Chương 8

Xuyên Việt Chi Ở Núi Dựa Sông

Edit : Myo
________________

Ninh Diệu Trạch với Đào Thanh không cần mang đồ vật gì của Ninh gia, mang theo ba hài tử dọn đi, từ đây về sau cùng Ninh gia không có quan hệ.

Lúc viết xong công văn, Ninh Diệu Trạch cùng Ninh Bình Hỉ ký tên vào công văn, tổng cộng viết ba phần,  trên tay thôn trưởng một phần, Ninh Diệu Trạch cùng Ninh Bình Hỉ trên tay cầm một phần, về sau muốn quỵt nợ hơn nghĩ cũng đừng nghĩ.

Ninh Diệu Trạch đối với kết quả này rất vừa lòng, tuy rằng bọn họ hiện tại không có cái gì, nhưng bọn họ cũng ném cho Ninh gia một đống phiền toái, những ngày sau chỉ cần mình chăm chỉ làm việc thì không lo lắng chuyện nhà ở, nếu mãi sầu lo thì chuyện sẽ không thành.

Các thôn dân xem xong náo nhiệt đa số người đi về nhà, chỉ có một ít người có quan hệ tốt với Ninh Diệu Trạch và Đào Thanh không đi, mà người Ninh gia mắng Ninh Diệu Trạch thêm một lần, sau đó đóng cửa lại.

Thật sự là cái gì cũng không muốn cho bọn họ lấy, đóng cửa không cho bọn họ vào.

Ninh Diệu Trạch cũng không thèm để ý xoa tay mình, đi qua hỏi Đào Thanh muốn đi đâu, hắn hiện tại không rõ ràng lắm, đều dựa vào Đào Thanh.

"Tình huống hiện tại như thế nào ta không nhớ rõ ràng lắm, sau khi tỉnh lại chỉ nhớ rõ chuyện phân gia, ngươi nói tình huống hiện tại cho ta biết, miễn cho ta làm ra loại chuyện làm người khác hoài nghi, ta mất trí nhớ chuyện này trừ ngươi ra không thể để cho người khác biết."

Đào Thanh nghe Ninh Diệu Trạch nói, cảm giác có chút kỳ quái, lúc hắn nói kiên quyết nhất định phải phân gia, kì thật trước đây hắn không có kiên quyết như vậy, biểu hiện của hắn như vậy không giống người bị mất trí nhớ, Đào Thanh nhất thời có chút sững sờ không rõ lời hắn nói là thật hay giả.

"Diệu Trạch, ngươi nói có thật không? Ngươi thật sự không nhớ rõ?"

Ninh Diệu Trạch nói "Thật sự là không nhớ rõ, ta không nhớ ta tên là gì, ngươi tên là gì, còn có mấy hài tử này tên gì ta đều không nhớ rõ, chuyện lớn như vậy ta có thể lừa ngươi sao?"

"Nếu ngươi không nhớ rõ? Vậy tại sao ngươi còn nhớ rõ chuyện phân gia?" Đào Thanh bình tĩnh nhìn Ninh Diệu Trạch, hắn không phải không biết mình lúc này hẳn là nghe theo lời Ninh Diệu Trạch nói, tin tưởng hắn thật sự mất trí nhớ, dù sao hắn cũng là phu quân của mình.

Nhưng hắn vẫn là cảm thấy rất kỳ quái, tất cả mọi chuyện không nhớ rõ, cố tình còn nhớ rõ chuyện phân gia? Dù sao phân gia cũng không phải là việc nhỏ.

Ninh Diệu Trạch bị hỏi như vậy ,đang nghĩ nên lừa gạt như thế nào, chỉ có thể nói: "Kỳ thật ta cũng không rõ ràng lắm tại sao lại như vậy, chỉ là lúc ấy ta nghĩ nói lời khác, nhưng lúc nói ra thì là hai chữ phân gia, ta nghĩ ta lúc trước trong lòng vẫn luôn nhắc mãi việc này, chấp niệm quá sâu cho nên mới nói như vậy."

Đào Thanh nghĩ đến lúc Ninh Diệu Trạch lần trước nửa đêm tỉnh lại nói với hắn hai chữ phân gia, lại nghe lời nói hiện tại của Ninh Diệu Trạch, cảm thấy nếu là nói như vậy, vậy là vẫn nhớ lời nói lúc trước.

Đào Thanh gật đầu "Ta tin ngươi, bất quá hiện tại không phải thời điểm nói cái này, đợi chút ngươi đi theo ta, ta gọi người nào ngươi gọi theo là được, nói cũng để cho ta nói, ngươi hiện tại trên người còn có thương tích, không nói lời nào cũng sẽ không có người cảm thấy kỳ quái."

Ninh Diệu Trạch nhịn không được ôm Đào Thanh "Ngươi thật tốt."

Đào Thanh nghe Ninh Diệu Trạch nói lời này, nháy mắt tâm mềm xuống, ôm lấy Ninh Diệu Trạch "A Trạch, ngươi rốt cuộc cũng tỉnh, rốt cuộc cũng tỉnh, ta đã cho rằng, cho rằng......"

Đào Thanh cũng lo lắng lâu lắm, Ninh Diệu Trạch lúc trước không tỉnh, chỉ còn một mình hắn chống đỡ, tỉnh lại thì nói với hắn mình bị mất trí nhớ, hắn còn phải tự làm cho bản thân kiên cường .

Lúc này Ninh Diệu Trạch cho hắn một cái ôm, hắn lập tức có chút chịu đựng không nổi, trong lòng tràn đầy ủy khuất, ôm Ninh Diệu Trạch khóc.

Lúc nãy là khóc giả, lần này là thật sự khóc, hơn nữa âm thanh cũng không nhỏ.

Người Đào gia vẫn chưa đi, họ nhìn xem tình hình bọn họ bên này, Ninh Diệu Trạch vội vàng an ủi Đào Thanh, không có rãnh đi quản cái nhìn của người khác.

Đào Thanh không nhịn được khóc một chút cũng dừng, những người khác cũng không an ủi hắn, a ma Đào Thanh làm chủ trước kêu người có quan hệ tốt trở về, chờ bọn họ dàn xếp xong sẽ đi tới từng nhà nói lời cảm tạ.

Cuối cùng ở lại cũng chỉ có Đào Thanh và người Đào gia.

Đào Thanh cuối cùng cũng khóc xong nước trên mắt cũng ngưng, người Đào gia vẫn luôn ở bên cạnh nhìn chờ hắn, Ninh Diệu Trạch cảm thấy đây mới gọi là thân sinh, đối lập với bên hắn, chênh lệch này to quá đi.

Đào Thanh khóc xong rồi, a ma Đào Thanh mang theo ba hài tử trở về, chờ Đào Thanh bọn họ đuổi kịp, cũng không hỏi Đào Thanh khóc vì cái gì, chỉ mang người vào trong nhà.

Ninh Diệu Trạch đỡ Đào Thanh đuổi kịp, nhỏ giọng nói "Yên tâm đi, chúng ta khẳng định có thể cho nhà chúng ta tốt lên, có ta ở đây."

Đào Thanh đôi mắt hồng hồng gật đầu "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip