Chương 64. Viên mãn 2
Được sự đồng ý, ngón tay của Phạm Đình Vỹ đi xuống vân vê bên ngoài vài vòng, muốn giúp cơ vòng thả lỏng. Sau đó, tận dụng dịch thể làm chất bôi trơn, anh thử chen một ngón tay đi vào. Hậu huyệt một mực đóng chật, ngón tay khó khăn lắm mới có thể đi vào được một đốt.
"Ư!... Đình Vỹ..." Bị dị vật xâm phạm, Võ Tự Minh không khỏi kêu lên, cảm giác giống như bị xé làm hai nửa.
Phạm Đình Vỹ thở dốc, ở bên tai hắn trấn an: "Em thả lỏng một chút, đừng căn thẳng."
Có thể không căng thẳng được sao? Dù gì đây cũng là lần đầu, thần kinh Võ Tự Minh không cách nào không để ý bên dưới đang xảy ra chuyện gì. Hắn hô hấp từng ngụm khí lớn, cố gắng làm mình bình tĩnh.
"Không cần quá lo lắng, anh sẽ cố gắng giúp em mở rộng, sẽ không đau đâu. Ngoan, thả lỏng đi."
Bản thân Phạm Đình Vỹ cũng đã khó chịu đến muốn mạng nhưng vẫn cố hết sức an ủi hắn. Đây là lần đầu của hai người, anh muốn để hắn cũng được thoải mái, người anh trân trọng như thế sao anh đành lòng làm tổn thương.
Chậm rãi đem dịch thể đưa vào bên trong, ngón tay từ từ di chuyển ma sát cuối cùng đã vào hết. Vách thịt ấm nóng bao bọc dị vật bên trong vô cùng chặt, theo mỗi nhịp hô hấp mà co bóp ép lên ngón tay anh.
Một ngón tay cứ di chuyển ra vào đến khi bên trong hoàn toàn thả lỏng, cơ vòng hơi nới ra thì anh cho tiếp ngón tay thứ hai vào. Hai ngón tay di chuyển thuận lợi rồi thì tăng thêm một ngón rồi một ngón nữa, tổng cộng bốn ngón tay ra vào giúp hắn mở rộng.
Bên trên cũng không quên trêu chọc làm hắn phân tán sự chú ý. Miệng anh hàm chứa một bên ngực hắn liếm mút, day cắn, thi thoảng giống như trẻ con bú sữa mà hút mạnhlàm hắn phải kêu thành tiếng. Bàn tay còn lại thì giúp hắn chăm sóc dương vật bán cương, làm dương vật hắn cứng rắn dựng đứng.
"A... ha... chậm, từ từ... hưm..."
Toàn thân Võ Tự Minh thấm đẫm mồ hôi, miệng huyệt bên dưới bị kéo căng, theo thời gian cơ thể Võ Tự Minh đã dần quen với cảm giác trương trướng bên dưới. Nhưng hắn vẫn không quen với việc dị vật ra vào, vừa cầu anh chậm vừa nhẫn nhịn ngâm rên.
"Aaaa~... ha..."
Đột nhiên Võ Tự Minh kêu lên thất thanh một tiếng, dương vật cũng cùng lúc bắn ra đợt tinh thứ hai.
Thấy phản ứng của hắn, Phạm Đình Vỹ biết mình đã tìm được tuyến tiền liệt ẩn sâu bên trong hậu huyệt, vì thế anh nhiều lần nhắm ngay điểm nhô lên kia va chạm.
"Có phải đã thoải mái hơn rồi không? Tự Minh..."
Anh biết hắn có thể rồi, bên trong ngoài bôi trơn ban đầu đã bắt đầu ẩm ướt bởi dịch ruột non hắn tiết ra, dũng đạo ngày càng thông thuận cho ngón ta anh ra vào.
"Kỳ quái... ha... chỗ đó, đừng chọc... ah... a~ hức..."
Võ Tự Minh có lắc đầu kháng nghị nhưng vẫn phải tiếp nhận từng trận kích thích do anh tấn công vào tuyến tiền liệt mang đến. Giống như có một dòng diện nhỏ từ nơi đó lan ra toàn thân, tiếng rên rỉ của hắn ngày càng dày đặc trong phòng tân hôn.
Phạm Đình Vỹ rút tay ra khỏi hậu huyệt, bốn ngón tay của anh được bọc một lớp dịch hơi đục, đây là hỗn hợp tinh dịch và dịch ruột non của hắn. Thẳng người dậy, anh gấp gáp cởi toàn bộ quần áo trên người mình ném xuống sàn. Chiếc áo sơ mi bị mồ hôi làm ướt thành bán trong suốt nhăn nhúm, đũng quần thì bị dịch nhầy do quy đầu tiết ra thấm ướt.
Cự vật được giải khai, dựng đứng chỉa thẳng về hướng Võ Tự Minh, đến bây giờ mới có thể nhìn rõ được hung khí kia đáng sợ đến mức nào. Dương vật của anh vừa to vừa thô, trên thân chằng chịt gân xanh từ gốc đến ngọn, quy đầu to béo hơi nhếch lên còn đang rỉ dịch.
Anh kéo cánh tay đang che mặt của hắn ra, hôn xuống môi hắn, liến cắn vành tai hắn thủ thỉ: "Anh vào nhé, em gáng chịu đựng một chút."
Dương vật cọ xát trước miệng huyệt, chỉ chờ mệnh lệnh sẽ lập tức phát động tấn công.
Võ Tự Minh ôm cổ anh, một ít nước mắt sinh lý trào ra khỏi khóe mắt, "Ừm" một tiếng đáp lời anh. Hậu huyệt của hắn co rút nhả ra một ít dịch ruột, được ngón tay anh khai phá qua, tuyến tiền liệt bị kích thích, sâu bên trong hắn đã có chút ngứa ngáy khi những ngón tay anh rời đi.
"Aaa!"
"Hô..."
Cả hai đồng loạt kêu lên khi anh động hông, một phát đem cự điểu đâm sâu vào thân thể hắn. Võ Tự Minh thì vì vật của anh quá lớn, làm hắn đau đến kêu khổ. Còn Phạm Đình Vỹ thì vì sung sướng, dương vật cuối cùng cũng được bao bọc trong vách thịt vừa ướt vừa nóng sướng rơn người.
Anh giữ nguyên tư thế một lúc, một là để hắn thả lỏng thích ứng với kích thước của anh, hai là để nhịn cảm giác sung sướng đến muốn xuất tinh xuống.
Thấy đã thích hợp, anh nhẹ nhàng cử động hông để dương vật từ từ rút ra rồi đâm vào trong làm mềm vách thịt vẫn còn căng thẳng.
"Ưm... a... ha... ha..."
Cảm giác quá trướng đầy dần mất đi, cũng không còn đau đớn nữa, Võ Tự Minh ẩn nhẫn phát ra vài âm thanh rên rỉ. Nhưng tốc độ ra vào của anh càng ngày càng nhanh lại đâm sâu vào bên trong, đâm vào tuyến tiền liệt của hắn làm tiếng rên rỉ ngày càng rõ ràng và dày đặc. Hai chân hắn câu lấy hông anh, thân thể bị va chạm mà không ngừng xóc nảy.
"Ư... hưm... Đình Vỹ, nhẹ... chậm một chút... ưm... Đình Vỹ... chịu không nổi... ư... a..."
"Em có thể mà, bên trong em thật tuyệt, làm anh không muốn dừng lại."
"... không được... anh... chậm một chút... ưm... a..."
"Tự Minh, anh yêu em. Tự Minh, Tự Minh..."
Phạm Đình Vỹ hôn xuống khắp cơ thể Võ Tự Minh, bên dưới vẫn mạnh mẽ luật động. Mỗi cú thúc đều đâm đến nơi sâu nhất, cọ qua tuyến tiền liệt làm hắn liên tục kêu rên.
Miệng huyệt bị kéo căng, bị động chịu đựng sự cọ xát không ngừng của dương vật, xung quanh tích một vòng dịch nhờn trong suốt. Võ Tự Minh có thể miêu tả ra được hình dạng đồ vật ra vào trong cơ thể mình có bao nhiêu cứng bao nhiêu lớn. Từng đừng gân bên trên mát sa qua từng tấc thịt non bên trong, khiến hắn không khống chế được âm thanh động tình của mình.
Vì thần kinh nhận được sung sướng mà tạo ra phản hồi, tiết ra dịch ruột non làm vách thịt thêm mềm xốp, càng dễ dàng cho Phạm Đình Vỹ ra vào. Quy đầu chuẩn xác đâm đến tuyến tiền liệt, giống như sinh ra là để dành cho nhau. Một lần lại một lần cọ đến ngón chân hắn cũng run rẩy không ngừng.
"... ha... lớn quá, đừng sâu như vậy... Đình Vỹ... ưm... nhẹ một chút... hức..."
"Em cắn anh chặt quá, ha, em có thoải mái không?"
"Đừng nói nữa... ưm... anh đừng nói..."
"Không được, em phải nói cho anh biết, em có thoải mái không? Anh làm em sướng không?" Phạm Đình Vỹ nhất quyết bắt hắn cho anh câu trả lời, cố tình tập trung mài lên điểm nhô ra bên trong.
Võ Tự Minh bị anh trêu chọc, cuối cùng không chịu được dành phải xấu hổ cho anh trả lời: "... thoải mái... ha... rất thoải mái... hức... ha... đừng mài nữa..."
Ra vào thêm hơn trăm cái, cảm giác không nhẫn thêm được nữa, vách thịt ép anh muốn điên rồi.
Anh ghé vào trên người hắn: "Tự Minh, anh muốn bắn, bắn vào bên trong em, được không?"
Võ Tự Minh không ngờ được trên giường anh lại nói nhiều như vậy, còn là hỏi mấy câu khiến hắn xấu hổ không thôi. Muốn ra thì ra đi, hỏi hắn làm gì? Hắn nói không được anh nghe không?
Hắn không muốn trả lời, nhưng chân thì câu chặt lấy anh, tay vòng qua ôm vai, mở miệng cắn lên bả vai anh không chút lưu tình.
Phạm Đình Vỹ không kêu một tiếng, dương vật đâm một cú thật sâu, muốn đâm luôn vào trực tràng của hắn. Quy đầu mở ra, toàn bộ con cháu đều ra bên trong hắn.
Kích thích khi bị bắn tinh vào trong làm Võ Tự Minh bắn tinh một lần nữa, tinh dịch đặc sệt dính khắp vùng bụng và ngực cả hai.
Sau khi ra xong, dương vật mềm xuống nhưng do hai người rất rao ôm nhau mà gậy thịt không tuột ra ngoài.
Men rượu trong người Phạm Đình Vỹ chắc đã không còn bao nhiêu, anh ngồi dậy rút dương vật ra. Hậu huyệt không còn vật lấp đầy, tinh dịch cùng dịch ruột chậm rãi chảy ra ngoài, cảnh sắc vô cùng kiều diễm.
Phạm Đình Vỹ hít một ngụm khí, cảm giác hỏa khí lại dồn xuống thân dưới. Anh ôm hắn đi vào phòng tắm tẩy rửa, tẩy rửa được một nửa cuối cùng không nhịn được nữa mà kéo hắn vào trận làm tình mới.
Đêm vẫn còn dài, đôi chồng chồng mới cưới còn nhiều lần "tâm sự"...
Hết ./.
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>
Lời tác giả:
Chào mọi người, thật ra 2 chương này có lâu rồi nhưng sợ nội dung 18+ bị app khóa, suy nghĩ mãi không biết nên đăng hay không. Nhưng mà thôi, cũng có nhiều truyện viết còn dữ dội hơn tôi mà, chắc không sao đâu.
Theo thống kê của app, tôi thấy lượt xem chương 1 chênh lệch rất nhiều với mấy chương khác. Tôi cũng cảm thấy bản thân viết chưa tốt, câu từ không mượt, cảm xúc cũng không được trọn vẹn. Cảm ơn các bạn đã biết đến câu truyện này, cảm ơn những bạn đã kiên trì đọc hết từ đầu đến cuối. Cảm ơn rất nhiều!
Phần giới thiệu truyện khác: Không Cần Hoàn Hảo cũng là tôi viết nhé

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip