái rắm!

Ngụy Khuyết cũng cười nhạo một tiếng: "Bổn hầu hồi phủ khi nào, còn cần người ngoài quản thúc sao?"

Hai người bốn mắt nhìn nhau, đằng đằng sát khí.

Hai người từ sau khi thành thân cũng chưa từng gặp lại, hoặc là nói vào ngày thành thân, Ngụy Khuyết đều ở Tây Bắc không trở về. Mà Tô Đường cũng là người kiên cường, lấy một thân bạch y thành hôn, còn mỹ danh rằng tiếp tục giữ đạo hiếu vì phụ thân.

Buổi thành thân kỳ lạ kia đến nay vẫn được người trong kinh thành bàn tán say sưa.

———
Đọc đầy đủ trên Wordpress:
https://thapbatsonyeu.wordpress.com

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip