29
---
Chương 29: Điền Chính Quốc thích anh như vậy
"Chính là giải một phương trình", Kim Thái Hanh nhìn vào mắt Điền Chính Quốc, chậm rãi nói: "Cậu ấy viết cho em một phương trình, em vẽ đáp án đồ thị hàm số xuống dưới, chính là một hình trái tim."
Điền Chính Quốc sửng sốt một chút, phương trình cậu viết làm sao lại lưu lạc sang chỗ Kim Thái Hanh?
Cái đồ thị hàm số này Vương Anh Hạo cũng biết, lập tức "Ai da" một tiếng, ngại ngùng nói: "Các em sao có thể trong tiết văn lại làm bài tập toán cơ chứ? Các em thích học toán như thế thầy rất cao hứng, nhưng về sau đừng như vậy nữa."
Lý Phi Dũng: "......"
Lý Phi Dũng kém chút bị tức chết.
"Thầy Lý", Vương Anh Hạo ra vẻ thái độ khiêm tốn, nụ cười trên mặt không hiểu sao rất chi là ngứa mắt: "Bọn họ đúng thật không phải là đang yêu đâu, chỉ là cùng nhau thảo luận bài toán một chút mà thôi, cũng không phải là vấn đề lớn gì, để bọn chúng quay về lớp đi."
Lý Phi Dũng:???
Bắt nạt môn ông dạy không bằng toán học chứ gì?
Lý Phi Dũng lúc nào có thể nuốt nổi cơn tức này, rút sách văn ra nói: "Các em học thuộc《Ly Tao》tiết sau tôi sẽ kiểm tra."
Tiết đầu buổi sáng ngày mai chính là môn ngữ văn,《Ly Tao》có tiếng là khó nhớ, bây giờ thời gian không tới một ngày, kể cả bọn có thông minh đến thế nào cũng vẫn cần một chút công phu mới có thể nhớ được.
Nghĩ đến đây, Lý Phi Dũng đắc ý nhìn Vương Anh Hạo một cái: Ông nhìn xem hiện tại không phải bọn chúng kiểu gì cũng phải học văn trong giờ toán của ông hay sao?
Vương Anh Hạo: "......"
Đến khi ra khỏi văn phòng, Điền Chính Quốc cảm thấy rất cần thiết phải giải thích để Kim Thái Hanh không hiểu lầm, vì thế nói: "Cái phương trình kia không phải viết cho anh."
Kim Thái Hanh không để trong lòng, còn nghĩ rằng Điền Chính Quốc đang thẹn thùng, vẫy vẫy tay: "Anh biết rồi, cậu chỉ là viết ra rồi vừa khéo để trên bàn anh mà thôi."
Điền Chính Quốc: "Không phải như vậy, anh......."
Lời cậu nói còn chưa xong, đã bị Hà Tuy đang dựa ở cửa đánh gãy.
Người nọ hướng cậu huýt sao, cợt nhả nói: "Quốc ca, mượn Kim thần một chút nhé."
Điền Chính Quốc vẻ mặt không thể hiểu được: "Cậu tìm hắn thì hỏi tôi làm cái gì?"
"Đây không phải là để báo cáo cho cậu biết hay sao, rốt cuộc bây giờ cậu là..........." Hà Tuy cười hì hì, không ngờ mới nói được một nửa đã bị Kim Thái Hanh xách cổ áo lôi đi: "Ê! Ông kéo tôi làm gì! Tôi còn chưa nói xong mà!"
Kim Thái Hanh mắt điếc tai ngơ, tay trái đút túi quần, tay phải lôi Hà Tuy đi về phía trước. Một nam sinh cao 1 mét 8 mấy, ở trong tay anh lại bị xách nhẹ nhàng giống như một con búp bê Tây Dương.
Điền Chính Quốc: "......"
Nhảy ngựa, khỉ chộm đào, cậu coi như được kiến thức thêm một loại tương thân tương ái giữa các nam sinh.
Hơn nữa nhìn có vẻ đây không phải là lần đầu tiên Hà Tuy bị đối đãi như vậy, hai chân hắn một bên vừa trượt trên đất, một bên phất tay với Điền Chính Quốc: "Lần sau gặp lại nha!"
Kim Thái Hanh đem Hà Tuy kéo tới cuối hành lang, lúc này mới buông lỏng tay ra, nhàn nhạt nói: "Nói đi, có chuyện gì?"
"Không có chuyện gì thì không thể tới tìm cậu được à?" Hà Tuy sửa sang lại đồng phục của mình, bất mãn nói: "Tôi cùng Quốc ca nói còn chưa được nửa câu, cậu cứ vội vàng như vậy làm gì?"
Kim Thái Hanh cười nhạo một tiếng: "Từ khi nào người ta lại trở thành Quốc ca của cậu?"
"Vừa rồi chuyện trong văn phòng tôi đều nghe thấy", Hà Tuy nâng nâng lông mày, vẻ mặt bát quái: "Bọn ông thật sự không phải?"
"Chứ không thì sao", Kim Thái Hanh không biết đang nhớ tới cái gì, đột nhiên có chút thẹn thùng nói: "Nhưng hình như tôi hơi vội rồi."
"Hở?" Hắn giơ tay chặn một chút: "Cậu đây là chuẩn bị xuống tay?"
"Không phải là tôi chuẩn bị xuống tay, mà là cậu ấy chuẩn bị xuống tay với tôi." Kim Thái Hanh cười một cái, mắt hoa đào một mảnh xuân sắc, khiến mấy nữ sinh đi ngang qua mặt đỏ tai hồng, đi đường cũng chậm lại vài phần.
Hà Tuy: "?"
Kim Thái Hanh nâng nâng tay phải, hỏi: "Nhìn thấy dấu Cậu Bé Bọt Biển trên tay tôi chưa?"
Hà Tuy: "Ừ ừ."
"Đây là do cậu ấy lưu lại, trên tay cậu ấy cũng có một cái." Lại cảm thấy nói như vậy không hình dung ra được Điền Chính Quốc quen thuộc với anh như thế nào, Kim Thái Hanh lại bổ sung: "Hơn nữa đây là con dấu cậu ấy thích nhất."
Hà Tuy: "........."
"Người anh em này, đây không phải là đóng dấu cho heo à?"
Kim Thái Hanh không vui nheo mắt lại: "Cậu nói cái gì?"
"Không có không có", nhận thấy được sát khí của Kim Thái Hanh, Hà Tuy không hề có nguyên tắc mà sửa lại lời nói: "Tôi nói này, nhìn con dấu Cậu Bé Bọt Biển này thật sự quá đáng yêu, vừa đơn giản lại không mất mỹ quan, rất thích hợp để khắc trên tay, có khi sau này lại trở thành xu thế lưu hành trong trường cũng nên."
Kim Thái Hanh sờ sờ mu bàn tay của chính mình, đắc ý nói: "Đúng không? Tôi cũng cảm thấy như vậy."
"Tuy rằng nhưng là......" Hà Tuy có chút mê mang, gãi gãi cái ót: "Vừa nãy tôi ở cửa văn phòng nghe được, Quốc ca nói đây là để thể hiện tình yêu thương với các bạn học với nhau cơ mà? Hơn nữa cậu ấy còn hỏi thầy giáo có muốn hay không đó thôi."
"Sao cậu lại ngu thế?" Kim Thái Hanh trừng mắt liếc hắn một cái, giống như oán trách việc hắn không hiểu phong tình: "Giáo viên hỏi như vậy, chẳng lẽ cậu ấy lại không biết xấu hổ mà nói là cố tình lưu lại trên người tôi à?"
Hà Tuy cạn lời: "Loại lời này mà cũng nói ra được, công nhận cậu đủ tao!"
"Không phải tôi, là cậu ấy." Kim Thái Hanh nhìn Cậu Bé Bọt Biển trên mu bàn tay của mình, xấu hổ cười nhẹ: "Cậu ấy tương đối nội liễm, tục xưng là muộn tao."
Hà Tuy: "......"
Đúng lúc này, Chu Duệ Sâm cùng Lý Nặc sóng vai đi tới.
"Đây mới gọi là anh em tương thân tương ái chứ!" Chu Duệ Sâm giơ mu bàn tay của mình lên, nhìn chăm chú vào con dấu Cậu Bé Bọt Biển, hưng phấn nói với Lý Nặc: "Hay về sau chúng ta đổi lại gọi là tam bá Bọt biển thế nào?"
Lý Nặc: "Mày nói cái này có bị tẩy bay được không? Không thì để tao đi xăm hình?"
Kim Thái Hanh: "......"
Hà Tuy: "......"
Hà Tuy thu hồi tầm mắt, chần chờ nói: "...... Đây là dấu vết lưu lại trên người cậu?"
"Cái này chỉ là ngoài ý muốn", Kim Thái Hanh có chút xấu hổ cho tay vào túi quần, coi như không có việc gì nói: "Bọn họ luôn thích quấn lấy Điền Chính Quốc, đóng cho một cái dấu thì chẳng có gì là lạ cả."
Hà Tuy không nói gì, nhưng rõ ràng là không tin Kim Thái Hanh nói bậy nói bạ.
Kim Thái Hanh lại nói: "Còn có, trước nay cậu ấy đều không nhận đồ ăn vặt của người khác, chỉ nhận bánh kem của tôi mang cho."
Hà Tuy: "Cái này thì có gì đặc biệt, cả trường đều biết cậu ấy thích ăn bánh kem mà!"
Kim Thái Hanh không vui nhăn lại mi: "Cái gì mà cả trường đều biết?"
Vì thế Hà Tuy mở diễn đàn cho Kim Thái Hanh xem, không ít người đăng topic nói "Ngẫu nhiên gặp được" Điền Chính Quốc ở cửa hàng bánh kem.
Kim Thái Hanh cũng không nghĩ tới tình huống này, trầm mặc chốt lát, đột nhiên cầm lấy điện thoại đem màn hình để trước mặt Hà Tuy.
"Mẹ nó, cậu làm gì đấy?!" Hà Tuy theo bản năng lùi về phía sau một bước.
"Cậu nhìn rõ chưa", Kim Thái Hanh chỉ vào hình ảnh trong album: "Đây là phương trình toán học Điền Chính Quốc viết cho tôi, đồ thị hàm số chính là một hình trái tim, cái này cậu định giải thích thế nào?"
Cái này Hà Tuy không nói.
Đúng thật, hai cái trước còn có thể giải thích, còn cái này coi như là bằng chứng ván đã đóng thuyền, cho dù Điền Chính Quốc có rảnh rỗi thế nào, nếu cậu ấy quả thật không có ý gì với Kim Thái Hanh, thì làm sao lại viết phương trình ám chỉ thế kia chứ?
Kim Thái Hanh đắc ý thu hồi di động: "Cái này thì cậu tin chưa?"
Hà Tuy trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên hỏi: "Vậy cậu bây giờ tính thế nào? Chờ sao?"
Kim Thái Hanh: "Tôi chờ cái gì?"
Hà Tuy nói đến đúng lý hợp tình: "Chờ cậu ấy tới theo đuổi cậu chứ chờ gì?"
Kim Thái Hanh tưởng tượng hình ảnh kia một chút, cảm thấy cực kỳ có lực hấp dẫn.
Vì thế gật gật đầu, nói: "Cậu nói đúng, tôi phải đợi cậu ấy theo đuổi tôi chứ."
Nếu Điền Chính Quốc thích anh như vậy, anh cũng không phải không thể thử yêu đương một chút.
Tiết cuối cùng buổi chiều là tiết thể dục, bởi vì biểu hiện xuất sắc trong trận bóng rổ lần trước, không ít người quấn lấy Điền Chính Quốc rủ chơi bóng rổ.
Điền Chính Quốc cảm thấy lãng phí thời gian, uyển chuyển tìm lý do, nói: "Tôi không mang quần thể dục, không đi."
Lớp phó thể dục không thả người, vẫn còn khuyên: "Quần đồng phục cũng được, cậu xem lớp phó cũng mặc quần đồng phục đấy thôi."
Điền Chính Quốc kiên quyết cự tuyệt: "Không có quần thể dục tôi sẽ không chơi bóng."
Vừa dứt lời, trước mặt cậu đột nhiên có một mảnh đồ vật màu trắng bay đến, Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn, thấy một chiếc quần đùi thể dục màu trắng để trên đầu gối mình.
Điền Chính Quốc: "?"
Kim Thái Hanh sờ sờ mũi, dường như không có việc gì nói: "Tôi cho cậu mượn."
Điền Chính Quốc cầm quần thể dục sửng sốt một chút, Kim Thái Hanh đây là muốn cố ý đối nghịch với cậu phải không? Không biết cậu căn bản không muốn đi à?
Trang bị đã có, lớp phó thể dục ôm bóng rổ thúc giục: "Đi đi đi, bây giờ chúng ta đi được rồi chứ."
Điền Chính Quốc bị bắt đứng lên, trước khi rời lớp học đột nhiên hô một câu: "Kim Thái Hanh, anh không đi à?"
Hầy, sao lại dính người như thế cơ chứ?
Kim Thái Hanh nhíu nhíu mày, giả vờ không vui đứng lên: "Nếu cậu một hai muốn tôi phải đi, tôi đây liền phải cố gắng mà chơi cùng cậu vậy."
Điền Chính Quốc nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đem vận động quần ném trở về: "Cho anh mặc đi."
Như vậy cậu liền có cớ để không đi nữa.
Hành động Điền Chính Quốc đưa quần làm trong lòng Kim Thái Hanh ấm áp, anh quả thật không có thói quen mặc quần thể dục lúc chơi bóng, nhưng anh lại không lấy quần đùi, chỉ xoa nhẹ đầu Điền Chính Quốc một phen, ngữ khí mang theo vài phần cưng chiều: "Tôi mặc quần đồng phục là được rồi."
Cứ nghĩ quăng cái quần trở về là có thể ở lại phòng học Điền Chính Quốc: "......"
Cho nên Kim Thái Hanh đây là hoàn toàn muốn giằng co cùng với cậu??
Sân bóng rổ cách khu dạy học một khoảng, Điền Chính Quốc đi song song với lớp phó phía trước, Kim Thái Hanh lạc hậu hai bước đi theo phía sau.
Kim Thái Hanh ngẩng đầu, tầm mắt dừng trên người Điền Chính Quốc. Dáng người thiếu niên thon chắc hữu lực, nửa người dưới mặc quần thể dục của anh, vòng eo hơi rộng, nhưng mông Điền Chính Quốc vừa tròn lại vừa cao nên quần cũng không bị tụt xuống. Tầm mắt tiếp tục hướng lên trên, anh thấy được cần cổ trắng nõn cùng đuôi tóc ngắn ngủn.
Kim Thái Hanh đi lên phía trước một bước, cùng Điền Chính Quốc đi song song với nhau, hỏi: "Cậu cắt tóc à?"
"Ừ, cuối tuần cắt", Điền Chính Quốc khều khều tóc mái: "Có chút dài che mắt."
Kim Thái Hanh rũ mắt nhìn thoáng qua, tóc thiếu niên vừa đen lại hơi lộn xộn, trên đỉnh đầu có vài sợi tóc ngắn ngủn do đang đi nên cứ lắc lư, làm người khác đặc biệt muốn đè xuống.
Dường như chú ý tới tầm mắt của anh, Điền Chính Quốc ngẩng đầu hỏi: "Làm gì đó?"
"Tóc cậu bị rối." Kim Thái Hanh nói, bất động thanh sắc để tay phủ lên đầu Điền Chính Quốc. Sợi tóc trơn trượt xuyên qua kẽ hở ngón tay, khiến Kim Thái Hanh mê mẩn.
Quả thật bất đồng với vẻ ngoài mạnh mẽ cứng rắn, tóc của Điền Chính Quốc tương đối mềm mại. Tay Kim Thái Hanh sờ soạng từ đỉnh đầu rồi lùi xuống sau cổ Điền Chính Quốc, cuối cùng còn nhẹ nhàng nhéo nhéo một chút sau đó mới lưu luyến buông tay ra.
Tuy rằng không biết sao lại thế này, nhưng Điền Chính Quốc vẫn cảm thấy một tia xấu hổ cùng với không được tự nhiên, cậu tung chân đá Kim Thái Hanh một cái: "Anh có bệnh à!"
Kim Thái Hanh nhảy lên phía trước, động tác linh hoạt né tránh công kích, còn ngoắc ngón tay phi thường khiêu khích.
Điều này hoàn toàn chọc giận Điền Chính Quốc, hai người đuổi tới tận sân bóng rổ, chạy vụt qua người đi đường mang theo một trận gió, kém chút nữa làm váy nữ sinh bị thổi bay.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Điền Chính Quốc khom lưng xin lỗi với các nữ sinh, trên mặt thiếu niên do chạy vội nên ửng hồng, đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn các cô.
Nữ sinh đè váy xuống lắc đầu, đỏ mặt trả lời: "Không sao đâu."
Điền Chính Quốc trì hoãn một hồi ở bên này, Kim Thái Hanh đã sớm chạy tới sân thể dục.
Lớp phó thể dục vẫn đang đuổi phía sau, vừa đuổi vừa kêu: "Còn chưa bắt đầu đâu! Sao các cậu đã đánh nhau rồi là thế nào?"
Điền Chính Quốc căn bản không nghe khuyên bảo, chạy như bay qua trực tiếp đem người đè lên cột bảng rổ. Sức lực cậu không hề khống chế, phía sau lưng Kim Thái Hanh va vào cột sắt, phát ra "Đông" một tiếng trầm vang.
Mọi người chung quanh đều dừng động tác, không chớp mắt nhìn một màn này.
Khoảng cách gần như vậy, làm muốn đánh nhau hay là muốn.....lên?
Sân bóng rổ trong khoảnh khắc an tĩnh lại, ngay sau đó, Điền Chính Quốc duỗi tay sờ soạng sau gáy Kim Thái Hanh một phen, sờ xong còn có chút ghét bỏ lắc lắc tay: "Cứng như đá, một chút cũng không giống trong tưởng tượng."
Kim Thái Hanh bật cười: "Vậy trong tưởng tượng của cậu như thế nào?"
Điền Chính Quốc lạnh lùng thu hồi tay: "Lần sau không được tùy tiện sờ đầu của tôi."
Kim Thái Hanh: "Vì sao không cho sờ?"
Điền Chính Quốc nhất thời nghẹn lời, sửng sốt trong chốc lát mới nói: "Thế thì vì cái gì mà muốn cho anh sờ? Anh không biết là không được tùy tiện sờ đầu người khác à?"
"Đầu của tôi có thể tùy tiện sờ được." Kim Thái Hanh cúi đầu, còn chủ động đem đầu qua cầu vuốt.
"Biến, ai muốn sờ anh." Điền Chính Quốc tức giận đẩy anh ra một chút, chạy tới tìm lớp phó thể dục.
Kim Thái Hanh đứng tại chỗ, nhìn cọng tóc ngắn ngốc ngốc lắc qua lắc lại trên đỉnh đầu Điền Chính Quốc, đột nhiên bật cười.
---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip