Chương 101

Nhịp tim của y không tự chủ được tăng nhanh, hơi thở của Diệp Kính Tửu bị lỡ mất một nhịp. Y hoàn toàn quên mất những lời muốn nói trước đó, cũng quên mất sư tôn đang đứng ngay trước mắt của y, chỉ tập trung vào bóng dáng mờ ảo kia.

Tinh khiết và thanh tao, mang nét phong cách của một môn đồ, chỉ cần một cái nhìn lướt qua, y có thể xác định chủ nhân của bóng dáng kia chắc chắn là một chàng trai tuyệt đẹp.

Giống hệt... giống hệt với Đại Sư Huynh vậy.

Sầm Lan nhăn mày, hắn như vô tình dịch chuyển sang bên cạnh một bước, che chắn tầm nhìn của chàng thiếu niên ở trước mặt. Khi ánh mắt của y đang cố gắng quay về phía bên kia, hắn nhanh chóng cướp lời, kéo ý thức của Diệp Kính Tửu trở lại.

"Đó là gì vậy?" Hắn hỏi.

Dịch Kính Tửu lấy lại tinh thần, tâm trí bây giờ của y đang trở nên lộn xộn, chỉ muốn xác nhận xem người ẩn nấp ở dưới mái nhà có phải là người y đang nghĩ đến hay không. Y chỉ nói, "Ngươi đã đưa người đến đây đúng không?"

Sầm Lan không quay đầu lại nhìn Yến Đình Vân " Hắn là đồng môn của ta," Hắn nói.

"Đồng môn của ngươi?" Diệp Kính Tửu cắn nhẹ qua đôi môi, không thể che giấu được sự căng thẳng, y hỏi một cách lo lắng: "Hắn tên là gì?"

Nhưng khi Diệp Kính Tửu hỏi, Sầm Lan lại không trả lời. Thiếu niên xinh đẹp lạnh lùng chỉ nhìn thẳng vào y, không nói một lời.

...Đáng chết, tại sao y lại không thể kiềm chế được cảm xúc này?

Diệp Kính Tửu bây giờ mới tỉnh lại, y ho khan một tiếng, trở lại cuộc nói chuyện về "Dấu vết thần thức".

"Làm thế nào mà dấu vết thần thức của ngươi lại xuất hiện trong thức hải của ta không quan trọng. Ta đoán sư tôn..., ta đoán ngươi muốn gỡ bỏ dấu vết thần thức trong thức hải của ta, đúng không?"

Y nhìn thẳng vào Sầm Lan, khuôn mặt lạnh lùng và tuyệt đẹp của sư tôn không chứa một chút do dự, hắn khẳng định, "Tất nhiên."

Hừ, tại sao trước kia khi y cầu xin thì lại không đồng ý, bây giờ nhanh như vậy mà đã đồng ý rồi?

Nhưng thật sự, việc này rất tuyệt vời.

Y đến thế giới này một mình mà không rõ nguyên nhân, nếu có thể nhân cơ hội này mà cắt đứt mối quan hệ với sư tôn, y sẽ không còn áy náy với Đại Sư Huynh nữa... và những nợ nần trong quá khứ sẽ tan thành mây khói khi y trở nên mạnh mẽ hơn.

Chỉ là rất có lỗi với Đại Sư Huynh.

"Thật ra ta cũng đã muốn gỡ bỏ dấu vết thần thức này từ lâu rồi, chỉ là cần phải có sự phối hợp với người khắc dấu ấn thần thức mới có thể giải nó được." Diệp Kính Tửu nở nụ cười với Sầm Lan, "Ngươi có thể đồng ý thật là một chuyện không thể tốt hơn."

-

Sau một hồi nói chuyện, cuộc hẹn hôm nay đã đến lúc kết thúc.

Kết quả có thể coi là khá thỏa đáng.

Diệp Kính Tửu đã không còn giống như trước đây nữa, vốn từ lúc sinh ra y đã thông minh, trải qua nhiều khó khăn và thất bại, lại ở bên cạnh Hoa Bất Tiếu, y đã học được rất nhiều kỹ thuật nói chuyện.

Nói tóm lại, dấu vết thần thức sẽ được hoàn toàn loại bỏ sau khi kết thúc đại hội luận võ. Trong quá trình đó, cần có sự phối hợp năm lần từ Sầm Lan, dấu vết thần thức sẽ dần dần được nới lỏng và giải trừ.

Ngoài ra, Diệp Kính Tửu cũng yêu cầu Sầm Lan đảm bảo rằng trong cuộc thi luận võ tiếp theo, nếu Sầm Lan gặp phải Hoa Bất Tiếu hoặc Hoa Linh, hắn sẽ không được gây tổn thương đến tính mạng của bọn họ.

Kể từ khi y đến thế giới này, gia đình của Hoa Linh đã giúp đỡ Diệp Kính Tửu rất nhiều, Diệp Kính Tửu cũng sẽ trả lại cho họ trong phạm vi khả năng của y.

Miễn là sau khi y rời khỏi Hoa gia sẽ không còn cảm thấy áy náy gì nữa.

Hai người đứng trong đình ở giữa hồ cùng nhau, hành vi cử chỉ cực kì quy củ, đôi mắt của một người đứng ở trong góc nhìn trái nhìn phải, nhưng không thể phát hiện điều gì mập mờ.

Ngoại trừ cái ôm trước đó.

Cảm nhận được Diệp Kính Tửu sắp rời khỏi đó, vị chủ nhân của cặp mắt này đã rời đi trước.

Để tránh khi Diệp Kính Tửu quay trở lại thì phát hiện và không kịp ngụy trang.

Tất nhiên, Sầm Lan sẽ không bỏ đi cảnh giác đối với thiếu niên ở trước mắt chỉ sau một cuộc trò chuyện.

Nhưng không có lựa chọn khác, cùng với một khát vọng bí ẩn ở trong lòng, hắn đã tạm thời đồng ý với điều kiện mà Diệp Kính Tửu đưa ra.

Đồng thời, hắn cũng thuận tiện đè xuống cảm giác bực bội đáng ghét của việc phải gỡ bỏ dấu vết thần thức đã được khắc trong thức hải của Diệp Kính Tửu.

Sầm Lan cho rằng cảm xúc xa lạ chưa từng xuất hiện này chỉ là một loại bí thuật xấu xa nào đó do Diệp Kính Tửu sử dụng.

Cuộc trò chuyện đã kết thúc, tất nhiên hắn sẽ đi, thiếu niên ở bên cạnh cũng ngay lập tức đi theo hắn.

Sầm Lan dừng lại bước chân, sự lạnh lùng ở bên ngoài hầu như không thể kiềm chế được sự nôn nóng ở bên trong, tâm trạng của hắn ngày càng trở nên kém cỏi hơn. Còn chưa đợi hắn mở miệng, thiếu niên đã nói trước.

"Người vẫn chưa trả lời cho ta! Đồng môn của ngươi có tên là gì?" Tại sao y lại quan tâm đến Yến Đình Vân như vậy?

Sầm Lan trầm mặc, không quan tâm đến thiếu niên đang đi cùng ở bên cạnh. "Nếu muốn biết thì hãy tự mình đi mà hỏi."

Diệp Kính Tửu nghẹn lại, đi theo sau Sầm Lan. Y không tiếp tục hỏi Sầm Lan nữa, càng đến gần bóng dáng thanh dật kia, tim của Diệp Kính Tửu lại càng đập nhanh hơn.

Nếu... nếu đó thật sự là Đại sư huynh, liệu có phải là do trên trời có linh đã thương tình đồng ý cho hai người bọn họ gặp nhau không?

Nhưng sư tôn đã nói rằng người đó là đồng môn của hắn. Nhưng y cũng chắc chắn rằng y không thể nhìn nhầm được.

Nếu chỉ có một người trên thế gian mà y sẽ không bao giờ nhìn nhầm, đó chính là Yến Lăng Khanh.

Ánh trăng chiếu sáng bóng tối ở dưới mái hiên, cậu thiếu niên đứng dưới mái hiên nhìn thấy hai người đang đi đến, cười nhẹ một tiếng, từ từ bước ra khỏi bóng tối.

Tay áo nhẹ bay, bước đi thanh nhã, cậu thiếu niên từ trong bóng tối bước ra, để lộ gương mặt xuất sắc không ai sánh bằng, cặp mắt hoa đào chứa đựng ý cười, khí chất nhã nhặn ôn hoà.

"Đã nói chuyện xong rồi sao?"

"Ừ"

Yến Đình Vân nhìn lên, ánh mắt dừng lại trên thiếu niên lạnh lùng đang cứng ngắc, hắn dừng một chút, cười nhẹ và gật đầu với thiếu niên, "Vị đạo hữu này là?"

"..."

Thấy Diệp Kính Tửu đứng im mà không nói gì, Sầm Lan vuốt nhẹ chuôi kiếm trên tay, trả lời thay cho thiếu niên, "Diệp Kính Tửu."

"Họ Diệp sao?" Yến Đình Vân tưởng rằng thiếu niên là người nhà của Hoa gia, Yến Đình Vân ngạc nhiên một chút, nhưng rất nhanh khôi phục nụ cười, "Vậy vị Diệp đạo hữu này sao lại đi cùng với ngươi...?"

Sầm Lan nhìn về phía trước, đi qua Yến Đình Vân, để lại Diệp Kính Tửu ở lại với Yến Đình Vân, "Hỏi cậu ta đi."

Ý của Sầm Lan là... thiếu niên này đang tìm hắn à?

Yến Đình Vân đăm chiêu thu hồi ánh mắt, nhìn vế phía thiếu niên đang nhìn chằm chằm vào hắn, khóe miệng ngậm ý cười, thái độ ôn hòa mà xa cách " Diệp đạo hữu có chuyện tìm ta sao"

"Ta..." Diệp Kính Tửu nắm chặt ống tay áo, nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mắt, ý đồ muốn tìm ra một chút khác nhau giữa hắn với Yến Lăng Khanh.

Nhưng y đã thất bại rồi.

Bất luận là mặt mày, mũi, miệng, tai,... Đều giống như đúc với Yến Lăng Khanh. Ngay cả ở cổ cách rất gần hầu kết cũng có một nốt ruồi nho nhỏ.

Đúng là Đại sư huynh

Trước mắt đích xác là đại sư huynh, đúng vậy, nhất định chính là huynh ấy.

Nhưng....

Diệp Kính Tửu mở miệng, giọng nói khô khốc, " Do tại hạ cảm thấy đạo hữu giống với một vị cố nhân, cho nên có chút kích động, đi theo Sầm Lan đạo hữu đến đây. Xin hỏi... Tính danh của đạo hữu là gì?"

Thiếu niên nho nhã tuấn mỹ trước mắt bỗng nhiên tỉnh ngộ, hắn cười, thái độ ôn hòa mà xa cách giống như trước, "Tại hạ tên là Yến Đình Vân, là đệ tử thân truyền thứ tám của đại chưởng môn phái Tiêu Dao, thuở nhỏ được chưởng môn nuôi lớn dưới gối, chưa bao giờ đi xa nhà quá. Nghĩ chắc là Diệp đạo hữu đã nhận sai người, khiến cho Diệp đạo hữu thất vọng rồi."

"Yến... Đình Vân". Ngữ khí của Diệp Kính Tửu cứng ngắc, " Tên của ngươi là Yến Đình Vân? ".

Thoáng chốc sắc mật thiếu niên trước mắt trở nên tái nhợt, Yến Đình Vân giật mình nhưng vẫn gật đầu, " Đúng vậy"

Sắc mặt của vị thiếu niên họ Diệp này rất kém, nghĩ đến tưởng là bất gặp được cố nhân, lại không ngờ đó chỉ là múc nước dã tràng.

Căn bản Yến Đình Vân không định xen vào chuyện của người khác, bây giờ lại mơ hồ lo lắng thay cho thiếu niên, hắn đang muốn khuyên y vài câu, lại không ngờ bỗng nhiên Sầm Lan ở xa xa mở miệng.

"Uông Phương gửi tin lại đây, hỏi ngươi đi đâu rồi"

Yến Đình Vân ngẩn ra, hắn sờ vào bên hông, lúc này mới phát hiện truyền tin không mang theo bên người, vì thế không khỏi có chút nôn nóng, "Lúc ta lại đây quên nói trước cho nàng, nàng có hỏi thêm gì nữa không? "

"Nàng bảo ngươi phải dỗ nàng ngủ."

Yến Đình Vân có chút đau đầu, bất đắc dĩ nói: " Ngươi nói cho Uông Phương rằng ta sẽ ngay lập tức trở về, kêu nàng chờ ta một chút."

"Truyền tin đóng rồi." Sầm Lan nói.

Yến Đình Vân :"..."

Yến Đình Vân nhìn về thiếu niên trước mặt, vẻ mặt chần chờ: " Diệp đạo hữu còn có chuyện gì..."

Diệp Kính Tửu ngừng lại một chút, nhìn về phía thiếu niên giống Đại sư huynh như đúc kia cười cười, nói: " Có lẽ là ta đã nhận sai người rồi"

Thái độ của thiếu niên lúc nãy còn nhiệt tình bây giờ trở nên lãnh đạm, ý đồ không muốn nói chuyện nữa cực kì rõ ràng.

Yến Đình Vân trầm mặc, nói: "... Thế tại hạ đi trước, cáo từ."

Yến Đình Vân xoay người, Sầm Lan đã gần đi tới đường chính, hắn do dự một chút, sau đó vẫn đuổi kịp bước chân của Sầm Lan.

Đi được một khoảng xa, hẳn không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua.

Thiếu niên vẫn như trước đứng một mình dưới bóng đêm, dường như ánh mắt vẫn nhìn về phía bọn họ không nhúc nhích.

Trái tim co rút lại đau đớn.

Thật là kỳ lạ...

Rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, sao lại cảm thấy... không hiểu sao, cảm giác quen thuộc?

Quên đi, nghĩ nhiều như vậy để làm gì?

Uông Phương vẫn còn chờ hắn.

Yến Đình Vân thu lại ánh mắt, tinh thần quyết tâm, đi theo Sầm Lan biến mất ở dưới đêm tối.

Tay áo ở dưới phiêu dật, tay hắn không tự chủ nắm chặt, móng tay đâm vào trong thịt một mảng xanh tím.

Đúng rồi, Uông Phương vẫn còn đang đợi hắn.

Đã có bạn lữ thì hắn phải tuân thủ đạo đức.

Tuy rằng có chút không rõ ràng, nhưng hắn biết khi có đạo lữ, hắn nhất định phải làm được chuyện cơ bản nhất.

Đi được nửa đường, rõ ràng hẳn biết Sầm Lan không thích nói chuyện, Yến Đình Vân vẫn không nhịn được hỏi hắn.

Tất nhiên nội dung sẽ là về thiếu niên họ Diệp họ nhìn thấy tối nay.

"...Tu vi hình như cao hơn ta? Nếu so với ngươi thì ai sẽ là người mạnh hơn?." Yến Đình Vân hỏi.

Sầm Lan không quay đầu lại, chỉ để lại cái đầu đen nhánh quay về phía hắn, cả người tản ra hơi thở lạnh như băng. Ngược lại công pháp tu hành càng lúc càng cao thâm, hắn trơ mắt nhìn Sầm Lan ném hắn ra.

"Ta sẽ giành chiến thắng." Sầm Lan nói.

Yến Đình Vân cũng không bất ngờ Sầm Lan sẽ trả lời, hắn trầm ngâm một lát, nói: "Vị Diệp đạo hữu kia không phải là người của Hoa gia, tu vi lại cực kỳ cao thâm, chỉ sợ là do Hoa Bất Tiếu chuyên mời tới để đối phó với ngươi. "

Sầm Lan không có hứng thú với những thứ này, không trả lời Yến Đình Vân.

Lông mày của hắn vẫn nhíu chặt, ánh mắt trầm xuống suy nghĩ phức tạp.

Cuối cùng Diệp Kính Tửu đã khắc sâu thần thức của hắn vào thức hải của y như thế nào. Sầm Lan không thể nào biết được, cũng cực kì đề phòng. Nhưng nghe thiếu niên nói rằng việc giải trừ dấu vết thần thức y cầu còn không được, không hiểu sao hắn lại cảm thấy có chút không vui.

Diệp Kính Tửu nói tiếp xúc với dấu vết thần thức thì cần năm mươi tuổi, hiện tại là lần đầu tiên, bọn họ định bắt đầu vào đêm đầu tiên của đại hội luận võ.

Cuối cùng trong lòng Diệp Kính Tửu có suy nghĩ nham hiểm nào không, đến lúc đó thử một lần sẽ biết được.

"Cho nên vị Diệp đạo hữu đó, trước khi gặp ta, có hỏi ngươi về tình huống của ta không? "

Vấn đề này của Yến Đình Vân đã thuận thế kéo lại suy nghĩ của Sầm Lan, hắn thản nhiên liếc mắt nhìn Yến Đình Vân một cái, cảm thấy bạn bè lúc trước coi như hợp mắt hôm nay lại có chút chướng mắt.

Ngữ khí của hắn lãnh đạm, "Không có. "

Dường như Yến Đình Vân có chút không hiểu, hắn như có điều gì suy nghĩ gật đầu, thiếu niên này luôn ôn nhuận như ngọc, hiện giờ lại có vẻ có vài phần lo âu.

Đương nhiên Sầm Lan biết rõ Yến Đình Vân vì sao lại lo lắng, nhưng hắn cũng không có hứng thú giúp Yến Đình Vân giải đáp thắc mắc. Chờ đến nơi của phái Tiêu Dao, hắn cũng không chào hỏi một tiếng mà trực tiếp đi về phòng của mình.

___

Tình trạng kỳ lạ của Uông Phương đã kéo dài gần một tháng.

Một tháng này Yến Đình Vân bị nàng ta giày vò cực kì cực khổ, nhưng đối với Uông Phương, hắn vẫn có kiên nhẫn vô hạn để dỗ dành nàng ta.

Đến trước cửa phòng của Uông Phương, tay của Yến Đình Vân dừng lại ở trước cửa, không biết có nên gõ hay không.

Hiện tại đêm đã khuya, nếu bây giờ Uông Phương đang ngủ, hắn lại gõ cửa ngược lại làm cho người ta cảm thấy chán ghét.

Nhưng mà trong đầu của hắn vừa mới bắt đầu đấu tranh tư tưởng, bên trong cửa liền truyền đến giọng nói thanh thúy vang dội của Uông Phương, "Còn không mau vào đi! Ngươi còn muốn để bổn tiểu thư phải chờ ngươi sao?"

Yến Đình Vân bất đắc dĩ đẩy cửa phòng ra bước vào, "Ta tưởng ngươi ngủ rồi. "

Vừa mới vào cửa, Yến Đình Vân liền nhìn thấy Uông Phương đang lấy một muỗng phấn trắng ở trong một cái bình nhỏ bôi lên mặt của nàng ta. Thấy Yến Đình Vân nhìn qua, nàng ta khó có được kiên nhẫn giải thích một câu, "Nhìn cái gì mà nhìn, không biết cô nương nào cũng đều phải chăm sóc da à? "

Nói xong, nàng ta dùng cằm hất về hướng cái ghế ở bên cạnh, "Ngồi đây đi. "

Yến Đình Vân đành phải ngồi xuống, ngoan ngoãn chờ Uông Phương thẩm vấn.

"Ngươi và Sầm Lan đã làm gì vậy? Sao không nói gì với ta? Hơn nữa, tại sao khi ta truyền tin đến lại không thấy ngươi trả lời? Hại ta phải đi hỏi cái kẻ đầu gỗ lạnh kia là ngươi đã đi đâu, hắn còn chưa đợi ta hỏi xong liền trực tiếp ngắt rồi! "

Yến Đình Vân nói: "Chính là người mà hôm nay Sầm Lan hẹn gặp, ta sợ hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đi cùng. Nhất thời quên mất phải truyền tin, không phải là do ta cố ý không nghe. "

Uông Phương nhìn chằm chằm một hồi lâu vào Yến Đình Vân, bán tín bán nghi gật đầu.

Yến Đình Vân sinh ra đã đẹp trai, vẻ đẹp vượt qua giới tính, cho dù tự xưng là thiên hạ đại mỹ nhân xinh đẹp kiều diễm muốn so với hắn cũng có chút thất sắc ảm đạm.

Nhưng trong trí nhớ của Uông Phương, hoặc là nói bằng trực giác nào đó, nàng ta mơ hồ nhớ rõ trước kia Yến Đình Vân không đẹp đến như vậy. Tuy rằng cũng là một vị tuấn mỹ công tử nhẹ nhàng như ngọc, nhưng cũng không đến trình độ nhìn thấy liền khiến nàng ta không nhịn được ghen tị như vậy.

Hơn nữa, hiện giờ cách thời gian nàng ta và Yến Đình Vân định ra quan hệ còn chưa được nửa năm, việc gì cũng chưa làm, theo lý thuyết cũng không nên có tướng phu thê. Thế nào mà hiện tại càng nhìn Yến Đình Vân nàng ta càng cảm thấy bộ dạng của hắn và nàng ta càng ngày càng giống nhau vậy?

Lông mày, đôi mắt, dường như đều có chút bóng dáng của nàng ta, thật sự là kỳ lạ.

Nhìn vào, thân thể nàng ta bất giác nghiêng về phía trước, dựa vào người Yến Đình Vân.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip