Chương 55
Tử Ly đưa mắt ra đằng xa ngắm nhìn từng đợt sóng hoa oải hương dập dìu như những cơn sóng xô vào đất liền. Bóng người thấp thoáng giữa biển tím. Tử Ly hơi nheo nheo mắt , dáng người này quen quá. Bóng người ấy cứ thoắt ẩn thoắt hiện khiến cô không khỏi tò mò , cứ thế mà bước theo như bị thôi miên. Oải hương tuy không phải là loại thân cao , nhưng cánh đồng hoa này lại không bị cắt xén trái lại còn được chăm bón cẩn thận , hiện tại cũng cao tới hơn eo cô một chút.
Tử Ly bị một lực đạo ôm lấy hông , sau đó cả người phải đỡ lấy một thân ảnh cao lớn. Cô không kịp đề phòng mà chỉ kịp xoay người tránh né , nhất thời cánh tay đó ôm chặt lấy cô kéo cô ngã theo cùng.
Bởi vì xoay người cho nên cô đè lên người kia , còn người kia thì ngã rạp xuống đám oải hương cho nên cũng có thể coi là không bị xây xát gì. Tử Ly ngẩng đầu , gương mặt hiện ra khiến cô có chút kinh hãi.
' Cố Lạc Thần ?'
Anh ta làm gì ở đây ? Không phải mọi chuyện cô đã nói rõ cũng đã chấm dứt ở cánh đồng hoa hướng dương ngày ấy rồi hay sao ? Tử Ly bị ngạc nhiên làm cho bất động nhưng sau đó cũng nhanh chóng cố đứng dậy. Nhưng cô càng cựa quậy thì lại bị anh ghìm chặt hơn.
' Buông ra.' Tử Ly không khách khí nói một câu. Sự tức giận vô cớ len lỏi trong lòng , hòa tan vào ngữ điệu.
Cố Lạc Thần không dám nhìn thẳng vào mắt Tử Ly , cố gắng cụp mi thấp nhất có thể. Anh biết hành động của mình là không đúng nhưng lại không ngăn cản được bản thân níu cô ở bên cạnh mình. Anh dù rất muốn nhưng không thể nhìn thẳng cô , trong đôi mắt trong veo ấy giờ không còn hình bóng của anh mà chỉ chứa đầy sự lạnh lùng khinh miệt. Anh không thể phủ nhận từ cái ngày hôm đó đêm nào anh cũng không ngừng mơ thấy cô . Mơ thấy cả cách cô vén tóc , mơ thấy từng cái chớp mi. Mơ thấy cô cười với anh , mơ thấy cách cô nũng nịu cọ vào vai hay nhẹ nhàng níu lấy cánh tay anh như hồi trước , khi mà anh vẫn không biết trân trọng mà nhận ra.
Cố Lạc Thần thật sự muốn níu kéo , thật sự muốn làm bằng mọi cách để Tử Ly quay lại. Nhưng lòng tự tin rằng cô sẽ quay về đều bị những lời nói hôm đó của cô đánh cho vỡ vụn , và lòng tự trọng không cho phép anh tiến xa thêm nữa. Anh cũng đã làm mọi cách để quên cô nhưng rõ ràng là không thể. Anh có thể gặp cô mọi lúc , ở trường , lễ tiệc , nhưng cô không hề quan tâm đến sự hiện diện của anh. Và nỗi nhớ nhung trở nên thường trực chỉ khiến anh mắc chứng nghiện rượu.
Nỗi lòng bị đè nén sâu ở trong lòng hôm nay bị bùng phát khi anh thấy Hạ Phong đưa cô đi một nơi nào đó khiến anh không ngăn được bản thân mà đi theo. Khi đi tới nơi thì chính Cố Lạc Thần mới là người bị ngỡ ngàng. Đồng Oải Hương , nơi anh và cô lần đầu gặp nhau.
Lúc đó cánh đồng này vẫn chưa bị Lam gia thu mua , nơi này trở thành nơi vui chơi dã ngoại của giới thượng lưu. Ngày đó vô tình Lam gia cùng Cố gia đến chơi cùng một ngày , tuy hai nhà ở hai nơi khác nhau nhưng lại không xa khiến anh vẫn nhớ như in tiếng cười trong trẻo như chuông gió của cô bé mặc váy hoa cúc ấy. Sau đó anh vô tình cứu giúp Tiểu Vi bị ngã xuống hố , lúc đưa về gặp Tử Ly đang dẫn Vu quản gia tới. Nhìn thấy Tiểu Vi bình an vô sự cô bé đó không ngăn nổi xúc động liền ôm chầm lấy mà òa khóc , nước mắt như những viên bi thủy tinh lăn tròn trên gương mặt trắng noãn , hốc mắt cùng mũi ửng đỏ tựa như mèo con bị ủy khuất. Khiến anh lúc đó không cầm nổi mà chỉ muốn ôm trọn vào lòng an ủi.
Thế nhưng sau này Tử Ly lại càng làm anh thất vọng. Cô xấu xa , quỷ quyệt , ích kỉ chỉ muốn anh ở bên cô mà bày ra đủ cách khiến anh mỗi khi ở bên cô chỉ thấy ngột ngạt. Cô hãm hại Tiểu Vi , hãm hại bất cứ cô gái nào ở xung quanh anh , giả tạo , diễn trò để anh thương xót. Nhưng anh quên mất một điều anh đã không đứng ở lập trường của cô , anh quên mất rằng cô làm thế là vì quá yêu anh. Cho đến khi Tử Ly bất ngờ thay đổi . Cô quay trở lại làm cô bé váy hoa năm nào với tiếng cười trong trẻo đó nhưng...cô đã không còn tin tưởng anh , đã không còn yêu anh nữa rồi.
Cố Lạc Thần luôn trăn trở một điều. Nếu năm xưa anh thật lòng với cô một chút , không vì gia thế của cô mà đối đãi , dứt khoát với mọi ong bướm vây quanh thì cô liệu có trở nên biến chất ? Liệu cô vẫn là cô bé năm xưa anh yêu và vẫn còn yêu anh ?
Có lẽ anh sai rồi. Tất cả đều là lỗi của anh , tất cả đều là do anh sai lầm.
Tử Ly dùng sức tách người mình ra rồi đứng dậy. Cố Lạc Thần vẫn còn đang ngẩn ngơ liền thấy cô rời khỏi ánh mắt không khỏi có chút tiếc nuối.
Cô phủi bụi lấm lem trên đồng phục , xoay người định rời đi thì lại bị Lạc Thần níu tay lại. Cô quay lại nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu , rụt tay lại thì anh càng níu chặt hơn.
' Cố Lạc Thần , anh có hiểu mình đang làm gì không ?'
' Không , anh không hiểu một chút nào.' Cố Lạc Thần cười khổ. ' Lý trí thì bảo anh phải quên em đi nhưng trái tim thì ngày đêm gào thét gọi tên em . Lam Tử Ly , em bảo tôi phải làm sao ?'
' Đó không phải việc của tôi.' Tử Ly hừ lạnh chẳng mảy may cảm thấy xúc động bởi những lời nói đấy. Cô muốn dứt khoát , cô cũng chẳng có chút cảm tình gì với Cố Lạc Thần. Kể cả tình bạn. Cô chỉ muốn anh tránh xa cô càng xa càng tốt.
' Lúc trước em không lạnh lùng với tôi như vậy.'
' Bây giờ thì có.'
Nhìn thái độ dửng dưng của cô lại càng khiến anh chua xót , miệng không thể thốt lên được thêm câu nào. Tử Ly thật sự , thật sự đã hết tình cảm với anh rồi.
Nhưng anh thật sự không muốn buông tay. Thật sự không muốn buông tay.
' Bỏ ra ngay.' Hạ Phong từ khi nào đã quay trở lại. Ánh mắt khi nhìn thấy Cố Lạc Thần liền trở nên thay đổi , lạnh lẽo tới thấu xương. Cậu nắm chặt lấy cổ tay của Lạc Thần tới mức các ngón tay trắng bệch. Hiển nhiên là biết cậu dùng sức mạnh thế nào.
Cố Lạc Thần không ngờ Hạ Phong lại tức giận như vậy. Càng không ngờ khi tức giận cậu ta lại đáng sợ như thế. Cổ tay anh thật sự đau tới mức không cử động được nhưng vẫn lì lợn không buông tay.
' TÔI NÓI . BUÔNG RA'
Còn không chịu để cho Cố Lạc Thần có cơ hội hành động , một cú đấm trời giáng đã hạ xuống khiến anh ta không chịu nổi mà buông tay ngã vật ra đằng sau. Tử Ly vô cùng hoang mang cũng không hiểu sao Hạ Phong lại tức giận tới mức như vậy.
Cố Lạc Thần ngã vật xuống đất , khóe miệng hơi rỉ máu. Đám oải hương gần đấy cũng phải hứng chịu sức nặng mà đổ rạp hết thảy.
' Tay cậu ...' Tử Ly lo lắng nhìn mu bàn tay của Hạ Phong có vương vết máu. Hạ Phong quay lại nhìn cô , ánh mắt đã quay trở về ôn nhu hiền lành mọi ngày.
' Yên tâm , đó không phải máu của tôi.' Cậu trấn an cô.
' Đi về thôi.' Hạ Phong ôm bả vai Tử Ly dẫn cô đi , một ánh nhìn cũng không tiếc qua Cố Lạc Thần đang chật vật dưới đất.
Tử Ly quay lại nhìn Cố Lạc Thần một cái sau đó vẫn quyết định dứt khoát bước đi. Nếu như bản thân cô còn mềm lòng với anh ta thêm nữa thì chỉ có gây thêm rắc rối cho bản thân mình mà thôi.
Cho tới khi bóng hai người kia khuất dạng , Cố Lạc Thần như chợt bừng tỉnh sau cơn mê. Anh cười , cười đau khổ, cười đến điên dại .
Trong đầu chỉ còn một hình ảnh duy nhất hiện hữu , đó là gương mặt của Tử Ly khi cô ngoái đầu lại nhìn.
Ánh mắt đó không hề có chút thương xót , thương hại , khinh bỉ , mỉa mai , yêu thương , hối tiếc , luyến quyến. Bất luận là một biểu hiện gì cũng không hề có. Nó đơn thuần chỉ là một ánh nhìn , một ánh nhìn hóa thành thinh không , dành cho một kẻ không hề quen biết.
Chỉ một ánh nhìn thôi mà còn đau đớn hơn vạn mũi dao xuyên tim. Tử Ly , em thật sự biết dày vò người khác.
...
Tiểu Vi đỗ xe trước cổng biệt thự riêng của Cố Lạc Thần. Cô bước tới nhấn chuông cửa không biết bao nhiêu lần , gọi cho anh biết bao nhiêu cuộc cũng không hề bắt máy. Đã mấy tuần rồi cô không liên lạc được với anh cũng không hề gặp mặt , cô thực sự lo lắng muốn chết .
Trời đột nhiên đổ mưa. Cơn mưa rào nặng hạt đến bất ngờ kèm theo những đợt gió thổi khiến cho cô bất giác rùng mình. Tiểu Vi lấy vội ô trong túi xách ra che.
Từ đằng xa , Cố Lạc Thần tựa như bất động dưới cơn mưa. Giống như một pho tượng đá không biết nắng mưa là gì , mặc cho gió quất , mặc cho mưa rào vẫn đứng im một chỗ. Cả người ướt đẫm , gương mặt tái nhợt lại càng thêm lạnh lẽo với đôi mắt vô hồn.
Tiểu Vi trông thấy một cảnh như vậy lòng không khỏi xót xa. Cô vội càng chạy tới che ô cho anh , bàn tay không ngừng lau nước mưa trên mặt cho Cố Lạc Thần.
' Lạc Thần , anh làm sao vậy? Tại sao lại để bản thân bị ướt ? Mau , mau vào nhà không thì cảm lạnh bây giờ.'
Cô nắm lấy tay anh định kéo anh vào nhà nhưng Cố Lạc Thần một li cũng không hề nhúc nhích. Tiểu Vi đương nhiên biết được sự khác thường trong lòng liền dấy lên một sự lo lắng không nguôi.
' Anh sao vậy ?'
' Em về đi. Đừng tìm anh nữa.'
' Lạc Thần , đây không phải là lúc nói đùa đâu.' Tiểu Vi bất giác sợ hãi. Cô thật sự sợ một ngày cô sẽ phải đối mặt với câu nói này của anh. Và quả thật ngày này đã tới.
' Về đi.'
' EM KHÔNG VỀ.' Tiểu Vi không kìm chế được mà hét lớn . Nước mắt đã lăn dài trên gương mặt tự lúc nào. Chiếc ô đỏ bị cô vứt ra đằng xa. Nước mưa được dịp xối lên người Tiểu Vi khiến cô chẳng mấy chốc đã ướt đẫm.
' Tại sao ? Tại sao ?' Cứ như một người hoàn toàn khác với ban nãy. Tiểu Vi không ngừng dùng tay lay bả vai Cố Lạc Thần , không ngừng hỏi đi hỏi lại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip