Chương 34
Ninh Diệu Trạch cùng Đào Thanh đi thẳng đến y quán Tế Dân Đường tìm đại phu kia, lần trước họ quên hỏi đại phu họ gì, hiện tại chỉ có thể xưng đại phu. Trước cửa Tế Dân Đường như cũ náo nhiệt, hàng người xếp hàng dài, Ninh Diệu Trạch không tính xếp hàng, mọi người phải chờ khi đại phu xem xong cho một người rồi mới đến người khác, nên hắn liền để Đào Thanh đứng xếp hàng.
Trong y quán còn có tiểu nhị không đánh đuổi bọn họ đi, thậm chí còn bưng hai chén thủy tinh tại cho bọn họ ăn, đây chính là đãi ngộ khác xa những y quán khác. Hai người trò chuyện với đám người một chút, rất nhanh đã đến buổi trưa, mọi người xếp hàng trước đã đi hết rồi, đến lượt bọn họ, Ninh Diệu Trạch cảm giác hắn chờ đến đói bụng.
Đại phu nhìn bọn họ cũng biết họ tìm có việc, nên dẫn họ vào bên trong hiệu thuốc. Đại phu thay bắt mạch xong, sau đó hỏi Ninh Diệu Trạch "Là tới đổi dược? Hay còn chuyện gì khác?"
Ninh Diệu Trạch để sọt lên bàn "Là tới đổi dược, đồng thời cũng có chút chuyện khác, đại phu có thể xem giúp ta thứ này không?"
Trực tiếp đem hà thủ ô ra khẳng định sẽ có người để ý, cho nên Ninh Diệu Trạch không lấy ra mà trực tiếp cho đại phu xem bên trong sọt.
Đại phu hướng mắt bên trong xem xét, sau đó không thể rời mắt, chỉ tay vào hà thủ ô hỏi "Đây là các ngươi tự mình đào?"
Ninh Diệu Trạch gật đầu "Đúng vậy, ở sâu trong núi đào ra, đại phu có thu thứ này không?"
Đại phu không ngừng gật đầu "Thu, đương nhiên là thu, đây chính là thứ tốt, các to nhất mấy trăm năm mới ra một cái. Vậy đi, cho ta một cái giá, trực tiếp bán tất cả cho ta."
Ninh Diệu Trạch làm bộ khó xử, nhẹ nhàng gãi đầu nói "Đại phu, ta cũng là lần đầu tiên bán, thứ này đáng giá bao nhiêu ta cũng không rõ lắm, nếu không thì đại phu nói ra cái giá đi, ta biết đại phu là người tốt, sẽ không chiếm tiện nghi của chúng ta."
Đại phu bùng nổ vẻ mặt tức giận nhìn Ninh Diệu Trạch "Nếu cảm thấy ta không chiếm tiện nghi thì nói ra một cái giá, ngươi nói ra những lời này là ý gì, ta thu hết ngươi nghe không hiểu sao?"
Ninh Diệu Trạch giả ngu "Ta sẽ không nói, đại phu đừng tức giận, giá cả bao nhiêu cũng được."
Đại phu cũng không thật sự tức giận với Ninh Diệu Trạch, đem hà thủ ô ước lượng, lại nhìn xem có củ nào hỏng hay không, chờ sau khi kiểm tra cẩn thận mới để trở lại.
"Như vậy đi, thứ này khó thấy, nhưng công dụng quả thật rất tốt, ta đã xem qua tất cả, năm mươi lượng"
Ninh Diệu Trạch không biết năm mươi lượng bạc là bao nhiêu, nên quay đầu nhìn Đào Thanh, mà Đào Thanh nghe xong rõ ràng rất kích động, trên mắt còn nổi lên gân đỏ, Ninh Diệu Trạch nhìn xong đoán chừng năm mươi lượng hình như rất cao. Ninh Diệu Trạch nghĩ có phải đại phu này tốt bụng nên ra giá cao như vậy không? Ninh Diệu Trạch cảm thấy có chút do dự.
Đại phu thấy hắn nửa ngày không nói lời nào, liền hỏi "Thế nào? Thấy ta ra giá quá ít?"
Nghe xong những lời đó Ninh Diệu Trạch lập tức hoàn hồn, cảm thấy bản thân đang làm kiêu, mặc kệ đại phu đưa nhiều hay ít, tóm lại vẫn là giúp họ, vì thế vội vàng lắc đầu "Không có, không có, ta chỉ đang suy nghĩ tại sao lại nhiều bạc như vậy nên nhất thời có chút không phản ứng được."
Đại phu nhìn vẻ mặt của Ninh Diệu Trạch chân thành, cười nói "Yên tâm, giá cả này tuyệt đối tốt, các ngươi tin tưởng tìm ta, ta mới đưa ra cái giá này, nơi này tuy làm việc thiện nhưng ta cũng nuôi sống nhiều người mà."
Ninh Diệu Trạch gật đầu "Ta hiểu, mặc kệ thế nào thì ta cũng cảm tạ đại phu đã thu với giá năm mươi lượng này."
Ninh Diệu Trạch đưa hà thủ ô cho đại phu, trong sọt vẫn còn một dĩa thịt ốc sáng nay hắn làm. Tuy rằng trời nóng nhưng khi xào hắn bỏ ớt nhiều nên thịt ốc không bị biến vị, Ninh Diệu Trạch cũng đem ra
"Đại phu, đây là thịt ốc nhà ta xào, mang đến cho đại phu nếm thử, cũng không phải là đồ hiếm lạ gì, hy vọng đại phu đừng ghét bỏ."
Đại phu nhìn dĩa thịt ốc kèm ớt như chẳng muốn ăn, đưa hà thủ ô cho đồ đệ xong rồi trở về hỏi "Đây là cái gì?"
Ninh Diệu Trạch chỉ vào dĩa thịt ốc nói "Cái này là thịt ốc, ốc nước ngọt là nhặt được ở bờ sông, xào cùng ớt cay, cả nhà chúng ta đã ăn qua, có thể ăn, hương vị còn rất tốt."
Đại phu nghe nói là thịt ốc nhưng không làm ra biểu tình ghét bỏ, còn kêu đồ đệ mang chén đũa lại đây. Đại phu đem dĩa của hắn lên bàn, từ dĩa đổ ra chén, sau đó gắp một ít thịt ốc lên nếm. Ninh Diệu Trạch cùng Đào Thanh kỳ thật có chút khẩn trương, dù sao cũng là đến cảm tạ người ta, nếu đại phu không thích hương vị của thịt ốc thì không tốt lắm, cảm giác có chút không chân thành.
Đại phu ăn xong sau đó lại gắp thêm một ít thịt ốc, cuối cùng ăn một miếng ớt khô, Ninh Diệu Trạch ánh mắt có chút mờ mịt, đây là ý gì?
Không đợi hắn suy nghĩ xong, hắn thấy đại phu để chén xuống, đại phu nhìn Ninh Diệu Trạch nói "Đem cái dĩa này ra cửa, đi đến nơi có tên Duyệt Tửu Lầu, nói là có đại phu họ Mạc chỉ điểm ngươi đến đây, nếu không tiểu nhị sẻ không cho ngươi đi vào."
Ninh Diệu Trạch vẻ mặt như cũ không biết nên làm gì, bất quá đại phu không giải thích nhiều, cầm dĩa ở trên tay nghe đại phu nói "Ta nói đi thì nên đi đi, đừng nói tới nói lui."
Nghe đại phu nói vậy rồi Ninh Diệu Trạch không nói gì nữa, bưng dĩa ra cửa cùng Đào Thanh đi đến tửu lâu. Hai người dựa theo lời đại phu hướng dẫn, quả thật tìm thấy được nơi được gọi là Duyệt Tửu Lầu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip