21


---

Chương 21: Phương thức thả lỏng của học bá các cậu chính là như vậy?

Tin tức này quả thật khiến người nghe quá kinh sợ, Điền Hoa Mậu nhất thời cảm thấy Điền Chính Quốc đang lừa ông.

Ông không tin, lại quay sang hỏi Đào Lãng: "Anh con nói thật?"

Đào Lãng gật gật đầu: "Là thật."

Điền Hoa Mậu nháy mắt sửng sốt, hóa ra Đào Lãng nói chính mình không phát huy tốt, là thật sự phát huy không tốt?

Nhưng thế nào lại có thể phát huy kinh khủng thế được, Điền Chính Quốc cũng không thể thi được điểm cao như vậy chứ?

Trừ phi là......

Điền Hoa Mậu nháy mắt nghĩ tới một loại khả năng, nhíu mày nói: "Có phải con gian lận hay không?"

Nghe ông nói vậy, biểu tình cười nhạt trên mặt Điền Chính Quốc biến mất, cậu yên yên tĩnh tĩnh ngồi ở kia, lại sinh ra một loại cảm giác nặng nề, hệt như một vườn cây đại thụ yên tĩnh sinh trưởng.

"Ngài cảm thấy là con gian lận?"

Giọng nói thiếu niên lạnh lẽo, giống như đang nói đến chuyện không liên quan đến mình.

Rõ ràng là đứa nhỏ chưa thành niên, nhưng lại mang theo một cỗ khí thế khiến người khác không thể khinh thường. Điền Hoa Mậu bị cái liếc mắt này làm cho lông tơ phía sau lưng dựng hết cả lên, trong nháy mắt cũng hơi run rẩy.

Nhưng ông không có khả năng thừa nhận là mình sai, càng không thể từ bỏ uy nghiêm của người cha trước mặt bọn nhỏ, càng sai càng phải cãi bướng: "Nếu không phải gian lận, làm sao con có thể thi được điểm cao như thế kia? Lại còn hạng nhất, con khác thường như vậy, người khác nghi ngờ con cũng không có gì, nếu không phải như thế thì con thái độ như vậy cho ai nhìn hả?"

"Thế ngài định giận dỗi cho ai nhìn?" Điền Chính Quốc lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ ngài định quỵt nợ?"

Điền Hoa Mậu: "......"

"Cái, cái gì gọi là cha quỵt nợ!" Điền Hoa Mậu lại kêu lên: "Toàn bộ nhà cửa tài sản đều là của cha, tiền con dùng đều là cha chu cấp, cha muốn dùng như thế nào thì dùng như thế!"

Điền Chính Quốc: "Vậy nên ngài quyết định quỵt nợ?"

Mặt Điền Hoa Mậu lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng "Đùng" một tiếng đứng lên, hung hăng đập chìa khóa xuống mặt bàn, vẻ mặt bất chấp tất cả: "Dù sao cha chỉ cho con căn hộ này, muốn hay không thì tùy!"

Bữa cơm này tan rã trong không vui. Điền Chính Quốc biết Điền Hoa Mậu không có bản lĩnh xây dựng máy gia tốc hạt lớn, nhưng cũng không nghĩ tới đối phương sẽ ăn vạ chơi xấu như vậy.

Cơm chiều qua đi, Điền Chính Quốc nằm ở trong phòng của mình, hai mắt xuất thần nhìn chằm chằm trần nhà.

Chính mình tự lấy được thành thích này, Điền Hoa Mậu không chỉ không khen ngợi cậu, ngược lại còn nghi ngờ cậu gian lận.

Cậu vốn dĩ không để bụng, Điền Hoa Mậu là người tính tình như vậy, cậu vốn không phải con trai của ông, nên cậu cũng không có quá nhiều mong chờ đối với người nọ.

Nhưng không biết như thế nào, tuy rằng cậu đã sớm đoán được tình huống sẽ như thế này, nhưng đến khi xảy ra cậu lại thấy trong lòng có chút khó chịu.

Điền Chính Quốc viết hai bộ đề toán học, thẳng đến lúc cậu lại lần nữa đắm chìm trong thế giới logic, cậu mới cảm thấy bản thân khôi phục lại bình thường.

Lòng người khó hiểu.

Nhưng định luật toán học, quy tắc vật lý thì có thể hiểu.

Viết xong đã gần 11 giờ, Điền Chính Quốc xuống tầng tìm nước uống, mới cầm ly nước lên cửa phòng tầng 3, liền nghe phòng bên cạnh truyền đến tiếng "Phanh".

Ngay sau đó cửa phòng bị mở ra, giọng nói Đào Lãng vang lên, thậm chí còn mang theo tiếng khóc nức nở.

"Mẹ thử nghĩ xem từ khi chúng ta vào Điền gia, mẹ đã từ chối không ít thứ đồ thuộc về con. Mẹ không muốn mang tiếng là mẹ kế độc ác tham lam, cho nên luôn hà khắc với con!"

"Những thứ kia vốn dĩ không phải của con, con đừng tùy hứng như vậy?" Thái độ Văn Nhã An cũng không tốt lắm.

Bước chân Điền Chính Quốc dừng ở đó, cậu không nghĩ vừa đi lên lại gặp phải một màn xấu hổ như vậy.

"Rõ ràng tất cả đều là của con, xe, nhà, du thuyền, thậm chí cả cổ phần công ty, con là con trai hợp pháp của Điền Hoa Mậu, vốn dĩ trên danh nghĩa đều phải là của con." Thanh âm Đào Lãng lộ ra vài phần nghiến răng nghiến lợi: "Chính là mẹ đều không cho con, tất cả đều từ chối thay con, đến rốt cuộc ai mới là con trai ruột của mẹ hả?"

"Mẹ cũng rất khó xử", Văn Nhã An thở dài, giọng nói cũng mềm mỏng: "Mọi người đều nói mẹ là vì ham tài sản Điền gia nên mới gả vào, nếu một bên mẹ nói không phải, một bên con lại duỗi tay lấy đồ của cha kế, đây không phải câu trước vả câu sau sao?"

"Câu trước vả câu sau? Đây không phải là chuyện mẹ hiểu rất rõ sao?" Đào Lãng cười lạnh một tiếng: "Mẹ thật sự nghĩ rằng mình là nữ chủ nhân của nhà này à?"

Thanh âm Văn Nhã An lạnh xuống: "Con có ý gì?"

"Con nhìn thấy, sau khi ăn cơm xong, Điền Hoa Mậu tránh ở trong thư phòng xem ảnh của người phụ nữ kia", Đào Lãng cong khóe môi, trong mắt lộ ra vài phần ác độc: "Cho dù mẹ vì cái nhà này trả giá nhiều như vậy, cũng vĩnh viễn không thể thay thế người phụ nữ kia!"

Hô hấp Văn Nhã An lập tức dồn dập lên, ngực không ngừng phập phồng.

Một lúc sau bà mới ổn định lại, thu hồi cảm xúc, thanh âm có chút nghẹn phân phó nói: "Mẹ hy vọng con thu lại lời vừa nói."

"Làm sao? Chọc đến chỗ đau của mẹ?" Đào Lãng cúi đầu, lộ ra một hơi thở tàn nhẫn cười: "Mẹ cho rằng Điền Hoa Mậu toàn tâm với mẹ? Nhưng mẹ không nghĩ tới, con trai ông ấy được hạng nhất, người nọ nguyện nói chuyện với bức ảnh, cũng không muốn chia sẻ niềm vui với mẹ? Xét đến cùng mẹ cũng chỉ là người thay thế mà thôi!!"

"Chát" một tiếng giòn vang, toàn bộ thế giới đều an tĩnh.

Đầu Đào Lãng đột nhiên lệch sang một bên, bên má trắng nõn xuất hiện một vết bàn tay rõ ràng.

Văn Nhã An thu hồi bàn tay đang run rẩy, nửa ngày sau mới ý thức được mình vừa rồi đã làm gì. Bà đưa tay ra muốn nhìn mặt Đào Lãng, nhưng người nọ lùi về phía sau né đi, khiến tay bà rơi xuống giữa không trung.

"Mẹ nhìn xem, mẹ còn nói mẹ không bất công?"

Đào Lãng thẳng tắp ngẩng đầu lên, ngoài miệng hắn còn treo nụ cười, nhưng đáy mắt lại là một mảnh lạnh lẽo.

Sau đó Điền Chính Quốc nghe được tiếng đóng cửa, sau đó là một loạt tiếng bước chân, cậu theo bản năng lùi về chỗ rẽ sau lưng để trốn, nhưng mà đã chậm.

Văn Nhã An đứng ở cửa cầu thang, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào cậu.

Điền Chính Quốc: "......"

Điền Chính Quốc không am hiểu việc an ủi người khác, trầm mặc đưa khăn giấy qua.

"Cảm ơn", Văn Nhã An tiếp nhận khăn giấy, vừa lau nước mắt vừa thở dài: "Đứa nhỏ này từ bé đã luôn tâm cao khí ngạo, thích đua đòi, lúc trước dì bận công việc, nên nuôi nó hỏng mất rồi."

Điền Chính Quốc không có biểu tình gì vâng một tiếng: "Đúng thật là nuôi hỏng rồi."

Văn Nhã An ngạc nhiên ngẩng đầu, Điền Chính Quốc cũng đã về tới phòng.

Cậu làm đề đến nửa đêm, cuối cùng phát một bức ảnh lên trang cá nhân.

"Mong một lần sai."

Trong bức ảnh là một đống bài thi để lung tung.

Động thái của Điền Chính Quốc cực nhỏ, nhưng chỉ chốc lát sau liền nhận được vô số lượt chia sẻ cùng bình luận.

"Giáo mà cũng sẽ có lúc cô đơn tịch mịch? Đêm khuya còn mong ước?"

"Đậu má, nếu tui có một nửa thành tích như vậy, tui liền động thân mà thượng!"

"Em có thể sai, mỗi đề em đều có thể sai, Quốc ca không cần phiền muộn, hãy trừng phạt em đi!"

"Lầu trên cút đi, muốn phát tình thì ra chỗ khác."
......

Bình luận càng ngày càng nhiều, càng ngày càng lệch, Điền Chính Quốc nhìn đến đau cả đầu, cũng lười đáp lại, trực tiếp xóa bỏ bài đăng.

Còn chưa kịp thoát ra khỏi trang cá nhân, liền phát hiện góc phải bên dưới có điểm đỏ sáng lên.

Kim: Vẫn còn làm đề?

tiểu Quốc: Nhàm chán, tùy tiện làm.

Kim: Còn muốn làm sao?

tiểu Quốc:?

Rất nhanh, Kim Thái Hanh liền gọi video tới đây..

Mạng có chút chậm, lúc đầu Điền Chính Quốc chỉ nghe được một loạt tiếng gõ bàn phím, một lúc sau Kim Thái Hanh mới xuất hiện trong màn ảnh.

Cho dù là ở trong video, khuôn mặt nam sinh cũng vẫn ưu việt bắt mắt như cũ. Đầu tóc đang đeo tai nghe màu đen nhìn qua có chút lộn xộn, ánh đèn bên trong tiệm net rất tối, đôi mắt Kim Thái Hanh lại rất sáng.

Lúc này anh mỉm cười nhìn vào màn ảnh, biểu tình giống hệt như chuyên môn đi lừa tình mấy em gái nhỏ qua mạng.

Điền Chính Quốc: "Anh ở tiệm net?"

"Ừ, bị bọn Hà Tuy kéo đi chơi game." Kim Thái Hanh cũng không đánh chữ, nhìn màn ảnh nói: "Chẳng có gì thú vị, còn không bằng làm đề cùng với cậu."

Vừa nói xong cuộc gọi video liền kết thúc.

Kim Thái Hanh:?

Chứng kiến một màn này Hà Tuy quả thực cười vỡ bụng: "Ha ha ha ha, cậu cũng có lúc bị lật xe đi?"

Kim Thái Hanh: "......"

Tay phải Kim Thái Hanh ấn loạn trên bàn phím của Hà Tuy, một bộ kỹ năng qwer đều dùng hết, chờ Hà Tuy cười nhạo người xong quay đầu lại tiếp tục chơi game, liền phát hiện anh hùng của hắn đang bị kẻ địch tiến đánh nhưng toàn bộ kỹ năng lại đang CD, phập phập phập vài phát liền ngã xuống rồi chết.

CD - Cool down - Thời gian đóng băng: Kỹ năng sau khi sử dụng xong sẽ có thời gian đóng băng. Kỹ năng đang trong thời gian đóng băng không sử dụng được. Hết cd mới dùng tiếp được.

Hà Tuy: "......"

Cố lão cẩu cậu còn có thể chó tính hơn được không.

Bên kia, Kim Thái Hanh lại tiếp tục tán gẫu video với Điền Chính Quốc.

"Điện thoại không tiện, nên tôi đổi thành máy tính." Điền Chính Quốc giải thích một cậu, lại hỏi: "Anh mới nói gì đó?"

"Không có gì, làm bài đi", Kim Thái Hanh một bên lướt web một bên hỏi: "Đề cậu đang làm thế nào?"

"Đều đơn giản, dùng để gϊếŧ thời gian mà thôi."

Đã muộn, cách âm trong phòng cũng không tốt lắm, Điền Chính Quốc lấy ra một cái tai nghe đeo lên. Mới vừa cắm xong dây, liền nghe được một tiếng cười nhẹ truyền đến từ phía bên kia.

Điền Chính Quốc: "?"

Kim Thái Hanh híp đôi mắt đào hoa lại, cười đến quyến rũ: "Tâm cơ rất sâu nha, còn đeo tai nghe đôi với anh cơ đấy?"

Điền Chính Quốc: "......"

"Không phải." Ngữ khí của cậu có chút đông cứng phủ nhận: "Tiện tay lấy, trong nhà chỉ có một cái này."

Kim Thái Hanh nâng nâng mi: "Cậu chỉ đơn giản là muốn nghe cho rõ hơn phải không?"

Điền Chính Quốc: "Không sai."

"Cho nên cậu là thanh khống? Mang tai nghe là để nghe rõ giọng nói của anh hơn phải không?"

Kim Thái Hanh lại nở nụ cười, cái này mà chụp hình lại rồi đăng lên mạng, đảm bảo sẽ được chia sẻ điên cuồng.

Cười xong, anh còn không biết xấu hổ mà bổ sung thêm một câu: "Có phải thấy giọng anh rất dễ nghe phải không?"

Điền Chính Quốc: "......"

Cậu đang muốn nói không phải, bên kia đã gửi một bức hình lại đây, là đề thi thử của một trường đại học trọng điểm.

Không đợi cậu trả lời, Kim Thái Hanh đã tự mình chuyển hướng đề tài sang nơi khác: "Tôi xem trên mạng thấy mấy bộ đề này được đánh giá rất khó, chúng ta cùng làm một lúc, ai làm xong trước thì thắng."

Điền Chính Quốc cũng không định nhắc lại đề tài vừa rồi, gật đầu: ".....Cũng được."

Hiện tại đã qua nửa đêm, đề thứ nhất Điền Chính Quốc còn ngồi ở trước máy tính để làm, đề thứ cậu đã ôm điện thoại nằm trong chăn để viết rồi.

Làm đến bài cuối cùng cơn buồn ngủ liền kéo đến, cậu viết xong đáp án liền ngủ mất, đến video cũng chưa kịp tắt.

Kim Thái Hanh cũng không còn tâm tư làm bài, cuối cùng thấp giọng nói chúc ngủ ngon.

Điền Chính Quốc giống như nghe được, nhỏ giọng làu bàu một tiếng, giọng nói mềm mại khác hẳn giọng nói lúc thường ngày ngày đáp lại anh một câu.

Phần má mềm mại của nam sinh đè lên gối, khiến người cách màn hình cũng có thể cảm giác được xúc cảm tuyệt vời.

Kim Thái Hanh lại nhớ tới lần chạm vào da mặt Điền Chính Quốc lần đó, hầu kết không khỏi nhúc nhích một chút.....

"Cậu biếи ŧɦái à? Người ta ngủ rồi còn nhìn chằm chằm?" Hà Tuy mới vừa đánh xong một trận, đang muốn kéo Kim Thái Hanh gia nhập, vừa quay đầu sang nhìn liền thấy một màn này.

Kim Thái Hanh không muốn để cho người khác nhìn thấy bộ dáng đáng yêu như vậy của Điền Chính Quốc, liền nhanh tay lẹ mắt liền tắt cuộc gọi video, nhàn nhạt nói: "Cậu có ý kiến gì?"

"Tớ làm sao dám có ý kiến? Cậu có ngủ cùng với người ta tớ cũng không dám có ý kiến." Hà Tuy liền hậm hực, chửi cả đám, bắt đầu lải nhải oán trách: "Đã bảo chơi game suốt đêm rồi, bọn tớ thì bị gϊếŧ nhiều lần như thế, cậu lại ngồi một chỗ gọi video với người ta, rồi lại cùng làm đề với người ta? Người anh em à, cho xin chút tình huynh đệ cái đi!"

Kim Thái Hanh không vội mở bản cài đặt trò chơi ra: "Cậu ấy về quê, tâm tình không tốt, tôi làm đề cùng để giúp cậu ấy thả lỏng một chút."

Hà Tuy: "......??"

Phương thức thả lỏng của học bá các cậu chính là như vậy?

---

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #ooooo