Chap 02: Xuyên thật á ?

#Sáng hôm sau :

Từng tia nắng sớm bắt đầu chiếu gọi vào khuôn mặt hoàn mỹ của cậu làm cậu hơi khó chịu chui ngược lại vào trong chăn cựa cựa mình bỗng đụng phải thứ gì đó.

*Quái lạ, kế bên mình có gì thế nhỉ*

Cậu từ từ quay người lại xem.

"Áaaaaaa"_Tiếng hét thất thanh từ cậu làm người kế bên giật mình hoảng loạn.

Liền lập tức đứng dậy lắp bắp nói:

"Cậu cậu Jung tôi tôi xin lỗi"_Dáng vẻ vô cùng sợ hãi.

"Cậu cậu là ai"_Hoseok cũng nói dấp không kém gì người trước mặt.

"Tôi..."_Cậu ta chưa kịp nói thì bỗng có một đám người mặc đồ đen gõ cửa liên tục.

"Cậu Jung có chuyện gì vậy ạ, chúng tôi nghe thấy tiếng hét của cậu"

*Whattttt gì vậy mấy cha, đừng nói với tui là chơi trò thực tế gì nha chời, tui chưa có chuẩn bị gì hết á. Xời mà các người hông làm khó được tui đâu kekekke coi ông đây diễn này. Coi bộ mình chắc vô vai thiếu gia nhà giàu gì đây này*

Cậu vờ ho ròi lên tiếng.

"Ừm các anh không cần lo tôi không sao, cứ xuống dưới làm việc tiếp đi, tôi muốn yên tĩnh một lát"

*Nói gì thì mình cũng xém được đi đóng phim mấy lần rồi đó, mấy cái vai này thì bình thường quá rồi*

Cậu thầm tự luyến.

Bên này thì có một cậu trai mặt không còn một giọt máu, quần áo xốc xếch đứng run mình.

Sau khi hả hê xong thì cậu nhìn về phía chàng trai đó thầm đánh giá.

*Có cần chân thật đến vậy không, cậu ta diễn tốt thật đấy. Mình còn cảm thấy là mình thật sự ăn hiếp cậu ta vậy, nhưng lạ thật chả thấy camara lắp ở đâu, mà thôi đã lỡ diễn rồi thì làm tới luôn*

Cậu vờ ngoắc cậu trai đó lại.

"Nói đi cậu là ai, tại sao lại nằm kế bên tôi ?"

"Tôi tôi là Seok Hoon, hôm hôm qua thiếu gia uống say nên nên tôi đã đưa ngài về nhà"

"Sau đó ?"_Cậu hỏi tiếp.

"Sau sau đó cậu cậu xé áo tôi ra"_Cậu ta bắt đầu rơi nước mắt.

Nghe vậy HS liền phun hết ngụm nước vừa mới uống.

Phụtttt...

"Tôi tôi xé áo cậu á"_Cậu hơi hoảng.

HS tức giận rồi.

*Chơi lớn vậy sao, chẳng lẽ mình lại vào vai thiếu gia chơi bời còn đi cưỡng bức con trai nhà lành sao, chời đất ơi, thôi không chơi nữa. Mất hình tượng tươi sáng của mình mất. Mình mà tìm ra MinHee thì em ấy chớt chắc, lại dám đi nhận những cái job như thế này, mà nói mới nhớ em ấy đâu rồi nhở, trợ lý mà lại không thấy mặt mũi đâu hết*

Nghe HS nói vậy Seok Hoon đột nhiên quỳ xuống bò lại chân cậu khóc lóc thảm thiết nói.

"Tôi xin lỗi ngài, là tôi là tôi sai, là tôi tự ý trèo lên giường của ngài không phải là do ngài. Trăm sai ngàn sai cũng là tôi, xin ngài đừng tức giận"_Nói một chữ cậu lại tự tát vào mặt một cái.

Thấy người ở trước mặt như vậy HS bất ngờ nhanh chóng nắm lấy tay người đó lại.

"Cậu dừng lại đi tôi đã làm gì đâu mà sao cậu lại tự đánh mình như vậy"

Thấy tình hình có gì đó không ổn cậu hơi sợ.

*Gì vậy chứ, có phải là chân thật quá rồi không. Cậu ta thực sự liều như vậy à, đỏ hết cả mặt, là đánh thật đấy*

Đột nhiên một tiếng nổ nhỏ xuất hiện. Mọi thứ như ngưng đọng.

Cậu chứng kiến hết màn kì diệu này thì há hốc mồm.

Bỗng đột nhiên có một tiếng nói từ đâu xuất hiện.

"Xin chào kí chủ, chào mừng cậu đến với TRẢI NGHIỆM DIỆU KÌ của chúng tôi"

Một tràn vỗ tay rất giả tran xuất hiện.

*Gì vậy chời, hiệu ứng ba xu gì đây*_Cậu trề môi.

"Tôi xin lỗi nhưng tôi cảm thấy kịch bản này không phù hợp nên tôi sẽ không đồng ý tham gia, mong mọi người sẽ tìm được người khác thích hợp hơn, mong mọi người thông cảm"_Cậu vừa định rời đi.

Cậu định đứng dậy nói thêm gì đó nhưng cơ thể lại cứ như bị ai khống chế không tài nào nhúc nhích được.

Ê sợ rồi đó nhe.

"Xin kí chủ đừng hiểu nhầm, đây không phải là chương trình thực tế hay đóng phim gì hết mà thực sự chúng tôi là hệ thống ở thế giới tương lai, chúng tôi có mặt ở đây ngày hôm nay là vì cậu đã đồng ý tham gia vào thử thách để có cơ hội quay trở về 10 năm trước cứu gia đình thoát khỏi đám cháy"

Nghe người khác nhắc đến vụ tai nạn ấy đột nhiên đầu cậu đau như búa bổ, rất khó chịu.

"Các người im đi, đừng nói nhảm nữa, ai cho các người tư cách điều tra đời tư cá nhân của tôi như vậy, tôi chắc chắn sẽ kiện các người"_Cậu ôm lấy đầu quát lớn.

Gia đình chính là giới hạn của cậu, ai đụng đến thì chắc chắn sẽ khơi dậy cơn thịnh nộ trong lòng cậu.

"Xin kí chủ hãy bình tĩnh. Chúng tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy là chúng tôi thực sự đến từ tương lai"_Nói rối bỗng từ không trung xuất hiện một màn hình lớn quay lại cảnh tượng buổi tối ngày hôm qua nhưng lại rất chân thực mô phỏng lại y như người thật.

Cậu nhìn thấy mà không tin vào mắt mình, dù có hiện đại đến mấy thì khong thể nào có thể làm được như vậy. Thế nên cậu đã tin bịn họ đến từ tương lai.

"Tôi tin rồi nhưng tôi đã đồng ý tham gia với các người khi nào"_Cậu lấy lại vẻ nghiêm nghị ngồi xuống giường đối diện màn hình chiếu nói.

"Xin kí chủ đợi một lát"

Màn hình chiếu đến cảnh hôm qua sau khi nhận giải xong thì cậu có đi uống và ly với công ty thì sau mèm trở về nhà. Lấy liền laptop ra xem bình luận. Bỗng đang xem thì trên màn hình xuất hiện đường link lạ cậu nửa tỉnh nửa say bấm vào.

"Cái gì mà chỉ cần hoàn thành thử thách sẽ nhận được 1 điều ước bất kì, nhảm nhí"_Nói vậy nhưng cậu vẫn bấm vào.

Chẳng đọc thông tin gì hết mà cậu đã lướt xuonga cuối trang bấm đồng ý tất cả. Sau đó một luồng sáng xuất hiện bắt cậu lăn dấu tay qua. Cậu say khước làm theo.

Sau đó ánh sáng ấy biến mất.

Tiếp đến là cảnh cậu ôm lấy bức ảnh gia đình tiếp đó.

Kết thúc trình chiếu.

Cậu đơ người ra.

"Xin hỏi kí chỉ đã tin chưa ạ"

"Tin rồi"_Cậu đứng hình nói.

"Vậy cậu sẵn sàng chưa ạ ?"

"Thực sự là sau khi hoàn thành thử thách tôi sẽ có thể thực hiện 1 ước nguyện của mình sao?"_Mắt cậu sáng rực lên hỏi.

"Đúng vậy"

"Bất cứ chuyện gì ?"_Cậu mong chờ.

"Đúng... À mà chúng tôi cks một chuyện không làm được"

"Chuyện gì vậy"

"Đó là hồi sinh người chết sống lại"

"Vậy thì tôi không tham gia nữa"_Cậu thất vọng.

"Nhưng chúng tôi có thể giúp cậu quây trở về thời điểm xảy ra tai nạn để cậu có thể cứu họ"

"Thật sao ?"_Cậu không tin vào tai mình.

"Đúng vậy"

Cậu sướng đến điên người.

Nhảy cẫng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip