10

Chương 10: Bây giờ buông tay tôi ra được chưa?

Văn Nhã An sắp xếp mọi việc rất chu đáo, phòng được quét dọn sạch sẽ, đồ ăn để đầy trong tủ lạnh. Điền Chính Quốc không còn gì để làm liền lấy một ly sữa đặt trên bàn, sau đó lập tức tiến vào trạng thái học tập.

Hai giờ sau, vẻ mặt múa bút thành văn của Điền Chính Quốc thay đổi, ôm bụng chạy như bay đến phòng vệ sinh.

Liên tục ba lần như thế, hai chân Điền Chính Quốc đi tới thùng rác xem hộp sữa bò, lúc này mới hoảng sợ phát hiện, hạn sử dụng của sữa bò đã hết hơn một tháng!!

Có lẽ dì khi sắp xếp tủ lạnh, lại quên mang sữa bò hết hạn đi vứt.

Điền Chính Quốc mặt mũi trắng bệch ra cửa mua thuốc, đúng lúc ở cửa thang máy gặp Kim Thái Hanh đi chơi bóng rổ trở về.

Tầm mắt nam sinh dừng trên người cậu, hỏi: “Ốm à?”

Điền Chính Quốc nói ngắn gọn: “Bị tiêu chảy, đi mua thuốc.”

Nhìn môi thiếu niên tái nhợt không còn chút máu, Kim Thái Hanh nhíu nhíu mày: “Cậu bị thế còn ra được cửa mua thuốc à?”

Điền Chính Quốc theo bản năng cãi lại: “Tôi làm sao mà không đi được?”

Kim Thái Hanh trầm mặc nhìn cậu, sau đó liền thở dài: “Để tôi đi cho.”

Không đợi Điền Chính Quốc từ chối, anh đem quả bóng rổ nhét vào tay Điền Chính Quốc, “Cậu cầm bóng giúp tôi, chờ tôi quay lại lấy.”

Thẳng đến khi bóng dáng nam sinh biến mất ở cửa thang máy, lúc này Điền Chính Quốc mới tỉnh táo lại, cẩn thận bỏ quả bóng xuống.

Nhìn một lúc, lại cảm thấy để trên mặt đất không tốt lắm, liền vội vàng ôm bóng đặt trên ghế sô pha, thậm chí còn vỗ vỗ quả bóng mặc dù không có bụi.

Ngay cửa chung cư có một hiệu thuốc, Kim Thái Hanh trở về rất nhanh, còn thuận tiện mua một phần cháo trắng.

Thuốc rất đắng, cháo lại rất ngọt, cảm giác ấm áp mềm mại tan trong miệng khiến dạ dày Điền Chính Quốc nhanh chóng được lấp đầy.

Kim Thái Hanh dọn rác trên bàn trà, có chút tò mò: “Vì sao lại muốn chuyển đến đây? Lúc bị ốm cũng không có ai chăm sóc?”

“Ở một mình yên tĩnh, tốt cho việc học.” Trải qua việc Kim Thái Hanh mua thuốc giúp mình, Điền Chính Quốc cũng không bài xích anh nữa, thuận miệng hỏi một câu: “Thế còn anh, vì sao lại đột nhiên chuyển đến đây? Lúc trước không phải vẫn luôn ở nhà à?”

Động tác của Kim Thái Hanh cứng lại, giống như thước phim quay chậm, anh quay đầu lại hỏi: “Vì sao cậu biết tôi ở nhà cũ bên kia?”

Ánh đèn vàng chiếu sáng trong phòng khách, khiến khuôn mặt nam sinh nhìn qua có chút nhu hòa, khóe miệng Kim Thái Hanh hơi cong lên, nhìn qua rất ấm áp, dường như anh chỉ là thuận miệng hỏi lại mà thôi.

Nhưng Điền Chính Quốc lại nhìn ra được sự tìm tòi nghiên cứu từ trong ánh mắt đấy, nháy mắt liền hoảng sợ.

Xong rồi, lỡ miệng theo nội dung truyện mà nói ra!

Cậu quên mất, Kim Thái Hanh hiện tại khác hoàn toàn so với Kim Thái Hanh trong truyện!

Làm sao bây giờ?

Nói thật cho đối phương? Trước mắt vẫn nên lừa cho qua đi?

Tầm mắt Điền Chính Quốc ngó loạn xung quanh, đột nhiên thấy được thuốc xổ để trên bàn.

“Tôi, bụng tôi lại bắt đầu đau rồi!”

Cậu ôm bụng nhảy từ trên sô pha xuống, chạy trốn so với thỏ còn nhanh hơn: “Tôi muốn đi vệ sinh!”

Kim Thái Hanh: “……”

Cậu đóng kịch còn giả hơn nữa được không.

Điền Chính Quốc cất bước liền chạy, Kim Thái Hanh lại nhanh hơn cậu một bước liền bị chặn trong cửa nhà vệ sinh.

Cậu bị chặn bên trong, có chút sốt ruột: “Anh làm gì đấy?”

“Vì sao lại trốn?”

“…… Tôi không có trốn anh.”

“Vậy cậu chạy vào nhà vệ sinh làm gì?”

“Tiêu chảy.”

Điền Chính Quốc không quen nói dối, lý do chính mình bịa ra giờ nghe có chút xấu hổ cúi đầu, lộ ra vành tai màu hồng nhạt.

Kim Thái Hanh thu hồi tầm mắt, đột nhiên cười nhẹ: “Cậu giải quyết trước mặt tôi, tôi cũng không ngại.”

Điền Chính Quốc: “……?”

Lời kinh khủng như thế mà cũng nói ra khỏi miệng được. Điền Chính Quốc duỗi tay đẩy người: “Anh không ngại nhưng tôi để ý.”

Người này mặc đồ thể dục nhìn có vẻ gầy gầy, thế nhưng cậu lại không thể lay động đối phương được một chút nào.

“Đừng quanh co với tôi.”, nam sinh tóm lấy tay cậu, đôi mắt đào hoa nheo lại, ánh mắt đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Rốt cuộc cậu là ai?”

Thân thể Điền Chính Quốc cứng đờ, trên mặt hiện ra biểu tình hoảng loạn.

Không có khả năng, vì sao Kim Thái Hanh lại nghi ngờ cậu? Chẳng lẽ chỉ bởi vì câu nói kia?

Những người xung quanh cậu còn thường xuyên tiếp xúc với cậu hơn nhưng đều không nghi ngờ cậu thay đổi, vì sao chỉ có mình Kim Thái Hanh lại hỏi ra câu này?

Hơn nữa lúc trước Kim Thái Hanh cũng chưa từng quen biết cậu.

Nghĩ lại thật sự quá kỳ lạ, mà Kim Thái Hanh lại càng kỳ lạ hơn?

Mặc kệ chuyện anh khiến Ngô Nguyễn xin lỗi hắn, hay là gần đây không biết vô tình hay cố tình quấn lấy cậu, hành vi cử chỉ của Kim Thái Hanh hiện tại hoàn toàn khác xa so với nguyên tác.

Đột nhiên Điền Chính Quốc nảy sinh ra một ý nghĩ lớn mật, chẳng lẽ Kim Thái Hanh cũng là người xuyên qua? Nên anh mới nhìn ra được sự bất thường của cậu?

“Điều này không phải anh là người rõ nhất hay sao.” Sau khi suy nghĩ, Điền Chính Quốc ngẩng đầu, vẻ hoảng loạn trong mắt đã biến mất không thấy đâu.

Kim Thái Hanh nâng mi: “Cậu có ý gì?”

“Tất cả mọi người trong trường đều biết anh vô cùng yêu thương em trai Ngô Nguyễn, trong mắt anh chỉ có mỗi mình cậu ấy, hoàn toàn không để ý đến những người khác. Nhưng mà hình như bây giờ……” Điền Chính Quốc cười nhẹ, hàm ý nói: “Anh không thấy hành vi của anh hiện tại đều rất kỳ lạ hay sao? Anh không còn quan tâm đến Ngô Nguyễn nữa mà suốt ngày quấn lấy tôi, anh cảm thấy còn bình thường sao?”

“Tôi quấn lấy cậu?” Kim Thái Hanh nghe cậu nói mà tức cười, “Còn không phải hết lần này đến lần khác cậu cố tình xuất hiện trước mặt tôi?”

“Tôi đã nói đây là trùng hợp”, Điền Chính Quốc cũng không sợ anh, gằn từng chữ: “Coi như tôi nhiều lần xuất hiện trước mặt anh, nói cái khác, chuyện anh thay đổi thái độ với Ngô Nguyễn thì giải thích sao đây?”

“Tôi không đi xử lý cục diện rối rắm nó gây ra như vậy là sai?” Kim Thái Hanh cười nhạo một tiếng, dường như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, “Tôi đột nhiên tỉnh ngộ, quyết định không làm người ngu ngốc như trước nữa, có vấn đề gì không?”

Điền Chính Quốc: “Vậy thì tôi cũng đột nhiên tỉnh ngộ, quyết định phải học tập thật tốt, có vấn đề gì không?”

Kim Thái Hanh nhất thời trầm mặc.

Xác thật, trừ bỏ đột nhiên trở nên thông minh rồi muốn tập trung học hành, Điền Chính Quốc nhìn qua đúng là không thấy có điểm gì kỳ lạ.

Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện đều là do anh suy nghĩ nhiều? Kỳ thật Điền Chính Quốc chỉ muốn học hành cho tốt?

Nhưng vì sao Điền Chính Quốc lại biết nơi ở lúc trước của anh? Lại ở trên quyển sổ ghi nhớ ghi lại câu nói kia là có ý gì?

“Chuyện tôi biết anh lúc trước ở đâu cũng không có gì kỳ lạ”, Điền Chính Quốc nhìn ra Kim Thái Hanh đang chần chừ, thừa thế xông lên mà nói: “Lúc trước anh luôn ngồi chung xe với Ngô Nguyễn đi học, nhưng hiện tại lại chuyển sang đi bộ, chứng minh học kỳ này anh thay đổi chỗ ở mà chỗ ở mới lại gần với trường học hơn.”

“Hơn nữa anh còn là người nổi tiếng trong trường, anh không biết trên diễn đàn có bao nhiêu người muốn mua thông tin cá nhân của anh đâu? Tôi có biết được thì cũng không kỳ lạ.”

“Mặc kệ anh có tin hay không, việc tôi thường xuyên xuất hiện trước mặt anh chỉ là trùng hợp, tôi chỉ muốn học hành cho thật tốt thôi.” Điền Chính Quốc xoay cánh tay, “Bây giờ có thể buông tay tôi ra được chưa?”

“Cậu bảo đảm?” Kim Thái Hanh không chỉ không buông ra, ngược lại còn nắm chặt lấy tay Điền Chính Quốc kéo mạnh về phía trước.

“Anh……” Điền Chính Quốc bị anh ép chặt giữa tường với l*иg ngực của anh, vừa mới nói được một chữ liền phát hiện có một bàn tay to đè chặt sau cổ cậu.

Điền Chính Quốc bị ép ngẩng đầu, rơi vào đôi mắt đào hoa quen thuộc kia.

“Cậu bảo đảm chỉ học hành, không làm những chuyện khác.”

Nam sinh đè thấp giọng nói, nghe uy nghiêm hơn thường ngày, nhưng bởi vì khoảng cách quá gần nên cảm giác có chút ái muội.

Điền Chính Quốc nhìn sâu vào mắt anh, cắn răng thề độc: “Tôi mà lừa anh thì tôi là thằng ngu.”

Kim Thái Hanh: “……”

Điền Chính Quốc không biết Kim Thái Hanh có tin hay không, nhưng cuối cùng cũng buông tay cậu ra. Khi rời đi, còn thuận tay cầm theo túi rác.

Điền Chính Quốc cho rằng quan hệ của mình với Kim Thái Hanh sẽ trở nên có chút xấu hổ, lại không nghĩ tới lần thứ hai khi ra đến cửa, cậu đυ.ng phải đối phương ở thang máy, người nọ còn chủ động gật đầu chào cậu.

Điền Chính Quốc đang đeo tai nghe học tiếng Anh, nhớ lúc cuối tuần Kim Thái Hanh còn giúp đỡ mình, liền thuận miệng chào “Buổi sáng tốt lành.”

Bọn họ cùng nhau vào thang máy, cùng nhau xuống cổng chung cư, cùng nhau đi đến tiệm bánh kem mua bánh phô mai, trên đường đi liền hấp dẫn biết bao ánh mắt của học sinh đi đường.

Ngày xưa nhân khí của Ngô Nguyễn rất cao, bây giờ trở nên mờ nhạt trong biển người.

Không, không phải như vậy.

Rõ ràng hắn mới là người được hoan nghênh nhất.

Hai người kia, vốn dĩ đều là của hắn.

Nhìn hai bóng dáng đi xa, Ngô Nguyễn âm thầm hạ quyết tâm, không thể để cho hai người bọn họ ở bên nhau được.

Sau khi vào lớp học, Điền Chính Quốc lấy từ cặp sách lôi ra một quyển sổ ghi nhớ đưa cho Kim Thái Hanh: “Cho anh.”

Kim Thái Hanh tùy tay tiếp nhận, có chút tò mò: “Đây là cái gì?”

Điền Chính Quốc: “Quà cảm ơn anh cuối tuần mua thuốc giúp tôi.”

Tuy rằng Kim Thái Hanh nghi ngờ cậu quấn lấy anh, nhưng cậu là người luôn công tư phân minh, nên chưa bao giờ nợ ơn huệ của người khác.

Đó là một quyển sổ ghi nhớ phổ biến bán trong cửa hàng văn phòng phẩm, không có gì đặc biệt. Kim Thái Hanh mở ra liền thấy mỗi tờ đều viết một bài toán, chữ viết nhìn y như giun bò.

Kim Thái Hanh nâng mi: “Chữ của cậu?”

“Tôi ra đề,” Điền Chính Quốc trên mặt hiện ra biểu tình đắc ý, “Dựa vào thành tích của anh để làm ra bộ đề này, toàn thế giới chỉ có một bộ duy nhất.”

Kim Thái Hanh: “……”

Trong lúc nhất thời, anh không biết có nên tỏ ra cảm động một chút hay không nữa.

So với tinh thần điên cuồng làm bài tập của Điền Chính Quốc, bản thân anh lại chẳng có lòng nhiệt tình gì với chuyện học hành, chỉ là tiện tay đem quyển sổ nhét vào ngăn bàn, lười biếng khép đôi mắt lại.

Điền Chính Quốc há miệng thở dốc, có chút kinh ngạc. Đề cậu ra so với đề bán trên thị trường vừa khó hơn lại còn thú vị.

Nhưng vì sao Kim Thái Hanh không thèm xem một cái?

Tiết tự học buổi sáng kết thúc, sau một hồi trời mưa tí tách, thể dục giữa giờ được hủy bỏ khiến mọi người sướиɠ rơn.

Tâm tình Điền Chính Quốc không tốt, lại nghĩ tới năm cách giải của bài toán cuối cùng, chuẩn bị cầm bài thi đi tìm giáo viên, vừa ra tới cửa liền đυ.ng phải Ngô Nguyễn.

Nhìn thấy Điền Chính Quốc, đôi mắt Ngô Nguyễn lập tức sáng lên: “Thật khéo, không nghĩ tới lại gặp anh ở đây.”

“Không khéo, lớp tôi ở đây.” Điền Chính Quốc mặt không biểu tình nói tiếp: “Chỉ cần có người đi qua, đều có khả năng gặp tôi ở đây.”

Ngô Nguyễn: “……”

Đúng thật là chẳng hiểu phong tình gì cả.

Nhưng làm một ngư dân, hắn tuyệt đối không thiếu kiên nhẫn, nên không thể dễ dàng lùi bước như thế được.

Dường như không phát hiện thấy Điền Chính Quốc tránh né mình, Ngô Nguyễn thẹn thùng ngẩng đầu cười: “Em tất nhiên là biết, em chỉ là muốn đến đây nói chuyện với anh, A Quốc.”

“A Quốc?” Điền Chính Quốc lông mày nhíu lại, biểu tình có chút ghét bỏ, “Đừng gọi tôi như vậy.”

Ngô Nguyễn không nghĩ tới trọng điểm chú ý của đối phương lại lệch như vậy, nháy mắt đầu óc liền mắc kẹt, gượng hỏi: “Vậy em gọi anh là gì?”

Điền Chính Quốc: “Cậu có thể gọi tên của tôi.”

Ngô Nguyễn: “Gọi thế kia thì bình thường quá, hay em gọi anh là Quốc ca nhé?”

Điền Chính Quốc: “Không được.”

Ngô Nguyễn: “Vậy thì Chính ca?”

Điền Chính Quốc: “Cậu có thể gọi tôi là học trưởng.”

Điền Chính Quốc nói xong câu đó liền cầm theo bài thi vào văn phòng, lưu lại một mình Ngô Nguyễn đứng trong gió ngơ ngác.

Tuy luôn nói có khó khăn mới kích thích ham muốn chinh phục, nhưng vị này thực sự là quá khó khăn rồi!!

---

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #ooooo