Ký Ức.

Thương thế trên người tuy không nguy hiểm tính mạng nhưng cũng khiến Tử Quân nằm liệt giường mấy ngày, trong khoảng thời gian này nàng lại phát hiện ra vài thứ kì lạ, đúng hơn là từ lúc dỗ Duẫn Chi, khi nàng lau đi mấy giọt nước mắt trên mặt hắn thì trong đầu liền hiện ra vài hình ảnh lạ lẫm, hai cậu nhóc một lớn một nhỏ đứng ở sân sau chơi đùa, xác nhận một chút thì có lẽ là hậu viện Vương phủ đi, nhìn kỹ hơn nữa một trong hai người đó chẳng phải là Dương Duẫn Chi sao? Người còn lại hẳn là Dương Thành ca ca của Duẫn Chi, nhưng tại sao nàng lại nhìn thấy những thứ đó? Lẽ nào lại là ảo giác?

Tịnh thiếu nhìn thấy Tử Quân đang trầm tư suy nghĩ thì đi đến trước mặt nàng đặt xuống mấy lọ thuốc: " Phượng Vũ vẫn chưa quay về, Ly Vãn Thần cũng không thấy đâu nữa."

- Suy nghĩ nhất thời bị gián đoạn, Tử Quân im lặng hồi lâu rồi nhàn nhạt đáp lời: " Cầu hắn đi còn không kịp."

- Tịnh thiếu nheo mi ngồi xuống đối diện: " Ngươi chắc chứ?"

- Tử Quân nhàn nhã đem viên dược bỏ vào miệng: " Nhìn thấy hắn liền đau đầu."

- Tịnh thiếu: " Lẽ nào ngươi không thấy hành động của hắn rất kì quái, chuyện hắn đem thần thức...." Tịnh thiếu chưa nói xong thì bên dưới truyền đến cảm giác đau đớn khủng khiếp, vừa nhìn liền thấy Tử Quân đang dùng trường châm đâm vào đùi hắn, phút chốc Tịnh thiếu la cũng không kịp la, đau đến rơi nước mắt.

- Tử Quân hài lòng đưa tay đến lau lau mấy giọt nước mắt trên mặt Tịnh thiếu rồi nhẹ giọng như lúc dỗ Duẫn Chi: " Ngoan ngoan đừng khóc nha."

- Tịnh thiếu giật người tránh khỏi tầm tay Tử Quân vừa chạy vừa mắng: " Diệp Tử Quân ngươi điên rồi!!"

- Tịnh thiếu chạy rồi Diệp Tử Quân xoa xoa mấy giọt nước mắt còn đọng trên tay tự mình lẩm bẩm: " Khi nãy là...." Hệt như lúc nàng chạm vào nước mắt của Duẫn Chi, trước mắt liền xuất hiện hình ảnh đứa trẻ đang hoảng loạn vừa chạy vừa khóc vì bị... một con gián rượt đuổi, đứa trẻ kia phải chăng là Tịnh Luật Văn?

Mối nghi hoặc trong lòng Tử Quân vẫn còn vì vậy nàng định gọi Nhược Ly vào thử một chút, nhưng lại nghĩ phải làm hắn khóc liền mềm lòng thả hắn đi, sau đó lại gọi Tịnh thiếu đến lần nữa.

- Tịnh thiếu vẫn còn oán hận chuyện trước đó hằn hộc lên tiếng: " Gọi ta đến làm gì?"

- Tử Quân cười đến vô hại: " Đến đây, ta cho ngươi xem thứ này."

- Tịnh thiếu ngờ vực tiến đến một chút vừa cách ba bước chân thì dừng lại: " Đừng mong chạm đến ta lần nào nữa."

- Tử Quân gật đầu xác nhận: " Tuyệt đối chạm vào ngươi."

Tịnh thiếu hơi chút yên tâm nhích đến gần đưa mắt nhìn đến bàn tay của Tử Quân, tức thì bàn tay đang nắm đột ngột mở ra, mà bên trong là sinh vật nhỏ bé mang lực sát thương cực cao đang mắt đối mắt cùng Tịnh Luật Văn.
Khắc sau cả Vương phủ vang vọng tiếng thét của Tịnh thiếu.

-" Diệp Tử Quân ngươi là đồ biến thái, ta tuyệt giao với ngươi huhuhu!!!!"

Tử Quân nhìn bộ dáng vừa chạy vừa khóc của Tịnh thiếu thì xác nhận đứa trẻ mà nàng nhìn thấy chắc chắn là hắn rồi, bản mặt không có tiền đồ vừa nhìn đã muốn trêu chọc kia quả nhiên không sai đi đâu được. Kết luận, thứ nàng nhìn thấy không phải là ảo giác, mà là ký ức.
.........
Sau khi thử nghiệm vài lần thì Diệp Tử Quân đưa ra suy đoán, dường như nàng có thể nhìn thấy ký ức của người khác thông qua việc chạm vào nước mắt của họ, còn lý do vì sao thì nàng chỉ nghĩ đến một nguyên nhân, là do tà vật, liên kết mọi chuyện một chút thì tà vật kia có khả năng nhìn thấy ký ức của nàng thông qua việc xâm nhập hải hồn, kế đến tà vật đó bị hải hồn của nàng hấp thu, đến lúc tỉnh lại thì phát sinh những chuyện kỳ lạ, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là suy đoán mà thôi, loại kỹ năng đó cần phải nghiên cứu thêm nữa.
Sau khi tỉnh lại Tử Quân không những phát hiện loại kỹ năng kia còn phát hiện thêm một chuyện, chính là cổ chú trên tay nàng đã được gỡ bỏ, không nghĩ cũng biết là do Phượng Vũ chủ động gỡ xuống, về chuyện của hắn nàng cũng không muốn nghĩ thêm nữa, cổ chú không còn nàng và hắn coi như không còn ràng buộc nào nữa, từ nay về sau đường ai nấy đi, tốt nhất đừng bao giờ gặp lại.
.......
Đêm khuya, toàn bộ Vương phủ bao trùm bởi màn đêm tĩnh lặng, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng vào thân ảnh huyết y đang đứng bất động, người mà vốn dĩ đã rời đi rồi, cuối cùng bước chân hắn lại vô thức đi về phía này, vô thức đến bên cạnh nàng. Phượng Vũ chậm rãi ngồi xuống vươn tay chạm vào lọn tóc của Tử Quân rồi khẽ đặt lên môi mình, cẩn thận ghi nhớ mùi hương của nàng, lưu luyến thật lâu Phượng Vũ mới gom nhặt tất cả quyết tâm buông tay, nếu hắn còn không buông chỉ sợ bản thân sẽ không cách nào rời đi. Lúc Phượng Vũ muốn đứng lên trước mắt hắn lại bất ngờ tối đi, trong khoảnh khắc cổ họng dâng lên vị tanh ngọt.

Vì vết thương do tà vật gây ra khá sâu nên Tịnh thiếu đã cố ý gia thêm vài vị giảm đau an thần vào thuốc của Tử Quân vì vậy vừa nhắm mắt đã lập tức ngủ say, nhưng đương lúc mộng đẹp thì trong tiềm thức lại loé lên đoạn hình ảnh, là Tịnh Vân Nguyệt đang dùng vẻ mặt nghiêm trọng nhìn một người.

-" Hỏa Thần, sự tình nghiêm trọng tại sao ngài lại không nói cho nàng ấy biết?"

- Giọng nói quen thuộc vang lên: " Ngươi còn không rõ tính cách của tiểu yêu nghiệt đó hay sao? Một khi biết chuyện sẽ lại tự mình gánh chịu, hơn nữa, chuyện này......" Lời còn chưa nói xong thì Tử Quân đã tỉnh lại.

Tử Quân giật mình ngồi dậy mặc cho vết thương ngực trái lại thoáng đau nhói, vừa nãy là gì? Là nàng đang mơ? Nhưng sao lại mơ giấc mơ đó? Suy nghĩ hồi lâu Tử Quân lại cảm giác nơi vết thương có chút kì lạ, thử đưa tay chạm vào liền thấy ướt đẫm.

- Tử Quân bất mãn nhìn bàn tay nhuốm đỏ: " Vết thương lại nứt ra?" Sau đó không nhịn được mà mắng: " Chết tiệt! Tịnh thiếu mà biết thế nào cũng cằn nhằn chết ta."

Phượng Vũ đứng ở góc khuất của căn phòng còn đang căng thẳng triệt tiêu toàn bộ khí tức sau khi nghe Tử Quân nói câu kia thì khẽ thở ra nhẹ nhõm, lúc nãy đột ngột thổ huyết hắn đã bất cẩn làm dính máu lên người nàng, nhưng may mắn lại trùng khớp với chỗ vết thương, cho nên....

-" Nên ngươi cho rằng ta sẽ nghĩ đó là máu của mình." Diệp Tử Quân nháy mắt lại đứng trước mặt Phượng Vũ vẻ mặt không thể âm u hơn nhếch môi cười lạnh.

-"...." Khắc này Phượng Vũ đã thực sự bị doạ sợ.

Vốn dĩ Tử Quân còn đang mờ mịt không biết đoạn hình ảnh nàng vừa nhìn thấy là mơ hay thực thì lúc chạm vào máu trên ngực đã ngay lập tức có kết luận, thứ nàng nhìn thấy là ký ức của Phượng Vũ, người khác không biết nhưng nàng lại rất rõ ràng, máu của Phượng Vũ có mùi thơm rất mê người, hơn nữa nàng cũng không ít lần nếm thử, vừa ngửi đã lập tức nhận ra, vì vậy cũng có thể xác định, Phượng Vũ đã ở đây, nói đúng hơn là vừa nãy đã ở ngay cạnh nàng, còn lúc này tất nhiên đã trốn ở đâu đó rồi.

- Tử Quân không thấy Phượng Vũ đáp lời thì trong đầu loé lên một chút xấu xa, chống tay lên bức tường sau lưng ép sát hắn: " Không phải rời đi rồi sao? Nửa đêm khuya khoắt lại ở trong phòng ta là sao?"

- Phượng Vũ nghe câu kia thì sống lưng cũng căng cứng, vẻ mặt không khác nào đứa trẻ làm chuyện xấu bị bắt gặp tại trận: " Ta...."

- Tử Quân nheo mắt nhìn thẳng vào mắt Phượng Vũ không cho hắn cơ hội trốn tránh: " Thành thật một chút."

- Hai má Phượng Vũ dần nóng lên, rồi vành tai cũng theo đó mà phiếm hồng, trước kia lúc cùng nhau lập Thâu Hồn trận, nàng từng nhìn thấy mấy đoạn hồi ức hắn hôn trộm nàng, tình cảnh hiện tại cũng không khác là bao, rõ ràng người kia đang cố tình làm khó hắn: " Ta không có...."

- Tử Quân: " Hửm?"

- Phượng Vũ lầm bầm: " Có một chút."

- Tử Quân nhướn mày: " Một chút?"

- Phượng Vũ đúng là chưa bao giờ cảm thấy quẫn bách như vậy: " Ta chỉ...."

Phượng Vũ chưa nặn xong câu kia thì sắc mặt Tử Quân đột nhiên ngưng trọng một tay bắt lấy cổ tay Phượng Vũ, tay còn lại khẽ phất, phút chốc đèn trong phòng đều được thắp lên.

- Giọng nàng tựa như là tức giận: " Ngươi đã rút ra bao nhiêu thần thức?"

- Phượng Vũ nhận ra bản thân là đang chảy máu mũi, hắn nhanh chóng lau đi rồi bình tĩnh đáp: " Không nhiều, thời gian ngắn có thể phục hồi nguyên trạng."

- Tử Quân trầm giọng, kéo ra bàn tay dính đầy máu của Phượng Vũ: " Không nhiều? Không nhiều mà có thể khiến ngươi chảy máu nhiều như vậy? Rõ ràng thần thức đã tạo ra thương tổn ảnh hưởng đến nguyên thân." Có là thần đi nữa một khi thần thức bị tổn thương e rằng mạng cũng khó giữ.

- Phượng Vũ cắn răng, phút chốc sơ ý đã để Tử Quân nhìn ra: " Thật sự không sao."

Tử Quân không để mấy lời của Phượng Vũ vào tai, ánh mắt trong vô thức lại lạnh đi mấy phần, nàng kéo hắn đến bên giường ra hiệu.

-" Ngồi yên đó." Nói xong liền xoay người rời đi.

Thời gian Tử Quân rời đi rồi quay lại rất ngắn ngủi nhưng đối với Phượng Vũ lại như dài vô hạn, không khác nào phạm nhân đang chờ hỏi cung, hắn là đang sợ nàng chất vấn hắn, sợ nàng sẽ rút ra thần thức trả lại cho hắn.

- Lúc Tử Quân quay lại trên tay cầm vô số dược liệu cùng ngân châm, thời khắc Phượng Vũ sợ hãi cuối cùng cũng tới: " Sao lại thành ra như vậy?"

- Phượng Vũ tỏ ra không chút lo lắng: " Chỉ là một thành thần thức mà thôi, có thể do hôm qua đánh nhau cùng Ly Vãn Thần không cẩn thận bị thương." Quyết đoán đổ mọi tội lỗi lên đầu Ly Vãn Thần.

- Sắc mặt Tử Quân lại tệ hơn một chút: " Phần thần thức ngươi đưa vào có thể ta đúng là chỉ có một thành, nhưng rõ ràng trong cơ thể ngươi chỉ còn lại một nửa thần thức ban đầu." Thứ nàng muốn hỏi tất nhiên là bốn thành thần thức kia đã đi đâu? Với thực lực của Phượng Vũ tất nhiên không thể bị người khác cướp đoạt, vậy chỉ có thể là hắn tự mình rút ra, hắn đã đem cho ai?

- Phượng Vũ như không nghe câu hỏi kia, bất ngờ hỏi ngược lại Tử Quân: " Nàng tức giận?"

- Tử Quân nhíu mi: " Đừng đánh trống lảng, bốn thành kia đi đâu rồi?" Người đánh trống lảng là nàng, mặc cho cố gắng áp chế tâm tình nhưng không thể dập nổi lửa giận trong lòng nàng, nhưng nàng vì cái gì mà giận đây? Tức giận vì hắn huỷ hoại bản thân hay là tức giận vì hắn không tiếc sinh mạng mà dùng bốn thành thần thức cho người khác? Hay đơn giản chỉ vì chỉ có nàng mới được hành hạ hắn còn lại nàng đều không cho phép?

- Đối diện với đối con ngươi sâu không thấy đáy của Tử Quân, Phượng Vũ biết bản thân không thể nói dối nàng, cuối cùng hít một hơi lạnh, chậm rãi nói ra: " Dùng cho người mà ta yêu rồi."

- Bàn tay vốn dĩ đang siết chặt lọ dược của Tử Quân khi nghe xong câu kia lại từ từ buông thõng, trên môi dâng lên nụ cười mỉa mai: " Cũng phải, ngươi dùng hết tâm sức để chiêu hồn nàng ấy, thì chút thần thức có là gì?" Hỏi cũng thêm dư thừa, câu trả lời vốn dĩ là như vậy, chỉ có nàng mãi không chịu hiểu mà thôi.

Phượng Vũ rũ mi, khoé môi lộ ra ý cười khổ.
————————————

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip