Chap 56
Nếu Lục Từ không phải Omega, Tô Kiều nhất định sẽ nghĩ những lời này có ý tứ khác.
Nhưng Lục Từ là Omega, tin tức tố của Alpha đối với Omega từng bị đánh dấu tạm thời mà nói, xác thật có thể tạo được tác dụng trấn an.
Bởi vậy, cô cũng không có nghĩ nhiều quá.
Quần áo của nguyên thân đều là ba màu đen, trắng, xám, cũng không có váy, tất cả đều là quần.
Hiện tại Tô Kiều mang lại đây hai cái áo sơmi cùng một cái áo hoodie.
"Vào đi." Lục Từ nghiêng người tránh ra, nhường Tô Kiều vào cửa.
Đứng ở cửa nói chuyện quả thật không ra gì.
Tô Kiều sờ sờ cái mũi, đi vào phòng Lục Từ.
Thiếu niên cúi đầu, mái tóc đen hơi dài phủ xuống dưới, hắn duỗi tay khảy khảy, năm ngón tay xuyên qua tóc đen, lộ ra lỗ tai, sau đó hơi hơi nghiêng đầu, hướng Tô Kiều lộ ra một nụ cười, "Cảm ơn học tỷ."
Ánh mặt trời bao phủ Lục Từ từ phía sau, một khắc này, thiếu niên sạch sẽ thuần khiết cùng ánh nắng hòa hợp thành một thể, Tô Kiều thậm chí có thể nhìn thấy trên mặt hắn nhảy lên kim quang.
"Cậu nên cười nhiều hơn." Tô Kiều theo bản năng mở miệng, "Cậu cười rộ lên rất đẹp."
Lục Từ giật mình, tươi cười trên mặt trở nên không tự nhiên.
Tô Kiều cũng cảm thấy chính mình nói nhiều, tầm mắt cô ở trong phòng dành cho khách nhìn qua một vòng, "Nếu cậu có yêu cầu gì cứ nói với quản gia nói, không cần khách khí."
"Ừm."
Lúc nói chuyện, tầm mắt Tô Kiều nhịn không được rơi trên môi Lục Từ , cô dừng một chút, "Cái kia, đêm qua hôn......"
Thiếu niên lông mi run rẩy, như cánh bướm đứng thẳng xinh đẹp. (????)
"Cậu không cần hiểu lầm, chỉ là thủ thuật che mắt. Cố Phỉ Thanh cùng Chu Lan Cẩm đã biết cậu là Omega, đối với cậu chắc đã sinh ra một hứng thú, cậu cũng có thể nhìn ra, hai người bọn họ đều không phải người tốt lành gì......"
Thiếu niên như cũ cúi đầu, cũng không biết nghe hay không nghe thấy lời Tô Kiều giải thích.
"Vì cái gì...... Muốn giúp tôi?"
Lục Từ có tâm đề phòng rất mạnh, điều này cùng hoàn cảnh sinh tồn từ nhỏ của hắn tất nhiên có quan hệ.
Ở đó hắn gặp được người, đều là đối với hắn có ý đồ.
Lục Từ cho rằng, người với người liên quan đến nhau ở chỗ giá trị lợi dụng.
Hắn không cho rằng một người sẽ vô duyên vô cớ đối xử tốt với một người khác.
Bất luận ý tốt nào hắn nhận được đều phải được hồi báo.
Như vậy, Tô Kiều muốn hắn hồi báo cái gì?
"Chị đang muốn cái gì?" Thanh âm thiếu niên trở nên bình tĩnh, đôi mắt bên trong cũng ẩn nét thanh lãnh trầm tĩnh.
Điều này đối với Tô Kiều mà nói là vấn đề rất khó trả lời.
Lục Từ tâm tư rất sâu, hắn đối người khác không cách nào tín nhiệm, Tô Kiều không thể nói ra chính mình là người xuyên sách, nguyên bản chỉ muốn sửa lại con đường tội lỗi của em trai tra nam nhà mình, không nghĩ tới tự nhiên trời xui đất khiến chọc phải nhân quả Lục Từ.
Nếu đã nhúng tay, vậy không thể mặc kệ.
May mắn, Tô Kiều cũng từng tự hỏi qua vấn đề này.
"Tôi muốn làm hậu thuẫn của cậu."
"Về sau cậu tiến vào quân bộ, trở thành cấp dưới của tôi. "
Thì ra là thế, là muốn giúp đỡ hắn.
"Tôi là......Omega."
"Tôi biết."
"Thứ tôi nhìn trúng chính là năng lực của cậu, cùng việc cậu có phải Omega hay không, không có quan hệ. Cậu có lẽ không biết, Tô gia hiện tại, đang suy yếu."
Nói như vậy, hết thảy liền giải thích được.
Cô giúp hắn, là vì trên người hắn về sau có giá trị.
Lục Từ trong lòng không biết vì sao có chút mất mát.
"Tuy rằng cậu hiện tại thực yếu, nhưng này không phải lỗi của cậu."
Chỉ là tác giả độc ác.
"Cậu có thể một mình tiến về phía trước, có tôi tới bảo hộ."
-
Tô Kiều rời đi, phòng cho khách chỉ còn lại một người Lục Từ.
Hắn hồi tưởng điều Tô Kiều nói, tầm mắt rơi xuống quần áo cũ trong tay chính mình.
Hắn có thể có được giá trị như vậy cũng không tồi.
Không, may mắn là trên người hắn còn có giá trị như vậy.
Thiếu niên cởi ra quần áo trên người, mặc vào trong đó một kiện áo sơmi màu đen.
Hắn cuộn tròn nằm trên giường, duỗi tay nắm lên cổ áo, đem mặt chôn sâu bên trong kiện áo sơmi.
Tin tức tố thuộc về thiếu nữ từ vật liệu may thẩm thấu vào tận xương tủy.
Lục Từ túm cổ áo, ở phía sau cổ chỗ tuyến thể nhẹ cọ xát.
Hắn nhắm hai mắt, hô hấp thực nhanh, mở miệng cắn một góc áo sơmi.
Đột nhiên, cửa phòng cho khách bị người mở ra.
"Đúng rồi, vừa rồi quên nói với cậu......"
Tô Kiều đang nói đột nhiên im bặt.
Lục Từ đang cắn góc áo sơmi của cô nằm trên giường, tóc đen tán loạn, đôi mắt đỏ bừng, thần sắc mê mang.
Ngay sau đó, Lục Từ đột nhiên bật dậy, sắc đỏ từ cổ hắn hướng lên trên, thẳng đến tưới đỏ toàn bộ cổ.
Hắn cúi đầu, đầu ngón tay run run, như là đang che giấu cái gì.
"Cậu......"
Tô Kiều nuốt nuốt nước miếng, suy tư trong chốc lát, sau đó đi vào, đóng cửa lại, thật cẩn thận nói: "Tôi sờ sờ cậu?"
Đơn thuần như Tô Kiều, cũng không biết Lục Từ đã xảy ra cái gì.
Bất quá trước đây cô đã từng chứng kiến Lục Từ có hành vi mất khống chế, Tô Kiều cho rằng, Lục Từ giống như là mèo con ở trên quần áo tràn ngập mùi vị chủ nhân cọ tới cọ lui, sẽ làm giảm bớt khát vọng Alpha đối với Omega.
Bác sĩ gia đình nói không sai, có xác thật nên cấp Lục Từ một ít tin tức tố.
Chăn mỏng màu trắng ở bên hông Lục Từ rơi xuống, lộ ra trên người hắn hoàn chỉnh áo sơmi màu đen.
Lục Từ hiếm có khi mặc áo sơmi màu đen, nhưng cô thường xuyên nhìn thấy hắn quần áo màu trắng.
Lục Từ da thịt trắng, màu đen càng làm cho da thịt hắn càng thêm trắng như sứ. Vóc dáng Tô Kiều cùng Lục Từ giống nhau, nhưng bởi vì bận rộn làm công, cho nên Lục Từ rõ ràng có chút thiếu dinh dưỡng, mặc vào áo cũ của cô, còn có vẻ chỗ vòng eo thêm trống rỗng.
Thật gầy nha.
Tô Kiều tầm mắt dời đi, rơi xuống nơi không được cổ áo che chắn.
Đường cong xương quai xanh trắng nõn, sâu đến có thể nuôi cá.
Bởi vì áo sơmi làm từ tơ lụa thượng hạng, cho nên còn có thể nhìn thấy phía dưới nhô ra đường cong xương sườn .
Lại bởi vì Lục Từ lung tung cọ xát, cho nên áo sơmi ở đầu vai trượt xuống, lộ ra một đoạn cổ bả vai thon gầy.
Không biết vì cái gì, nhìn thấy Lục Từ như vậy, Tô Kiều đột nhiên nghĩ tới cái gì "Bạn trai kiều diễm mặc áo sơmi mê hoặc tôi", hay "Người yêu mặc áo sơmi của tôi dụ dỗ tôi lên giường."
Tô Kiều:!!!
Đầu óc cô giống như có điểm không bình thường.
"Tôi sờ sờ đầu cậu?" Tô Kiều đề nghị.
Kỳ thật cô đã thèm nhỏ dãi thật lâu, tóc Lục Từ thoạt nhìn thật sự mềm lại mang đến cảm giác sờ rất thoải mái.
Thiếu niên rũ mắt, túm áo sơmi, "Ừm."
Tô Kiều hít sâu một hơi, vươn tay, nhẹ nhàng phủ lên đỉnh đầu Lục Từ, sờ sờ tóc của hắn.
Thật mềm, lại còn mượt, mang theo hương khí, giống như con mèo nhỏ nhà cô.
Cảm nhận được đỉnh đầu ấm áp, Lục Từ cả người hơi cứng, lại không có kháng cự.
Tô Kiều một bên vuốt đầu Lục Từ, một bên phóng thích chính mình tin tức tố.
Mười phút sau, Tô Kiều cảm thấy trạng thái Lục Từ khá hơn nhiều, chỉ là không biết vì cái gì, trên da thịt trắng nõn như cũ phủ một tầng ửng đỏ, thậm chí sắc đỏ càng ngày càng đậm...... Đúng rồi, Lục Từ không thích người khác chạm vào hắn.
Này không phải là bởi vì xấu hổ, cho nên khẩn trương?
Tô Kiều thật nhanh thu hồi tay.
Nam chủ mềm mại có cho sờ cũng không được người ta lâu như vậy a.
"Cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt, sau này tôi đưa cậu đi gặp phụ thân."
Tô Kiều nhớ rõ Tô gia giúp đỡ rất nhiều học sinh, quốc gia các nơi đều có, đây cũng là một loại thủ đoạn người quyền quý mời chào người.
Bất quá Tô gia cùng các gia tộc khác không giống nhau ở chỗ, Tô gia giúp đỡ không bao hàm bất luận điều kiện cứng nhắc gì, nếu sau khi ngươi tốt nghiệp nguyện ý đi theo Tô gia, kia tự nhiên là tốt nhất, không muốn cũng sẽ không cưỡng cầu.
Bất quá xét thấy thân phận Omega của Lục Từ, cũng không biết Tô phụ có thể hay không có ý kiến.
Rốt cuộc trước nay không có Omega trở thành quân nhân chiến đấu .
Đại bộ phận đều là tiến vào đội quân y chữa bệnh hoặc là đội hộ lý.
Lục Từ gật đầu, "Được."
"Vậy cậu nghỉ ngơi đi."
Tô Kiều đi ra phòng cho khách, Lục Từ ngồi ở chỗ kia đợi trong chốc lát, thấy không có người tiến vào, hắn thong thả duỗi tay, xoa xoa đỉnh đầu chính mình, thẳng đến khi bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, hắn mới bừng tỉnh, hoàn hồn mà nhìn về phía cửa.
Thiếu niên thần sắc ngơ ngẩn, còn không có từ trong tin tức tố Tô Kiều thoát ra.
"Ai?" thanh âm hắn khàn khàn.
"Tôi tới đưa cơm cho cậu." Là thanh âm tiểu hầu gái.
"Để ở cửa là được rồi, cảm ơn."
Âm thanh khay cơm đặt trên mặt đất truyền vào phòng cho khách, Lục Từ ngồi ở chỗ kia, đầu ngón tay run rẩy cuộn tròn lại lần nữa đem chính mình vùi vào chăn.
Eve cùng Adam bởi vì ăn vụng trái cấm, cho nên sinh ra tà niệm không nên có.
Quả táo kia, là hết thảy căn nguyên của tà niệm.
Một khắc đó, Lục Từ nhớ tới gương mặt Tô Kiều, trong lòng ẩn ẩn có thứ gì mọc rễ nảy mầm.
Hắn nỗ lực đè nén xuống cổ cảm giác kì lạ, cuối cùng ở thời khắc sắp không có nhịn được, nghe được âm thanh khô khốc của chính mình, "Chỉ là như vậy sao?"
Chỉ là muốn giúp đỡ hắn, cũng không có vì bất luận ý tưởng gì khác.
Vì cái gì hắn hỏi ra vấn đề như vậy, Lục Từ chính mình cũng không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip