Chương 45. Món quà tốt nhất!

Kỳ thứ sáu là kỳ cuối cùng của ba cặp đôi. Và hệ thống điểm tính theo sao bị đội ngũ đạo diễn bỏ rơi trong một thời gian ngắn đã quay trở lại. 

"Dựa trên thứ hạng của các bạn trong 5 vòng trước, CP 'Giang Đường' hiện đang dẫn đầu với 3 sao tệ."

"CP 'Cuối mùa thu' đứng thứ hai, với 2 sao tệ. Và CP 'Nhan sắc' đứng thứ ba, với một sao tệ."

Đường Chi nhạy bén phát hiện cụm từ "sao tệ", " Có nghĩa là, số sao này có thể dùng để mua bán hoặc đấu giá."

Nhan Vô Ưu cho cô một ánh mắt đồng tình.

Đạo diễn cũng không giấu diếm, gật đầu: "Ở kỳ này sao tệ rất quan trọng, vì vậy xin vui lòng thực hiện nhiệm vụ nghiêm túc, cố gắng giành được nhiều sao tệ!"

"Nhưng đã đến kỳ cuối cùng, phòng cũng đã được định sẵn, sao tệ được sử dụng để làm gì? Hay là để đấu giá bữa ăn tối của Trung Hoa?" Hạ Thu Thu cũng đưa ra nghi hoặc. 

Đạo diễn mỉm cười nhưng không nói gì: "Dù sao thì nó cũng hữu ích." 

Nhan Vô Ưu phàn nàn: "Đã là kỳ cuối cùng rồi, mà còn bí mật - thần bí như vậy."

Thật vậy, toàn bộ quá trình kỳ thứ sáu được giữ bí mật. Vào sáng sớm, tổ chương trình đã không phát sóng trực tiếp như trước nữa.

Nhưng vô luận như thế nào, phàn nàn thì phàn nàn, có nhiệm vụ thì vẫn phải làm. Mọi người đều lấy lại tinh thần, mỗi một trò chơi nhỏ có thể lấy được tối đa ba sao tệ, thấp nhất thì cũng có một sao. Rõ ràng là tổ tiết mục làm như vậy với ý định tặng sao, đến khi tổng kết, cũng không gặp nguy hiểm. 

"Nhiệm vụ đầu tiên, là 'Bịt mắt đi bộ', đúng như tên gọi - bạn trai đeo khăn bịt mắt, cõng bạn gái trên lưng và đi theo lộ trình tương ứng dưới sự hướng dẫn của bạn gái. Một khi ra đi khỏi quỹ đạo, phải trở lại điểm xuất phát để bắt đầu lại. Nhóm về đích đầu tiên có thể nhận được ba sao tệ!"

Đường Chi nói thầm trong lòng, rating của chương trình tụt xuống hay sao? Mà càng về sau, các nhiệm vụ đều mập mờ vậy chứ?

Mặc dù thầm mắng tổ tiết mục, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn trèo lên lưng Giang Chi. 

Chỉ cần không phải cô cõng Giang Chi, mọi chuyện đều dễ nói. 

Nhan Vô Ưu cũng rất nóng lòng muốn thử, nhanh chóng nhảy lên lưng Thẩm Trác Sắt, "Sắt Sắt, đã đến lúc chứng minh eo của của con chó sói nhỏ tốt như thế nào rồi! Tới chỗ này đạp Phó lão sư một cái ha ha ha!" 

Thẩm Trác Sắt cũng cười to, quay đầu nhìn cặp "Cuối Mùa Thu". 

Nhưng điều khiến bọn họ thất vọng chính là, Phó lão sư lớn tuổi nhất, thậm chí còn cõng Hạ Thu Thu trên lưng mà không hề phàn nàn.

Ôi, quả nhiên ở loại vấn đề chứng minh thể lực này, các đấng mày râu đều không chấp nhận bản thân mình thất bại. 

Về phần Giang Chi và Đường Chi, hai người cũng đã chuẩn bị tốt. 

Đường Chi nằm trên lưng Giang Chi, xem anh như một chú ngựa nhỏ.

"Giang Chi, xông lên đi!" 

Đường Chi vừa nói, hai chân còn phối hợp lắc về phía trước. 

Hai tay Giang Chi nâng chân cô, dù cô có di chuyển thế nào thì phần dưới vẫn ổn định. Anh ra hiệu cho cô ôm chặt, nếu không cẩn thận sẽ ngã xuống. 

Đường Chi thầm nói cô sẽ không ngã đâu, sau đó chủ động giúp nhân viên công tác cùng nhau bịt mắt cho anh. 

Tay cô linh hoạt kéo dây buộc quanh mắt của anh, đầu ngón tay mềm mại thỉnh thoảng chạm vào vành tai anh, năm ngón tay mảnh khảnh, giống như đang vô hình đàn tấu nhạc chương. 

Giang Chi cứng đờ, trong nháy mắt nhiệt độ từ nơi tai khuếch tán ra, tê dại, giống như có dòng điện đi ngang qua.

Anh nhấc Đường Chi lên trên, để cho cô vững chắc ngồi xuống, thanh âm khàn khàn hỏi: "Được chưa?"

"Được rồi." 

Đường Chi vươn tay, ôm cổ anh. Cô yên tâm đặt toàn bộ sức nặng của mình trên lưng Giang Chi.

Hơi thở mềm mại đến gần, khiến suy nghĩ của Giang Chi có một khoảnh khắc mất hồn. 

Hơi ấm ban nãy không thể kìm nén nhanh chóng xâm chiếm từng tấc da thịt của cơ thể, yết hầu Giang Chi khẽ lăn. Trong đầu bắt đầu hiện lên cảnh đêm qua cô ngủ say và lăn vào trong lòng anh. 

Ngôi nhà làng vào mùa thu mát mẻ, không có điều hòa, khí trời se lạnh. 

Nhưng trong ngực anh là một cơ thể mềm mại, có nhiệt độ ấm áp nhất thế gian. 

Trên lưng, Đường Chi còn cùng Nhan Vô Ưu và Hạ Thu Thu nói chuyện rất hang say. 

Nhan Vô Ưu nói: "Hai người đừng nhìn Sắt Sắt nhà chị chơi đàn dương cầm, nghĩ rằng anh ấy không có thiên phú thể thao, nhưng Sắt Sắt nhà chị rất mạnh mẽ đấy!" 

Hạ Thu Thu cũng nói: "Gừng càng già càng cay, loại trò chơi này, còn phải xem Phó lão sư chúng ta!" 

Đến lượt Đường Chi. Hai người quay nhìn cô, nghĩ xem Đường Chi có thể thả được rắm cầu vồng gì. 

Hai mắt cong lên Đường Chivà nở nụ cười quyến rũ, chỉ một câu đơn giản, nhanh chóng giết chết mọi người.

"Bạn trai tôi là Giang Chi!"

Giọng nói của cô thanh thúy, khi cười, bên gò má có cái lúm đồng tiền nho nhỏ, trong vừa dịu dàng lại đáng yêu. 

Tuyên chiến này cũng rất bá đạo và hợp tình hợp lý. 

Bạn trai tôi là Giang Chi.

...Không gì không làm được, đánh đâu thắng đó, Giang Chi bất khả chiến bại. 

Nhan Vô Ưu và Hạ Thu Thu: "..." 

Làm thế nào để cô có thể nói điều đó? Năng lực của Giang Chi rất mạnh, mạnh đến đáng sợ.

Hình như là không có lý do gì để phản bác. Nhưng cô có thể khiêm tốn một chút được không! Không thể nể mặt bạn trai chúng tôi được sao! 

Trong ánh mắt không nói nên lời của hai người kia, Giang Chi không nói gì, đối với cách nói của Đường Chi cực kỳ hài lòng. 

Khi cô nói ba chữ bạn trai tôi, thanh âm nhẹ nhàng, mang theo chút nũng nịu nho nhỏ, nhưng tràn đầy tự hào. 

Cô đáng yêu và tin tưởng anh như vậy, làm sao có thể làm cho người ta không yêu thích. 

Lúc này đạo diễn thổi ra một tiếng còi, bầu không khí thoải mái bị phá vỡ, Đường Chi lúc này thúc giục Giang Chi tiến về phía trước: "Đi đi, Giang Chi, chúng ta phải lấy được ba sao tệ!"

Mặc dù không biết sao tệ có thể làm gì, nhưng có còn hơn không.

Giang Chi khẽ "Ừ" một tiếng, cõng cô sải bước đi ra ngoài.

Cảm giác phương hướng của anh rất tốt, cho dù bịt mắt, cũng sẽ không đi lệch ra ngoài nhiều, chưa kể còn có Đường Chi chỉ đường.

Nhưng hai cặp còn lại thoạt nhìn sẽ khó khăn hơn nhiều.

Thẩm Trác Sắt dùng phương pháp chạy nước rút, sau khi tiếng còi vang lên, khẩn cấp cõng theo Nhan Vô Ưu xông ra ngoài. Mặc dù anh ấy có tốc độ, nhưng không thể điều chỉnh phương hướng kịp thời. Nhan Vô Ưu vừa mới hô lên nghiêng lệch, Thẩm Trác Sắt đã một bước ra khỏi đường trắng, bị tiếng còi trọng tài thúc giục trở lại điểm xuất phát. 

Mà cặp Phó Hoàn Chi và Hạ Thu Thu kia, lại vô cùng hài hước. 

Phó Hoàn Chi vừa rồi còn thề son sắt nói muốn cõng Hạ Thu Thu tranh ngôi vị số 1. Giống như một người cha già, mới vừa run rẩy vươn ra thăm dò về phía trước. 

Sau khi bị bịt mắt, thị giác mất đi một thời gian ngắn, cảm giác không xác định ập đến, động tác này của Phó Hoàn Chi cực kỳ giống như biểu cảm "thăm dò bên bờ vực nguy hiểm*" siêu cấp nổi tiếng trên mạng.

* Thăm dò bên bờ vực nguy hiểm (在危边缘试)

Đường Chi nằm sấp trên lưng Giang Chi, cười đến sắp thở không nổi. 

Phó lão sư cũng quá đáng yêu đi ha ha ha!

Giang Chi bịt mắt không nhìn thấy gì, chỉ cảm nhận được cơ thể đang không không ngừng run rẩy vì cười của cô, lên tiếng hỏi: "Em đang cười gì vậy?"

Đường Chi miêu tả hành động của Phó lão sư cho anh nghe. 

Cô nằm sấp trên người anh, cơ thể hơi nghiêng về phía trước một chút muốn nói chuyện với anh.

Có thể thấy hôm nay tâm tình của cô rõ ràng tốt hơn hôm qua rất nhiều. Thái độ đối với anh cũng tốt hơn rất nhiều, không còn muốn chia tay như hai ngày trước. Giang Chi vừa đi, vừa lắng nghe cô kể. 

Khi cô vui vẻ, cô có thể với anh tất cả mọi thứ.

Tầm nhìn của anh bị hạn chế, nhưng vẻ mặt rạng rỡ của cô như sống động trước mắt anh. 

Anh im lặng lắng nghe, bỗng cảm thấy, nếu cứ như vậy tiếp tục cõng cô đi tiếp, cũng rất tốt. 

Đi đến hết con đường cũng sẽ đến hồi kết, hai người họ đi không nhanh, nhưng đi ổn định, vững vàng. 

Tiếng còi vang lên tuyên bố chiến thắng đầu tiên, bọn họ nhận được phần thưởng ba sao tệ. 

Đường Chi từ trên lưng anh nhảy xuống. Giang Chi mở bịt mắt ra, sau một lúc bị che ánh sáng. Mắt của anh chưa kịp thích ứng, dừng lại hai giây, cuối cùng cũng lấy lại được tầm nhìn. 

Anh nhìn về phía Đường Chi, cô gái nhỏ đang đứng bên cạnh anh, vui vẻ nhìn phương hướng của Phó Hoàn Chi và Hạ Thu Thu, cười đặc biệt ngọt ngào. 

Giống như anh dự đoán.

Khóe môi anh cũng hơi nhếch lên như cô. 

Khi tất cả mọi người đến đích, đạo diễn tuyên bố: "Ok, CP 'Nhan sắc' thứ hai, hai sao tệ, CP 'Cuối mùa thu' nhận được một sao tệ." 

Trên bảng xếp hạng, lúc này ba cặp đôi đều thu được sao tệ, kéo giãn khoảng cách chênh lệch so với ban đầu. 

CP "Giang Đường": 6 sao tệ; 

CP "Cuối mùa thu": 3 sao tệ; 

CP "Nhan sắc": 3 sao tệ. 

Nhan Vô Ưu và Thẩm Trác Sắt nhìn bảng xếp hạng, cùng nhau thở dài vì chiến lược đầu tiên thất bại mà mất một sao tệ. 

"Không sao, vẫn còn nhiệm vụ thứ hai!" 

"Điểm số vẫn có thể thay đổi!!" 

Nhiệm vụ thứ hai của các cặp đôi là ăn một thanh chocolate với nhau. 

Rõ ràng, nhiệm vụ này đã được nâng cấp nhiều hơn so với các nhiệm vụ trước. Nếu bây giờ chương trình livestream, chắc chắn màn đạn đã bắt đầu điên cuồng bình luận rồi.

Yêu cầu của tổ tiết mục là đoạn chocolate còn lại hai cm, cặp nào gần nhất với con số này, thì cặp đó thắng. 

Lần này, Nhan Vô Ưu chống nạnh, nói lời khiêu chiến: "Trò chơi này chúng ta chắc chắn lấy được vị trí thứ nhất!"

Hạ Thu Thu thì ngượng ngùng nhìn Phó Hoàn Chi một cái: "Tôi và Phó lão sư cố gắng chiến đấu để lấy vị trí thứ nhất. 

Đường Chi: "..."

Cô không dám nói một lời nào, nhưng cũng không thua cuộc được, cô lập tức khoe khoang: "Đã đến lúc để các người mở mang kiến thức một chút, thế nào được gọi là vua trò chơi rồi ~"

Chẳng bao lâu mỗi cặp nhận được một thanh chocolate. Bạn gái cắn một đầu, bạn trai cắn một đầu.

Đường Chi ngặm thanh vào miệng, hương vị ngọt ngào trong nháy mắt lan toả ở đầu lưỡi. Cô đang định hỏi tổ đạo diễn xem thanh chocolate này có tên là gì, ăn cũng rất ngon. Đột nhiên Giang Chi đến gần, một gương mặt tuấn tú xuất hiện, làm tim cô kinh hãi* đập thình thịch liên tục.

*Kinh hãi: kinh ngạc + sợ hãi

Lúc này, để cổ động bọn họ, tổ chương trình còm mở nhạc sôi động để cổ vũ mọi người tiến lên.

Theo quy tắc, họ sẽ từ từ cắn thanh chocolate và tiến gần về phía nhau hơn.

Ánh mắt Đường Chi chớp chớp, động tác rất chậm. Nhưng Giang Chi đã nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa hai người với hai, ba lần cắn. Thậm chí chóp mũi của cô còn sắp đụng phải chóp mũi anh, hơi thở ấm áp của người đàn ông tràn ngập vây quanh cô, Đường Chi bị kích thích muốn thét lên.

Thực sự, thực sự, quá gần rồi!

Đôi mi dài của cô khẽ run lên, cô ngước mắt lên để bắt gặp ánh nhìn của anh, và cảm thấy hô hấp của mình càng căng thẳng hơn.

Bề ngoài Giang Chi nhìn giống như vân đạm phong khinh, nhưng nội tâm bên trong đang kiềm chế yết hầu của mình di chuyển.

Ở trong khoảng cách, còn có Đường Chi không ngăn được tiếng tim đập mạnh.

Cô biết Giang Chi rất muốn giành chiến thắng... cô cũng vậy.

Nhưng nhiệm vụ này rõ ràng... Rõ ràng không phù hợp với cả hai người.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, môi cô sẽ chạm phải môi của anh...

Nghĩ đến nụ hôn khó giải thích được giữa cô và Giang Chi ở cuối kỳ thứ tư, đột nhiên Đường Chi cảm thấy mặt nóng lên, nhanh chóng cắn đứt thanh chocolate, khẩn trương lùi về phía sau một bước.

Cô cắn đứt thanh chocolate, Giang Chi không thể tiếp tục. Thanh chocolate còn lại của hai người dài bằng nửa ngón tay, õ ràng là chênh lệch rất lớn so với 2 cm.

Đường Chi che mặt, cố gắng che đi sự ửng hồng trên khuôn mặt: "Ách... em tính toán sai rồi!"

Giang Chi cúi đầu nhìn cô.

Khuôn mặt của cô gái nhỏ đỏ bừng, lông mi dài theo ánh mắt lo lắng chớp chớp liên tục. 

Lúc trước khi cô trêu chọc anh, cái gì cũng nói ra miệng. Nhưng khi thật sự muốn hôn một cái, cô lại sợ hãi giống như một chú thỏ. 

Anh không ghẹo cô nói: "Không sao đâu."

Đoạn chocolate còn lại của bọn họ là dài nhất, chỉ có thể lấy được một sao tệ. May mắn thay, lợi thế vẫn còn. Sau vòng này, họ tích lũy được 7 tích góp được bảy sao tệ, tạm thời dẫn đầu đứng trước CP "Nhan sắc" nhận được 6 sao tệ, và CP "Cuối Mùa thu" nhận được 5 sao tệ. 

Một buổi sáng, ba cặp đôi nhận được năm nhiệm vụ tình nhân. 

Không có các nhiệm vụ mập mờ như hôn môi, Đường Chi và Giang Chi lại một lần nữa nghiền ép hoàn thành các nhiệm vụ.

Trong phần nhiệm vụ cuối cùng, tổ chương trình đã đưa ra một nhiệm vụ phản công lớn.

Ba người gái sẽ mặc trang phục búp bê để quay một video nhảy, đăng tải lên các nền tảng mạng xã hội. Ai nhận được nhiều like nhất, nhảy tốt nhất sẽ nhận gấp đôi sao tệ hiện có 

Lần này, hai cặp xếp sau cũng nhìn thấy hy vọng.

Nhảy là thế mạnh của Nhan Vô Ưu, cô vốn tốt nghiệp chuyên ngành múa, sau khi tốt nghiệp chuyển sang làm diễn viên, lúc này Nhan Vô Ưu vui vẻ nói: "Được, xem ra thành công hay thất bại là ở đây!"

Hạ Thu Thu là chủ phòng livestream, khả năng nhảy cũng không kém, bình thường cũng hay các video tập nhảy.

Chỉ có Đường Chi sững sờ, mắt to mắt nhỏ nhìn đạo diễn: "Đạo diễn, tôi không thể nhảy được thì phải làm sao?"

Đạo diễn đã cân nhắc về điểm này từ lâu: "Học, sẽ có giáo viên dạy cho bạn."

Đường Chi: "..."

Cô nghi ngờ ông đang nhắm vào cô và Giang Chi, nhưng cô không có bằng chứng!

Đạo diễn bị cô nhìn đến chột dạ, an ủi: "Không có việc gì, nếu cô thật sự học không được, có thể nhảy bài thể dục đăng lên cũng được."

Đây là chuyện nhỏ có thể tùy tiện ứng phó như vậy sao?!

Đạo diễn vẫn che giấu không nói đến tác dụng của sao tệ, cô luôn cảm thấy mình có ít sao tệ sẽ là một thiệt thòi lớn!

......

Trong khi các bạn gái lo lắng về video nhảy, ba người bạn trai đã được mời vào một phòng thu âm riêng.

Đạo diễn đã công bố số lượng tiền sao hiện tại của ba nhóm

CP "Giang Đường": 15 sao tệ;

CP "Nhan sắc": 10 sao tệ;

CP "Cuối mùa thu": 11 sao tệ.

"Chương trình ã đi đến giai đoạn cuối. Các bạn có thể dành sao tệ để tặng quà cho bạn gái của mình!"

Thẩm Trác Sắt nói: "Cho nên giấu một ngày, đây mới là điều bất ngờ!"

Đạo diễn cười: "Vẫn còn thiếu một nửa, ngày mai tổ chương trình cũng muốn tặng quà lớn cho cậu, nhưng phải liên quan đến thứ hạng của cậu.  

Đây chắc chắn là một gợi ý 

Phó Hoàn Chi cân nhắc một lúc: "Nói cách khác. Chúng tôi sẽ chi tiêu sao tệ, sẽ ảnh hưởng đến thứ hạng ngày mai?"

Anh ta và Hạ Thu Thu đã phải chịu quá nhiều tổn thất ở đây, nên lần này phải thận trọng. 

Thấy đạo diễn gật đầu, Phó Hoàn Chi nhìn những món quà, cuối cùng bảo thủ chỉ chọn một con búp bê nhỏ có trị giá 1 sao tệ.

Thẩm Trác Sắt sao chép thất bại, lại đến hỏi Giang Chi: "Chi ca, cậu chọn cái gì?"

Ánh mắt Giang Chi dừng lại ở một hộp nhạc có quả cầu pha lê.

Con gái hay thích những món đồ chơi nhỏ, nhưng không hiểu sao, anh cảm thấy Đường Chi sẽ thích.

Không có lý do nào khác, rong quả cầu pha lê đó có phiên bản Q của một cô tiên nhỏ di chuyển tự do và duỗi thẳng tay chân. 

Khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi dài rủ xuống, đội khăn che mặt mỏng màu hồng, rất giống bộ váy tiên nữ mà Đường Chi trong đợt ghi hình kỳ trước.

Thẩm Trác Sắt không thấy anh trả lời, mà nhìn theo ánh mắt của, nhìn thấy hộp nhạc có quả cầu pha lê này 

"Cậu phải làm nhiệm vụ mới có thể lấy được! Nhiệm vụ thành công có thể đạt được, nhiệm vụ thất bại sẽ trừ hết toàn bộ sao tệ hiện có... độ rủi ro rất lớn, Chi ca cậu có muốn đổi sang cái khác không?"

Thẩm Trác Sắt suy nghĩ với tính cách của Đường Chi, xoay người nhìn thấy dream catcher chỉ cần 5 sao tệ, hỏi Giang Chi: "Cậu có thể chọn món quà này?"

*Dream catcher:

Giang Chi gật đầu nhẹ và từ chối đề nghị của anh ấy. 

"Không có việc gì, tôi chọn cái kia." 

Trong lời nói, rõ ràng là nhìn trúng hộp nhạc. Thẩm Trác Sắt không nhiều lời nữa, chỉ giơ ngón tay cái lên với Giang Chi.

"Trâu bò!" 

"Nếu cậu đã như vậy. Tôi cũng phải chọn một món quà thật tốt cho Vô Ưu." 

Thẩm Trác Sắt nhìn một vòng, cuối cùng chọn một con búp bê gấu lớn màu trắng dài hai mét.

Yêu cầu mua quà cũng giống như yêu cầu của Giang Chi khi chọn quà 

"Hai anh em chúng ta cùng nhau đánh cuộc một phen!"

Giang Chi cười nhạt. 

Anh không biết tổ đạo diễn có cho các cô bạn gái lựa chọn như vậy hay không. 

Nếu có mà nói, điều anh ấy mong đợi hơn cả là Đường Chi sẽ chọn món quà gì tặng cho anh. 

Đúng như dự đoán, sau bữa tối, tổ đạo diễn cũng gọi ba bạn gái vào một phòng thu âm riêng, đồng thời chuyển tiếp việc chọn quà cho ba người họ.

"Vì để tạo bất ngờ, xin mọi người đừng tiết lộ nội dung quà cho nửa kia mình nha!" 

Nhan Vô Ưu mới hiểu vì sao buổi chiều Thẩm Trác Sắt đi ra ngoài, sau khi trở về lại không nói một chữ gì, lúc này cũng đã nhận ra: "Thì ra buổi sáng bọn họ không có ở đây, là chọn quà cho chúng ta!"

"Tôi còn tưởng rằng Sắt Sắt vụng trộm đi ra ngoài ăn vặt không nói cho tôi biết." 

Đạo diễn tiếp tục nói quy tắc: "Nhưng bạn mua quà tặng, chỉ có thể sử dụng sao tệ tích lũy được."

"Bởi vì bạn trai đã mua một vòng, cho nên hiện tại số sao tệ còn lại trước mắt."

CP "Giang Đường": 15 sao tệ;

CP "Nhan sắc": 0 sao tệ; 

CP "Cuối mùa thu": 10 sao tệ. 

Nhan Vô Ưu: "... 0 sao tệ là cái gì?!" 

"Sắt sắt là mua cái gì ! Tôi thậm chí không có sao tệ, thid sao mua được?!" 

Đường Chi "phụt" một chút cười ra tiếng: "Chứng tỏ Sắt Sắt siêu yêu chị! Anh ấy đã tiêu hết sô tiền để mua quà tặng cho chị!" 

Cô nhìn bảng xếp hạng, số sao tệ thuộc về cô và Giang Chi không thay đổi. Nói cách khác, Giang Chi không mua bất kỳ quà tặng nào.

Cô cúi xuống, nói buồn chút nào thì là giả. Nhất là khi cô đang suy nghĩ có phải Giang Chi có chút ý tứ hay không. 

Xem ra, có lẽ lúc trước là cô suy nghĩ nhiều rồi. Giang Chi đối với cô, không có suy nghĩ gì khác với cô.

Nghĩ như vậy, một chút mất mát trong lòng nhanh chóng trôi đi mất. Không có suy nghĩ khác là tốt, như vậy cảm giác tội lỗi của cô cũng vơi đi rất nhiều.

Đạo diễn mở cửa phòng quà: "Được rồi, bây giờ mời các bạn chọn quà cho bạn trai, giới hạn năm phút."

Nhan Vô Ưu và Hạ Thu Thu vội vàng chạy vào ngay lập tức. 

Chỉ có Đường Chi chậm rãi và ung dung, trông nhàn nhã và bình tĩnh đến lạ thường. 

Hạ Thu Thu nhìn các món trong chốc lát, thấy cô từ từ đi, không khỏi tò mò hỏi: "Chi Chi, cậu không vội sao?" 

Nghe vậy Nhan Vô Ưu cũng nhìn qua: "Chi Chi, mau chọn đi, chỉ có năm phút!" 

Đường Chi cười xua tay, ý bảo các cô không cần quan tâm đến cô: "Không có việc gì, tôi đã sớm chọn xong rồi." 

Những món quà này, Giang Chi đều không cần. 

Đối với anh mà nói, cô nên thực hiện lời hứa của mình và trả lại tự do cho anh sau khi kết thúc chương trình. 

Đây mới là... Món quà tốt nhất mà anh muốn nhận được!

Tác giả: Kịch trường:

Một ngày nào đó Giang Chi bị tiểu tác tinh phiền không chịu nổi, buổi tối chụp được tư thế ngủ của Đường Chi, lật qua lật lại xem đi xem lại nhiều lần, muốn chia sẻ tiểu bảo bối này với người khác, vì thế đăng weibo. 

Giang Chi (có chút đê tiện): Tôi có thứ muốn cho các bạn xem nhưng sợ sẽ có người tức giận. Nhưng rất muốn cho các bạn xem, nhưng người nào đó sẽ tức giận, ai ~ 

Fan số 1: Không có người đó ở đây đâu! Mau gửi cho em xem đi! 

Fan số 2: Ỏ? Có gì chúng tôi không thể xem? 

Fan số 3: ? Uống thuốc đi. 

Fan số 4: Ha ha, để xem nào.

Giang Chi: Quên đi, không muốn ai đó tức giận, tôi tự xem. 

Fans: ...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip