Q.4- chương 97-99
Chương 97. Một đường tới Gia Hưng
Ngày hôm sau chúng ta liền xuất phát đi Gia Hưng.
Theo Âu Dương thiếu chủ nói, Giang Nam thất quái, Quách đại hiệp, Hoàng cô nương cùng Hồng Thất Công lúc này đều đang ở trong thành Gia Hưng, cũng phải tính thêm Phong thúc sắp tới, hơn nữa Hoàng cô nương cũng đã gửi thư triệu hồi Hoàng lão tà, theo lý thuyết thì cũng phải sắp tới rồi... Khụ khụ, thật đúng là "Quần hiền tất chí, thiếu trưởng hàm tập" a, không biết nhóm người này nếu gặp nhau trên đường sẽ có phản ứng như thế nào, là hòa bình vui vẻ hay là ẩu đả thành một đoàn...
[Quần hiền tất chí, thiếu trưởng hàm tập: Mọi người đều tới, già trẻ có đủ]
Mang một trái tim nhiệt tình yêu thích bát quái, trên cơ bản, ta vô cùng nóng lòng chờ mong tới Gia Hưng.
Nhưng mà biểu hiện của Âu Dương thiếu chủ đã có điểm khác thường.
Từ sau khi gặp cha hắn xong, dường như hắn thường thở dài nhẹ nhõm một hơi rất lớn, hoàn toàn đã không còn gánh nặng tâm lý gì nữa, cho nên về phương diện làm người xử sự cũng vô cùng phóng khoáng...
Tỷ như lúc này khuya khoắt, hai mí mắt ta trên dưới đã bắt đầu đánh nhau rồi, hắn còn tinh thần mười phần ngồi trong phòng ta, hoàn toàn không có ý định rời đi.
Tuy rằng từ lúc buổi sáng rời giường đã hạ quyết tâm đêm nay nhất định phải đuổi hắn đi, nhưng cái tên hỗn đản này luôn có cách dẫn dắt dời đề tài, cứ thế kéo dài tới tận bây giờ.
Thật sự là buồn ngủ... Thật sự là không còn sức lực đâu mà tranh chấp với hắn... Ngày mai sẽ đuổi hắn đi... Ta...
(Zzzzzzzzzz)
(chuyển cảnh, hết đêm, sáng sớm ngày hôm sau)
Trừng mắt nhìn Âu Dương thiếu chủ nằm ngủ gần trong gang tấc, ta buồn rầu rối rắm, người này rốt cuộc là cầm thú, hay là không bằng cầm thú đây?
Nếu nói hắn là cầm thú, chúng ta thật đúng là không hề làm chuyện gì nhi đồng không nên coi; nếu nói hắn không bằng cầm thú, như vậy hành vi này của hắn lại tính là gì a uy!
Ách, không phải ta đang chờ mong phát sinh chuyện gì, nhưng mà... một kẻ nhìn thế nào cũng đều không thể dùng hai chữ "Quân tử" để hình dung cư nhiên lại trở nên quân tử, theo phương diện nào đó mà nói, tâm tình thật đúng là phức tạp a.
(Ta... ta quả thực thiếu sức hấp dẫn như vậy sao... Ô ô ô... )
"... Suy nghĩ cái gì?" Không biết có phải do vừa mới tỉnh ngủ hay không, thanh âm người nào đó rõ ràng hơn khàn khàn so với bình thường, hơn nữa vẻ mặt mông lung, cặp mắt hơi hơi nheo lại, vạt áo rộng mở, cổ áo hỗn độn...
Thế này thật sự là rất yêu nghiệt rồi! Toàn thân hắn giống như máy phát điện, thân là con người bình thường chứ không phải vật cách điện, ta đương nhiên là bị điện giật.
Thật là, mới sáng sớm không có việc gì lại phát loạn nội tiết tố giống đực, hoàn toàn mặc kệ người khác có chịu nổi hay không, mà hắn xem ra còn không định bỏ qua, cười đến vẻ mặt cảnh xuân sáng lạn áp sát lại:
"Nương tử..."
Tên hỗn đản này đang gọi loạn cái gì a, ta trực tiếp đạp hắn một cước.
Hắn cũng không tức giận, chỉ cười hì hì, lấy một loại ngữ khí cực kỳ ái muội ghé vào bên tai ta nói: "Ngay cả thúc công cũng đều đã kêu..."
Không nhắc tới chuyện này thì chưa tính, hắn vừa nhắc tới, ta nhất thời không nhịn được lửa giận bừng bừng. Tay chân đều bị vây không thể cử động, vì thế ta chỉ có thể lựa chọn phương thức công kích còn lại là... cắn một phát lên tay hắn.
Người nào đó hơi cứng người trong nháy mắt, lập tức lại giống như gặp được chuyện gì thú vị, khẽ nở nụ cười -- có thể thấy được công kích hoàn toàn không có hiệu quả.
Ta nhụt chí nhả răng ra, nhìn người nào đó đang cười đến càng vui sướng, buồn bực trừng mắt nhìn hắn: "Dựa vào cái gì mà huynh muốn trở thành trưởng bối của ta!"
Âu Dương thiếu chủ rõ ràng là ngẩn ra, lập tức nhíu mày.
"Chỉ giáo cho?"
"Vì sao lại muốn ta gọi thúc phụ huynh là 'thúc công', huynh... huynh rốt cuộc là muốn làm cha ta hay thúc thúc của ta a!"
Đời trước, ông của ta có tám người em, vì thế ngày lễ ngày tết, ta phải chào hỏi từ Nhị thúc công cho tới Cửu thúc công, từ nhỏ đến lớn, tuy rằng cầm không ít tiền mừng tuổi, nhưng bị tám ông chú vây quanh xoa xoa nắn nắn, giờ nhớ lại cũng không phải là cảnh tượng tốt đẹp gì...
Lặng im vài giây, Âu Dương thiếu chủ đột nhiên buông lỏng tay chân ra, run run quay lưng đi, cuộn người lại thành hình con tôm, bả vai vẫn còn run run, thằng ngốc mới không nhận thấy hắn đang cười tới mức nào, bất quá bệnh động kinh phát tác hình như triệu chứng cũng giống thế này, vạn nhất người nào đó thật sự là phát bệnh...
Ta thực thận trọng đi qua xác nhận, tới tận khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú kia đang cười tới mức cơ hồ bị rút gân, mới hung hăng đạp hắn một cước.
Hắn thực thức thời không phản kháng, cũng rất nhanh ngăn lại đòn công kích tiếp theo của ta, còn cứng rắn kéo ta ngồi dậy.
"Chuyện vui của Quách huynh cùng Hoàng cô nương cũng sắp tới." Hắn hơi dừng một chút, không biết nghĩ tới cái gì, khẽ nở nụ cười, "Nàng cũng biết tập tục người Hán, Hoàng cô nương nên xưng hô như thế nào với mẫu thân của Quách huynh?"
Này... phong tục Nam Bắc hẳn là không khác biệt lớn đi? Ta chớp chớp mắt, không chắc chắn trả lời: "Đại khái là... Bà bà?"
Người nào đó khen ngợi gật gật đầu, lại nói: "Nếu như phụ thân của Quách huynh còn trên đời, Hoàng cô nương phải xưng hô như thế nào?"
Ta hung tợn mài răng, từ kẽ răng rít ra hai từ: "Công công!"
"Cha ruột của tiểu vương gia cùng phụ thân của Quách huynh là huynh đệ kết nghĩa, nếu như y còn trên đời, Hoàng cô nương lại phải xưng hô như thế nào?"
Ta đột nhiên có cảm giác đang trở về thời đi học, vấn đề là vị "Giáo sư" này hiển nhiên đang coi ta như con ngốc, làm cho người ta không nhịn được phải lật bàn: "Đương nhiên là Quách Tĩnh gọi thế nào nàng liền gọi như thế loại vấn đề đơn giản này còn phải hỏi à huynh coi ta là kẻ ngu ngốc ngu ngốc à..."
Nhìn thấy người nào đó không nhịn được cười khổ, câu nói kế tiếp ta lại tự động nuốt vào trong miệng, ách, chẳng lẽ ta nghĩ sai chỗ nào rồi?
"Nàng bất an như vậy, ta sớm nên nghĩ đến..." Âu Dương thiếu chủ nâng tay nhu nhu tóc ta, thấp giọng nói: "Nhưng vẫn cho là... không hiểu tình hình, thực là không nên..."
Mỗi một chữ hắn nói, ta đều nghe được rành rạch, nhưng vẫn không hiểu rõ.
Âu Dương thiếu chủ cười khổ một tiếng, lại nói: "Phụ mẫu ta... Đã qua đời từ sớm, là thúc phụ nuôi dưỡng ta thành người, y cũng người thân duy nhất của ta trên đời này."
Tuy rằng không biết vì sao tự nhiên lại chuyển đề tài tới đây, nhưng từ lúc quen hắn tới nay, đây vẫn là lần đầu tiên hắn chủ động đề cập tới gia đình, bởi vậy ta vô cùng nghiêm túc ngồi nghe, chỉ tiếc người nào đó nói xong câu đó liền vòng vo chuyển đề tài tiếp.
"Người của Bạch Đà sơn đều gọi thúc phụ là 'Lão sơn chủ', người bên ngoài... Những kẻ sợ y đều xưng một tiếng 'Âu Dương tiên sinh', người nào không thích sẽ gọi y là 'Lão độc vật' ... Nhưng vô luận như thế nào, trên đời này có thể gọi y là 'thúc công' thì chỉ có một người..." Hắn mỉm cười, nói: "... Chính là thê tử của ta."
! ! !
@-@
OMG
ORZ
...
...
...
"Chuyện đại sự này, cần phải do trưởng bối ra mặt thương thảo, Quách huynh cùng tứ ca của nàng là huynh đệ kết nghĩa -- lúc này đang ở Gia Hưng, bảy vị sư phụ của nàng cũng đã nhận lời ta rồi. Thúc phụ sau khi gặp nàng liền vội vàng đến Gia Hưng thương nghị việc này rồi. Hồng lão gia tử là người tốt, Hoàng cô nương... chỉ sợ cũng không chịu ngồi yên, đợi chúng ta tới đó, có lẽ mọi chuyện đã chuẩn bị đầy đủ."
Gia Hưng? Quách đại hiệp? Giang Nam thất quái? ! Ta... ta... ta... Không... không thể nào!
Không đúng, khoan khoan, hắn đã gặp Giang Nam thất quái lúc nào? Sao ta lại không biết...
"Tứ ca nàng lúc này đang cầm quân bên ngoài, cho dù biết việc này, chỉ sợ cũng không thể tới đây trong chốc lát được. Ta cũng biết huynh muội nàng cảm tình sâu đậm, đợi xong việc ở đây rồi, ta cùng nàng trở về thảo nguyên mấy ngày cũng được."
"Huynh... huynh..."
Này quả thực giống như là chưa kịp vào sân đã bị người ta ghi bàn rồi, lại giống như vừa mới tiến vào cửa nhà hàng ngay cả thực đơn cũng chưa kịp xem đã bị yêu cầu đài thọ, lại giống như... Được rồi, đầu óc của ta có vẻ sắp loạn rồi...
Người nào đó cố tình áp sát gần trong gang tấc, còn cười đến vẻ mặt xuân về hoa nở nói: "Này xem như đã suy nghĩ cẩn thận rồi phải không?"
T.T...
Ta không muốn hiểu, ai nói với ta đây chỉ là mộng đi! Địa cầu thực quá nguy hiểm rồi, rõ ràng ta chẳng làm gì cả, vì sao bất tri bất giác lại biến thành thế này rồi?
Nhất là... Vì sao trong lúc ta rối loạn tâm thần tới mức sắp phát điên thế này, hắn lại vẫn còn có thể thong dong trấn định như núi thế kia! Thật sự là làm cho người ta nhìn thấy mà hận tới nghiến răng nghiến lợi a.
"Ai... ai đáp ứng a..."
Người này hoàn toàn là đang tự quyết định!
"Hửm?" Âu Dương thiếu chủ nhíu mày, "Thúc công cũng đã kêu, lễ gặp mặt cũng đã nhận, ngay cả của hồi môn của Lý tiền bối để lại cho nàng cũng đã ở Bạch Đà sơn ta rồi, không được đổi ý. Giờ nàng..." Hắn cúi đầu nở nụ cười, "... đã là người của ta rồi."
"Đó là huynh gạt ta kêu! Còn có... ta nào có thu lễ gặp mặt gì..." Nghĩ đến hai bản võ công bí kíp -- Đào mệnh đại pháp 'Lăng Ba Vi Bộ' + Mỹ dung thánh kinh 'Quỳ Hoa Bảo Điển'-- câu nói kế tiếp ta lại nuốt trở vào, "Còn có, ai là người của huynh a! Ta cũng chưa cùng huynh..."
"Thì ra nàng để ý việc này sao?" Hắn cười đến mặt mày loan loan liếc mắt nhìn ta một cái, đột nhiên vươn người, tiến đến bên tai ta thấp giọng nói: "Nếu là như thế, đêm đẹp ngắn ngủi, không bằng tối nay liền..."
Ta theo bản năng đẩy hắn ra một phen, nửa câu sau còn chưa nghe được, nhưng chỉ cần nhìn dáng vẻ người nào đó cười đến mờ ám, dùng ngón chân cũng đoán được nội dung a!
Tên hỗn đản này...
Âu Dương thiếu chủ cười dài vẫy vẫy tay với ta, "Lại đây."
Có ngốc mới qua đó, ta trừng mắt nhìn hắn. Người này nói chuyện rất không đáng tin, nhị sư phụ ghét nhất những kẻ như hắn, chắc chắn sẽ không đáp ứng hắn chuyện gì đâu!
Huống chi... Cái động tác trêu mèo ngoắc chó kia là sao a!
Theo góc độ nào đó mà nói, Âu Dương thiếu chủ rất là có phong phạm nhà tiên tri Muhammad -- "Sơn bất lai tựu ngã, ngã khứ tựu sơn", hoặc là tiến thêm một bước mà nói... Những lời này sau khi được hắn chứng thực, tình huống sẽ trở nên khá là vô sỉ...
[Sơn bất lai tựu ngã, ngã khứ tựu sơn: núi không đến với ta, ta đến với núi]
Ta cơ hồ đã bị hắn bức tới góc giường rồi, trên cửa bỗng nhiên truyền mấy tiếng gõ nhẹ.
... Cám ơn trời đất.
Âu Dương thiếu chủ hơi nhíu mày, lập tức lại giãn ra, cười hì hì liếc mắt nhìn ta một cái, mới đứng dậy xuống giường, vòng qua bình phong đi ra mở cửa.
Hắn đứng ở cửa nói chuyện cùng người ta, nghe thanh âm tựa hồ là Lý trưởng quầy của Duyệt Lai khách sạn ở đây. Khi tới đây ta đã từng gặp mặt một lần, là một người bộ dạng rất giống Phật Di Lặc, mập mạp, cười tủm tỉm, nhìn thế nào cũng thấy là người hòa ái thân thiết.
Nhưng nhìn thấy y, lại khiến ta có một cảm giác không được thoải mái. Không liên quan tới vẻ bề ngoài, đó là một loại phản ứng hoàn toàn bản năng, tựa như đụng đến băng tuyết sẽ cảm thấy lạnh, chạm tới lửa sẽ thấy nóng vậy.
Loại cảm giác này không biết ta có nên nói với Âu Dương thiếu chủ hay không.
Duyệt Lai khách sạn tuyệt đối không phải là tổ chức trong sạch vô tội gì, sau khi rơi vào tay Bạch Đà sơn, hẳn là cũng sẽ không có gì thay đổi.
Nhưng nếu như bọn họ cần chính là những kẻ như vậy thì sao?
Tuy rằng đã đi một đường từ bắc xuống nam, nhưng vị Lý chưởng quầy này là người duy nhất khiến ta có cảm giác... là người âm ngoan.
...
...
...
Rốt cuộc nói hay không đây? Thực rối rắm...
"Suy nghĩ cái gì... Hử?"
Người nào đó đã trở lại từ lúc nào, đang tựa vào giường, lười biếng nhấc một chân lên, trong tay còn nắm một đám tóc của ta, lại còn nhẹ tay lôi kéo tựa hồ cảm thấy rất thú vị.
Hắn là đang coi ta thành món đồ chơi sao! Ta trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, túm lấy đám tóc kéo lại, hắn lập tức buông tay, lại đổi thành kéo tay ta lại.
Ta nhất thời mất đà bị kéo vào lòng hắn.
"Có những việc, muốn đợi cho tới Gia Hưng mới làm..."
"Uy!"
"Bất quá, bây giờ cũng có việc của bây giờ..."
"Uy... Ưm ưm ưm ưm..."
...
...
...
Người này thật đáng ghét...
Chương 98. Ngoài thành Gia Hưng
Gần đây ta luôn cảm thấy dường như có kẻ nào đó luôn ẩn núp âm thầm theo dõi, cái loại cảm giác bị người ta nhìn đến lạnh buốt sống lưng, nhưng quay đầu lại, lại không nhìn thấy nửa điểm dấu vết gì khác lạ... càng làm cho người ta kinh hồn táng đảm.
Hơn nữa càng tới gần Gia Hưng, cảm giác này lại càng rõ ràng.
Này xem như điềm báo sẽ xảy ra chuyện gì xấu sao?
Nhưng căn cứ vào tin tức mà mấy con bồ câu nhà Âu Dương thiếu chủ đưa tới mỗi ngày, xem ra Giang Nam rất là yên bình a --
Mông Cổ còn lâu mới xâm lược nam triều, lúc này đang đánh nhau vui vẻ với mấy quốc gia ở Tây Vực; hai nước Tống Kim cũng chỉ giao đấu ở những khu vực biên giới, tuyệt đối chưa lan tới Gia Hưng.
Về phần Hoàng Dược Sư... Nửa tháng trước cũng đã tới Gia Hưng gặp được Quách đại hiệp, tuy rằng có vẻ không vừa lòng lắm với tên con rể ngốc này, nhưng bị nữ nhi bảo bối tìm mọi cách uy hiếp lợi dụ, thái độ gần đây cũng đã nhu hòa hơn không ít. Càng may mắn là thái độ của Giang Nam thất quái cũng rất khác thường, không hề đôi co đòi nợ cũ với Mai tỷ tỷ cùng cha con Hoàng cô nương... Ồ, điểm này ta đoán là kết quả của sự liên thủ giữa Hoàng cô nương cùng Hồng Thất Công.
Huống chi lúc này Hồng Thất Công, Hoàng Dược Sư cùng Âu Dương Phong ba đại cao thủ đều ở Gia Hưng, cho dù có kẻ muốn gây sự, chỉ cần đầu óc y vẫn bình thường thì hẳn sẽ biết là không nên chọn lúc này mà hành sự.
Vì thế vô luận theo lịch sử hay là theo nguyên tác hay là theo sự thật hiện giờ mà nói, giờ phút này ở Gia Hưng hẳn là phải sóng êm gió lặng a.
Cho nên chắc chắn là mấy ngày nay ta sống quá thoải mái mà sinh ra nghi thần nghi quỷ đi... Nhất định là như vậy!
Bất quá vì để phòng ngừa vạn nhất, ta vẫn nói cho Âu Dương thiếu chủ nghe về cảm giác này.
Kết quả người ta vẻ mặt vui mừng xoa xoa đầu ta, cười nói: "Một thân công lực của Lý lão tiền bối cũng không phải là uổng phí."
...
...
...
Người này một ngày không cười nhạo ta thì sẽ chết sao!
Thẳng đến khi ta giương nanh múa vuốt uy hiếp muốn để lại dấu vết mười cái móng vuốt trên mặt hắn, hắn mới cười hì hì vừa chế trụ móng vuốt của ta vừa nói: "Thúc phụ ngày xưa đi lại giang hồ, cũng có kết thù với vài cừu gia."
Lời này tuy nói vô cùng nhẹ nhàng bâng quơ, ta nghe thấy lại không nhịn được run lên, cừu gia của Tây Độc Âu Dương Phong... Cho dù võ công có kém Ngũ Tuyệt, cũng tuyệt đối là những kẻ thủ đoạn độc ác.
"Lần này Bạch Đà sơn trang nam hạ, thanh thế rất lớn, cho dù là người mù kẻ điếc cũng biết, từ khi chúng ta vừa bước vào đất Giang Nam, đã bị người ta nhằm vào rồi. Lúc này..." Âu Dương thiếu chủ ngừng lại một chút, đột nhiên nhẹ nở nụ cười, rồi nói tiếp: "Lúc này ít nhất cũng có tám người theo dõi, nếu nàng muốn nhìn, cũng không phải không thể được."
Ta nhanh chóng lắc đầu như trống bỏi, sợ hắn nhất thời hứng trí vì ta muốn xem mà đánh nhau với bọn họ.
Không phải không hiếu kỳ, mà là...
Có trời mới biết cừu gia của Phong thúc là cái loại gì, vạn nhất tám người bọn họ đều là những kẻ kì quái võ công cao cường, võ công của Âu Dương thiếu chủ lại còn xa mới tới trình độ vô địch thiên hạ, vậy không phải là liên lụy tới hắn sao.
"Thật không muốn sao?"
Khuôn mặt tươi cười kia không biết vì sao quả thực rất đáng cho ăn đòn.
"Không muốn!"
"Vậy không bằng sớm đi nghỉ ngơi đi."
Người nào đó cười đến mặt mày loan loan ngả về phía sau, không chịu nhúc nhích nữa.
"Huynh... huynh sang phòng cách vách ngủ cho ta !!"
Mỗi ngày đều ngủ ở giường của ta, này... này là thế nào a!
"Ai nha, ta lo nàng ở một mình sẽ sợ tối..."
Hơn nữa mỗi lần đều kiếm một lý do vớ vẩn gì đó!
...
...
...
Thật sự là hỗn đản...
...
...
...
Chỉ là... Vì cái gì khóe miệng vẫn không nhịn được mỉm cười thế này...
Đáng ghét...
Những ngày tháng bình yên tựa hồ luôn trôi qua cực nhanh.
Một đường ngày đi đêm nghỉ, nhìn mặt trời lặn, mặt trăng mọc, thời gian cùng khoảng cách cứ trôi đi như nước chảy trong lúc chúng ta hi hi ha ha cãi nhau ầm ĩ.
Bất kỳ khi nào, bất kỳ ở đâu, chỉ cần quay đầu, thân ảnh quen thuộc ấy luôn mỉm cười đứng bên cạnh, thế cho nên ta cơ hồ có một ảo giác, tựa như cả đời đều sẽ vĩnh viễn trôi qua như vậy...
Chỉ là... đường đi dù có dài thế nào, cũng sẽ có một ngày đi hết.
Bất tri bất giác, chúng ta đã đến ngoài thành Gia Hưng.
Âu Dương thiếu chủ không lập tức vào thành, ta đoán là hắn muốn bố trí trước vài chuyện gì đó, cho nên cũng thực hợp tác không có dị nghị gì.
Vì thế ban ngày ban mặt chúng ta liền nghỉ tại chi nhánh thứ tám của Duyệt Lai khách sạn ở Gia Hưng -- thực quỷ dị, con số này không làm cho ta nghĩ đến phát phát phát một đường phát cái gì đó, ngược lại lại nhớ tới hiệu cầm đồ.
Có khả năng là tới cầm vài thứ, cũng cũng có thể đổi lấy vài thứ của cửa hàng, nếu thật sự có như vậy... Ta nguyện ý cầm cái gì, lại nguyện ý đổi lấy cái gì...
Sau lưng chợt dâng lên một cỗ cảm giác lạnh lẽo, không nhịn được rùng mình một cái.
"Cảm lạnh sao?"
"Không, không có việc gì."
"Thật sao?" Âu Dương thiếu chủ không có hảo ý nhíu mày, đột nhiên cúi người ghé sát bên tai ta, thấp giọng nói: "Chớ sợ, cũng không phải là con dâu xấu về gặp cha mẹ chồng..."
Ta không chút suy nghĩ cho hắn một cước, chỉ đá được tới chân hắn. Hắn khá là phối hợp "Ôi" một tiếng cúi người xuống, khuôn mặt tuấn tú nhăn lại giống như trái khổ qua.
Người này lại giả bộ! Rõ ràng là da dày thịt béo, đánh một phát đại thụ cũng phải gãy... Huống chi lúc ta đá hắn căn bản là không dùng lực, đang muốn dùng ánh mắt càng khinh bỉ hắn một phen... Ách, khoan khoan! Có chỗ nào không thích hợp rồi?
Trong nháy mắt đột nhiên ta ý thức được bản thân mình đang ở nơi nào, sau đó... Cả người liền hóa đá rồi.
Bốn phía lúc này im lặng vô cùng.
Đây không phải là không khí tĩnh mịch do không có ai cả, mà rõ ràng là có rất nhiều người, lại đột nhiên nhìn thấy chuyện gì đó không thể tưởng tượng được (=. =! ! ! ) thế cho nên đều như ngừng thở...
Nơi này là... hậu viện chi nhánh thứ tám của Duyệt Lai khách sạn tại Gia Hưng.
Vừa rồi Âu Dương thiếu chủ đại biểu cho lãnh đạo cấp cao của Bạch Đà sơn trang đã thân thiết tiếp kiến đội ngũ cán bộ cơ sở của Duyệt Lai khách sạn ở đây, bọn họ khách khí hàn huyên khiến ta nghe được mà ngán ngẩm, sau đó nghĩ linh tinh tới xuất thần.
Sau đó bi kịch liền xảy ra.
Nói lại... Tình huống thế này ta phải làm thế nào mới được đây?
Sau lưng chợt vang lên vài tiếng cười khẽ, chỉ là không biết vì sao, trong thanh âm vô duyên vô cớ lại mang vài phần lỗ mãng.
"Thiếu phu nhân của các ngươi công lực thâm hậu, ta tự biết không theo kịp, xưa nay vẫn cam bái hạ phong." Âu Dương thiếu chủ lười biếng tựa vào tháp, đảo mắt nhìn mọi người, ngừng lại một chút, lại nói: "Nhưng nếu chư vị hứng trí, không ngại so tài cùng Tranh nhi một chút."
Lời này khiến ta giật mình, bất chấp so đo chuyện xưng hô linh tinh của hắn, đang muốn lặng lẽ kéo áo hắn ngăn lại, bàn tay mới vươn ra được một nửa lại bị hắn bắt lấy.
Người này đang muốn làm gì? Hắn đột nhiên nghiêng đầu liếc mắt nhìn ta, tư thế cực kì tao nhã chậm rãi mở chiết phiến phe phẩy, khẽ cười nói: "Chỉ là... tâm pháp thúc phụ truyền lại nàng chưa tập luyện thuần thục, nếu như nhất thời thất thủ, tổn thương hòa khí thì thực không tốt..."
Phía dưới mọi người nhất thời giống như hiểu rõ điều gì, đều phụ họa lên.
Có vết xe đổ vừa rồi, cho dù có một bụng nghi hoặc, cho dù trước mặt nhiều người như vậy, tên hỗn đản này cư nhiên lại ôm ta vào lòng, ta cũng không dám nói lung tung lộn xộn nữa...
"Chúng thuộc hạ chỉ có chút tài mọn, nào dám bêu xấu trước mặt cao đồ của lão sơn chủ." Một nam tử cao gầy đứng lên, chắp tay cười hì hì, lại nói, "Thiếu chủ, thiếu phu nhân đi đường nhiều ngày mệt nhọc xin mời nghỉ ngơi, những việc vặt đều đã có chúng thuộc hạ, bảo đảm hoàn thành thỏa đáng hết thảy, đại hôn mười ngày sau tuyệt đối không có sai sót gì."
Đại hôn? Mười ngày sau? Bà nó chứ...
"Nếu như thế, vậy mọi chuyện phiền La chưởng quầy rồi." Âu Dương thiếu chủ sao cũng được gật gật đầu, trên mặt đột nhiên thoáng hiện một tia sợ hãi, "Chỉ là..."
La chưởng quầy hiển nhiên khá giỏi về việc sát ngôn quan sắc, cười đến càng sáng lạn tiến nhanh tới vài bước, còn cố ý đè thấp thanh âm nói: "Lão sơn chủ gần đây đang thương nghị đại sự cùng Hồng bang chủ, việc nhỏ này tự nhiên là không cần phiền nhiễu lão nhân gia người rồi."
Âu Dương thiếu chủ lúc này mới làm ra vẻ yên tâm, vẻ mặt rụt rè mỉm cười, có vẻ vừa ý mà rời đi -- người này chắc chắn là lại đang tính kế ai đó rồi.
Ta nằm trên vai hắn ngáp một cái rất lớn.
Tuy rằng rõ ràng là một con hồ ly âm hiểm phúc hắc, nhưng Âu Dương thiếu chủ luôn luôn vui lòng bày ra bộ dạng nói như rồng leo, làm như mèo mửa trước mặt người ngoài. Phong tư tiêu sái, yên ngựa chạm trổ hoa văn mỹ lệ, phối hợp với dáng vẻ hời hợt của hắn, quả thực rất có sức thuyết phục.
[Nói như rồng leo, làm như mèo mửa: Một phần trong câu tục ngữ 'Ăn như rồng cuốn, nói như rồng leo, làm như mèo mửa', dùng để chỉ những người ăn khỏe, nói hay, nhưng làm thì dở.]
Trước kia cũng từng thực bát quái hỏi hắn, rốt cuộc làm sao mà lại bồi dưỡng được loại sở thích BT đó, người ta phe phẩy chiết phiến bình tĩnh hỏi ta: "Nàng đang lo lắng cho ta?"
Được rồi được rồi, hắn thích tự hủy hoại hình tượng cũng đâu có liên quan gì tới ta a, lúc ấy là nghĩ như vậy, cho nên cũng không dong dài nhiều nữa, không nghĩ tới thiếu chủ đại nhân cư nhiên đã tính toán hành động lỹ càng rồi.
Di, nói như vậy, dường như vừa rồi ta cũng bị hắn lợi dụng rồi?
Lần này ta vẫn nhịn đến tận khi vào phòng, xác định bốn bề vắng lặng mới tìm Âu Dương thiếu chủ tính sổ.
Hắn chẳng những chủ động giơ mặt ra cho ta mài răng cong móng vuốt, còn e sợ người khác nghe không thấy, ở trong phòng kêu tới rung động tâm can, kinh thiên động địa...
Bà nó chứ, tiểu tử này không làm ngưu lang thật sự là rất đáng tiếc rồi.
Ta nước mắt đầy mặt, ngồi xổm ở góc tường vẽ vòng tròn, ai điếu cho thanh danh của chính mình đã bại hoại tới mức không thể bại hoại hơn được nữa.
Tại một thời đại lễ giáo sâm nghiêm như thế này, ở cùng một phòng đã là hành vi thực vượt rào rồi, bây giờ còn bị hắn làm như vậy, ai ai cũng sẽ hiểu thành chúng ta "ban ngày tuyên dâm", cho dù tương lai ta có muốn lập gia đình, chỉ sợ cũng không có người nào dám cưới.
Cũng may trong quy hoạch nhân sinh của ta, cho tới giờ cũng không hề có chuyện đó, cho nên, nếu làm như vậy có thể giúp được gì thì cứ tùy theo hắn đi.
Dù sao... những ngày ở cùng một chỗ thế này cũng không còn nhiều nữa.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, cái gọi là hôn lễ đó chỉ là một động tác giả lừa người mà thôi.
Có lẽ Phong thúc muốn nhân dịp này tề tựu tất cả bọn họ, để một lần tẩy trừ toàn bộ, trận gió tanh mưa máu này sẽ thế nào, chỉ cần nghĩ cũng biết được.
Bạch Đà sơn trang đúng là cần một vị thiếu phu nhân, chỉ là... cho dù thế nào cũng sẽ không phải là ta.
Trong trấn an lung lạc lòng người, ngoài chu toàn điều hành thế cục, chuẩn bị thỏa đáng hết thảy sự vụ... Những phong phạm chủ mẫu phải có, có lẽ cả đời ta cũng không thể học được.
Mà Âu Dương thiếu chủ, hắn là người thừa kế duy nhất của Phong thúc, cũng là người hiện đang nắm trong tay tất cả các thế lực của Bạch Đà sơn, thận trọng tính kế suy xét lòng người đã thành bản năng của hắn, trên người mang nhiều trách nhiệm như vậy, làm sao có thể chịu mai danh ẩn tích, bình thản sống qua ngày theo ta.
Có những người, có những việc, biết rõ là rất tốt, rất tốt... Rõ ràng cũng thích hắn rồi, nhưng lại không thể xứng đôi...
Biết rõ mình không xứng, nhưng lại luyến tiếc không muốn buông tay...
Cho nên nếu cứ như vậy... có thể ở bên cạnh hắn mà không cần suy nghĩ tới hậu quả thì thật tốt, mãi cho đến ngày không thể không rời đi mới thôi...
Chương 99. Biến sinh thiết cận
Ngày hôm sau, Âu Dương thiếu chủ lơ đãng nhắc tới Giang Nam thất quái, cùng một biệt thự sang trọng của Giang Nam thất quái ở ngoại ô:
Ao sen "tiếp thiên liên diệp vô cùng bích", rừng trúc dày đặc khắp núi đồi; thác nước chảy xiết, thanh tuyền róc rách, sơn gian u cư, cùng với "Tùng gian Minh Nguyệt, u hoàng thanh phong", "Hoa nở bốn mùa, cỏ xanh tám tiết" ...
['Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích' : 'Liền trời sắc lá xanh ngăn ngắt', một câu trong bài thơ Hiểu xuất Tĩnh Từ Tự tống Lâm Tử Phương của Dương Vạn Lý
Tùng gian minh nguyệt, u hoàng thanh phong: ý chỉ khung cảnh u tịch, thềm cao trăng thanh gió mát]
...
...
...
Thực sự rất có tiền...
Nhị sư phụ bình thường giống như kẻ sa cơ thất thế, rất khó có thể liên hệ với 'kẻ có tiền nhưng khiêm tốn', nhưng từ nội tâm mà nói, ta thật sự là vô cùng hâm mộ cảnh đẹp mà Âu Dương thiếu chủ miêu tả...
"Nghe Hoàng cô nương nói, bảy vị sự phụ của nàng vốn định gặp nàng sẽ dạy dỗ một trận..."
Không phải chỉ là để cho Quách đại hiệp cùng "Tiểu yêu nữ" song túc song phi thôi sao, thực phiền a, đã lâu như vậy rồi, bọn họ cũng chấp nhận đồ tức rồi -- bằng không Hoàng cô nương làm sao thu được tin đó -- sao vẫn còn nhớ tới chuyện thu thập người qua đường Giáp như ta chứ.
Nghĩ tới 'thủ đoạn nhỏ' của nhị sư phụ, ta không nhịn được sợ run cả người, vẻ mặt đau khổ hỏi hắn:
"Tiêu Dao phái có công phu nào phòng bị đánh không?"
Âu Dương thiếu chủ hiển nhiên bị ta hỏi ngẩn ra, kìm nén một lúc mới đáp: "Chưa từng nghe nói có công phu như thế."
Ta nghĩ cũng phải.
Loại võ công này, nhu cầu thực quá thấp rồi, hoàn toàn không phù hợp với phong cách nhất quán của Tiêu Dao phái từ trước tới giờ, bọn họ bình thường hẳn là sẽ tiên hạ thủ vi cường chỉnh đối phương tới mức chỉ còn thoi thóp.
"Bất quá..." Hắn ngừng lại một chút, đột nhiên khẽ nở nụ cười, "Nghe nói Kha đại hiệp mấy ngày trước đã sai người quét tước vài gian phòng thanh tĩnh, đều là những nơi phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần; Hàn nữ hiệp đã nhiều ngày liên tiếp xuất mua tơ lụa cửa hàng, tơ lụa trong thành cơ hồ đều bị bà mua cả... Người bên ngoài đều đoán Giang Nam thất hiệp hơn phân nửa là vừa mới phát tài..."
Hốc mũi bỗng dưng đau xót, không phải ta không biết bọn họ rất tốt, cũng không phải không muốn gặp bọn họ, chỉ là... chỉ là...
Một bàn tay nhẹ nhàng nhu nhu đầu ta, hòa nhã nói: "Đi gặp bảy vị sư phụ của nàng một chút, bọn họ ngoài miệng tuy là không nói, nhưng trong lòng hẳn rất nhớ nàng."
Vậy còn huynh... Ta rất muốn hỏi hắn như vậy... Cổ họng lại giống như bị cái gì chặn lại, ngay cả nửa chữ cũng không nói lên lời.
Quả nhiên, hắn hơi dừng lại, lại cười nói: "Nơi đây còn nhiều việc, cũng phải mất mấy ngày mới lo liệu xong xuôi, ta mời Quách huynh cùng Hoàng cô nương cùng đi với nàng trước, đợi xong việc sẽ tới tìm nàng, được không?"
Cái từ 'Không' kia quanh quẩn bên miệng, nhưng như thế nào cũng không nói lên lời.
Hai ngày này là thời khắc mấu chốt trong kế hoạch của hắn, có ta ở đây, hắn làm việc khó tránh khỏi bó tay bó chân.
Luẩn quẩn làm khó hắn, lại khiến hắn phải hao hết tâm tư, ôn ngôn mềm giọng ôn tồn thương lượng với ta, còn không biết cảm kích, nhất định sẽ bị thiên lôi đánh chết!
Nhưng mà...
Ta còn đang do dự, người nào đó đã cười đến thập phần đáng giận ghé sát lại: "Ta thấy hơn phân nửa là nàng luyến tiếc phải rời xa ta..."
Ta cho tên cuồng tự kỷ này một cước.
Vì thế việc này liền định như vậy rồi.
Âu Dương thiếu chủ nhanh chóng liên lạc với Quách đại hiệp cùng Hoàng cô nương.
Sau nửa canh giờ, bọn họ sẽ tới đây đưa ta đi gặp Giang Nam thất quái, sau đó "ở lại đó ít ngày", sau đó, sau đó nữa... cũng cứ như vậy đi.
Cho tới giờ vẫn luôn muốn nhân thời gian yên bình ngắn ngủi này, noi theo Từ Hà Khách đi khắp núi non tìm kiếm đạo lý. Mắt thấy tâm nguyện này cũng sắp thành hiện thực rồi, ta hẳn là nên cao hứng, ừm, phải lấy tâm tình được nghỉ phép mà đón nhận mới đúng a...
[Từ Hà Khách: nhà du hành, nhà thám hiểm và nhà Địa lý học nổi tiếng của Trung Quốc thế kỷ 17]
Ta vừa thu thập quần áo tùy thân, vừa khẽ hát một điệu dân gian, Âu Dương thiếu chủ tựa bên cửa sổ, không nói được một lời, ánh mặt trời chiếu phía sau hắn... Ta không thấy rõ vẻ mặt của hắn lắm.
Chờ ta thu thập sẵn sàng, ngay cả túi da cũng thuận tay vác lên vai, hắn mới mở miệng nói: "Bất quá chỉ là ở vài ngày, sao nàng..."
Ta lúc này mới phát hiện hóa ra mình đang vác một bao hành lý rất lớn.
Khụ khụ, trừ bỏ chăn đệm, hình như tất cả những gì mang đi được ta đều mang đi cả rồi. Thế giới này đúng là vẫn còn có một kẻ vô dụng như ta, ngay cả đi du lịch cũng đều có thể bị túi hành lý của chính mình đè đến chết mệt...
Khụ khụ, quyến luyến quá nhiều thực không phải là chuyện tốt a.
Xấu hổ nhìn hắn gượng cười hai tiếng, ta gãi gãi đầu, bắt đầu giảm bớt gánh nặng hành trang:
Đôi tượng đất đã mua khi đi ngang qua thành Vô Tích, mấy thứ đồ chơi này rất khó mà mua được loại áo trắng a;
Thấy người ta thả đèn hoa đăng cảm thấy thú vị, kéo hắn ngồi xổm trước quán chọn hai ngọn đèn cùng ta;
Chiếc thuyền nhỏ khắc bằng gỗ đào, trên thuyền còn có hai người, có thể thay đổi trang phục được, thủ công cực kỳ tinh xảo, thấy ta thích hắn lập tức mua cái này;
...
Lấy ra, lại bỏ vào, lại lấy ra nữa...
...
Cắn chặt răng, dốc toàn bộ hành lý ra, nhanh chóng lựa lấy những thứ gì thực sự cần dùng, một lần nữa lại nhét vào bao.
"Này... Không mang theo sao?"
"Ừm. Huynh giữ lấy giúp ta, chờ ta trở lại... chờ ta trở lại... lại đưa cho ta đi..."
Lúc rời khỏi Mông Cổ, ta chỉ có một bao hành lý nho nhỏ, hiện tại, như vậy cũng là đủ rồi.
Âu Dương thiếu chủ bỗng nhiên tiến lên hai bước.
Tránh khỏi ánh mặt trời sáng ngời đến nhức mắt kia, lúc này ta mới nhìn rõ chân mày hắn nhíu chặt.
"Ta cũng rất muốn đi cùng nàng..."
"Ta biết."
"Nàng cứ an tâm ở chỗ các sư phụ, lâu thì năm ngày, nhanh thì ba ngày, ta sẽ tới đón nàng."
"... Ừm."
Không phải là ta không tin hắn, ta chỉ là sợ hãi... ta chỉ là sợ hãi... Một khi nói tái kiến, liền thật sự vĩnh viễn không còn gặp lại.
Thậm chí, căn bản không có cơ hội nói tái kiến...
Rốt cục trong nháy mắt bước ra khỏi đại môn Duyệt Lai khách sạn:
Trên trời, một đám quạ đen bay qua kêu quạc quạc, còn có vài vật thể màu trắng không rõ hình dạng rơi xuống ngay bên chân ta;
Trên tường, hai con mèo đen giương cặp mắt sáng ngời hữu thần nhìn ta, con ngươi màu vàng kim dưới ánh nắng mặt trời lúc chính ngọ mị thành một đường, nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị vạn phần;
Trên đường, không khí oi bức tựa hồ như thiêu đốt, lại bỗng dưng cuồn cuộn nổi lên một trận âm phong, gió cát ào ào quay xung quanh ta;
...
Ta tự nhận không phải là người mê tín, nhưng lúc này đối diện với những chuyện đang xảy ra, cho dù là giữa ngày hè mặt trời chói chang nhô lên cao, vẫn không nhịn được đổ mồ hôi lạnh.
Âu Dương thiếu chủ đưa tay cầm lấy cái đai lưng bị đứt thành hai đoạn của ta, chăm chú xem xét chỗ đứt một lúc lâu, mới ngẩng đầu cười nói: "Không sao, đai lưng này làm vốn không bền lắm." Vừa nói vừa thuận tay thu nó vào trong tay áo.
Nghĩ ta không hiểu rõ sao -- cái đai lưng kia màu trắng, trên thêu hoa văn vàng, phẳng phiu bóng loáng, làm sao có thể là cái loại 'không bền lắm' được, còn chưa kể tới những tua nhỏ giống như bị lợi khí hay kình lực của cao thủ chém đứt.
Kia là đai lưng dùng thiên tàm tơ cùng kim tơ dệt thành a, ngay cả Hoàng cô nương cũng không thể chém đứt được! Người này hiển nhiên lại đang nói dối ta.
"Bọn họ... lại không cẩn thận như vậy, sau khi về trang, nhất định phải trách phạt một phen."
Hắn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt dần dần lạnh xuống, vẻ mặt âm trầm bất định, cũng không biết rốt cuộc là đang muốn trách phạt kẻ nào.
Ta không nhịn được đưa tay kéo kéo tay áo hắn, "Uy..."
Trên đường cái lại mang theo sát khí lộ liễu như vậy, không phát hiện ngay cả ruồi bọ cũng đều sợ tới mức tránh xa sao.
Hắn ngẩn ra, chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, liền phục hồi tinh thần lại, cười yếu ớt nói, "Làm sao vậy?"
Thanh âm vẫn ôn nhu như trước, nhưng không biết tại sao, nhìn dáng vẻ hắn bình tĩnh không khác gì ngày thường, trong lòng ta lại ẩn ẩn cảm thấy bất an.
Cảm giác hoảng hốt không rõ vì sao này, trước kia cũng đã từng có ... Đô Sử...
Bàn tay túm lấy tay áo hắn không chịu buông đột nhiên lại bị người ta cầm lại, thanh âm trêu đùa cơ hồ vang lên sát bên tai:
"Nhanh như vậy... đã luyến tiếc ta sao?"
"Ừm."
Không cần nghĩ ngợi gật gật đầu, ngược lại, lại khiến hắn giật mình.
"Nàng..."
Trái tim đập nhanh hơn, càng lúc càng dữ dội, bất chấp e lệ, tự tôn hay là mấy thứ gì khác, ta túm lấy hắn.
"Ta không đi nữa, ta muốn ở cùng một chỗ với huynh!"
Trói buộc cũng được, phiền toái cũng được, có thể nhìn thấy hắn đứng trước mặt, có thể chạm vào hắn, cảm nhận nhiệt độ cơ thể chân thật, đối với ta lúc này, quan trọng hơn bất cứ điều gì...
"Được."
Một chút ý cười ôn nhu từ khóe môi hắn dần dần lan ra, dần dần kéo tới cả lông mày khóe mắt. Người này thường xuyên mỉm cười, ta lại chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ hắn tràn đầy vui mừng như vậy, quả thực như là có quang hoa lưu chuyển trên mặt vậy, cho nên... Trong khoảng thời gian ngắn, ta thế nhưng thực mất mặt nhìn hắn tới ngây người.
Âu Dương thiếu chủ hơi trầm ngâm, đột nhiên buông tay ta ra.
Ta còn chưa kịp phản ứng lại xem đã xảy ra chuyện gì, cả người đã bay lên trời... Bị hắn ôm lên.
=. =...
Này... đây là trên đường cái a!
...
Theo bản năng đưa tay muốn đẩy hắn, lại bị hắn bắt lấy, vòng quanh hông hắn, bên tai truyền đến tiếng cười: "Hôm nay nàng không đi, về sau vĩnh viễn cũng sẽ không đi được đâu."
"Không đi thì không đi, ai sợ ai chứ."
Ta nhỏ giọng lầu bầu, tên thính tai này tựa hồ lại nghe thấy, ý cười trên mặt càng đậm.
"Cho dù có phải buộc lại, ta cũng muốn cột nàng vào người ta... Cả đời cả kiếp..."
Trên mặt nóng giống như bị thiêu.
Ta rút tay về dùng sức đẩy hắn, lại không chút sứt mẻ.
"Thả ta xuống mau!"
Hắn khẽ nở nụ cười, "Lúc này còn ngượng ngùng gì a? Khách sạn này trong ngoài còn có ai không biết nàng là người của ta..."
Hỗn đản này...
Ta tức giận đến mức hung hắng cắn một phát lên bả vai hắn, "Ta phải đi về đổi đai lưng a!" Quách đại hiệp cùng Hoàng cô nương sắp tới, ta hiện tại y phục không chỉnh tề, để bọn họ thấy thì sẽ nghĩ thế nào a...
Lý do cuối cùng này, hắn nghe lọt tai.
Vừa thả ta xuống, lại vừa lải nhải như là "Bọn họ sớm hay muộn cũng..." mấy lời linh tinh vô nghĩa, ta căn bản không dám nhìn vẻ mặt những người xung quanh, cúi đầu đi về phía trên lầu, hắn cư nhiên còn đi theo phía sau.
Ta quay đầu trừng hắn: "Không được cùng lại đây!"
Không riêng gì đai lưng bị đứt, quần áo cũng bị hắn nhu thành nhiều nếp nhăn, ta còn muốn thay quần áo a, hắn kề cận lại thì biết làm thế nào!
Hắn ngẩn ra, lập tức nở nụ cười.
"Được được, tùy ý nàng vậy... Chỉ là... nương tử nhớ đi nhanh về nhanh, tránh cho vi phu nóng lòng chờ đợi a..."
Ai cho ta mượn cái giẻ lau để bịt miệng hắn coi!
Ta lấy thế sét đánh không kịp bưng tai xông lên lầu hai, vọt vào phòng.
Có lẽ là đẩy cửa quá mạnh, ngay cả tro bụi trên cửa cũng rơi xuống không ít, bay lả tả trên tóc, trên vai ta, ta luống cuống tay chân phủi phủi, không để ý hít mạnh một hơi, nhất thời bị nghẹn nước mắt giàn giụa.
Trước mặt đột nhiên truyền đến một tiếng vang nhỏ, nghe qua tựa hồ có cái gì rơi xuống. Ta vội vàng ngẩng đầu, nước mắt vẫn không ngừng trào ra khiến tầm nhìn mơ hồ vô cùng, lờ mờ tựa hồ có thể nhìn thấy... người?
-----------------------
Hiểu xuất Tĩnh Từ Tự tống Lâm Tử Phương ( Dương Vạn Lý)
Tất cánh Tây Hồ lục nguyệt trung,
Phong quang bất dữ tứ thì đồng.
Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích,
Ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng.
Buổi sớm ra chùa Tĩnh Từ tiễn Lâm Tử Phương (Người dịch: Tùng Văn)
Bát ngát Hồ Tây cảnh hạ trông
Mùa sen khác với mọi mùa không
Liền trời sắc lá xanh xanh ngắt
Nắng chiếu màu hoa thẫm lạ lùng
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip