Chap 51: Thiếu nữ bị người thao đến lãng kêu thành bạn cùng bàn

"Chờ ta thao sảng, có thời gian cho ngươi nói chuyện. Ta hiện tại cái gì đều không muốn nghe ngươi nói, chỉ nghĩ thao đến ngươi không ngừng lãng kêu."

Nghe xong câu đó, Đỗ Vũ Trăn bỗng cảm thấy có chút không hợp lý. Hắn, người luôn với chỉ số thông minh cao và tư duy sắc bén, ngay lập tức nhận ra điều gì đó không đúng. Một tia sáng lóe lên trong đầu, hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Cho nên vừa nãy nghe thấy hai chữ " đừng xé" , nói chính là quần áo, không phải sách giáo khoa!

Ngay sau đó, tiếng nữ hài nhu nhược rên rỉ, phảng phất một trận điện lưu phất quá lỗ tai hắn, ở mỗi tế bào não của hắn nhanh chóng xuyên qua, nháy mắt truyền đạt đến khắp người.

Hắn lập tức sửng sốt, cả người khô nóng, từ tai đến cổ đều một trận nóng bỏng. Đang chuẩn bị tháo tai nghe xuống, một giọng nữ, giống hệt với giọng mà hắn vừa nghe thấy, bỗng vang lên bên cạnh hắn.

"Cái kia, ta có thể ngồi ở đây được không?"

Đỗ Vũ Trăn bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía phát ra thanh âm. Thiếu nữ mặc một chiếc áo thun có vẻ to rộng, hiển nhiên không phải áo thun dành cho nữ sinh. Tóc đen, khuôn mặt thanh tú, dần dần rõ ràng trong trí nhớ của Đỗ Vũ Trăn. Môi đỏ đầy đặn, có chút sưng to, như là trái cây chin mọng, một đôi mắt ngập nước chờ mong nhìn hắn.

Tô Tuyết Vi? Người luôn xếp hạng sau thành tích của hắn, nhưng cơ hồ không có ai để ý tới?

Nói thật, trước kia hắn vẫn là thực thưởng thức nàng, rốt cuộc nàng là người thông minh , so với ngu xuẩn tốt hơn rất nhiều. Chẳng qua đối phương mỗi lần nhìn thấy hắn cứ như mèo nhìn thấy hổ, hắn tự nhiên cũng lười tiếp cận nàng.

Mà thiếu nữ trước mắt, so với mỗi lần nhìn thấy đều sợ hãi rụt rè có vẻ khác biệt, tuy rằng vẫn như cũ nhút nhát sợ sệt, nhưng lại vô hình kích phát ý muốn bảo hộ của người khác. Thoạt nhìn nàng giống như là cái tiểu động vật, ngoan ngoãn nhuyễn manh, không có lực công kích.

Nếu không phải chính mắt hắn nhìn thấy nàng từ trong phòng thiết bị đi ra, hắn căn bản sẽ không tin được tiếng rên rỉ cuồng nhiệt khiến nam nhân đều cầm lòng không được, là toát ra từ trong miệng nàng.

Đỗ Vũ Trăn chà xát đầu ngón tay phát ngứa, duỗi tay đem mắt kính hướng lên trên đẩy. Kính mắt phản quang, che khuất màu mắt u ám của hắn. Đang muốn cự tuyệt, lỗ tai một đạo thanh tuyến, tức khắc khiến hắn suy sụp lý tính.

"...Kia cũng không thay đổi được, ta thích hắn, ta thích Đỗ Vũ Trăn, a ——"

Hắn chưa từng nghe qua tên của mình, bị người như vậy kêu ra tới, trong lúc nhất thời không khỏi có chút chinh lăng cùng kinh ngạc.

Nửa ngày không có phản ứng, đối phương cho rằng hắn là cam chịu, cẩn thận đem cặp sách đặt ở trên bàn, sau đó ở bên người hắn ngồi xuống.

Ánh sáng ngoài cửa sổ bao phủ ở trên người nàng, da thịt trắng mịn, mũi đĩnh tú, đôi mắt ướt dầm dề phảng phất hắc diệu thạch trầm ở đáy nước, đuôi mắt một mảnh mị sắc mê người, cứ như vậy lơ đãng bại lộ ở trong tầm mắt hắn.

Nàng cách thật sự gần, trên người như có như không một cổ hương khí giống hệt mùi hương mà hắn ở trong phòng thiết bị ngửi được, liền như vậy không thể che giấu xâm nhập hơi thở của hắn.

Đỗ Vũ Trăn theo bản năng nhìn về phía chân nàng, hắn nhớ rõ nàng bị té ngã một cái ở trước cửa phòng thiết bị.

Cho nên, là bị Hàn Triết thao đến chân mềm?

Dưới quần đùi vận động là đôi đùi đẹp, không giống nữ cao sinh tinh tế, nhưng làn da trơn trượt như là mỡ heo, một chút tỳ vết đều không có.

Càng đi vị trí giữa chân nàng, làn da càng phấn, chẳng sợ nàng tận lực hợp lại hai chân, hắn cũng dễ dàng thoáng nhìn được da thịt giữa hai chân nàng, có lưỡng đạo chỉ ngân thật sâu, có vẻ véo thực dùng sức.

Kết hợp căn dây treo dưới cửa sổ trong phòng thiết bị , hắn cơ hồ đã có thể đoán được, thiếu nữ này đây loại nào tư thế, bị thao đến không ngừng lãng kêu. Khó trách tấm nệm nhảy cao lót ở dưới kia bị làm ướt một khối to như vậy, làm hắn tưởng có người ác ý tiểu ở mặt trên.

Thiếu nữ tựa hồ chú ý tới tầm mắt của hắn, hoảng loạn dùng tay ngăn trở đầu gối, liều mạng kẹp chặt hai chân, cả người co rúm lại, khuôn mặt nhỏ đều chôn ở tóc dài rối tung.

Hắn nhìn không thấy biểu tình của nàng, chỉ có thể khuy cập một mạt chóp mũi tú đĩnh, lông mi nồng đậm chấn động, phía trên tựa hồ còn treo thật nhỏ nước mắt, thoạt nhìn đã yếu ớt lại đáng thương.

Tai nghe là nàng một mặt bị thao đến thất thần lãng kêu, một mặt tình ý chân thành kêu gọi tên của hắn, khẩn cầu hắn cứu vớt.

Cứu vớt sao? Như vậy ai lại tới cứu vớt hắn, dẫn hắn rời khỏi thế giới ô hắc dơ bẩn đâu!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip