Chap 50:

Trang viên trong phòng khách tối tăm, chỉ có một chút ánh trăng từ cửa sổ chỗ chiếu vào.

Tô Kiều cởi giày, mới vừa đi vào vài bước, liền nghe được một loạt âm thanh sột soạt.

Cô quay đầu, nhìn thấy trên sô pha toát ra một bóng dáng màu đen.

Tô Kiều theo bản năng giơ tay mở đèn.

Ngồi ở trên sô pha người híp híp mắt, bàn tay thon dài trắng nõn đang nửa nâng một cái hộp nhạc, ngước mắt nhìn qua Tô Kiều.

Tô Kiều thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Như thế nào còn chưa ngủ?"

Tuy rằng nói trong bộ tiểu thuyết này không có quỷ quái linh tinh gì xuất hiện, nhưng Tô Kiều lá gan cũng không tính là lớn, ở thế giới kia xem nhiều một ít phim kinh dị, lại liên tưởng đến một ít ma quỷ đáng sợ.

"Không phải chị nói, em chờ chị sao." Thiếu niên ngồi ở chỗ kia, đầu ngón tay vuốt ve hộp nhạc, mặt trên khắc con bướm cánh chim, giọng điệu nghe có chút ủy khuất.

Tô Kiều:......

Tô Duật Bạch ngoan như vậy từ khi nào?

"Chị đi đâu?"

"Đi ra ngoài...... Có việc." Tô Kiều không được tự nhiên mà duỗi tay xoa xoa sau gáy, nơi đó bị Lục Từ cắn qua còn mang theo ẩn ẩn đau đớn.

Sợi tóc thiếu nữ  hỗn độn, gò má hồng nhạt, thậm chí quần áo trên người đều thay đổi.

Trong biệt thự kia có quần áo của nguyên thân, bộ quần áo Tô Kiều mặc trước khi ra ngoài bị v·ết m·áu trên người Lục Từ làm dơ, trước khi về, cô đã thay đổi một bộ.

"Thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi sớm một chút ." Tô Kiều nói xong, liền chuẩn bị lên lầu.

"Chị." Tô Duật Bạch từ trên sô pha đứng lên, gọi cô lại.

"Có chuyện gì ?" Tô Kiều một tay đỡ vịn cầu thang, nghiêng đầu nhìn hắn.

Đầu cầu thang ánh đèn có vẻ càng thêm sáng một ít.

Tô Duật Bạch có thể rõ ràng nhìn thấy cổ Tô Kiều bộc lộ ra một nửa dấu cắn.

Mang theo vết máu mới, rõ ràng vừa mới phát sinh sự tình.

Tô Duật Bạch cầm hộp nhạc tay chợt nắm chặt, "Không có việc gì."

"Được, đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon."

-

Tô Kiều không ngủ.

Hôm nay đã trải qua nhiều như vậy, cô nguyên bản cho rằng chính mình sẽ mệt đến ngủ không dậy nổi, nhưng không nghĩ tới, nằm trên giường lăn qua lộn lại một giờ, một chút buồn ngủ đều không có.

Làn da mang theo cảm giác cháy bỏng, máu trong người phảng phất còn chảy xuôi thứ hương vị thuộc về Lục Từ.

Tô Kiều cúi đầu ngửi ngửi.

Không có.

Xác thật không nên có, khi rời đi biệt thự, cô đều đã rửa sạch sẽ.

Chẳng lẽ đây là cái gọi bản năng ràng buộc Alpha cùng Omega trời sinh vô pháp cắt đứt  sao?

Tô Kiều xốc chăn đứng dậy, nhìn thoáng qua thời gian, 3 giờ sáng.

Mất ngủ.

Sau cổ chỗ cảm giác đau đớn vẫn chưa biến mất, Tô Kiều duỗi tay sờ soạng một phen. Dấu răng rõ ràng cảm thấy ở lòng bàn tay, tựa hồ còn mang theo hương vị máu tươi.

Tuy rằng cô là Alpha, sẽ không bị đánh dấu, nhưng tuyến thể bị cắn cảm giác lại không quá dễ chịu. Đặc biệt là bị kỳ dục Omega cắn một ngụm, thiếu chút nữa khiến cho cô nhịn không được đem Lục Từ xoay người đè qqdưới thân.

Đều là do kỳ động dục mang họa.

Tô Kiều mở ra miếng dán ngăn trở, đem dấu răng cùng tuyến thể cùng che khuất, sau đó do dự mà click mở WeChat.

WeChat Lục Từ an an tĩnh tĩnh mà nằm ở đó.

A, quên mất hắn không mang di động.

Tô Kiều gọi điện thoại an bài người đi ký túc xá Lục Từ , đem di động cùng vật dụng hàng ngày thu thập một chút đưa đến biệt thự.

Phân phó xong, Tô Kiều lại gọi bác sĩ gia đình một cuộc điện thoại, "Hắn có khỏe không?"

3 giờ sáng......

Bị đánh thức bác sĩ gia đình xoa cái trán, từ trên giường ngồi dậy, thực hiện xứ mệnh của mình: "Ta đi xem."

Kỳ động dục của Omega vốn dĩ tương đối nguy hiểm.

Huống chi là Lục Từ Omega này kỳ động dục không ổn định.

Bởi vì sử dụng thuốc ức chế quá độ, cho nên thân thể Lục Từ đã từ lúc nào đó sinh ra kháng thể.

Này cũng chính là lí do vì cái gì lần trước vừa mới dùng xong một ống thuốc ức chế, Lục Từ lại không thể nhanh chóng bình tĩnh lại.

May mắn bác sĩ kịp thời điều chỉnh phương án, thay đổi một loại nguyên liệu càng làm mạnh thêm hiệu quả thuốc.

Bác sĩ gia đình thật cẩn thận mà đẩy ra cánh cửa phòng ngủ.

Phía trên giường đệm to lớn trải ga trải giường màu xám đơn sắc, thiếu niên ăn mặc áo thun màu trắng ngắn tay, an tĩnh mà nằm ở bên trong ngủ.

Bác sĩ gia đình trộm nhìn thoáng qua, sau đó tay chân nhẹ nhàng mà đóng cửa lại, "Tiểu thư, thuốc ức chế mới đối với hắn rất có hiệu, bất quá......"

"Bất quá cái gì?"

"Tôi có thể hỏi một chút ngài cùng vị này quan hệ bạn bè sao? Có lẽ có tiến hành quá trình đánh dấu tạm thời?"

"...... Ừ, từng có một lần."

"Là cái dạng này, trải qua kiểm tra, vị bằng hữu này của ngài thân thể kháng dược tính rất mạnh, thuốc ức chế mới chỉ là tạm thời hữu hiệu, cũng không biết có thể duy trì bao lâu, hơn nữa tác dụng phụ rất mạnh, tôi kiến nghị là, so với thuốc ức chế, trong kỳ động dục của Omega, đổi thành Alpha ngài bên người tiến hành trấn an, đối thân thể hắn càng có lợi."

"Không cần." Tô Kiều trực tiếp quyết đoán cự tuyệt.

Lần trước thời điểm cô cấp Lục Từ đánh dấu tạm thời , chính là phế đi sức của chín trâu hai hổ.

Cô hiểu tính cách Lục Từ, nếu không phải lúc ấy bị cô cưỡng chế, hắn căn bản là sẽ không chấp nhận bị đánh dấu.

Đối với Lục Từ mà nói, giống con mồi đối với người khác bị lộ ra cổ, là chuyện hắn nhất định không thể chịu đựng.

Tuy rằng là một Omega, nhưng Lục Từ từ trước đến nay thích đem bất luận cái gì đều nắm chặt ở trong tay chính mình giải quyết.

Bởi vậy, Tô Kiều so Lục Từ càng rõ ràng lựa chọn của hắn.

Hắn nhất định sẽ lựa chọn tác dụng phụ lớn hơn nữa của thuốc ức chế, mà không phải là bị cô tạm thời đánh dấu.

Quan trọng nhất chính là, cô đã bại lộ ra tin tức tố của mình, Lục Từ nếu biết cô chính là người hướng hắn tạm thời đánh dấu lúc đó, đại khái ...... Sẽ hận chính cô sao?

Biệt thự tối tăm, trên hành lang, bác sĩ gia đình đứng ở trước cửa khép cùng Tô Kiều gọi điện thoại.

Cách cánh cửa, từ khe cửa khép hờ truyền đến nói chuyện, rõ ràng truyền vào tai của Lục Từ.

Bác sĩ gia đình nói: "Nếu ngài cự tuyệt, như vậy ta tiếp tục dùng thuốc ức chế kia."

Lục Từ cúi đầu, nhìn chằm chằm chiếc áo ngắn tay trên người.

Trắng tinh không tì vết, mặc ở trên người hắn rất vừa vặn.

Bởi vì hắn cùng Tô Kiều hình thể giống nhau, vạt áo buông xuống dưới, vừa chạm đến eo, lòng bàn tay cọ xát qua nơi đó, có thể vuốt ve thấy vật liệu mềm mại.

Cô không muốn đối với hắn tiến hành tạm thời đánh dấu.

Như vậy, lúc ấy, lại vì cái gì muốn giúp hắn?

Nghĩ tới.

Cô vốn dĩ chính là một người tốt.

Không phải hắn, cũng sẽ là người khác.

-

Hôm sau, Lục Từ nhận được di động cùng quần áo của mình.

Mấy thứ này hắn đã sớm chuẩn bị tốt, không nghĩ tới trước khi đi lại bị Chu Lan Cẩm bắt cóc.

"Cậu nhìn xem còn thiếu cái gì, tôi liền cho người đưa tới." Bác sĩ gia đình đem đồ vật đưa cho hắn.

Lục Từ ôm cặp sach của mình, lắc đầu.

"Đây là thuốc ức chế hôm nay, cậy sẽ tự mình làm đi?"

"Được."

-

Khi Tô Kiều nhận được tin tức, là lúc cô đang chuẩn bị đi học, thuận tiện hỏi tin tức Lục Từ mấy ngày nay.

"Không thấy người?"

"Đúng vậy, tiểu thư, buổi sáng tôi cho cậu ta một ống thuốc ức chế, người đã không thấy đâu......"

Tô Kiều nhíu chặt mi, hướng Lục Từ gọi một cuộc điện thoại.

Bên kia không có người bắt máy.

Chẳng lẽ lại b·ị b·ắt? Chu Lan Cẩm? Hay là vừa mới bị thả ra Cố Phỉ Thanh?

Tô Kiều ngồi trên xe, đang ở thời điểm tính gọi Lục Từ lần thứ ba, bên kia rốt cuộc gọi được, "Uy, Lục Từ? Cậu ở nơi nào? Không có việc gì sao?"

Bên kia truyền đến âm thanh trầm thấp mang theo thở dốc, lẫn một chút ức chế không được áp lực. Thiếu niên âm thanh run rẩy, ẩn dấu một chút nức nở, "Không có việc gì......"

"Cậu ở đâu?"

"Nơi an toàn. "

Tô Kiều biết nơi này.

Lục Từ tìm cho chính mình một nơi an toàn, dùng để vượt qua kỳ phát tình.

Như vậy cậu hiện tại cùng cô gọi điện thoại thời điểm là...... Đang ở kỳ phát tình?

Tô Kiều theo bản năng duỗi tay bưng kín mặt, sắc đỏ nhanh chóng lan tràn đến toàn mặt.

"Là vậy sao, chờ cậu có rảnh tôi lại gọi."

Nhanh chóng cắt đứt điện thoại, Tô Kiều bình phục một chút tâm tình, sau đó phân phó người đi đến chỗ Lục Từ bảo vệ, có tin tức liền lập tức nói cho cô.

"Đúng rồi, đừng làm cậu ta phát hiện các người."

"Vâng, tiểu thư."

Đối với tính quật cường của Lục Từ, Tô Kiều thật sự là không thể phàn nàn.

Nhưng cô cũng biết, Lục Từ không hy vọng bị nhốt ở lồng sắt làm chim hoàng yến. Cậu có tư tưởng của mình, muốn tự mình trưởng thành.



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip