Tấm Cám dị bản (11)

- Hoàng Thượng giá lâm!

Nghe tiếng công công vang vọng từ ngoài cửa cung, nàng từ vẻ mặt vui vẻ chuyển sang bực bội. Tự biết nhà vua cố tình đến đây làm gì. Định thị tẩm nàng sao? Không có cửa đâu.

- Báo với nhà vua bổn cung không thể tiếp người được. Hiện tại bổn cung rất mệt mỏi.

- Nhưng mà còn quý phi thì sao đây, nương nương?

- Nói với hắn ta là quý phi giúp bổn cung xoa bóp bấm huyệt giảm mệt mỏi nên tiếp được.

- Tuân lệnh, nương nương.

Cung nữ truyền lời của nàng cho công công, nhà vua nghe được thông tin từ công công cũng vô cùng tức giận. Truyền lệnh mời người giỏi xoa bóp bấm huyệt dạy một khoá học để được chăm sóc cho nàng.

Nhưng cơ thể nàng là dễ dàng để người khác chạm vào như vậy sao? Chỉ có Tấm được quyền động chạm thôi. Được cấp phép rõ ràng.

- Nh...nhẹ tay một chút...

Nàng thở hắt ra, dồn dập nặng nề, hơi ấm phả vào tai Tấm khiến cô rùng mình đỏ hết cả mang tai.

- Phản ứng...a...của chị là sao đây...

Rõ ràng là nàng đang bị trêu đùa, đang bị đùa giỡn trên lòng bàn tay. Thế mà cái người này lại dám có phản ứng như thể bị bắt nạt vậy. Đáng ghét thật mà.

Nước mắt sinh lý tự chảy nơi khoé mắt, hai tay nàng gắt gao ôm lấy phía trên trần trụi của Tấm. Da thịt chà xát lên nhau khiến da đầu nàng như tê dại.

- Tại em mà, biết tai chị nhạy cảm còn thổi hơi bên tai chị, nói lời gợi cảm với chị.

Gì cơ? Ai là cái người khiến tôi ra cái nông nỗi như thế này chị biết mà phải không Tấm? Đừng có kiểu giả vờ làm kẻ vô tội, "nạn nhân bị bạo lực ngôn từ" như vậy chứ!

Nàng tức giận cắn vai Tấm một cái, tuy không dùng lực quá mạnh nhưng cũng đủ để lại dấu răng.

- Đ...đáng đời...A!!!

Tấm cố tình khiêu khích liên tiếp vào vị trí nhạy cảm của nàng, sau đó lui người xuống nơi giữa hai chân nàng rồi chen đầu vào mút mạnh.

Cong người lên đón nhận sự kích thích lớn từ Tấm. Nàng gần như mất hết ý thức rồi.

Chuyện xảy ra đến nông nỗi này thật ra đến từ sự bất lực của nàng.

Trở lại vài tiếng trước, sau khi đuổi khéo được nhà vua thì đóng cửa kéo rèm chuẩn bị trả thù Tấm. Nàng hăm he xoa xoa tay cười biến thái nhìn Tấm đang ngồi trên giường lấy tay che thân. Nàng lao vào nằm đè lên Tấm, tay sờ soạng khắp người cô.

Tấm cũng giả vờ phối hợp ngại ngùng, nhìn tay nàng run rẩy vì căng thẳng trong lòng cô đã muốn cười nghiêng ngả rồi. Nghiệp dư mà cứ cố tỏ ra mình chuyên nghiệp để làm gì cơ chứ.

- Đừng mà, chị ngại lắm~

Tấm xoay mặt đi chỗ khác, che mặt cười run người. Vì nàng đang loay hoay không biết cách tự cởi đồ cho mình. Khuôn mặt nóng vội, có chút bối rối của nàng đúng là rất giải trí. Tấm thấy có vẻ lâu quá, nàng cũng sắp mất kiên nhẫn rồi. Để lâu nữa hẳn nàng sẽ cảm thấy mất mặt lắm.

- Để thần thiếp giúp hoàng hậu, những bước tiếp theo hãy để cho thần thiếp cầm tay chỉ việc cho người~

Ngón tay Tấm lả lướt khắp người nàng, thoăn thoắt đã cởi được trang phục rườm rà của nàng.

Bàn tay Tấm cũng nắm lấy tay nàng chỉ dẫn xoa bóp những chỗ cần thiết để dạo đầu. Khuôn mặt nàng đỏ bừng, tay run rẩy làm theo lời Tấm răm rắp. Đột nhiên giống như đạt đến giới hạn chịu đựng nàng che mặt dụi đầu vào gối đầu kế bên Tấm.

Tấm vòng tay ôm lấy lưng nàng.

- Vẫn là để thần thiếp phục vụ người đi. Dù sao thần thiếp cũng rất giỏi việc này nha~

- A! Nhắc mới nhớ, cũng là lần đầu như nhau, sao chị lại giỏi chuyện này đến như vậy?

Như nhớ đến chuyện khúc mắc trong lòng, nàng bật dậy ngồi trên người Tấm tra khảo.

- Bản năng đó. Nhìn thấy hoàng hậu là thần thiếp tự động học được cách phục vụ người luôn~

Nàng cũng không nghi ngờ gì câu trả lời này, vì đúng là bản năng giúp con người có thể làm những điều chưa từng học hay thực hành qua.

Tấm cũng không để nàng chờ lâu. Để nàng ngồi trên người mình, bản thân thì phục vụ nàng từ bên dưới. Đương nhiên là làm như vậy thì sẽ giúp Tấm đỡ mệt hơn rồi. Dù gì thì cũng là nàng tự vận động là đa số. Đối với cá nhân Tấm thì tư thế này vừa tình thú vừa nhàn nhã.

Sau đó vì sợ Cám mệt mỏi, Tấm lật nàng nằm xuống giường. Tiếp tục "hành hạ" trong sự nhẹ nhàng, chậm rãi.

Ngoài cửa, những cung nữ nghe được tiếng hoàng hậu than thở, ngâm nga cả đêm mà thấy xót xa. Hẳn là hoàng hậu mệt mỏi lắm nên khi được quý phi xoa bóp bấm huyệt mới kêu lên thoải mái như vậy.

______________________________________________

Sau ngày loạn lạc đó, nàng không cho Tấm đụng vào người mình suốt một tuần. Vì sao? Chỉ đụng thôi chứ có làm gì đâu?

Không làm gì, có quỷ mới tin nổi. Tuy Tấm không phải mỗi ngày đều "thèm ăn" nhưng tuần 3 lần vẫn là quá mệt. Một tuần một lần thôi. Ăn thanh cảnh thôi. Sức lực của Tấm không hiểu sao lại dồi dào đến thế.

Mỗi lần chạm vào nàng là đòi ăn nên là nàng cấm luôn.

Còn một chuyện đau đầu khác nàng cần phải giải quyết. Đó là giải quyết nạn đói và chiến tranh ở vùng biên giới. Có vẻ do nàng giải quyết chính sự quá tốt mà dần dần sự có mặt của nàng trên hoàng cung là cần thiết đối với các bá quan. Dần dần quyền lực rơi vào tay nàng lúc nào không hay. Vì một số sự kiện lớn đều do nàng ra đối sách. Từ đó các gia tộc lớn nhìn ra được tương lai trên người nàng, một phần là nhờ Tấm âm thầm thao túng nữa. Dù gì Tấm là người trọng sinh, cũng giành cả kiếp trước trong cung chẳng lẽ lại không biết được chút thủ đoạn hỗ trợ người mình yêu sao?

Chưa kể đến chuyện nhà vua còn bị thái hậu điều khiển trong tay. Thái hậu lại vô cùng thích nàng, mang ơn cứu mạng với nàng. Gần như quyền lực đều bị nàng nắm trong tay.

Chuyện đổi ngôi chỉ là nàng muốn hay không mà thôi.

Ấy vậy mà nhà vua tuy rõ lại giả vờ như chưa rõ mà chọc đến nàng.

- Nàng có thể suy nghĩ lại việc sinh con cho trẫm không? Dù là nam hay nữ trẫm đều sẽ cho làm người thừa kế ngôi vua.

Nàng cười lạnh, trong lòng đã sớm coi thường cái ngôi vua này rồi. Vì ngôi vị này chẳng phải chỉ cần nàng muốn là được sao? Thậm chí không cần phải thu thập quyền lực, chỉ cần ám sát vua thành công là đã đủ lên ngôi.

Tuy tàn khốc và nghe có vẻ vô lý nhưng phong kiến là như vậy. Một là kẻ có quyền thế, hai là kẻ mạnh. Chỉ cần có một trong hai sẽ có được cái ngôi vị này thôi. Bởi vì vậy nàng mới chán ghét cái xã hội phong kiến.

- Đừng nhắc lại việc này một lần nào nữa. Cái ngôi vị đấy, chỉ cần tôi muốn là có thể cướp nó ngay trước mắt người. Nếu không tin thì có muốn thử đánh cược với tôi không?

- Khi quân phạm thượng! Quỳ xuống ngay!

Vị công công bên cạnh nghe không nổi nữa liền lớn tiếng quát nàng. Tấm lúc này đứng một nơi xa đủ tầm nhìn để quan sát và nghe ngóng tình hình. Thấy nàng bị quát đến nhíu mày, Tấm âm thầm ghi nhận lại tội lỗi của vị công công này. Từ từ tính sổ sau.

Nhà vua cũng chau mày, khó chịu. Vị khinh thường trước mặt thật sự đã đạt tới giới hạn của người.

- Vậy trẫm chấp nhận đánh cược. Nếu nàng thành công soán ngôi vua của trẫm thì mạng của trẫm là của nàng, nếu nàng thất bại thì nàng phải phục tùng trẫm tuyệt đối không được từ chối dù là yêu cầu gì đi chăng nữa.

Tấm đứng ở xa nghe nội dung cá cược này tuy biết nàng sẽ soán ngôi được nhưng mà vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng. Vì nếu như thất bại thì nàng có thể sẽ phải sinh con cho nhà vua. Có khi là bắt thị tẩm mỗi đêm mất.

Càng nghĩ càng sợ, Tấm căng thẳng nín thở lắng nghe Cám trả lời.

- Được thôi. Vậy ghi khế ước mỗi người giữ một bản. Dưới sự chứng giám của trời đất, tôi chấp nhận đánh cược. Ai trong hai ta mà phản bội khế ước sẽ phải chịu đày đoạ của trời đất.

- Được. Ta cũng chấp nhận đánh cược. Thề rằng sẽ chấp nhận mọi cái giá đã nêu trong bản khế ước.






P/s: chương sau là hết rồi. Ai có ý tưởng thế giới tiếp theo là gì không? Riêng Harry Porter là có series truyện riêng mình đang viết rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip