Chương 67
Linh khí trên trường kỷ hung hãn đến mức Diệp Kinh Tửu nắm chặt ống tay áo, đầu ngây ra tại chỗ.
Ban đầu, Diệp Kính Tửu muốn trì hoãn kế hoạch song tu và trị thương nào đó với Lâm Thời Chiêu.
Liễu Khuê Dao nói Lâm Thời Chiêu mắc bệnh sạch sẽ, hắn ta yêu cầu tìm một lô đỉnh song tính sạch sẽ.
Nhưng Diệp Kính Tửu đã trao nó cho đại sư huynh rồi, còn cả sư tôn, Liễu Khuê Dao...
Đây vốn là điểm nhức nhối mà Diệp Kính Tửu không muốn nhắc tới, nhưng hiện tại, nếu hắn ta có thể bởi vì y "bẩn thỉu" mà tạm thời hoãn kế hoạch song tu, thì có bị gọi là "bẩn thỉu" cũng không sao.
Chỉ cần không tiếp tục loại chuyện này là tốt rồi.
Bức màn nhẹ nhàng bị xé ra trong sự im lặng chết chóc, Diệp Kính Tửu cảm thấy một hơi thở lạnh lẽo phả vào mặt mình, sau đó là một ánh mắt lạnh lùng dán chặt vào y.
"Ngẩng đầu lên." Nam nhân khàn giọng ra lệnh.
Diệp Kính Tửu giật mạnh tay áo, lông mi không tự chủ được run lên, ngoan ngoãn ngước mắt lên, nhìn... thanh niên đang ngồi trong màn.
Vị hoàng đế tàn bạo bây giờ mới chỉ là một thanh niên ốm yếu.
Con ngươi đen nhánh, khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt âm u, lãnh đạm nhìn Diệp Kính Tửu.
Cảm giác hung hăng mạnh mẽ này...
Diệp Kính Tửu cảm thấy khó chịu muốn rời đi, nhưng bị Lâm Thời Chiêu nói cắt ngang động tác.
"Lô đỉnh song tính... ha, chẳng qua cũng chỉ như vậy."
Khóe miệng của vị hoàng đế trẻ tuổi khẽ nhếch lên, nụ cười châm chọc không hề che giấu "Thật buồn cười, khi mạng sống của trẫm cần một người như ngươi duy trì nó."
...Y có muốn giúp hắn ta nâng ly chúc mừng không?
Nếu như không phải Lâm Thời Chiêu phái Liễu Khuê Dao nửa đường chặn y thì y đã không ở chỗ này rồi ...
Chính là đang ở Ma Cung đấy nhé.
Nhưng ở đâu cũng đều không tốt đẹp một chút nào.
Diệp Kính Tửu mím môi, hít sâu một hơi nói: "Ta..."
"Bò đến đây." Lâm Thời Chiêu ngắt lời y
"Cái, cái gì?"
"Trẫm kêu ngươi bò đến đây."
Bò? Bò đến chỗ long sàng, chỗ hắn đang nằm sao?
Bò lên đấy làm cái gì? Sẽ không phải là làm chuyện mà y đang nghĩ đến đấy nhé?Không phải hắn mắc bệnh sạch sẽ sao? Tại sao còn muốn một người mới gặp là y bò lên giường hắn?
Diệp Kính Tửu sững sờ, không nhúc nhích, vẫn như cũ cố định tại chỗ.
Vị hoàng đế trẻ tuổi sau khi lên ngôi lần đầu tiên gặp một người không nghe lời hắn ta như vậy, mày cau lại không kiên nhẫn, "Nghe nói ngươi đã bị phá thân rồi, không cần ở trước mặt bày ra tư thể dè dặt này."
"Còn không động, bên ngoài sẽ có người giúp ngươi động."
"Ta......"
Diệp Kính Tửu siết chặt ống tay áo, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Nghe nói bệ hạ yêu cầu một lô đỉnh song tính hoàn mỹ, hiện tại thân thể ta bẩn rồi, Liễu Khuê Dao còn cùng ta.... hoan ái, nếu bệ hạ thích sạch sẽ, bệ hạ muốn cùng ta song tu, không phải làm bệ hạ khó xử ư?"
Thanh niên ốm yếu trên trường kỷ nhìn chằm chằm vào Diệp Kinh Tửu, cho đến khi nhìn thấy mồ hôi lạnh của y, mới chậm rãi dời mất đi chỗ khác. Trên mặt lộ ra một tia châm chọc, hắn ta rũ mi "Ồ, ta không nghĩ tới một lô đỉnh song tỉnh, cũng có suy nghĩ của riêng mình."
"Thẩm Chi nói lô đỉnh song tính nhìn thấy dương vật của nam nhân đều trở nên dâm đãng, có vẻ như hắn đã nói sai."
Ánh nến yếu ớt, ánh sáng lập lòe tạo thành một cái bóng lơ lửng trên mặt Diệp Kính Tửu.
"Diệp Kính Tửu, thuộc hạ của Hoa Bất Tiếu, làm nội gián đến Phái Tiêu Dao, ý đoạt lại Ma Linh. Theo như thông tin của Liễu Khuê Dao cung cấp, ngươi đã hợp hoan với sư tổ phái Tiêu Dao Sầm Lan, đối phương cũng đánh dấu thần thức ngươi, thừa nhận thân phận đạo lữ của ngươi."
"Ngươi được tu sĩ đệ nhất thiên hạ che chở, hưởng thụ tất cả vinh hoa phú quý. Còn thừa hoan dưới thân nhiều nam nhân, ta rất tò mò, tư vị thế nào mới khiến bọn họ tranh dành như vậy"
Sự bảo hộ của đệ nhất tu sĩ? Đạo lữ?
Diệp Kính Tửu mím môi phủ nhận, "Sư tôn, hắn...không phải đạo lữ của ta."
"Ồ?"
Lâm Thời Chiêu nghe thấy vậy thì sửng sốt, nụ cười trên môi hẳn ta càng trở nên mỉa mai, "Ồ, hóa ra đệ nhất tu sĩ chính đạo cũng nhịn không được mà chịu thua một lô đỉnh song tính, ăn vụng của người khác."
"Nếu đã như vậy, những việc trẫm làm không nên bị coi là tội ác."
Lâm Thời Chiêu nói xong lời này, khom người ho khan hai tiếng, dùng khăn tay che miệng, sau đó ngẩng đầu lên, khóe môi còn lưu lại một tia máu chưa lau, khăn tay dính đầy máu đen kinh người.
Mặc dù Diệp Kính Tửu không biết tình trạng của Lâm Thời Chiêu, nhưng y biết hắn ta sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.
Hắn ta mới ngồi lên ngôi vị hoàng đế, nhưng bởi vì huyết mạch chảy trong người xung đột, không cam lòng muốn bản thân chết thảm trên long sàng, nên mới tìm đến y.
"Thẩm Chi nói trẫm không còn nhiều thời gian, nếu không tìm được lô đỉnh song tính, cứu không được trẫm."
Đôi mắt híp lại u ám của hắn ta quét về phía Diệp Kính Tửu, môi mỏng hơi hé mở, "Ngươi cảm thấy lời hắn ta nói là đúng chứ?"
"Ta....."
Diệp Kính Tửu theo bản năng đáp lại, nhưng lúc mở miệng lại không nói được câu nào.
Y có thể cảm giác được nguyên khí trong cơ thể vị hoàng đế kia đang dần yếu đi, thậm chí còn có thể ngửi thấy một mùi tử khi thối rữa.
"Chu Khởi vốn tưởng tìm được lô đỉnh song tính sẽ chữa khỏi hai chân tàn phế của trẫm, nhưng hắn ta không biết trẫm còn dần mất đi cảm giác, khó thở." Thanh niên cao ngạo cúi đầu nhìn Diệp Kính Tửu, hắn ta vươn tay nhèo cằm Diệp Kinh Tửu, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua môi y
"Diệp Kính Tửu, trẫm yêu câu ngươi cứu trẫm, dù ngươi bẳn khiến trẫm khó chịu, nhưng trẫm cần ngươi."
Đôi mắt hẹp dài của Lâm Thời Chiêu phản chiếu khuôn mặt của thiếu niên, "Trẫm muốn ngươi leo lên giường, chắc hẳn ngươi nên biết sẽ làm gì tiếp theo."
"Bây giờ ngươi có thể chạy ra ngoài, nhưng đến lúc đó Chu Khởi, hừm, chính là lão thái giám ở bên cạnh Thẩm Chi. Hắn sẽ tự mình tóm lấy ngươi, mở rộng chân của ngươi, cắm ngươi lên dương vật trẫm, cho đến khi trẫm xuất tinh vào bên trong ngươi."
Lâm Thời Chiêu vuốt ve đôi môi run rẩy của thiếu niên.
Rõ ràng hắn ta ghét chạm vào người khác, nhưng lại không cảm thấy ghê tởm khi chạm vào y.
Cảm thấy hơi mệt mỏi, Lâm Thời Chiêu buông cằm thiếu niên ra, dựa vào đầu giường, uể oải nói: "Bắt đầu đi."
Bắt đầu......?
Lại phải làm loại chuyện này sao?
Diệp Kính Tửu không khỏi lui về phía sau một bước, vừa rồi cằm của y bị véo rất nhẹ, ngay cá một tia vết đỏ cũng không để lại, nhưng Diệp Kính Tửu chỉ cảm thấy mình bị vị hoàng đế trẻ tuổi trước mặt này đánh giá thấp.
Trong mắt hắn ta, y dường như chỉ là một công cụ giúp hắn ta thoát khỏi sự đe dọa đến tính mạng của mình, không có bất kỳ tôn nghiêm và giá trị nào của một con người.
... Cũng đúng thôi, trong mắt một người có thân phận lớn như hắn ta, bị coi là vật phẩm để đánh giá là điều bình thường.
Tìm được người đàng hoàng chính đạo như đại sư huynh và sư tôn, thực sự rất hiếm.
Diệp Kính Tửu lui về phía sau một bước, ngẩng đầu lên, thanh niên cao quý dựa trên long sàng tỏ thái độ nhạt nhẽo, không có phản ứng gì, giống như y có chạy ra ngoài cũng không quan trọng.
Dù sao, cũng sẽ bị bắt trở lại.
Diệp Kính Tửu dừng bước, y biết dù muốn hay không thì kết cục cũng đã định.
Y chỉ có thể tranh thủ một ít quyền lợi cho mình trong chuyện mà cả hai bên đều vô cùng căm ghét này, "... Thẩm Chi nói rằng hắn sẽ để ta đi sau khi ngài khỏi bệnh. Điều này là thật chứ?"
Đôi mắt hẹp dài u ám quét qua, Diệp Kính Tửu ổn định thân thể, lấy hết dũng khí nhìn Lâm Thời Chiêu, "Ngài sẽ thả ta đi chứ?"
"Thẩm Chi? A..."
Lâm Thời Chiêu nhắm mắt lại, che đi cảm xúc trong mắt, "Đáp ứng ngươi cũng không sao."
Cũng chỉ là lại trả ngươi cho Liễu Khuê Dao.
Còn Thẩm Chi, rốt cuộc lão già này đang có ý định gì?
Gieo chút hi vọng cho lô đỉnh song tính ngây thơ này, rồi sau đó hoàn toàn đập nát nó sao?
Thú vị.
Với lời khẳng định của Lâm Thời Chiêu, Diệp Kính Tửu cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Thẩm Chi thật sự không có lừa y.
Vậy sau đó.......
Ánh mắt của Lâm Thời Chiêu vẫn ở trên người y, Diệp Kính Tửu biết ánh mắt đó là có ý gì.
Trong lòng nặng nề thở dốc, bước chân nặng nề đi về phía trường kỷ.
Khi đầu gối của y cũng chạm vào long sàng, cơ thể y đột nhiên run lên.
Y yên lặng đặt tay lên thắt lưng, ngón tay không tự chủ được run run, chậm chạp cởi y phục, quần lót xuống. Chỉ khoác trên người một lớp y phục mỏng, đối mặt với ánh mắt u ám của Lâm Thời Chiêu, y leo lên.
Một góc chăn bị Lâm Thời Chiêu vén lên, Diệp Kính Tửu rũ mắt xuống, đem chăn hoàn toàn mở ra.
Y quỳ xuống bên cạnh hai chân của Lâm Thời Chiêu, chống đầu gối lên chiếc giường mềm mại, tay run rẩy cởi quần lót của hắn ta.
Diệp Kính Tửu nghĩ rằng cơ thể của Lâm Thời Chiêu sẽ rất lạnh, bởi vì chiếc chăn trên người hắn ta rất dày.
Nhưng điều y không ngờ tới là thân thể của hắn ta lại cực kỳ nóng, khi y dùng đầu ngón tay chạm vào quần lót, thậm chí có thể cảm nhận được một luồng nhiệt.
Rất nóng.
Y cứ như vậy cởi đồ lót, Lâm Thời Chiêu không có chút nào kháng cự, hoặc là nói hắn không có sức, chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Kính Tửu cởi đồ lót.
Từ góc độ của Lâm Thời Chiêu, làn da của y rất trắng, trắng đến phát sáng. Lại còn mịn màng, hoàn toàn khác với vẻ nhợt nhạt thiếu sức sống của hắn ta.
Đôi chân thon dài trắng nõn đang quỳ trên chăn bông, không chút mỡ thừa, đường cơ đùi sạch sẽ và mịn màng đến lạ thường. Đầu gối hơi ứng hồng, bắp đùi gợi cảm, thân hình yêu kiều ẩn hiện sau lớp y phục mỏng.
Diệp Kính Tửu có chút thẹn thùng, ngón tay y không ngừng run rẩy cởi quần lót.
Lâm Thời Chiêu trước đây còn cho rằng lô đỉnh song tính này đang diễn kịch, nhưng bây giờ hắn ta mới thấy y thực sự rất ngây ngô, thậm chí đôi môi vì khẩn trương bị cắn thành màu đỏ son.
Không phải đã cùng nhiều nam nhân làm rồi sao? Tại sao vẫn còn ngây ngô như vậy?
Lâm Thời Chiêu chưa từng hoan ái, cơ thể hắn ta không cho phép hắn ta làm những việc quá tải như vậy.
Nhưng khi nhìn thân thể trắng nõn như tuyết của thiếu niên, sự thẹn thùng ngây ngô toát ra khiến cổ họng hắn ta có chút khô khốc.
Trong lòng hắn ta không khỏi có vài phần ý nghĩ mê hoặc, đôi mắt hẹp dài hơi tối lại, nhìn thấy thiếu niên cởi quần lót xong, vẻ mặt trở nên cứng ngắc.
Lâm Thời Chiêu biết phản ứng của y là gì, bởi vì đây là chỗ kiêng kỵ mà hắn ta không muốn ai nhìn thấy, nếu đám nô tài vô tình nhìn thấy, hắn ta sẽ sai người chặt đầu chúng.
Nhưng không biết vì sao, nhìn thấy biểu tình ngốc nghếch của y, trong lời nói lại hàm chứa ý cười ngả ngớn "Làm sao, sợ hãi à?"
Sợ hãi? Không sợ mới là người không bình thường nhé anh zai?
Cái này... Cái này là thứ gì?
Diệp Kính Tửu nhìn chằm chằm vào ... dương vật dưới háng Lâm Thời Chiêu.
Y không biết nên dùng từ "dương vật" để miêu tả thứ trước mặt mình hay không.
Đây rõ ràng là bộ phận sinh dục của Lâm Thời Chiêu, nhìn thì giống dương vật, nhưng kích thước và màu sắc của nó không bình thường. Nó rất lớn, màu sắc chuyển dần từ màu da sang tím đen. Gân xanh bao quanh, đặc biệt dữ tợn, lại còn được bao phủ bởi lớp vảy đen dày đặc.
... Vảy?
Vảy!
"Người trong thiên hạ sẽ không bao giờ biết hoàng đế của Đại Nhạn Quốc mang huyết mạch Yêu Tộc dơ bẩn."
Thanh âm khàn khàn của Lâm Thời Chiêu ở bên tai, Diệp Kính Tửu hoàn hồn, thì thấy khuôn mặt âm trầm của hắn ta nặng nề nhìn y "Diệp Kính Tửu, ngươi biết trẫm có huyết mạch Yêu tộc, ngươi sợ không?"
Yêu tộc ... huyết mạch?
Lâm Thời Chiêu hóa ra là Yêu?
Tin tức gây sốc này ngay lập tức khiến Diệp Kính Tửu choáng váng.
Y cẩn thận nhớ lại thân phận của Lâm Thời Chiêu trong nguyên văn, tác giả chưa từng đề cập đối phương có huyết mạch Yêu tộc!
Ngay cả trong nguyên tác làm tình với đại sư huynh, Lâm Thời Chiêu cũng chưa từng được miêu tả là có dương vật gớm ghiếc và đáng sợ như vậy.
Da đầu Diệp Kính Tửu tê dại, y nhìn chằm chằm dương vật Lâm Thời Chiêu, chỉ nghĩ rằng một khi thứ này tiến vào lỗ hoa, chắc chắn bên trong sẽ bị xẻo cọ thành một đồng thịt nát bét. Phần vảy sắc bén, liệu nó có cứa đứt thịt non bên trong hay không...
Sự hoảng sợ trong lòng khiến Diệp Kính Tửu chạm vào vảy trên dương vật, thậm chí không quan tâm đến câu hỏi của Lâm Thời Chiêu.
Nóng ... nó sẽ mở ra...
Quá đáng sợ......
Lâm Thời Chiêu hơi ngạc nhiên khi thiếu niên ngây ngô này chạm vào dương vật hắn ta.
Hắn ta nheo mắt, nhìn bàn tay trắng nõn đang nhẹ nhàng nắm lấy thân gậy. Phần vảy dày đặc, ngón tay chạm vào thì mở ra, sau đó lại đóng lại khi ngón tay rời đi.
Dương vật bị bàn tay xa lạ chạm vào có chút cảm giác kì lạ.
Dưới háng tựa hồ đang thu nhiệt, cảm giác khôi phục được một chút, mũi thậm chí còn lấy lại khứu giác nhạy cảm trước đó, ngửi được mùi sữa thơm từ cơ thể thiếu niên.
Đấy có phải là mùi thơm đặc trưng của lô đỉnh song tính không?
Uổng Lâm Thời Chiêu có một dương vật lớn, bởi vì huyết mạch xung đột nên dục vọng của hắn ta thấp hơn nhiều so với người bình thường.
Hắn ta chưa bao giờ trải qua sự cương cứng vào buổi sáng mà một thiếu niên bình thường nên có, hắn ta chỉ xuất tinh lần đầu tiên vào năm mười ba tuổi, sau đó khối thịt đó giống như một vật đã chết.
Thẩm Chi nói lô đỉnh song tính có thể chữa lành cơ thể của hắn ta, nhưng Lâm Thời Chiêu vẫn nghi ngờ về việc liệu hắn ta có thể cương cứng bình thường hay không.
Thẩm Chi chỉ cười rồi nói hắn ta sẽ biết phải làm gì khi lô đỉnh song tính đứng trước mặt.
Đúng như vậy thật.
Dương vật dưới háng dần dần trở nên cương cứng dưới sự đụng chạm của thiếu niên, quy đầu màu tím đen như gật đầu trước khuôn mặt thanh tú của Diệp Kính Tửu, dương vật dần phồng lớn, cuối cùng hướng thẳng đối mặt với Diệp Kính Tửu.
Lâm Thời Chiêu: "..."
Hắn ta chưa bao giờ thấy cơ thể mình khao khát một người một cách háo hức như vậy.
Lâm Thời Chiêu cau mày, đổ lỗi cho phản ứng dữ dội này là do mùi thơm cơ thể của thiếu niên.
"Ngươi sờ đủ chưa?"
Vừa mở miệng, hắn ta mới phát hiện thanh âm của mình cực kỳ khàn, Lâm Thời Chiêu cụp mắt xuống, che dấu dục vọng trong mắt, khàn giọng nói: "Bắt đầu đi."
Người thiếu niên quỳ bên cạnh tái nhợt, sau đó hai tai lập tức đỏ lên.
"Ta......"
Diệp Kính Tửu nuốt nước miếng, dũng cảm nói:
"Vảy của ngài, có thể thu lại không?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip