Chương 72

Khoái cảm như dòng điện kích thích khiến cho Diệp Kính Tửu bị ép lên cao trào, y càng bị Thẩm Chi xoa thì nước chảy ra cũng ngày càng nhiều, y chỉ có thể thở hổn hển kéo tay của Thẩm Chi, cầu xin tha thứ nói: “Chi Chi, đừng, đừng xoa nữa...”

"Được rồi, không xoa nữa.

Thẩm Chi vẫn còn chưa thỏa mãn mà rụt ngón tay lại, nhìn về phía Diệp Kính Tửu đang thẹn thùng cười, nói, “Tiểu Tửu này, chúng ta tiếp tục chuyển sang chỗ đằng sau đi? ”

Lúc Thẩm Chi từ trong phòng đi ra, nắng chiều đã dần dần tắt, dưới bóng dáng hắn ta đang dần dần đi xa ánh nắng cũng dần tiêu tán.

Tẩm cung chỉ còn lại một mình Diệp Kính Tửu, lúc y giả bộ lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, có thị vệ đang đi qua đi lại giám thị tòa tẩm cung này.

Bọn họ phụ trách bảo vệ an toàn của Diệp Kính Tửu, cũng là một hàng rào giam cầm đi tự do của y.

Trước khi đi, Thẩm Chi đã hỏi Diệp Kính Tửu có muốn ở cùng với hắn ta không.

Diệp Kính Tửu do dự một lúc, sau đấy y lắc đầu không đồng ý.

Cũng không phải là y sẽ thật sự ngồi chờ chết, nếu có thể, Diệp Kính Tửu muốn tranh thủ cho y nhiều cơ hội hơn.

Cơ hội lặng lẽ rơi xuống sau khi Thẩm Chi rời đi.

Nóng.

Trong phòng ngủ Diệp Kính Tửu quấn chăn quanh người của y thật chặt, khuôn mặt trắng nõn của y đỏ lên có chút không bình thường.

Cực kì nóng.

Kinh mạch vốn bị tắc nghẽn lại dần dần khoan khoái trong luồng nhiệt này, lúc trước linh lực ở trong cơ thể của y không thể nào vận hành lại từ từ di chuyển.

Tu vi của y đang dần hồi phục.

“Việc này cuối cùng là như thế nào...”

Diệp Kính Tửu bỗng dưng ngừng lại, y nhớ đến một người.

-- Lâm Thời Chiêu.

Nguyên nhân xuất phát là từ Lâm Thời Chiêu.

Công pháp của lô đỉnh song tính vốn không phải là đơn phương được hưởng lợi, trên thực tế, mỗi một lần song tu, không chỉ là Diệp Kính Tửu cho đi, mà y cũng trong lúc song tu chiếm được rất nhiều chỗ có lợi.

Lâm Thời Chiêu là yêu tộc, nếu như y đoán không nhầm, hần ta không phải rồng thì cũng là rắn.

Dù sao thì dương vật của Lâm Thời Chiêu…

Diệp Kính Tửu ôm chặt chăn, dùng sức vứt đi những hình ảnh không thích hợp ở trong đầu.

Tóm lại, song tu với Lâm Thời Chiêu đã khiến cho tu vi vốn đã bị phong ấn của y được cởi bỏ.

Đây là một chuyện tốt, y cố gắng phá tan thần thức đang bị phong ấn trong thức hải để liên lạc với sư tôn và đại sư huynh.

"Sư huynh..." Diệp Kính Tửu nắm chặt chăn, sắc mặt có chút mờ mịt.

Đại sư huynh còn không biết y đã cùng với Liễu Khuê Dao và Lâm Thời Chiêu... có quan hệ.

Cùng với sư tôn, Hoa Bất Tiếu, Liễu Khuê Dao, và Lâm Thời Chiêu.

Y thật sự xứng làm đạo lữ của đại sư huynh sao?

Y cảm thấy y càng sống càng giống với lời Liễu Khuê Dao đã từng nói... giống như kỹ nữ.

Còn có đêm đó ở Túy Tiên Lâu, y phạm phải nghiệt quả ngập trời.

Đại sư huynh và sư tôn có thể chấp nhận y sao?

Diệp Kính Tửu cụp mắt lại, đè lại cảm xúc ngũ vị tạp trần của y.

Bây giờ, bây giờ không nên suy nghĩ về những điều này.

Dựa vào tính cách xấu xa của Mục Tu, hắn ta không chắc chắn sẽ nói tin này cho sư tôn và đại sư huynh biết. Lâm Thời Chiêu, tuy rằng tuổi của hắn ta không khác mấy so với tuổi của y, nhưng hắn ta đã là một đế vương trẻ tuổi mưu mô, lời nói của hắn ta cũng chỉ có thể tin được một nửa.

Không thể đưa tất cả hy vọng cho người khác được.

Thứ duy nhất hiện tại y phải suy nghĩ, là làm thế nào để có thể thoát khỏi tòa hoàng cung kín mít này, làm sao có thể thoát khỏi Đại Nhạn quốc.

*

Ma Cung.

Yến Lăng Khanh vẫn chưa bị lời nói của Hoa Bất Tiếu dọa sợ, hắn thờ ơ, chỉ có ánh mắt thản nhiên lướt qua hình nhân nhỏ làm bằng giấy ở trong tay của Hoa Bất Tiếu.

Hoa Bất Tiếu phát hiện ra, hắn ta nắm lấy tay người giấy nhỏ đang nằm trong lòng vẫn đang khóc không ngừng, cười khẽ một tiếng, “Người giấy này là của Diệp Kính Tửu tặng ngươi sao? Ngược lại cũng khá giống y, đều nhát gan thích khóc.”

- Cực kỳ giống với bản tôn lúc trước ở trên người của y... thời điểm đó với dáng vẻ khóc lóc của y khiến cho người ta không nhịn được mà muốn hung hãng bắt nạt. "

Ánh mắt của thanh niên kia lạnh giá, miệng của Hoa Bất Tiếu khẽ nhếch lên, giọng nói từ tính cực kì mê hoặc, “Yến Lăng Khanh, hiện tại ngươi thật sự không sợ bản tôn sẽ giết ngươi sao?”

Sát ý trong lòng hắn ta đang sục sôi, ngón tay siết lại đến mức tím xanh, Yến Lăng Khanh ngăn chặn ác niệm trong lòng của hắn đang không ngừng sinh ra, lạnh nhạt nói: "Nếu ngươi muốn giết ta, cần gì nhiều lời vô nghĩa như vậy?

Lĩnh vực Hoa Bất Tiếu am hiểu nhất đó chính là pháp thuật tinh thần và pháp thuật liên kết, khi đối phương nhìn thấy người giấy trong nháy mắt đã biết loại pháp thuật này sẽ có hạn chế.

Người giấy nhỏ chỉ biết nghe theo lệnh của Yến Lăng Khanh hoặc của Diệp Kính Tửu.

Mà nếu trong nháy mắt Hoa Bất Tiếu thật sự giết Yến Lăng Khanh, chính người giấy nhỏ cũng sẽ chết theo Yến Lăng Khanh.

Sứ mệnh của nó là bảo vệ Yến Lăng Khanh, nếu Yến Lăng Khanh không còn, người giấy nhỏ sẽ không có bất kỳ ý nghĩa tồn tại nào.

Quả nhiên, Hoa Bất Tiếu như cười như không liếc hẳn một cái, chậm rãi nói: “Người giấy này thật thú vị, lần trước gặp vẫn ở chỗ Sầm Lan. Mặc dù người giấy này nhìn qua thì vô dụng, nhưng cũng là bí pháp thiên cấp, có thể phục chế hoàn mỹ tất cả pháp thuật phù chú của kí chủ. Năm đó lúc hai bên ma đạo đại chiến, người giấy của Sầm Lan đã làm tổn thương không nhỏ nguyên khí của Ma Cung. Hơn nữa, khi bản tôn cùng với Sầm Lan chém giết Yêu Hoàng, nó cũng đã đưa ra một phần lực không nhỏ.”

“Ngược lại bản tôn là do Sầm Lan ngoài ý muốn dạy lại cho vật nhỏ bí pháp này. Chắc hẳn hắn đã sớm biết tiểu đồ đệ của hắn là người của bản tôn đúng không? Chỉ sợ động tâm, cũng thừa dịp ngươi không có ở đây đối với tiểu vật làm chút chuyện. Yến Lăng Khanh, ngược bản tôn lại có chút tò mò, trong lòng ngươi... thật sự không hề có chút oán hận nào sao?”

Giọng nói của Hoa Bất Tiếu cứ lặp đi lặp lại trong đầu của Yến Lăng Khanh.

Trong đầu mơ hồ cảm thấy đau đớn, Yến Lăng Khanh nắm chặt thanh kiếm trong tay, trong lúc bất tri bất giác rõ ràng Hoa Bất Tiếu đã dùng bí pháp thôi miên tinh thần hắn.

Nhưng từ sau khi hắn bị Hoa Bất Tiếu bắt giữ, đối với bí thuật này đầu óc của hắn đã sinh ra kháng cự, sẽ không dễ dàng nói ra như lúc trước nữa.

“Cuối cùng mục đích của ngươi là gì, nói rõ ra luôn đi.”

Giọng điệu êm dịu của Yến Lăng Khanh trở nên lạnh lùng, đôi mắt hoa đào của hắn giờ cụp xuống, giữa hàng lông mày như kết một tầng băng, “Hoa Bất Tiếu, pháp khí ma linh của ngươi bị sư tôn phong ấn trấn áp, hiện giờ nếu ngươi đụng phải sư tôn, ngươi hẳn là sẽ rõ kết cục của ngươi hơn ta. ”

Thấy Yến Lăng Khanh vẫn chưa ở dưới sự dẫn dắt của hắn ta mà bị tẩu hỏa nhập ma, ngược lại còn uy hiếp ngược lại hắn ta, Hoa Bất Tiếu nheo mắt lại, “Hiện giờ ngươi tuy chỉ là một quân cờ của bản tôn, lại còn có ý đồ uy hiếp bản tôn, thật buồn cười. ”

"Tuy nhiên... nếu con rối này cần ngươi để sống sót, ta sẽ cho ngươi cơ hội sống.""

Hiển nhiên Hoa Bất Tiếu vẫn còn oán hận việc Yến Lăng Khanh đã cướp mất đêm đầu tiên của y, hắn ta không che giấu chút nào sát ý ngập trời của hắn ta, ép Yến Lăng Khanh quỳ thẳng tắp trên mặt đất, từ trên cao nhìn xuống nói: “Chờ bản tôn tìm được vật nhỏ, ngay tại trước mặt vật nhỏ, sẽ một đao cắt xuống thịt đại sư huynh yêu quý của y. ”

Bóng đêm lạnh lẽo, móng tay đen nhánh của Hoa Bất Tiếu chạm lên má của người giấy nhỏ.

Người giấy nhỏ sợ hãi, vừa lui về phía sau vừa nghẹn ngào, “Đại ~ sư ~ huynh ~ cứu ~ ta ~ hu ~”

Yến Lăng Khanh bị sát ý của hắn ta ép đến mức phải quỳ trên mặt đất, gân xanh ở thái dương nảy lên, hắn ngước mắt lên, người giấy nhỏ vẫn còn đưa tay về phía sư huynh, “Muốn ~ Đại ~ sư ~ huynh ~ hu~”

“Muốn đại sư huynh của ngươi sống sót thì hãy ngoan ngoãn chỉ cho bản tôn vị trí của vật nhỏ đi. ”

Giọng nói của Hoa Bất Tiếu tao nhã thong thả, sát ý như hình với bóng, người giấy nhỏ sợ hãi cố gắng nghẹn lại nức nở nói, “Biết chưa?”

“Biết ~ Biết rồi ~”

“Giỏi lắm. ”

Hoa Bất Tiếu hài lòng gật đầu với người giấy nhỏ, “Bây giờ bắt đầu đi. ”

Hắn ta ngay bây giờ đi luôn, ngoại trừ hy vọng nhanh chóng đón vật nhỏ về, còn là do không muốn thật sự gặp Sầm Lan mà không có ma linh.

Yến Lăng Khanh chết hay không chết cũng không sao cả, nhưng mạng của Hoa Bất Tiếu hắn lại rất quý giá.

Đoàn người của Hoa Bất Tiếu nhanh chóng lên đường ở trong bóng đêm.

Một tòa loan miêu khổng lồ dưới ánh trăng tiến lên phía trước, ngọn lửa màu đen chỉ đường.

Hoa Bất Tiếu nằm nghiêng trên giường được sắp xếp ở trong kiệu, người giấy nhỏ ở trong lòng bàn tay của hắn ta run rẩy vươn cánh tay ra chỉ vào một hướng, Yến Lăng Khanh mang theo một khuôn mặt đã bị thương, bạch y nhiễm máu, lạnh nhạt ngồi xếp bằng ở trong góc.

Tội chết có thể miễn, tội sống khó thể tha.

Hoa Bất Tiếu tự mình thực hiện quy tắc này.

Sát ý này của Hoa Bất Tiếu đối với Yến Lăng Khanh, đủ để Hoa Bất Tiếu làm đối thủ bị thương nặng đến mức tử vong, đây cũng là lí do vì sao khóe miệng của Yến Lăng Khanh lại tràn ra máu tươi, sắc mặt tái nhợt ngồi thiền ngăn chặn thương thế.

“Yến Lăng Khanh, ngươi cảm thấy bản tôn vì sao lại phải tự mình đón vật nhỏ về? ”

Trong không khí yên tĩnh, Hoa Bất Tiếu chợt mở miệng.

Thanh niên đang ngồi xếp bằng chữa thương không có một chút phản ứng nào, Hoa Bất Tiếu híp mắt, chậm rãi nói: “Có phải ngươi đang suy nghĩ hay không, là bởi vì vật nhỏ là song tính lô đỉnh, có thể khiến cho bản tôn có cơ hội vượt qua được Sầm Lan?”

“Đó cũng là một phần của lý do. ”

"Nhưng phần nhiều là do, bản tôn cảm thấy vật nhỏ đáng yêu, coi y là đồ của ta."Sát ý ở đáy mắt của Hoa Bất Tiếu mơ hồ xuất hiện, “Bản tôn không thích đồ đạc của mình bị người ta mượn ở ngoài. ”

“Cho nên tự bản tôn đi đón vật nhỏ trở về, nhốt y vào trong lồng giam do bản tôn chế tạo cho y, để cho bản tôn đùa bỡn. ”

“Nhưng đồ chơi sẽ luôn luôn có một ngày bị chơi chán, đợi cho đến khi đó ...”

Hoa Bất Tiếu nhếch môi, “Có phải ngươi cảm thấy bản tôn sẽ vứt bỏ y không? ”

“Không, đồ của bản tôn từ đầu đến cuối đều sẽ là của bản tôn.”

“Nếu bản tôn chơi chán rồi, bản tôn sẽ giết y, bảo đảm rằng đồ của ta vĩnh viễn sẽ không bị người khác lấy được. ”

“Yến Lăng Khanh, ngươi có hiểu ý của bản tôn không?”

Ngón tay thong thả gỗ đều đều lên mặt giường, Hoa Bất Tiếu ngước mắt lên, ánh mắt nhìn về phía Yến Lăng Khanh cực kỳ khinh miệt, "Đừng có cố gắng mơ ước đồ của bản tôn nữa.”

“Ngươi không xứng. ”

*

Trước khi ngủ, Diệp Kính Tửu suy nghĩ vô số kế hoạch chi tiết hoành tráng, còn kiên trì dùng linh lực trùng kích phong ấn thức hải.

Nhưng vừa tỉnh lại, Diệp Kính Tửu vừa vận chuyển linh lực, liền phát hiện linh lực đã đình trệ như trước.

Diệp Kính Tửu: “...”

Không phải chứ, sao thế này?

Chẳng lẽ song tu với Lâm Thời Chiêu, huyết mạch yêu tộc chỉ có thể khiến y khôi phục tu vi trong một thời gian ngắn ngủi thôi sao?

Hay là do Liễu Khuê Dao dùng pháp thuật phong ấn?

Diệp Kính Tửu ngưng thần, muốn vận chuyển linh lực trong cơ thể lần nữa.

Nhưng không có kết quả, linh lực gian nan trì trệ, cơ bản không thể nào vận hành được.

Nếu như muốn khôi phục linh lực lần nữa, chỉ có thể thông qua việc song tu với Lâm Thời Chiêu... Phải không?

Diệp Kính Tửu trầm mặc, mãi cho đến khi ăn cơm sáng xong, Thẩm Chi bước tới mới cắt đứt suy nghĩ của y.

Diệp Kính Tửu trầm mặc, mãi cho đến khi ăn cơm sáng xong, Thẩm Chi bước tới mới cắt đứt suy nghĩ của y.

Hắn ta cầm theo một bộ y phục màu hồng nhạt, mặt trên có hoa văn tinh xảo màu bạc, ống tay áo vải mềm mỏng, cười hì hì đặt ở trước mặt Diệp Kính Tửu.

Diệp Kính Tửu vẻ mặt mờ mịt, “Đây là cái gì?”

"Váy." Thẩm Chi đưa váy cho y, khoa tay múa chân một chút, “A, kích thước rất vừa vặn, chắc là sẽ rất thích hợp.”

Diệp Kính Tửu không chút dấu vết lui về phía sau hai bước, “Ta biết đây là váy, nhưng tại sao lại đưa cho ta?”

Thẩm Chi kéo y lại, đặt quần áo ở trong ngực y, “Tiểu Tửu vẫn luôn ăn mặc giống như thiếu niên, mỗi ngày tiến vào tẩm cung bệ hạ, sẽ luôn có thế lực nhằm vào bệ hạ và bắt được nhược điểm.”

"Mặc dù chuyện này đối với Tiểu Tửu mà nói có thể là chuyện tốt, nhưng bệ hạ cũng không hy vọng bí mật của mình bị bại lộ quá sớm.”

Thẩm Chi cười nói, "Chờ bệ hạ hạ triều, Tiểu Tửu mặc váy đến tẩm cung là được.”

" Ta không mặc.”

Diệp Kính Tửu lắc đầu từ chối, trả lại váy cho Thẩm Chi, thái độ vô cùng kiên định, dáng vẻ kháng cự đánh chết cũng không mặc.

Mặc dù y có ngực và hoa huyệt của phụ nữ, nhưng Diệp Kính Tửu vẫn kiên định mình là nam nhân.

Cá nhân y không thích y phục của nữ, cũng không thích bị đối xử như nữ nhân.

Dù Thẩm Chi dễ tính nhưng chuyện này lại không đồng ý. Lần đầu tiên hắn ta ở trước mặt Diệp Kính Tửu triển lộ tu vi Xuất Khiếu kỳ của mình, dùng linh lực trói buộc Diệp Kính Tửu đang cố gắng chạy trốn, ôm lên giường ngủ, nhìn ánh mắt vô tội đang không ngừng chớp chớp.

“Tiểu Tửu đừng trách ta, đây là yêu cầu của bệ hạ, ta cũng không còn cách nào khác.”

Ừm, cũng không phải hắn ta muốn xem Tiểu Tửu mặc y phục nữ nhân đâu.

“Nếu Tiểu Tửu không đồng ý, chỉ có thể để ta giúp Tiểu Tửu mặc y phục nha?”

Ngón tay đặt trên thắt lưng thiếu niên, Thẩm Chi liếm cánh môi, hạ thấp thân thể, “Vậy bây giờ ta đến giúp Tiểu Tửu thay y phục.”

Mặc dù Diệp Kính Tửu an tâm Thẩm Chi không làm hại đến mình, nhưng mãi đến khi Thẩm Chi cúi người cởi quần áo cho y, đầu gối phải đè lên giữa hai chân y, bóng dáng khổng lồ triệt để như lồng sắt giam cầm lấy y, y mới lần đầu tiên ý thức được thiếu niên này cũng không vô hại như biểu hiện của hắn ta.

Quần áo che thân thể trong nháy mắt bị Thẩm Chi cởi ra, lộ ra thân thể trắng như tuyết rất mê người, Thẩm Chi giúp y thay váy, thậm chí còn mở hai chân y ra kiểm tra tình huống khôi phục của hoa huyệt và hậu huyệt.

“Ha...”

Hô hấp của Diệp Kính Tửu đặc biệt dồn dập, ngón tay Thẩm Chi đang kiểm tra tình huống khôi phục trong hoa huyệt của y. Vách thịt mẫn cảm bị ngón tay thăm dò qua lại chọc thủng, rất nhanh bị cắm ra nước, chất nhầy theo miệng bị co rút kịch liệt chảy ra ngoài.

"Tiểu Tửu lúc nào cũng nhạy cảm như vậy.”

Thẩm Chi thu hồi ngón tay, dùng khăn tay lau sạch chất nhầy của ngón tay, hắn ta cong khóe mắt, “Nhưng hoa huyệt và hậu huyệt khôi phục rất tốt, có thể tiếp tục thừa hoan nha.”

"Có ta ở đây, Tiểu Tửu không cần sợ hoa huyệt bị người khác cắm hỏng.”

Thẩm Chi cuối cùng thay Diệp Kính Tửu thắt chặt đai trước ngực, khắc chế dục vọng muốn tiếp tục vuốt ve thân thể Diệp Kính Tửu, thu tay lại, “Được rồi được rồi, kết thúc rồi. Tiểu Tửu mặc váy quả nhiên rất đẹp, giống như búp bê vải vậy!”

Diệp Kính Tửu mím môi nhíu mày, không trả lời.

Quần áo y bị Thẩm Chi cởi ra, chính mình lại không muốn từ trên giường ngồi dậy, ngược lại xoay người, vùi mặt vào, thanh âm bực bội, “Ta phải mặc váy đi ra ngoài sao?”

“Ừm, tại sao Tiểu Tửu không thích mặc váy?”

Thẩm Chi ngồi bên cạnh y, cười kéo y dậy, “Rõ ràng Tiểu Tửu mặc chiếc váy này rất đẹp, màu hồng cũng làm nổi bật sự đáng yêu của Tiểu Tửu, không khác gì một nữ nhân bình thường. Tiểu Tửu đi ra ngoài, mọi người sẽ nghĩ rằng ngươi là một thiếu nữ xinh đẹp!”

“Chính là như vậy mới càng không muốn mặc..."

Diệp Kính Tửu nhỏ giọng lẩm bẩm, dây đeo trước ngực có chút chặt, y có chút không được tự nhiên giật giật bả vai.

Sau một phen trang điểm kỹ lưỡng, Diệp Kính Tửu bị Thẩm Chi kéo đứng trước gương đặt dưới đất quan sát mình.

Phản chiếu trong gương là một thiếu nữ trang phục màu hồng búi tóc, mặt mày tinh xảo, đôi mắt hạnh mượt mà tăng thêm vài phần đáng yêu, màu môi nhàn nhạt, liếc mắt nhìn lại cực kỳ nhu thuận. Mà ánh mắt lơ đãng nhìn người toát ra phong tình, cùng làn da trắng như tuyết nhẵn nhụi lộ ra trước ngực, như thúc giục người ta sinh ra tạp niệm dục vọng.

Thẩm Chi đứng sau lưng Diệp Kính Tửu, hai tay nhẹ nhàng đặt lên vai y, thiếu niên trong gương cơ hồ bao phủ Diệp Kính Tửu vào trong ngực, nhưng động tác này lại có vẻ rất hợp cảnh.

Diệp Kính Tửu cảm thấy bên tai một cỗ hơi nóng tràn tới, Thẩm Chi cười nhẹ giọng nói, "Nhìn đi, ta đã nói tiểu Tửu rất đẹp.”

Sự sỉ nhục của một đời người.

Diệp Kính Tửu ngưng mi, y mang giày thêu hoa của nữ nhân, một thân trang phục thiếu nữ đi theo phía sau Thẩm Chi, đi về phía tẩm cung của Lâm Thời Chiêu. Thị vệ xung quanh mặt không đổi sắc, không ai đưa ánh mắt về phía y, y lại càng cảm thấy xấu hổ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip