Chap 11

Cậu chầm chậm đứng lên đi về phía anh.

YG thấy cậu tiến lại gần mình nên dừng đũa.

"Cậu lại định..."

Chưa nói dứt câu HS đã nắm lấy tay YG đứng dậy.

YG không ngờ cậu sẽ làm vậy nên đành nương theo ngồi dậy.

Cậu kéo anh lại bàn để anh ngồi xuống.

YG lúc này đã nắm được tình hình bèm nói.

"Cậu lại muốn giở trò gì ?"

HS lúc này mắt đã ngấn lệ.

Thực ra HS là một con người sống rất tình cảm. Là một Happy virus có một tấm lòng nhân hậu, khi nhìn thấy người khác phải chịu đau khổ như vậy cậu thực sự không khỏi đau lòng. Có thể cậu đã cảm nhận được nỗi đau, sự xúc phạm mà anh phải nhận lấy nên giờ cậu vô cũng đồng cảm.

"Tôi thật lòng xin lỗi anh, tôi đúng là khốn nạn mà. Sao lại có thể đối xử với anh như vậy chứ. YG à bắt đầu từ hôm nay anh cứ ngồi ở đây ăn đi, tôi tôi sẽ cố gắng bù đắp lại cho anh. Chỉ xin anh đừng xem thường bản thân mình và càng đừng để những lời nói lúc trước của tôi làm ảnh hưởng nhé à còn nữa tôi thề với anh tôi sẽ không bao giờ đụng đến một sợi tóc của MinHee. Tôi sẽ cho con bé mọi điều kiện tốt nhất. Anh hãy yên tâm"_Cậu nói một hơi thật dài như muốn thay chủ thể bù đắp lại lỗi lầm của mình trước kia.

YG lại tiếp tục không tin vào tai mình liền kiểm tra.

Tít tít màu xanh, nói thật.

*Lại nữa, lại là nói thật. Không thể tin được, cậu cậu ta vậy mà lại lần nữa xin lỗi mình, còn bảo sẽ không đụng đến MinHee. Lời của cậu ta bao nhiêu phần là thật*

Đầu anh lúc này rối như tơ vò. Không biết có nên tin cậu.

Thực sự tâm lý hiện tại của anh là hoàn toàn hợp lí vì đột nhiên từ một người luôn dày vò, chà đạp, sỉ nhục bạn trong một thời gian dài bất ngờ quay lại nói xin lỗi và nói muốn bù đắp thì phản ứng đầu tiên sẽ luôn là phòng bị vì bạn sợ họ sẽ còn một thủ đoạn khủng khiếp hơn phía sau.

Anh nhìn thẳng vào mắt cậu.

*Thật sự không nhìn thấy chút dối trá nào trong đôi mắt này, nó quá mức thuần khiết khác hẳn với đôi mắt chỉ toàn làm căm thù trước đây*

Cậu cũng nhìn anh thật lâu chờ mong lời chấp thuận.

Anh lại chẳng đáp lại câu gì mà quay trở vào bàn ăn tiếp tục dùng bữa.

*Có lẽ anh ấy rất khó chấp nhận lời xin lỗi này. Anh ấy đã chịu đựng rất lâu rồi*_Cậu thấy anh vậy cũng đứng lên quay về chỗ ngồi.

Suốt bữa ăn anh cứ cắm mặt vào ăn như muốn tránh mặt cậu còn cậu cứ nhìn chằm chằm vào anh như muốn thăm dò.

Bác Kim trong bếp đã chứng kiến tất cả, bác nở nụ cười.

*Bà chủ ơi, cuối cùng thiếu gia cũng đã quay đầu lại rồi*

Sau khi ăn xong cả hai chỉnh trang lại quần áo.

YG định rời đi.

"Anh định đi đâu vậy ?"_HS thuận miệng hỏi.

"Ngay cả việc tôi muốn đi đâu cậu cũng muốn quản sao ?"_Anh lạnh lùng đáp.

"Tôi...không phải"_Cậu ấp úng.

"Tôi đến trường, chẳng lẽ cậu quên hai chúng ta học chung trường sao"_Anh dù khó chịu nhưng vẫn trả lời.

HS nghe vậy liền nhìn lại mới để ý cả hai đều mặc cùng một kiểu đồng phục.

*HS ơi là HS chẳng phải thường ngày mày tinh ý lắm sao và mà nay lại hỏi câu ngớ ngẩn như vậy*

"Ừm vậy anh có muốn đi chung xe với tôi không?"

"Cảm ơn ý tốt của cậu nhưng việc ở chung với cậu đã là quá sức chịu đựng của tôi rồi. Để tôi có một chút không gian riêng tư có được không ?"_Anh bỏ đi.

*Lúc trước cậu ta còn chẳng quản mình đến vậy, mới vừa nói muốn bì đắp mà giờ lại đòi giám sát mình như vậy, giấu đầu lồi đuôi*

*Qq gì dẫy, từ khi nào có ý tốt muốn cho có giang lại thành ra là kiểm soát vậy, có phải anh ta bị điên rồi không. Tức chết ông đây, thôi kệ cho anh đi bộ mệt chết luôn*_Cậu nhanh chóng lên xe đến trường.

HS và YG cùng được ông Jung gửi đến một trường đại học bậc nhất Đại Hàn. Thế nên cả hai đều học chung khối Kinh tế nhưng YG đang năm 4 còn HS thì năm 3.

Đang đi được nửa đường thì xe HS gặp chút trục trặc nên dừng lại.

"Có chuyện gì sao ?"_HS hỏi.

"Dạ dạ cậu Jung có lẽ có lẽ xe gặp chút vấn đề nhưng nhưng cậu đừng giận tôi sẽ lặp tức sửa"_Mặt anh tài xế tái mét căng thẳng nói với cậu.

*Anh ta lại sợ đến như vậy, chắc hẳn là chủ thể trước đây rất khó chịu khi gặp tình huống vậy rồi*

"Anh đừng căng thẳng như vậy, không sao đâu hư thì sửa thôi. Cũng không muộn đâu. Sẵn tiện tôi cũng muốn đi bộ một chút cho thư giãn gân cốt. Anh cứ từ từ sửa đi. Khi nào tan học thì đến rước tôi"_Cậu nhẹ nhàng nói.

Anh tài xế ở đây thì không tin vì tai mình. Đây thật sự là cậu chủ ngang tàn, bạo ngược của mình đây sao.

Anh cứ dạ dạ cho qua.

HS thấy anh vậy lại bật cười.

"Vậy tôi đi trước"

"Dạ"

"Nói mới nhớ lâu rồi mình chưa được thoải mái đi bộ như bây giờ. Cứ suốt ngày ở trong phòng tập mà lại yên mất còn nhiều thứ xinh đẹp lại bị mình bỏ lỡ như vậy"

Cậu đang đi trên con đường tuyết vô cùng xinh đẹp trong bộ áo lông thượng hạn nhất nên chẳng thấy lạnh chút nào.

*Hehe đúng là nhà giàu có khác, nếu như lúc trước những ngày này mình sẽ chẳng bao giờ ra đường đâu lạnh chết đi được nhưng mà giờ khoác cái áo này cư như mang theo lò sưởi di động bên mình vậy. Ấm vãiiii*

*Mà không biết YG mặc có đủ ấm không nhỉ, anh ấy mới vừa hết bệnh giờ mà trúng gió độc thì không ổn*

Nói rồi cậu móc điện thoại ra nhắn người làm đem đến lớp bo YG cái áo y chang của cậu.

Yên tâm rồi cậu tung tăng hát líu lo đi tiếp.

Đi gần đến trường ngang qua một cái hẻm cậu nghe thấy tiếng gì đó.

Vì tính cũng à ừm hông có nhiều chuyện nên cậu ngía vào xem.

Nghe loáng thoáng là:

"Park thiếu à nay nhà cậu sa cơ thất thế rồi vậy thì còn tỏ ra dáng vẻ thanh cao làm gì cơ chứ ? Thay vào đó thì cậu nên van xin tôi để cậu làm người hầu của tôi có phải tốt hơn không, họ Lee của tôi đang rất phát triển đấy có thể giúp họ Park của cậu trở mình hahaha "_Hắn nâng cằm người trước mặt.

Người đó lúc này mắt đã ngấn lệ, khó khăn đáp.

"Tôi tôi xin cậu, thả tôi ra đi. Tôi biết gia đình cậu rất mạnh nhưng nhưng tôi không muốn. Cậu rộng lượng tha cho tôi"_Cậu ấy hoảng sợ.

"Con mẹ nó tôi đã nói đến nước như vậy rồi mà cậu vẫn tỏ vẻ. Lúc trước khi gia đình tôi yếu thế hơn gia đình cậu thì tôi đã rất nhiều lần tỏ tình cậu đều từ chối nay cậu thất thế mà vẫn không đến cầu xin tôi. Cậu thanh cao làm con mẹ gì"_Hắn tức giận hất mạnh càm cậu làm nó đỏ tấy.

"Tôi tôi thật sự không thích cậu, cậu tha cho tôi có được không?"_Dáng vẻ của cậu lúc này rất đáng thương.

"Tha sao? Tôi phải hành hạ đến khi cậu chấp nhận quỳ xuống dưới chân tôi xin tôi cho cậu, tụi bây đánh"_Hắn điên rồi.

Bọn đàn em chỉ đợi có vậy vừa định xông lên.

Bỗng một cước bay ngang đá ngay vào bụng tên đứng trước khiến hắn đau đớn gục xuống.

Lee Sin thấy đàn em mình bị đánh thì tức giận.

"Mày là thằng chó nào mà dám đánh đàn em tao ?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip