22
---
Chương 22: Đồng nhân văn Kim Thái Hanh X Điền Chính Quốc
Điền Chính Quốc rời đi trước, Điền Hoa Mậu banh khuôn mặt đi tới phòng cậu, đi vòng quanh bảy lần tám lượt, lúc này mới có chút lấy lòng nói: "Về sau cha sẽ không quát lên với con nữa, hay là con về nhà ở đi?"
Điền Chính Quốc thu thập cặp sách, mặt không đổi sắc nói: "Ở bên kia rất thuận tiện."
Điền Hoa Mậu im lặng, một lát sau lại có chút câu nệ nói: "Có thời gian rảnh cha sẽ đến thăm con."
Điền Chính Quốc trầm mặc hai giây, ném xuống một câu: "Tùy ngài."
"Còn có mẹ con......" Điền Hoa Mậu còn muốn nói gì, nhưng lời mới nói ra được một nửa, Điền Chính Quốc đã đeo cặp sách rời đi.
Bóng dáng thiếu niên cao thẳng như cây tùng, trong lúc không để ý đã mơ hồ có bộ dáng trưởng thành.
Qua ngày cuối tuần, trong lớp vẫn náo nhiệt như cũ, chính là ánh mắt nhìn qua có chút kỳ quái.
Tuy rằng lúc trước Điền Chính Quốc cũng thường xuyên bị người khác vây xem, nhưng lần này cái gì cũng cảm thấy khác với thời điểm lúc trước, tầm mắt mọi người nhìn cậu mang theo một tia ái muội, thậm chí còn có chút ý vị thâm trường.
Sau khi cậu thi được hạng nhất, ánh mắt là loại "Người này thật con mẹ nó trâu bò", sau khi cậu ở cùng với Kim Thái Hanh, lại chuyển thành loại "A a a a bọn họ thế nào lại ở bên nhau, trong lớp có phải lén cầm tay nhau dưới bàn rồi nấp sau quyển sách trộm hôn môi không".
Ngay cả Chu Duệ Sâm cùng Lý Nặc cũng đều dùng chung một biểu tình muốn nói lại thôi nhìn cậu.
Điền Chính Quốc không thể nhịn được nữa, hỏi: "Nhìn cái gì mà nhìn?"
"Không, không có gì!" Chu Duệ Sâm lập tức lắc đầu.
Đúng lúc này, Kim Thái Hanh đi đến, lại hấp dẫn phần lớn ánh mắt.
Tầm mắt mọi người vẫn luôn theo sát anh, từ lúc tiến vào lớp học đến khi ngồi vào chỗ, sau đó cả lớp liền nhìn thấy một màn, Kim Thái Hanh đem một hộp bánh kem nhỏ đặt trước mặt Điền Chính Quốc.
Kim Thái Hanh: "Mua một tặng một, cho cậu."
Điền Chính Quốc nói cảm ơn một tiếng, cũng không rối rắm liền nhận lấy.
Thấy Điền Chính Quốc tự nhiên như vậy, các bạn học lại hít hà một hơi.
Diệp Hàm Tiếu đặc biệt hưng phấn, trong lòng hiện tại đã điên cuồng lôi kéo các chị em cùng nhau hét lên!
Đến rồi! Đây chính là bánh kem phô mai sữa tuyết trong truyền thuyết!
Đây chính là vật đã được chứng kiến Điền Chính Quốc kabedon Kim Thái Hanh trong tiệm bánh để tỏ tình đó!
Hình minh họa Kabedon. Vai Ác Hắn Chỉ Muốn Học Tập - Chương 22: Đồng nhân văn Kim Thái Hanh X Điền Chính Quốc
Điền Chính Quốc đối với việc các bạn học não bổ không phát giác, cậu nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ngồi yên tại chỗ, giống như đối đãi với trân bảo, cực kỳ thận trọng mở hộp đóng gói ra.
Bánh kem mát lạnh tan trong khoang miệng, mùi sữa nồng đậm, vị ngọt vừa phải, mỗi một hương vị đều thật tươi ngon.
Ăn xong bánh kem, Điền Chính Quốc đem hộp đóng gói ném vào thùng rác, khi trở về liền nghe Kim Thái Hanh nói với mình: "Miệng cậu còn dính kem kìa."
Điền Chính Quốc a một tiếng, lấy tay lau bừa một phen.
"Không phải chỗ đó." Kim Thái Hanh vốn đang ngồi dưới ghế, nói tới đây đột nhiên nâng thân thể lên, một tay chống bàn học, một tay duỗi lên lau khóe miệng của cậu một chút, nói: "Là ở đây."
Kim Thái Hanh rất nhanh liền thu tay lại, còn dùng khăn giấy lau lau, giống như chưa hề phát sinh chuyện gì.
Điền Chính Quốc sững sờ tại chỗ, có chút mờ mịt.
Kim Thái Hanh uống nhầm thuốc à? Từ bao giờ quan hệ giữa bọn họ lại trở nên tốt như vậy?
Cậu ở bên này còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận chuyện này là như thế nào, đã nghe được một loạt tiếng hít khí chỉnh tề xung quanh, từng tầm mắt đồng loạt nhìn đến.
Điền Chính Quốc:?
Cậu còn chưa phản ứng cái gì, những người này làm sao mà phải khẩn trương thế?
Điền Chính Quốc rũ mắt đảo qua mặt mọi người, liền thấy những người vừa rồi còn đang xem trò hay, hiện tại lại sôi nổi cúi đầu, bộ dáng thực ngoan ngoãn.
Ai đọc sách thì đọc sách, chép bài tập thì chép bài tập, đều là vẻ mặt bọn tui cái gì cũng chưa nhìn thấy đâu nha!!
"Bọn họ làm sao vậy?" Điền Chính Quốc hỏi Kim Thái Hanh.
"Không biết", Kim Thái Hanh đem khăn giấy lau xong cách không ném vào thùng rác, nhàn nhạt nói: "Dù sao mỗi ngày tôi đều bị vây xem như thế, sớm đã quen rồi."
Điền Chính Quốc: "......"
Cậu đúng là không nên hỏi.
Càng làm cho Điền Chính Quốc mê man chính là, giữa giờ thể dục đột nhiên có nữ sinh cầm hoa hồng chạy tới, thở hồng hộc đứng trước mặt cậu.
Điền Chính Quốc không phải lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, nhưng vẫn có chút không quen, cậu đại khái là muốn từ chối người khác.
Tạm thời chưa nói đến thành tích, chỉ cần gương mặt kia của Điền Chính Quốc đã khiến không ít người thích, hơn nữa về sau lại thêm thành tích nổi bật, trong thời gian ngắn này cậu được không ít người để ý đến.
Nhưng học sinh trung học tỏ tình, chủ yếu là trộm gửi thư tình, không thì thổ lộ qua qq hoặc là tặng trà sữa lấy hảo cảm, cậu còn chưa từng thấy màn tặng hoa hồng trước công chúng như vậy.
Bạn gái này cũng thật là dũng cảm, chẳng lẽ không sợ sẽ bị từ chối mà xấu hổ hay sao?
Hay là nghĩ mình chắc chắn sẽ đồng ý?
Không có khả năng, lâu như vậy, chẳng lẽ còn có người không biết cậu chỉ yêu thích việc học à?
Điền Chính Quốc tỉnh táo lại, liền phát hiện tầm mắt nữ sinh đổi qua đổi lại giữa cậu cùng Kim Thái Hanh, cuối cùng mới duỗi tay ra, khom lưng nói: "Tặng cho các cậu, mình thật sự rất rất thích các cậu!"
Điền Chính Quốc:???
Đợi chút, cái từ "Các" này là có ý gì?
Tỏ tình thì cậu nghe nhiều rồi, nhưng lần đầu tiên cậu nghe thấy một người tỏ tình với hai người một lúc.
Vị bạn học này, khẩu vị của cậu hình như hơi nặng rồi thì phải?
"Vị bạn học này......" Điền Chính Quốc uyển chuyển lời từ chối, không muốn làm tổn thương người ta quá: "Chúng ta khả năng......."
Cậu còn đang từ chối người, đã nhìn thấy Kim Thái Hanh rất tự nhiên mà nhận hoa hồng, giống như là lãnh đạo xuống nông thôn thị sát xong được tặng hoa vậy.
Nhìn thấy một màn này, bạn nữ càng kích động, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, trong mắt ngậm đầy nước: "Ô ô ô, tui hạnh phúc quá, hy vọng các cậu trăm năm hạnh phúc, vĩnh viễn ở bên nhau!!"
Sau khi nói xong cô liền chạy nhanh như chớp, vội vội vàng vàng không giống với lúc đến, không khí xung quanh dường như đều nổi bong bóng màu hồng.
Điền Chính Quốc:???
"Vậy là có ý gì?"
Kim Thái Hanh trầm tư trong chốc lát, ngay sau đó đem hoa hồng nhét vào ngực Điền Chính Quốc, cười nhẹ: "Tôi biết chuyện gì đang xảy ra rồi."
Điền Chính Quốc đi theo phía sau anh không ngừng hỏi: "Cái gì cơ?"
"Các cô ấy chắc là bị câu chuyện tình yêu của chúng ta làm cảm động quá ấy mà."
Điền Chính Quốc: "............"
Đờ mờ!
Càng làm cho Điền Chính Quốc không nghĩ tới chính là, lúc ăn cơm, cậu còn nhìn thấy một bài đăng miêu tả về tình yêu đẹp của cậu cùng Kim Thái Hanh. Bài được đăng vào cuối tuần, đã nổi khắp diễn đàn cùng qq, chả trách lúc sáng mọi người lại nhìn cậu kỳ quái như vậy.
【 Kim Thái Hanh x Điền Chính Quốc 】 tình yêu đẹp nhất trên thế giới này, có lẽ chính là bởi vì anh khiến em trở nên ngày càng tốt hơn.....
Người đăng là "Một bên ngủ với học tập, một bên yêu đương".
Chủ nhà còn đăng kèm theo một đoạn chú ý màu đỏ: "Chủ nhà ít khi gặp được cp yêu thích, nhưng vì không có tiền nhuận bút nên chỉ có thể tự mình sáng tác! Có thể không hài hòa, có yếu tố 18+, cực kỳ có khả năng OOC, xin đừng vào nhầm! Chị em nào thích xin hãy tém tém lại, đừng khuân vác đi nơi khác, cũng xin đừng quấy rầy đến đương sự trong truyện!!"
Điền Chính Quốc ấn xuống, nhìn thấy nội dung bài đăng.
"Lần đầu tiên nhìn thấy Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc không nghĩ tới bọn họ sẽ có một ngày thân mật với nhau như vậy."
"Sau khi được Kim Thái Hanh cứu ở cổng trường, Điền Chính Quốc liền nhớ mãi không quên bóng dáng kia. Cậu trở thành bạn ngồi cùng bàn với Kim Thái Hanh, đến tiệm bánh ngọt đối phương thường đến, ở trong tiệm đè đối phương lên tường cường thế tỏ tình, nhưng mà Kim Thái Hanh đối với cậu lại không có hứng thú, vẫn nhàn nhạt như cũ........"
"Thẳng đến khi Điền Chính Quốc nghe nói thành tích của Kim Thái Hanh rất tốt, nên cậu bắt đầu cố gắng học tập."
Điền Chính Quốc:???
Wtf? Sao tự nhiên lại cua khét vậy?
Điền Chính Quốc một bên điên cuồng phun tào một bên kéo xuống bên dưới.
"Việc học với cậu rất khó khăn.
Điền Chính Quốc mỗi ngày chỉ biết đánh nhau như thế nào, học hành đối với cậu lại quá xa xôi tựa như Kim Thái Hanh đã từng từ chối cậu vậy.
Nhưng vì thích người kia, giáo bá đã nhuộm lại tóc đen, thu hồi lệ khí, vào thư viện đọc sách - nơi mà cậu chưa bao giờ đặt chân đến."
"Cuối cùng có một ngày, Kim Thái Hanh bị những cố gắng của cậu làm cho cảm động.
Anh bắt đầu chú ý đến thiếu niên chăm chỉ mà cố chấp này, anh phát hiện người nọ có một quá khứ rất bi thảm, người nhà không quan tâm, bạn học xa lánh, giáo viên coi thường......Kim Thái Hanh bắt đầu tặng bánh kem nhỏ cho Điền Chính Quốc, mời Điền Chính Quốc vào ở trong nhà mình.
Bất tri bất giác, anh phát hiện người này rất đặc biệt.
Anh nghĩ, nếu người nhà Điền Chính Quốc không muốn nuôi cậu, như vậy cứ để cậu đến đây đi."
Điền Chính Quốc: "......"
Nội dung bài đăng con mẹ nó rất chi là......, hoàn toàn điên đảo sự thật, nhưng dưới bình luận lại là một mảnh hưng phấn kêu tiếng chó.
【 A a a, thổ lộ thái thái! Viết tốt quá! 】
【 Thật sự đó, tui nhớ đến quá khứ của Quốc ca liền đau lòng, may mắn cậu ấy còn có Kim thần!】
【 A a a a, chủ nhà tiếp tục đi, ngược xong có phải sẽ phát đường đúng không vậy! Cầu ở chung hàng ngày, cầu cơm chó! Cầu nội dung 18+! 】
【 Một bên ngủ với học tập, một bên yêu đương: Yên tâm, tất cả đều sẽ có!! 】
Phía cuối phòng học, Điền Chính Quốc nhìn bình luận vẻ mặt ngây ngốc.
Phía trên phòng học, đại biểu môn văn Diệp Hàm Tiếu đang ôm điện thoại điên cuồng đánh chữ. Một tiểu cô nương thường ngày nhẹ nhàng, trong mắt lúc này lại lộ ra biểu tình mừng như điên y như trúng thưởng 500 vạn vậy.
Điền Chính Quốc đọc đến bình luận cuối cùng ở trang đầu, tiện tay ấn làm mới một chút, không nghĩ tới "Một bên ngủ với học tập, một bên yêu đương" lại vừa cập nhật thêm phần mới.
So với cái trước, cái này đúng thật là thiếu nhi không nên xem.
"Mọi người đều biết thành tích của Điền Chính Quốc tiến bộ vượt bậc, nhưng lại không biết là Kim Thái Hanh đang âm thầm giúp đỡ Điền Chính Quốc.
Một ngày cuối tuần nào đó, Điền Chính Quốc đang làm một bài thi toán, nhưng cậu thật sự quá mệt mỏi, chưa làm xong đã muốn ngủ.
Gần đến kỳ thi tháng, mỗi một giây một phút thời gian đều rất quan trọng. Vì thế chỉ cần Điền Chính Quốc ngủ, Kim Thái Hanh sẽ lập tức thúc cậu một cái để cậu duy trì tỉnh táo.
Điền Chính Quốc muốn, Kim Thái Hanh lại rất ác liệt không cho cậu, chỉ là vừa làm cậu vừa làm bài.
Liên tục như vậy, đến khi Điền Chính Quốc làm xong bài thi kia, cả người cậu cũng mềm thành một đoàn.
Lúc này, Kim Thái Hanh rốt cuộc có thể bắt đầu chính sự với cậu, cùng Điền Chính Quốc làm chính sự."
【 Mẹ nó kí©h thí©ɧ muốn chết! 】
【Tui có thể! Tui làm được! Một bên học từ đơn, học không thuộc liền bị thúc thúc mài mài!】
【 Quá cmn thần kỳ! Vì sao tui lại không nghĩ tới phương pháp học như này chứ!! 】
【 Bảo sao lúc trước tui lại nhìn thấy khóe mắt của giáo bá lại hơi hồng hồng, hóa ra là bị làm ác liệt quá!】
【 Cũng chỉ là đồng nhân văn, lầu trên không cần mang vào hiện thực nha! 】
【Đương sự cũng đã tuyên bố quan hệ, mang nhập vào hiện thực thì có làm sao? Nói không chừng họ còn lén lút chơi mấy trò kí©h thí©ɧ hơn nhiều ấy chứ.】
Điền Chính Quốc: "......"
Tuy cậu tự nhận da mặt cũng khá dày, nhưng khi đọc đến mấy cái này cũng không khỏi đỏ vành tai.
Cố tình lúc này Kim Thái Hanh lại quay sang nhìn, hỏi: "Đang nhìn gì thế?"
Điền Chính Quốc sợ tới mức luống cuống tay chân, đang muốn tắt điện thoại, không ngờ trong lúc hoảng loạn lại làm điện thoại lăn ra ngoài.
Nội dung trên màn hình nhìn không sót một cái gì.
Điền Chính Quốc: ".................."
Đờ mờ, muốn chết.
Điền Chính Quốc muốn cướp điện thoại, nhưng Kim Thái Hanh lại nhanh hơn cậu một giây, liền đoạt trước điện thoại.
"Không ai biết, trước mặt người ngoài, giáo bá lạnh lùng tàn nhẫn là vậy, nhưng ở trước mặt Kim Thái Hanh lại mềm mại vô cùng. Được một tay Kim Thái Hanh dạy dỗ, mỗi khi làm bài, cậu đều nghĩ đến lúc hai người triền miên."
Trong nháy mắt, ánh mắt Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc đều rất không thích hợp.
Anh híp đôi mắt đào hoa lại nhìn Điền Chính Quốc, vẻ mặt cười như không cười: "Hóa ra cậu lại thích đọc mấy thứ này?"
"Tôi chỉ là theo anh nghe để hiểu thêm một chút tình huống mà thôi!" Điền Chính Quốc duỗi tay muốn cướp điện thoại, vẻ mặt thẹn quá hóa giận.
Kim Thái Hanh cũng không trêu cậu nữa, rất nhanh liền trả lại điện thoại.
Điền Chính Quốc một bên đem điện thoại nhét vào ngăn bàn, một bên oán trách Kim Thái Hanh: "Còn không phải tại anh à, muốn bịa câu chuyện tình yêu cái gì chứ, thế nên mới làm mọi người hiểu lầm chúng ta."
"Cậu sợ cái gì?" Kim Thái Hanh không để ý nói, "Chỉ cần bản thân cậu đoan chính, bên ngoài dù có nói gì cũng không ảnh hưởng tới cậu."
"Trong bài đăng nói tôi là một người biếи ŧɦái có du͙© vọиɠ chiếm hữu mười phần, lúc cậu ngồi trên đùi tôi để học bài, cậu trả lời sai một câu tôi liền phạt cậu cởi một thứ trên người, cuối cùng nhân cơ hội mà bắt cậu chơi thú nhún."
Điền Chính Quốc: "......"
Kim Thái Hanh cười nhạo một tiếng, thanh âm nhàn nhạt: "Chẳng lẽ bọn họ nói như vậy, tôi liền thật sự biến thành người như vậy à?"
Nhưng cẩn thận tưởng tượng, thì cũng hơi muốn như thế.
Điền Chính Quốc bị thuyết phục, lại bắt đầu vui sướиɠ làm đề, bất tri bất giác đã đến chạng vạng.
Sau khi tan học, Kim Thái Hanh nói tiệm bánh ngọt bọn họ thường đến mới cho ra mắt một loại bánh kem mùa thu, Điền Chính Quốc quyết định qua đó xem thử.
Giống với bánh kem phô mai sữa tuyết lúc trước, lần này bánh kem mousse chocolate hạt phỉ cũng khuyến mại mua một tặng một.
(Bánh kem phô mai sữa tuyết.)
(Bánh kem mousse chocolate.)
Nhân viên tính tiền vẫn là người phục vụ lúc trước, cô đã sớm bị nói qua, cũng không lắm miệng hỏi khách hàng có muốn tham gia chương trình khuyến mại hay không nữa, cô nhanh nhẹn quét mã vạch, sau đó nói: "49.9 tệ, cảm ơn."
Lại không ngờ nam sinh có khuôn mặt lạnh như băng kia đột nhiên nhìn thoáng về sau, vươn tay về phía nam sinh mắt đào hoa: "Đưa cho tôi."
Cậu lấy bánh kem trong tay nam sinh kia đặt cùng với nhau, sau đó hỏi: "Chúng tôi có thể tham gia chương trình một tặng một được không?"
Người phục vụ: "?"
A, hóa ra bọn họ đã làm lành rồi.
Xuyên qua cửa kính trong suốt của tiệm bánh, hai thiếu niên anh tuấn ngồi ăn bánh kem cùng nhau, hấp dẫn không ít ánh mắt của người đi đường.
Đây là lần đầu tiên Điền Chính Quốc ăn bánh kem mousse chocolate hạt phỉ, so với bánh kem phô mai vị càng tươi ngon hơn, viền xung quanh bánh điểm một ít viên chocolate, nhưng cũng không làm người ăn cảm thấy ngọt ngấy, rất phù hợp với không khí se lạnh của mùa thu.
Ăn xong đồ ngọt còn muốn đi ăn cơm chiều, khi đi ngang qua một tiệm đồ nướng ven đường, Điền Chính Quốc bị mùi hương hấp dẫn.
Điền Chính Quốc rất ít khi ăn nướng BBQ, bởi vì không thích không khí ồn ào nhốn nháo nơi này, hơn nữa môi trường lại còn không được vệ sinh cho lắm.
Nhưng mùi vị bay từ tiệm này thực sự quá thơm.
Cửa hàng nhìn có chút xập xê, ngay cạnh cửa đề một nồi cua xào to đùng, mùi hương tỏa ra xung quanh.
Kim Thái Hanh thấy Điền Chính Quốc vẻ mặt cao lãnh nuốt nước miếng, thuận thế hỏi một cậu: "Nếu không thì ăn ở tiệm này đi?"
Điền Chính Quốc còn đang do dự, bà chủ tiệm đồ nướng đã lưu loát hô lên: "Ai, vẫn còn chỗ, các cậu ngồi ở đây đi."
Điền Chính Quốc chần chờ một lát, sau vẫn là ngồi xuống, gọi một phần cua xào.
"Các cậu học Nhất Trung sao?" Bà chủ một bên múc đồ ăn, một bên lên tiếng nói chuyện: "Con trai tôi cũng học cùng trường các cậu đó, nó không hay học tiết tự học buổi tối, chắc cũng sắp trở lại rồi."
Không chờ bọn họ trả lời, cua cũng đã được mang ra khỏi nồi. Mấy người khách đi lên vây quanh, rất nhanh liền chia cắt xong con cua.
Bà chủ nhanh nhẹn rửa nồi, nói với bọn họ: "Ngại quá, các cậu đợi đến nồi sau nhé."
Thời gian chờ cơm, Điền Chính Quốc chuẩn bị tranh thủ nghe tư liệu tiếng Anh.
Mở điện thoại ra mới phát hiện Chu Duệ Sâm gọi tới, thấy cậu không nghe máy, liền nhắn tin hỏi cậu đang ở nơi nào, nói Bưu ca mang theo một đám người đứng ở đầu đường chặn cậu.
Điền Chính Quốc nhắn lại một dấu hỏi chấm, Chu Duệ Sâm liền nhắn lại: "Đại ca, anh trốn nhanh lên! Bọn họ tới thật đó! Còn nói là mang theo người nhà nữa."
Điền Chính Quốc: "Đợi chút, Bưu ca là ai?"
Cậu như thế nào không nhớ trong truyện có nhân vật này nhỉ, hơn nữa từ lúc cậu xuyên qua cũng đâu có đi trêu chọc người khác.
Chu Duệ Sâm: "Là giáo bá lớp 12 lúc trước bị anh ép chuyển trường đó, sau đó lại ngựa quen đường cũ, vi phạm nội quy trường học nên bị đuổi học, hiện giờ ăn không ngồi rồi, suốt ngày đi theo người cha lưu manh gây rối. Có khi là đến trường xem phong cảnh, chưa chắc là đến đánh nhau đâu!"
Điền Chính Quốc không hiểu lắm: "Nếu lúc trước tôi đánh khiến hắn phải bỏ chạy, vì sao giờ lại phải trốn?"
"Bọn họ có cả một đám người đó", Chu Duệ Sâm không yên tâm, cắn răng nói: "Đại ca anh đang ở đâu? Em cùng Lý Nặc lập tức tới đó."
Điền Chính Quốc nhắn tên cửa hàng, Chu Duệ Sâm lại chửi tục một tiếng, cả mặt đều là biểu tình wtf: "Cửa hàng này con mẹ nó không phải là của nhà Khương Duyên sao?"
Khương Duyên?
Điền Chính Quốc đột nhiên nghĩ tới tin đồn về mẹ Khương Duyên, cậu quay sang nhìn bà chủ, dáng người cao 1m7, tay cầm thìa cuồn cuộn cơ bắp, so với đàn ông nhìn còn lợi hại hơn.
Điền Chính Quốc nháy mắt liền mờ mịt, mẹ nó bộ dáng này làm sao có thể dễ dàng bị bắt nạt hả?
Cậu còn tưởng rằng mẹ Khương Duyên sẽ là một người phụ nữ nhu mì đáng thương cơ.
"Có việc?" Điền Chính Quốc tắt bỏ điện thoại, Kim Thái Hanh hỏi một câu.
"Có người muốn tìm tôi gây sự", Điền Chính Quốc nghĩ nghĩ, nói: "Nếu không thì đóng gói mang về ăn."
Nơi này rất gần với khu bọn họ ở, đi bộ khoảng mười phút là tới.
"Cũng được."
Lúc Kim Thái Hanh đứng dậy, tiện tay gọi điện thoại: "Ừ, ở tiệm đồ nướng bên Tây Môn."
Hương vị cua xào càng ngày càng đậm, Điền Chính Quốc đứng ở ngay trước nồi để bà chủ đóng gói.
Cậu ở bên này quét mã trả tiền, cơm hộp cũng đóng gói xong, ngay thời điểm cậu chuẩn bị cầm lấy, bên cạnh đột nhiên nhảy ra một người, hất tay một cái đem cua xào của cậu ném đi.
Hộp cơm rắn chắc trên mặt đất vỡ ra, con cua đỏ tươi mê người rải đầy đất, Điền Chính Quốc chỉ cảm thấy người cậu cũng muốn nứt theo rồi.
"Ba! Chính là hắn!" Một thanh âm lỗ mãng truyền đến, Điền Chính Quốc quay đầu lại, nhìn thấy một thanh niên bộ dáng cao lớn hơi béo, đứng cạnh một người đàn ông trung niên mang gậy trúc khuôn mặt giống nhau cáo trạng.
Điền Chính Quốc nhướng mày, hóa ra đây là Bưu ca cùng người cha xã hội đen.
Còn có mười mấy người đứng phía sau bọn họ, vừa nhìn đã thấy chính là pháo hôi thường xuất hiện trong phim điện ảnh, cái loại diễn viên quần chúng 20 tệ.
"Con mẹ nó bọn mày lại tới gây chuyện với bà đây hả? Bị đánh còn không phục?" Bà chủ hiển nhiên cũng biết người này, vẻ mặt hung thần ác sát nhìn chằm chằm người chống gậy trúc.
"Lần này không phải tới tìm bà gây chuyện", người đàn ông chống gậy trúc cười đáng khinh, tầm mắt chuyển sang người Điền Chính Quốc: "Lần này là giúp con trai đến tìm nó gây chuyện."
Tầm mắt Điền Chính Quốc chuyển từ con cua trên mặt đất đến người hai cha con, ánh mắt không khác gì nhìn người chết.
Ánh mắt khinh miệt này chọc giận Bưu ca, hắn lập tức vọt lại đây, một bên giơ nắm đấm một bên nói: "Đừng tưởng bố mày chuyển trường thì mày có thể đứng đầu Nhất Trung, mày có thể đứng đầu được hay không thì phải hỏi nắm đấm của tao đã!"
Thân thể Điền Chính Quốc linh hoạt né tránh công kích của Bưu ca, nhưng mà cậu lo thừa, cho dù cậu có đứng im một chỗ, cái nắm tay này cũng không thể lạc trôi đến người cậu được.
Trong nháy mắt Bưu ca vừa mới tung nắm đấm, đã bị Kim Thái Hanh nắm lấy cổ áo, giống hệt túm con gà, sau đó bị Kim Thái Hanh ném lên bàn.
Người đàn ông chống gậy trúc nhìn thấy, lập tức tiến lên muốn cứu con trai.
Lại không ngờ vừa mới đi được hai bước, đã bị bà chủ cầm vá sắt đập vào đầu.
(Cái vá là cái hình dạng giống cái xẻng để múc thức ăn ấy.)
Vá sắt vừa to vừa nặng, đập vào đầu phát ra "Đương" một tiếng. Người đàn ông rất nhanh liền ôm đầu ngồi xổm xuống, trong miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ thống khổ.
Cha mình bị đánh, Bưu ca làm sao có thể nhẫn nhịn? Giãy giụa bò dạy muốn đi đánh bà chủ.
Điền Chính Quốc nhanh tay lẹ mắt cầm một cái nồi inox trên đầu Bưu ca, đang chuẩn bị đập xuống một cái, Kim Thái Hanh không biết từ nơi nào lại lấy ra một cái vá sắt to rồi nện xuống. Điền Chính Quốc nhìn thấy thân thể cồng kềnh của Bưu ca run lên một chút, sau đó không ngừng lảo đảo, cuối cùng chúi đầu vào một thùng nước đồ ăn thừa.
Điền Chính Quốc: "......"
Nước canh cay xè nháy mắt liền rót đầy mắt mũi của hắn, tiếng Bưu ca kêu lên không khác tiếng lợn kêu là mấy.
Mấy pháo hôi đứng xung quanh rốt cuộc tỉnh táo lại, đang muốn vây quanh đi lên, liền nghe thấy tiếng còi cảnh sát từ xa đến gần tiệm đồ nướng.
Cảnh sát đến.
Phía sau còn có Chu Duệ Sâm cùng Lý Nặc vừa chạy ra khỏi trường học.
Điền Chính Quốc dừng tay đánh người, dùng ánh mắt bảo Chu Duệ Sâm cùng Lý Nặc đi trước, sau đó giống như học sinh ngoan đứng ở một bên, khôi phục lại bộ dáng học sinh xuất sắc.
Bọn họ bên này ít người, nhìn qua lại càng giống bên người bị hại.
Nhìn hai người tránh ở quầy bán quà vặt, Điền Chính Quốc lúc này mới thu hồi tầm mắt, nhỏ giọng hỏi Kim Thái Hanh: "Anh báo cảnh sát?"
"Ừ" nam sinh đút tay vào túi quần, không có biểu gì: "Đánh mãi không phục, không bằng cho bọn họ vào đồn ngồi uống nước một lúc."
Thấy cảnh sát đến, Bưu ca ấm ức lập tức khóc lớn, giống hệt học sinh mẫu giáo bị bắt nạt mà ôm đùi cảnh sát: "Ô ô ô, anh cảnh sát ơi, những người này thật quá đáng, khinh người quá đáng! Anh nhìn xem, em với cha em bị đánh thê thảm như thế này!"
Cảnh sát không kiên nhẫn hất tay hắn ra, lạnh lùng nói: "Rõ ràng là các cậu bắt nạt hai học sinh trung học, tôi đều nhìn thấy được!"
Người đàn ông chống gậy trúc đầu vẫn còn đang ong ong, bị cảnh sát bắt lại vẫn đứng không vững, sau đó liền phát hiện còng tay lạnh băng dừng ở cổ tay hắn.
"Oan quá đồng chí cảnh sát ơi, chúng tôi mới là người bị hại! Anh nhìn bộ dáng của chúng tôi mà xem! Rõ ràng là chúng tôi bị đánh!" Người đàn ông chống gậy không ngừng biện giải.
Cảnh sát mới không để ý đến bộ dáng này của hắn, lạnh mặt phân phó: "Mau vào đi! Thành thật một chút!"
Cảnh sát rất nhanh rời đi, tiệm đồ nướng rốt cuộc khôi phục thanh tịnh. Chu Duệ Sâm cùng Lý Nặc lúc này mới chạy tới, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Đại ca, anh không sao chứ?"
"Không có gì", Điền Chính Quốc lắc lắc đầu, nhìn quán nướng bị phá thảm không nỡ nhìn nhíu nhíu mày. Ghế nhựa cùng mâm đồ ăn rơi đầy đất, nguyên liệu nấu ăn cũng bị lãng phí hết.
Dù sao nguyên nhân cũng là do mình, cậu đi lên phía trước muốn bồi thường, chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Kim Thái Hanh nói: "Ngại quá, làm cửa hàng của cô bị liên lụy, tổn thất bao nhiêu cô nói đi."
"Cũng không bao nhiêu tiền", bà chủ vẫy vẫy tay: "Tôi còn muốn cảm ơn các cậu giải quyết phiền toái lớn như vậy."
Không ít người khách cũng kêu lên: "Còn không phải sao, Đại Bưu mỗi ngày đều tìm bà chủ gây chuyện, may mà lần trước Khương Duyên về kịp, đánh cho bọn người kia phải chạy mất, không nghĩ tới chưa đến nửa tháng lại quay lại."
"Chuyện này nguyên nhân là do cháu, vẫn nên để cháu bồi thường một chút đi."
Điền Chính Quốc vươn tay quét mã QR chuyển khoản, bà chủ là người hào sảng, làm sao lại để đứa trẻ trả tiền được, hai người liền kéo qua kéo lại, ai cũng không thuyết phục được ai.
Thừa dịp bà chủ từ chối Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh đã đem tiền chuyển qua.
Đến khi nhân viên quán đọc con số lên, không ít người khác nhìn Kim Thái Hanh với con mắt khác, người này vẫn còn là một học sinh trung học, ra tay cũng quá rộng rãi đi? Đến lúc có người nói anh là Kim đại thiếu gia, lúc này mới sôi nổi biểu tình thì ra là thế.
Khương Duyên tới chậm một bước, nhưng hắn cảm thấy mình đến vừa đúng thời cơ.
Hắn nghe nói có người đến cửa hàng bọn họ gây chuyện, vội vã từ trường học chạy về, vừa mới chạy đến cửa hàng liền nhìn thấy Điền Chính Quốc cùng với mẹ hắn đang lôi lôi kéo kéo.
Khương Duyên chỉ cảm thấy máu nóng xông lên, không chút nghĩ ngợi liền vung nắm đấm đến: "Điền Chính Quốc, tao x mẹ mày!"
"Đông" một tiếng trầm vang, Điền Chính Quốc né tránh không kịp, xương gò má vững chắc ăn một đấm.
Gần như là cùng một lúc, "Chát" một tiếng giòn vang lên, Khương Duyên cũng bị ăn một cái tát.
Mẹ đẻ hắn tát hắn xong còn không nói, lại còn vội vàng quay sang hỏi thăm Điền Chính Quốc: "Bạn học nhỏ, cậu không sao chứ? Có đau hay không?"
Khương Duyên ninja trên mặt nóng rát lại đau, mặt đầy dấu hỏi chấm.
Con mẹ nó chuyện này là thế nào??
Khương Duyên nhìn không nổi, mở miệng nhắc nhở: "Mẹ, mắt mẹ mờ rồi à? Con trai mẹ ở bên này cơ mà."
Hắn nói chưa dứt lời, mẹ hắn lại muốn đánh người, hung ác trừng mắt liếc hắn một cái, uy hϊếp nói: "Sao mày chẳng biết hỏi rõ trắng đen đã đánh người ta, trong mắt mày còn có người mẹ này không hả?"
Khương Duyên: "???"
Wtf?
Năm phút sau, hắn rốt cuộc đã biết tiền căn hậu quả.
Khương Duyên: "......"
Thấy hắn ngu si sững sờ đứng đó, mẹ hắn đẩy một chút, nhắc nhở nói: "Còn thất thần làm gì? Không mau đi qua xin lỗi người ta đi?"
Xin lỗi là không có khả năng, đời này đều không thể xin lỗi.
Khương Duyên nhìn mắt Điền Chính Quốc, sắc mặt không tốt như cũ, căng da đầu nói: "Cùng lắm thì tao để mày đánh lại."
Da mặt trắng nõn của Điền Chính Quốc đỏ lên một mảnh, đã có khuynh hướng sưng lên.
Cậu ngẩng đầu nhìn Khương Duyên một cái, mặt không đổi sắc hỏi: "Mày nói thật?"
"Tao lừa mày làm gì——!"
Lời còn chưa dứt, nắm đấm cứng rắn liền không chút thương tiếc dừng trên người hắn.
Khương Duyên bị đánh bất thình lình liền đơ ra, chỉ cảm thấy một trận quay cuồng, ngay sau đó cả người đều bị ném trên mặt đất, hàm răng cắt qua khoang miệng, thậm chí hắn còn cảm thấy có vị máu.
Điền Chính Quốc cũng không thèm nhìn tới hắn, chỉ thu hồi lại nắm đấm lắc lắc một chút, nhàn nhạt nói: "Như vậy chúng ta liền hòa nhau."
Khương Duyên: "......"
Tao x mẹ mày!
Bố mày đánh mày nhẹ như muỗi, mày lại đánh như gặp kẻ thù truyền kiếp?
---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip