Chap 55

Thiếu niên trên người mặc đồng phục quán bar, phía trong là áo sơmi màu trắng, phía dưới mặc quần tây đen tôn lên đôi chân thon dài.

Thời gian đã gần vào đông, thời tiết chuyển lạnh, cửa sau gió lùa lạnh đến thấu xương. 

Lục Từ thân thể bởi vì dược tính, cho nên nhịn không được run lên bần bật.

Tô Kiều tiếp nhận áo khoác trong tay bảo tiêu, thay Lục Từ khoác ở trên người, "Trước vào mặc."

Lục Từ ngoan ngoãn mặc vào áo khoác của Tô Kiều , ngửi được trên quần áo tin tức tố thuộc về chính cô.

Áo khoác ấm áp bao vây lấy da thịt, chống đỡ lại gió lạnh đến thấu xương, Lục Từ hơi giật mình, đầu ngón tay nắm chặt cổ áo.

Tô Kiều mang theo Lục Từ ngồi trên xe, một bên an bài người đi kiểm tra các trạm rác phụ cận, một bên hướng trạm rác gần nhất đi tới.

Dựa theo quy định, rác rưởi xung quanh khu vực đều sẽ đưa đến trạm rác này, nếu quá nhiều, cũng sẽ phân cho các trạm phụ cận ở các địa phương khác.

Thời điểm Tô Kiều cùng Lục Từ tới trạm tập kết đã là rạng sáng.

Bởi vì đã nhận được tin tức, cho nên các trạm rác đều đã tắt lò thiêu.

Đã có bảo tiêu cùng nhân viên công tác ở trạm rác cùng tìm kiếm.

Dựa theo cách nói của Lục Từ, Tô Duật Bạch bị hắn giấu ở trong một cái bao tải.

May mắn là thời tiết lạnh, làm giảm sự phân hủy của rác thải, nên mùi cũng không tính là quá khó chịu. Mười phút sau, dưới sự chịu đựng mùi tanh tưởi của rác rưởi sắp tới giới hạn, Tô Kiều nghe được một âm thanh mỏng manh, "Chị......"

Tô Duật Bạch tự mình từ đống rác bò ra, trên người dơ bẩn, cả người bốc mùi tanh tưởi.

"Chị ơi......"

"Đừng tới đây!" Tô Kiều hét lớn một tiếng.

Tô Duật Bạch:...... T.T

-

Lăn lộn một ngày, ba người rốt cuộc bình an trở lại trang viên.

"Tiểu thư, vị kia tôi đã an bài ở phòng cho khách, cũng dựa theo ngài phân phó đi mời bác sĩ gia đình."

"Tốt." Tô Kiều gật đầu, thần sắc mệt mỏi, trước đi tắm rửa một cái.

Tắm gội xong, cô từ trong phòng ra tới, vừa lúc đụng phải Tô Duật Bạch.

Thiếu niên tuy rằng đã tắm rửa sạch sẽ, nhưng Tô Kiều vẫn là nhịn không được đứng cách hắn ba bước.

Tô Duật Bạch:......

"Chị!"

"Có chuyện?" Tô Kiều không lạnh không đạm.

Tô Duật Bạch:......

"Thực xin lỗi, chị, em sai rồi, chị đánh em đi!" Tô Duật Bạch từ sau lưng móc ra một cây roi, đột nhiên nhét vào trong tay Tô Kiều.

Lúc này đến phiên Tô Kiều trợn tròn mắt.

Mà việc càng khiến cô há hốc mồm còn ở phía sau.

Tô Duật Bạch "Bùm" một tiếng, hướng cô quỳ xuống, sau đó nhanh chóng cởi trên quần áo người, đang chuẩn bị cởi bỏ thắt lưng quần, bị người đang che lại đôi mắt - Tô Kiều ngăn lại, "Được rồi, được rồi, đừng cởi."

"Chị......" Tô Duật Bạch quỳ trên mặt đất, đáng thương vô cùng mà nhìn cô, "Em thật sự không biết hai cái đồ chó má kia sẽ cho em ăn cái loại đồ vật này."

"Chị tin tưởng cậu, đứng lên đi."

" Chị, chị sẽ không giận em, đúng không?"

"Ừm."

Tô Duật Bạch lập tức vui rạo rực mà đứng lên.

"Đem lưng quần mang lại, quần áo mặc tử tế vào."

"Vâng!"

Tô Duật Bạch thu thập tốt quần áo, dán đến bên người Tô Kiều, "Chị, em đều đã tắm rửa sạch sẽ, chị ngửi ngửi, mùi......"

Đột nhiên, Tô Duật Bạch giật mình, hắn ở trên người Tô Kiều nghe thấy được một cổ hương vị thuộc về Omega.

"Chị, trên người của chị như thế nào có mùi Omega?"

Tô Kiều trong lòng cả kinh, lúc này mới nhớ tới, vừa rồi ở quán bar, khi cô cùng Lục Từ da thịt gần kề, khó tránh khỏi dính lên người mùi hương. Tuy rằng tắm rồi, nhưng mùi tin tức tố là từ máu, da thịt bên trong phát ra, căn bản không phải chỉ tắm rửa một cái là có thể mất đi.

"Có thể là không cẩn thận dính lên đi." Tô Kiều trên mặt che dấu chột dạ.

Vẫn là phải đem Lục Từ đổi sang địa phương an toàn.

Lần này Lục Từ đối Tô Duật Bạch một hồi "Mỹ nhân cứu anh hùng", cũng không biết anh hùng có thể hay không nổi lên cái tâm tư không nên có gì.

Tô Kiều hướng Tô Duật Bạch lén nhìn thoáng qua.

Thiếu niên hạ mi, như là có tâm sự.

Chẳng lẽ thật sự thích Lục Từ?

Tô Duật Bạch tầm mắt dời đi, nhìn thẳng cái cổ trắng nõn của Tô Kiều, dấu cắn đã nhạt đến cơ hồ nhìn không thấy.

Ở vị trí tuyến thể mẫn cảm như vậy, trên người còn có mùi Omega...... Người kia rốt cuộc là ai.

Tô Duật Bạch nắm chặt roi trong tay, cơ bắp nổi lên, tầm mắt nhìn lên phòng khách lầu hai.

-

Lục Từ thân thể hiện tại còn chưa thích hợp di chuyển, Tô Kiều đành phải thay Lục Từ kiểm tra rồi báo lại cho bác sĩ gia đình điều trị, hỗ trợ chẩn trị.

"Là thuốc mới nhất khiến đầu óc không tỉnh táo, dùng thuốc quá độ, mới đưa đến nôn mửa, ngất, ít nhất phải nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng."

"Đã biết." Tô Kiều giúp Lục Từ đắp chăn, "Phiền toái ngài." Cô đang chuẩn bị xoay người đi ra ngoài, an bài người tới đem Lục Từ đưa đến địa phương khác tu dưỡng, phía sau liền truyền đến một trận thanh âm sột sột soạt soạt.

Cô quay đầu, nhìn đến Lục Từ từ trên giường đứng dậy, đang ở khó khăn mặc áo khoác.

"Cậu hiện tại còn chưa thể cử động, dược hiệu thuốc mê còn chưa thải trừ hết......"

Lục Từ quơ quơ thân thể, đẩy tay Tô Kiều ra , "Tuy rằng tôi không có cứu Tô Duật Bạch, nhưng cũng xem như trả xong nửa phần ân tình. Học tỷ yên tâm, tôi sẽ không đòi hỏi chị cái gì, hy vọng chúng ta thanh toán xong."

Nói xong, Lục Từ đi ra ngoài.

Thân thể mềm mại liền thẳng tắp đi ra cửa.

Tô Kiều mày nhăn đến lợi hại, "Lục Từ, cậu không cần cậy mạnh."

Lục Từ không nói một lời, mở cửa phòng, ngay sau đó, thân thể hắn đột nhiên bị nhấc lên, bị Tô Kiều khiêng trên vai, ném tới trên giường.

Tô Kiều hai chân khóa ở trên người Lục Từ, đôi tay ấn chặt hai tay Lục Từ, đem tay cố định lên đỉnh đầu, biểu tình nghiêm túc nói: "Nằm nghỉ ngơi cho tốt."

Hai người dựa vào có chút gần, Lục Từ hơi giật mình, trên mặt đột nhiên nổi lên màu đỏ, hắn nghiêng đầu né tránh tầm mắt thiếu nữ, mím môi, "Chị không cần như vậy, dù sao chị vốn dĩ chán ghét tôi......"

"Chán ghét cậu? Tôi khi nào thì chán ghét cậu?"

Tô Kiều cảm thấy chính mình cùng Lục Từ đại khái là có điểm hiểu lầm nhỏ gì đó.

"Nếu tôi chán ghét cậu, tại sao lại mất công đem người từ tay Chu Lan Cẩm cứu ra? Còn đi......" Hôn cậu.

Cô làm nhiều như vậy, nhãi ranh này đều nhìn không thấy sao?

Tô Kiều lại thẹn lại vừa bực, sức lực nhịn không được ấn Lục Từ tăng thêm vài phần.

Lục Từ kêu rên ra tiếng, Tô Kiều phản ứng lại, buông tay, nhìn đến trên cổ tay hắn bị chính mình nắm tới để lại vệt đỏ, nhanh chóng xin lỗi, "Thực xin lỗi, tôi không khống chế tốt lực đạo."

"Dù sao, cậu trước ở chỗ này nghỉ ngơi đi."

-

Tô Kiều từ lầu hai đi xuống, quản gia lại đây dò hỏi cô có dùng cơm hay không.

Buổi sáng 7 giờ, không sai biệt lắm phải dùng bữa sáng.

Tô Kiều bảo người đem bữa sáng của Lục Từ đưa lên, chính mình ngồi ăn ở phía dưới.

Ăn đến một nửa, Tô Kiều lại nghĩ đến Lục Từ kia bộ dáng quật cường, nhịn không được đứng lên, tiện tay từ mâm đựng trái cây chọn một quả táo lớn đỏ rực, chính mình mang lên.

Bác sĩ gia đình hình như nói ăn nhiều một chút trái cây sẽ tốt hơn.

Cửa phòng cho khách khép hờ, Tô Kiều nghe được âm thanh nói chuyện bên trong.

"Nghe nói cậu cứu thiếu gia?"

"Không phải ta."

"Kia, tiểu thư mang cậu trở về để làm gì? Người thay đổi chủ ý, muốn cho cậu làm gia sư của thiếu gia sao?"

"Không có."

"Thật đáng tiếc, thật không biết tiểu thư vì cái gì không thích cậu, rõ ràng cậu mới là người đứng đầu bài thi viết, nếu cậu có thể đảm đương gia sư của thiếu gia, nói không chừng......"

Mấu chốt ở chỗ này sao?

Là bởi vì chính mình không có tuyển hắn làm gia sư gia đình, cho nên mới sẽ sinh khí cho rằng chính mình chán ghét hắn?

Tô Kiều đứng ở cửa trầm tư, bên kia hầu gái bưng mâm đồ ăn ra tới, nhìn thấy Tô Kiều đứng ở nơi đó, hoảng sợ, "Tiểu......"

"Suỵt."

"Nhờ em, đưa cho hắn."

Tô Kiều thời điểm nói chuyện, trên dưới đánh giá, là một beta, lớn lên thanh tú đáng yêu, thân cao cũng không tính cao, đại khái 1 mét 65, thời điểm nói chuyện có chút đáng yêu.

Trong tiểu thuyết, Lục Từ khó có được tiếp xúc vớiuán bar, phía trong là áo sơmi màu trắng, phía dưới mặc quần tây đen tôn lên đôi chân thon dài.


Thời gian đã gần vào đông, thời tiết chuyển lạnh, cửa sau gió lùa lạnh đến xương. 


Lục Từ thân thể bởi vì dược tính, cho nên nhịn không được run lên bần bật.


Tô Kiều tiếp nhận áo khoác trong tay bảo tiêu, thay Lục Từ khoác ở trên người, "Trước vào mặc."


Lục Từ ngoan ngoãn mặc vào áo khoác của Tô Kiều , ngửi được trên quần áo tin tức tố thuộc về chính cô.


Áo khoác ấm áp bao vây lấy da thịt, chống đỡ lại gió lạnh đến thấu xương, Lục Từ hơi giật mình, đầu ngón tay nắm chặt cổ áo.


Tô Kiều mang theo Lục Từ ngồi trên xe, một bên an bài người đi kiểm tra các trạm rác phụ cận, một bên hướng trạm rác gần nhất đi tới.


Dựa theo quy định, rác rưởi xung quanh khu vực đều sẽ đưa đến trạm rác này, nếu quá nhiều, cũng sẽ phân cho các trạm phụ cận ở các địa phương khác.


Thời điểm Tô Kiều cùng Lục Từ tới trạm tập kết đã là rạng sáng.


Bởi vì đã nhận được tin tức, cho nên các trạm rác đều đã tắt lò thiêu.


Đã có bảo tiêu cùng nhân viên công tác ở trạm rác cùng tìm kiếm.


Dựa theo cách nói của Lục Từ, Tô Duật Bạch bị hắn giấu ở trong một cái bao tải.


May mắn là thời tiết lạnh, làm giảm sự phân hủy của rác thải, nên mùi cũng không tính là quá khó chịu. Mười phút sau, dưới sự chịu đựng mùi tanh tưởi của rác rưởi sắp tới giới hạn, Tô Kiều nghe được một âm thanh mỏng manh, "Chị......"


Tô Duật Bạch tự mình từ đống rác bò ra, trên người dơ bẩn, cả người bốc mùi tanh tưởi.


"Chị ơi......"


"Đừng tới đây!" Tô Kiều hét lớn một tiếng.


Tô Duật Bạch:...... T.T


-


Lăn lộn một ngày, ba người rốt cuộc bình an trở lại trang viên.


"Tiểu thư, vị kia tôi đã an bài ở phòng cho khách, cũng dựa theo ngài phân phó đi mời bác sĩ gia đình."


"Tốt." Tô Kiều gật đầu, thần sắc mệt mỏi, trước đi tắm rửa một cái.


Tắm gội xong, cô từ trong phòng ra tới, vừa lúc đụng phải Tô Duật Bạch.


Thiếu niên tuy rằng đã tắm rửa sạch sẽ, nhưng Tô Kiều vẫn là nhịn không được đứng cách hắn ba bước.


Tô Duật Bạch:......


"Chị!"


"Có chuyện?" Tô Kiều không lạnh không đạm.


Tô Duật Bạch:......


"Thực xin lỗi, chị, em sai rồi, chị đánh em đi!" Tô Duật Bạch từ sau lưng móc ra một cây roi, đột nhiên nhét vào trong tay Tô Kiều.


Lúc này đến phiên Tô Kiều trợn tròn mắt.


Mà việc càng khiến cô há hốc mồm còn ở phía sau.


Tô Duật Bạch "Bùm" một tiếng, hướng cô quỳ xuống, sau đó nhanh chóng cởi trên quần áo người, đang chuẩn bị cởi bỏ thắt lưng quần, bị người đang che lại đôi mắt - Tô Kiều ngăn lại, "Được rồi, được rồi, đừng cởi."


"Chị......" Tô Duật Bạch quỳ trên mặt đất, đáng thương vô cùng mà nhìn cô, "Em thật sự không biết hai cái đồ chó má kia sẽ cho em ăn cái loại đồ vật này."


"Chị tin tưởng cậu, đứng lên đi."


" Chị, chị sẽ không giận em, đúng không?"


"Ừm."


Tô Duật Bạch lập tức vui rạo rực mà đứng lên.


"Đem lưng quần mang lại, quần áo mặc tử tế vào."


"Vâng!"


Tô Duật Bạch thu thập tốt quần áo, dán đến bên người Tô Kiều, "Chị, em đều đã tắm rửa sạch sẽ, chị ngửi ngửi, mùi......"


Đột nhiên, Tô Duật Bạch giật mình, hắn ở trên người Tô Kiều nghe thấy được một cổ hương vị thuộc về Omega.


"Chị, trên người của chị như thế nào có mùi Omega?"


Tô Kiều trong lòng cả kinh, lúc này mới nhớ tới, vừa rồi ở quán bar, khi cô cùng Lục Từ da thịt gần kề, khó tránh khỏi dính lên người mùi hương. Tuy rằng tắm rồi, nhưng mùi tin tức tố là từ máu, da thịt bên trong phát ra, căn bản không phải chỉ tắm rửa một cái là có thể mất đi.


"Có thể là không cẩn thận dính lên đi." Tô Kiều trên mặt che dấu chột dạ.


Vẫn là phải đem Lục Từ đổi sang địa phương an toàn.


Lần này Lục Từ đối Tô Duật Bạch một hồi "Mỹ nhân cứu anh hùng", cũng không biết anh hùng có thể hay không nổi lên cái tâm tư không nên có gì.


Tô Kiều hướng Tô Duật Bạch lén nhìn thoáng qua.


Thiếu niên hạ mi, như là có tâm sự.


Chẳng lẽ thật sự thích Lục Từ?


Tô Duật Bạch tầm mắt dời đi, nhìn thẳng cái cổ trắng nõn của Tô Kiều, dấu cắn đã nhạt đến cơ hồ nhìn không thấy.


Ở vị trí tuyến thể mẫn cảm như vậy, trên người còn có mùi Omega...... Người kia rốt cuộc là ai.


Tô Duật Bạch nắm chặt roi trong tay, cơ bắp nổi lên, tầm mắt nhìn lên phòng khách lầu hai.


-


Lục Từ thân thể hiện tại còn chưa thích hợp di chuyển, Tô Kiều đành phải thay Lục Từ kiểm tra rồi báo lại cho bác sĩ gia đình điều trị, hỗ trợ chẩn trị.


"Là thuốc mới nhất khiến đầu óc không tỉnh táo, dùng thuốc quá độ, mới đưa đến nôn mửa, ngất, ít nhất phải nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng."


"Đã biết." Tô Kiều giúp Lục Từ đắp chăn, "Phiền toái ngài." Cô đang chuẩn bị xoay người đi ra ngoài, an bài người tới đem Lục Từ đưa đến địa phương khác tu dưỡng, phía sau liền truyền đến một trận thanh âm sột sột soạt soạt.


Cô quay đầu, nhìn đến Lục Từ từ trên giường đứng dậy, đang ở khó khăn mặc áo khoác.


"Cậu hiện tại còn chưa thể cử động, dược hiệu thuốc mê còn chưa thải trừ hết......"


Lục Từ quơ quơ thân thể, đẩy tay Tô Kiều ra , "Tuy rằng tôi không có cứu Tô Duật Bạch, nhưng cũng xem như trả xong nửa phần ân tình. Học tỷ yên tâm, tôi sẽ không đòi hỏi chị cái gì, hy vọng chúng ta thanh toán xong."


Nói xong, Lục Từ đi ra ngoài.


Thân thể mềm mại liền thẳng tắp đi ra cửa.


Tô Kiều mày nhăn đến lợi hại, "Lục Từ, cậu không cần cậy mạnh."


Lục Từ không nói một lời, mở cửa phòng, ngay sau đó, thân thể hắn đột nhiên bị nhấc lên, bị Tô Kiều khiêng trên vai, ném tới trên giường.


Tô Kiều hai chân khóa ở trên người Lục Từ, đôi tay ấn chặt hai tay Lục Từ, đem tay cố định lên đỉnh đầu, biểu tình nghiêm túc nói: "Nằm nghỉ ngơi cho tốt."


Hai người dựa vào có chút gần, Lục Từ hơi giật mình, trên mặt đột nhiên nổi lên màu đỏ, hắn nghiêng đầu né tránh tầm mắt thiếu nữ, mím môi, "Chị không cần như vậy, dù sao chị vốn dĩ chán ghét tôi......"


"Chán ghét cậu? Tôi khi nào thì chán ghét cậu?"


Tô Kiều cảm thấy chính mình cùng Lục Từ đại khái là có điểm hiểu lầm nhỏ gì đó.


"Nếu tôi chán ghét cậu, tại sao lại mất công đem người từ tay Chu Lan Cẩm cứu ra? Còn đi......" Hôn cậu.


Cô làm nhiều như vậy, nhãi ranh này đều nhìn không thấy sao?


Tô Kiều lại thẹn lại vừa bực, sức lực nhịn không được ấn Lục Từ tăng thêm vài phần.


Lục Từ kêu rên ra tiếng, Tô Kiều phản ứng lại, buông tay, nhìn đến trên cổ tay hắn bị chính mình nắm tới để lại vệt đỏ, nhanh chóng xin lỗi, "Thực xin lỗi, tôi không khống chế tốt lực đạo."


"Dù sao, cậu trước ở chỗ này nghỉ ngơi đi."


-


Tô Kiều từ lầu hai đi xuống, quản gia lại đây dò hỏi cô có dùng cơm hay không.


Buổi sáng 7 giờ, không sai biệt lắm phải dùng bữa sáng.


Tô Kiều bảo người đem bữa sáng của Lục Từ đưa lên, chính mình ngồi ăn ở phía dưới.


Ăn đến một nửa, Tô Kiều lại nghĩ đến Lục Từ kia bộ dáng quật cường, nhịn không được đứng lên, tiện tay từ mâm đựng trái cây chọn một quả táo lớn đỏ rực, chính mình mang lên.


Bác sĩ gia đình hình như nói ăn nhiều một chút trái cây sẽ tốt hơn.


Cửa phòng cho khách khép hờ, Tô Kiều nghe được âm thanh nói chuyện bên trong.


"Nghe nói cậu cứu thiếu gia?"


"Không phải ta."


"Kia, tiểu thư mang cậu trở về để làm gì? Người thay đổi chủ ý, muốn cho cậu làm gia sư của thiếu gia sao?"


"Không có."


"Thật đáng tiếc, thật không biết tiểu thư vì cái gì không thích cậu, rõ ràng cậu mới là người đứng đầu bài thi viết, nếu cậu có thể đảm đương gia sư của thiếu gia, nói không chừng......"


Mấu chốt ở chỗ này sao?


Là bởi vì chính mình không có tuyển hắn làm gia sư gia đình, cho nên mới sẽ sinh khí cho rằng chính mình chán ghét hắn?


Tô Kiều đứng ở cửa trầm tư, bên kia hầu gái bưng mâm đồ ăn ra tới, nhìn thấy Tô Kiều đứng ở nơi đó, hoảng sợ, "Tiểu......"


"Suỵt."

"Nhờ em, đưa cho hắn."

Tô Kiều thời điểm nói chuyện, trên dưới đánh giá, là một beta, lớn lên thanh tú đáng yêu, thân cao cũng không tính cao, đại khái 1 mét 65, thời điểm nói chuyện có chút đáng yêu.

Trong tiểu thuyết, Lục Từ khó có được tiếp xúc với sự giúp đỡ chân thành.

Tiểu hầu nữ này chính là một trong số đó.

"Gần nhất em thay ta chiếu cố hắn."

"Vâng, thưa, tiểu thư."

Hầu gái đỏ mặt, cầm quả táo đi trở về phòng cho khách.

"Cái này cho cậu."

Lục Từ đang cúi đầu ăn cháo, nhìn đến quả táo trước mắt, ánh mắt khẽ nhúc nhích, "Ai cho tôi?"

"Tiểu thư, người vừa rồi ở bên ngoài đưa tôi." Hầu gái nói xong, có chút lo âu, "Cậu đừng nói cho tiểu thư biết, là tôi nói cho cậu, người không cho cậu làm gia sư thiếu gia, tôi sợ tiểu thư......"

"Chị ấy không phải loại người như vậy." Lục Từ giơ tay tiếp nhận quả táo, đặt ở lòng bàn tay vuốt ve.

Hầu gái nhỏ sửng sốt, sau đó gật đầu, "Tiểu thư còn nói tôi chăm sóc tốt cho cậu."

Hầu gái này nói rất nhiều, vẫn luôn là cô nói chuyện, Lục Từ an tĩnh mà ngồi ở chỗ kia, tầm mắt không có từ quả táo kia dời đi, cũng thường thường duỗi tay chạm chạm môi chính mình.

-

Tô Kiều không biết như thế nào cùng Lục Từ giải thích, cô tuy rằng cố ý không cho hắn làm gia sư của Tô Duật Bạch , nhưng cô là đang giúp đỡ hắn.

Thật phiền, đối với người không biết sự tình - Lục Từ mà nói, cô làm việc này đích xác là có chút quá mức, cũng trách không được Lục Từ hiểu lầm.

"Tiểu thư." Bác sĩ gia đình báo cáo xét nghiệm máu của Lục Từ tìm lại đây.

"Thuốc này trừ bỏ ảnh hưởng thân thể, cũng sẽ đối với tinh thần sinh ra ảnh hưởng, tôi kiến nghị......" Bác sĩ gia đình nguyên bản muốn nói Tô Kiều tạm thời đánh dấu gì đó, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến lần trước tiểu thư nhà mình lời lẽ nghiêm túc cự tuyệt, liền sửa lại lời nói, "Có thể cho hắn một chút quần áo dính tin tức tố của ngài, cấp vị kia một chút an ủi tinh thần."

Lần trước, Tô Kiều vì tránh cho Lục Từ phát hiện chính mình là người đánh dấu hắn, đều thập phần cẩn thận tránh cho tin tức tố dính lên trên quần áo.

Cô mở tủ quần áo tìm nửa ngày, rốt cuộc tìm được vài món đồ vật cũ, có thể ngửi được một chút hương vị tin tức tố.

Tô Kiều nguyên bản muốn bảo người hầu giúp cô mang đồ qua, bất quá tưởng tượng đến thiếu niên đỏ mắt nói, bộ dáng "Chị không phải chán ghét tôi sao?", đáy lòng mềm nhũn, chính mình cầm quần áo đi tới phòng cho khách.

"Tôi có thể tiến vào không?" Tô Kiều gõ lên cửa phòng cho khách.

Trong chốc lát, cửa phòng cho khách bị người mở ra, Lục Từ đứng ở nơi đó, nhìn đến quần áo trong tay Tô Kiều.

"Đây là quần áo cũ của tôi, nghe nói đối với cậu có thể có một ít tác dụng trấn an...... Đương nhiên, nếu cậu để ý......"

"Không để ý." Thiếu niên duỗi tay lấy đi, năm ngón tay xoa xoa quần áo, "Mùi của chị, làm tôi thực thoải mái."

••••••••

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip