Chương 92: Minh hôn
Thương Thành, Võ gia.
"Cha, mẹ, 2 người xem, tiểu thúc nổi danh rồi, tiểu thúc đang quay phim truyền hình này, tạp chí viết tiểu thúc là người tình mới của Đường ảnh đế, hai người hẹn hò trong đêm khuya, cha, hẹn hò là cái gì? Không phải tiểu thúc đang theo đuổi Bạch tam thiếu sao? Sao lại ở cùng với Đường ảnh đế?"
Võ Tư Hàm lắc đầu: "Đi đi đi, con nít con nôi như con thì quan tâm loại chuyện này làm cái gì?"
"Cha, người đừng có xem thường người khác! Cha không biết đâu, trong trường có rất nhiều bạn nữ tranh cướp muốn làm bạn gái của con, con cái gì cũng hiểu hết!" Võ Hào Cường hiên ngang lẫm liệt nhìn Võ Tư Hàm nói.
Võ Tư Hàm: "......"
Võ Hào Cường ngồi trên sô pha, dịch dịch mông, "Chẳng lẽ con nhìn lầm tiểu thúc rồi, thực tế tiểu thúc là tên hoa hoa công tử, không nên a! Tiểu thúc nói với con thúc ấy chính là tình thánh."
Võ Tư Hàm: "......"
"Tư Hàm, anh xem, ở đây có một đoạn video, lượt chia sẻ đã lên tới mấy chục vạn." Đường Ninh đi vào nói.
Võ Tư Hàm click mở video ra xem, trên video là nam tử một thân cổ trang, ra dáng vài phần ngọc thụ lâm phong, mang hương vị phong hoa tuyệt đại, nam tử mặc cổ trang hiển nhiên là Diệp Phàm, chỉ là rất không giống Diệp Phàm khi bình thường, bên dưới video có rất nhiều bình luận nhắn lại.
"Biểu đệ đây là bị làm sao vậy? Không phải là bắt quỷ sao? Sao lại phát triển qua hướng giới giải trí rồi?" Võ Tư Hàm hỏi.
"Con biết rồi, nhất định là sinh ý bắt quỷ không dễ làm, cho nên tiểu thúc liền đi làm minh tinh, minh tinh kiếm tiền rất nhanh a, tùy tiện nhận mấy cái đại ngôn, tiền liền ào ào chảy vào trong túi, rất nhiều bạn nữ lớp con đều la hét sau này phải làm minh tinh." Võ Hào Cường nói.
Võ Tư Hàm: "......"
......
Diệp Phàm nhìn tạp chí, cau mày, không vui nói: "Người nào viết cái bài này vậy? Chỉ biết viết lung tung! Đừng để cho ta biết hắn là ai, nếu không ta cho hắn đẹp mặt!"
"Diệp thiếu, kỳ thật, ngài nên cảm kích tên phóng viên bát quái này đi. Trong giới giải trí không sợ danh tiếng xấu, chỉ sợ không có danh tiếng, ít nhất hiện tại ngài nổi tiếng rồi." Lương Hân ê ẩm nói.
Kỳ thật Lương Hân có chút ghen ghét Diệp Phàm, lúc trước cô ta ra mắt phải vất vả mới dựa vào xào tai tiếng mà nổi danh, Diệp Phàm thì sao, vừa vào đã có Bạch đại thiếu hộ giá hộ tống, bây giờ còn nhấc lên quan hệ với Đường ảnh đế, chẳng qua, tên tiểu tử Diệp Phàm này dường như cũng quá đắc ý vênh váo, một chân dẫm hai chiếc thuyền còn không sợ lật.
"Ta phong hoa tuyệt đại như vậy, thông minh tuyệt đỉnh như vậy, cần phải xào tai tiếng mới nổi danh sao? Thủ đoạn cấp thấp như vậy, chỉ có mấy minh tinh không lên nổi mặt bàn mới làm." Diệp Phàm khẽ hừ một tiếng.
Lục Oánh: "......" Những lời này của Diệp Phàm, một gậy tre đánh chết bao nhiêu người a!
"Diệp thiếu, ngài ra ngoài với Đường ảnh đế làm gì vậy? Người như Đường ảnh đế có không ít phóng viên nhiều chuyện nhìn chằm chằm đâu." Lục Oánh hỏi.
Diệp Phàm nằm trên ghế dài, buồn bực nói: "Kiếm tiền không dễ dàng a! Vừa lơ đãng một cái, thanh danh liền rớt sạch, đám phóng viên nhiều chuyện đó cũng thật không có mắt nhìn, cái gì cũng muốn viết, có viết cũng nên là ta với Bạch Vân Hi ở chung một chỗ mới đúng! Ta với Vân Hi đăng đối biết bao nhiêu a! Nói ta cùng Đường Vũ Hiên ở chung một chỗ quá không thích hợp!"
Lục Oánh: "......" Tiểu tử Diệp Phàm này còn ngại cục diện chưa đủ loạn?
"Đạo diễn, hình như suất diễn của ta nhiều hơn phải không?" Diệp Phàm hỏi.
Giang Huy gật đầu, nói: "Đúng đúng đúng, đều bởi vì Diệp thiếu cậu biểu hiện quá tốt, cho nên biên kịch đã xếp cho cậu thêm một ít suất diễn."
Sau khi đoạn Diệp Phàm diễn đánh đàn kia được phát trên mạng đã dẫn tới một trận oanh động rất lớn, hơn nữa Diệp Phàm còn cùng Đường Vũ Hiên ra ngoài một chuyến, chủ đề càng thêm sung túc.
Dựa theo ý của Giang Huy, thì Diệp Phàm đã nổi tiếng, suất diễn cũng có thể cho thêm vào, nhưng có lời dặn dò của Bạch Vân Cẩn trước đó, không được cho Diệp Phàm quá nhiều suất diễn, cũng không được phép lấy Diệp Phàm ra xào tin tức, vì vậy Giang Huy ngàn tính vạn tính, cũng chỉ cho Diệp Phàm thêm một ít suất diễn.
Diệp Phàm có chút đắc ý nói: "Ta đã biết mà, thiên tài giống như ta đi đến đâu cũng có thể tỏa sáng."
Một trợ lý vội vội vàng vàng chạy đến bên người Giang Huy thì thầm vài câu, Diệp Phàm nhĩ lực kinh người, lập tức nghe rõ, "Có tin mới, tin gì mới?"
Diệp Phàm lấy điện thoại ra tra, "A! Tìm được rồi!"
"Ai, tin tức này nói về ta với Vân Hi, trên đó nói ta là tiểu bạch kiểm mà Vân Hi nuôi, dựa vào quy tắc ngầm tiến vào giới giải trí, tuy rằng có chút lung tung rối loạn, bất quá, ít nhiều vẫn chân thật hơn so với nói ta cùng Đường ảnh đế có một chân." Diệp Phàm hưng phấn chỉ điện thoại.
Giang Huy nhìn phản ứng của Diệp Phàm, nhất thời không còn gì để nói.
"Diệp thiếu, cậu không tức giận sao?"
"Vì sao ta phải tức giận?" Diệp Phàm khó hiểu hỏi.
Giang Huy: "......"
......
Điện thoại Diệp Phàm vang lên, Diệp Phàm nhìn dãy số, khóe miệng cong thêm vài phần. "Được, anh chuẩn bị tiền cho tốt đi, ta lập tức tới."
"Đạo diễn, ta đi nhận chút sinh ý, ngày mai lại đến đóng phim, đi trước nha."
Giang Huy gật đầu, nói: "Được, Diệp thiếu, cậu thay quần áo rồi hãy đi."
Diệp Phàm gật đầu, nói: "Cũng được."
"Đãi ngộ đạo diễn cho Diệp thiếu đúng là không tồi!" Lương Hân nói.
Lục Oánh cười cười, nói: "Ai bảo Diệp thiếu có thể bay đâu."
Lương Hân cau mày, nói: "Rốt cuộc hắn làm sao bay được?"
Nghĩ đến đủ loại thủ đoạn của Diệp Phàm, Lương Hân cảm thấy có chút lúng túng, có đôi khi ánh mắt Diệp Phàm nhìn cô ta cứ quái quái, không phải là đồ vật trong cơ thể cô ta đã bị Diệp Phàm phát hiện rồi chứ?
......
Đường Vũ Hiên hẹn gặp Diệp Phàm ở một ghế lô cao cấp tại hội sở.
"Diệp thiếu tới rồi, mời ngồi."
Diệp Phàm ngồi xuống trước mặt Đường Vũ Hiên, tùy tiện hỏi: "Chuyện chúng ta xào tai tiếng anh đã biết chưa? Sao những phóng viên bát quái kia có thể nghĩ ta với anh là một đôi được chứ? Ta chỉ thích Vân Hi!"
Đường Vũ Hiên: "......" Anh lăn lộn trong giới giải trí không tồi, rất nhiều người đều muốn xào tai tiếng với anh, bất quá, nhìn bộ dáng của Diệp Phàm hình như là đang ghét bỏ anh, Đường Vũ Hiên nhịn không được cười cười.
"Bạch tam thiếu, có tiền có sắc, đúng là hiếm có người lương xứng." Đường Vũ Hiên nói.
Diệp Phàm gật đầu, nói: "Vân Hi là bạn trai ta, anh không có đất diễn."
"Tôi làm sao dám có ý tưởng không an phận với Bạch tam thiếu chứ."
"Anh có thể nghĩ như vậy thì tốt rồi."
"Chúng ta nói chính sự đi." Đường Vũ Hiên bất đắc dĩ kéo chủ đề lại.
Diệp Phàm nhìn Đường Vũ Hiên, nói: "Được, anh với con quỷ kia tiến hành đến bước nào rồi?"
"Con quỷ kia vẫn luôn quấn lấy tôi, tôi liền mua một pháp khí phòng thân, hình như hắn rất tức giận, mắng tôi thu tiền lại không nhận người." Đường Vũ Hiên sắc mặt khó coi đáp.
Diệp Phàm híp mắt, suy tư gì nói: "Vậy anh từng nhận sính lễ của hắn sao?"
Đường Vũ Hiên có chút khó hiểu nói: "Sính lễ? Sính lễ gì?"
"Một nửa là vàng bạc tài bảo, một nửa là minh tệ gì đó."
Sắc mặt Đường Vũ Hiên đại biến: "Không có, tôi chưa từng nhận cái gì."
"Nếu anh không nhận thì chính là cha mẹ anh nhận, cha mẹ anh nhận cũng coi như là anh nhận." Diệp Phàm nói.
Đường Vũ Hiên mặt âm trầm, nói: "Cha mẹ? Cha mẹ thân sinh sao?"
Diệp Phàm gật đầu, nói: "Đúng vậy, có quan hệ huyết thống mới được."
Đường Vũ Hiên cau mày, nói: "Tôi là con nuôi, khi còn nhỏ đã bị cha mẹ thân sinh bán đi."
Anh sinh ra ở nông thôn, thời điểm sinh ra cha mẹ gặp được một bà cốt thần côn, bà cốt nói mệnh anh khắc cha, khắc mẹ, sẽ mang đến vận rủi cho cả nhà, bởi vì lời này của bà cốt, từ nhỏ anh đã không được ưa thích, sau khi anh sinh ra, vết thương trên người chưa bao giờ thiếu.
Người trong thôn ngẫu nhiên cũng sẽ quở trách cha mẹ anh, nhưng đổi lấy chỉ là đôi vợ chồng đó ngược đãi anh càng thêm trầm trọng.
Năm tám tuổi ấy, một đôi vợ chồng xuất ngoại hồi hương tế tổ, không nhìn được hoàn cảnh nhà anh liền bỏ ra mười vạn mua anh lại.
Mười vạn bây giờ có lẽ không tính là bao nhiêu, nhưng ở nông thôn mười mấy năm trước, mười vạn đã được coi là rất khó lường.
Cha nuôi mẹ nuôi bỏ ra mười vạn nguyên, đôi vợ chồng kia sợ cha mẹ nuôi đổi ý, vội vội vàng vàng đáp ứng.
Sau đó anh liền theo cha mẹ nuôi ra nước ngoài, sinh sống ở nước ngoài mười mấy năm.
Mấy năm gần đây, anh tiến vào giới giải trí, một đường thuận lợi, trong lúc sự nghiệp của anh tới thời kỳ đỉnh cao, đôi vợ chồng kia cư nhiên lại tìm đến, đương nhiên là vì đòi tiền.
Mười vạn năm đó đã sớm bị hai vợ chồng đó xài hết, tên anh trai trước kia của anh là tên phá của, hãm hại lừa gạt gì cũng làm, chỉ là không làm được chính sự.
Đôi vợ chồng kia đối với anh không đánh thì mắng, đối với anh trai không nên thân của anh lại là con cần con cứ lấy, anh trai anh đã tới tuổi kết hôn sinh con, chỉ là anh trai không nhà, không xe, không bằng cấp, căn bản không tìm được đối tượng.
Đôi vợ chồng kia tìm được anh, sau khi biết thân phận anh hiện giờ, há mồm liền đòi anh mua cho anh trai một căn nhà ba phòng hai sảnh.
Đường Vũ Hiên rất rõ ràng, lấy năng lực của đôi vợ chồng kia căn bản không có khả năng tìm được anh, ở giữa tuyệt đối có người nhìn anh không vừa mắt muốn làm khó dễ.
"Tôi nghĩ, có thể là tôi là bị người khác tính kế." Đường Vũ Hiên nói.
Diệp Phàm gật đầu, nói: "Chắc là vậy rồi, may mà một bước cuối cùng của minh hôn còn chưa thành."
"Một bước cuối cùng?"
Diệp Phàm gật đầu, nói: "Minh hôn cần phải có sinh thần bát tự của hai bên, nếu là cha mẹ thân sinh anh làm, bọn họ nhất định biết bát tự của anh, tiếp theo chính là yêu cầu tặng lễ, cái này cũng đã tặng xong."
"Một bước cuối cùng này chính là lấy máu, chỉ cần anh nhỏ máu lên hôn thư, minh hôn liền kết thành! Khoảng thời gian này anh ngàn vạn không nên bị thương, nếu bị thương cũng đừng cho máu dẫn ra ngoài, nếu máu của anh có trên hôn thư, như vậy sẽ phiền toái."
Đường Vũ Hiên gật đầu, nói: "Tôi hiểu rồi, vậy Diệp thiếu, cậu xem việc này có thể giải quyết như thế nào?"
Diệp Phàm cau mày, nói: "Biện pháp tốt nhất đương nhiên là để cha mẹ anh từ chối hôn thư, cũng trả sính lễ lại."
Đường Vũ Hiên lắc đầu, nói: "Cái đó chắc chắn là không có khả năng."
Đôi vợ chồng kia hận không thể ăn thịt uống máu anh, sao có khả năng từ bỏ được! Hơn nữa, bọn họ làm ra chuyện ghê tởm như vậy, anh căn bản là không muốn cầu đến trên đầu hai người kia, năm đó, hai người đó bán anh cho cha mẹ nuôi cũng coi như là vớt được đủ chỗ tốt rồi, hiện tại cư nhiên còn bán anh cho một con quỷ.
"Phương pháp tương đối kém chính là để ta đánh tan hồn phách con quỷ kia, cái này thì để lại bất lợi nhất định, bởi vì anh có thể tính là đã đính hôn với con quỷ kia rồi, ta đánh tan hắn, đó là anh đuối lý, ít nhiều sẽ ảnh hưởng tới khí vận của anh sau này." Diệp Phàm nói.
Đường Vũ Hiên nhìn Diệp Phàm, nói: "Còn có phương pháp nào khác không?"
Diệp Phàm gật đầu, nói: "Có một cái, anh có anh chị em gì đó không? Sính lễ này là cha mẹ anh nhận, gả ai thì có khác gì đâu, chúng ta làm một hôn thư khác, thay người là được, bất quá, nếu làm như vậy nhất định phải biết được rõ ràng tên con quỷ này."
Đường Vũ Hiên híp mắt, thầm nghĩ: Đôi vợ chồng kia bán anh phỏng chừng cũng là vì anh trai chỉ biết ăn chơi nhậu nhoẹt cờ bạc gái gú kia, một khi đã như vậy, vì sao anh lại không thể gậy ông đập lưng ông chứ?
"Con quỷ kia là nam quỷ?"
Diệp Phàm gật đầu, nói: "Chuyện này có quan hệ gì đâu, nước ngoài đồng tính luyến ái kết hôn là chuyện bình thường, quỷ so với người còn cởi mở hơn nhiều."
Đường Vũ Hiên: "......"
Diệp Phàm nhìn Đường Vũ Hiên, nhấp nháy mắt, nói: "Nếu anh cảm thấy không thành vấn đề, vậy có phải chúng ta nên thanh toán tiền đặt cọc trước không?"
Đường Vũ Hiên gật đầu, nói: "Được, tiền đặt cọc bao nhiêu?"
"Không nhiều lắm, 5000 vạn."
Đường Vũ Hiên: "......"
..........
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip