37
---
Chương 37: Có phải anh rất ghét tôi không?
Lúc ăn cơm, tâm trạng của Kim Thái Hanh trùng xuống, tầm mắt liên tục nhìn sang bên Điền Chính Quốc.
Chỉ thấy Điền Chính Quốc nhìn điện thoại một lúc, đột nhiên quay đầu nhìn về phía anh.
Cái liếc mắt này khiến cho cảm xúc tiêu cực của Kim Thái Hanh trở thành hư không.
Anh hất cằm với Hà Tuy, đắc ý nói: "Thấy chưa, mày xem, tuy cậu ấy không ngồi cùng tao, nhưng vẫn không nhịn được mà quay sang nhìn tao kìa."
Hà Tuy ngẩng đầu nhìn thoáng qua, Điền Chính Quốc cách nửa cái nhà ăn quay sang nhìn Kim Thái Hanh, khuôn mặt thiếu niên thanh tú, biểu tình nghiêm túc, ánh mắt vừa rối rắm lại vừa sầu bi, nhìn qua cực kỳ giống kiểu muốn đến gần người trong lòng nhưng lại không dám.
Hà Tuy trong lúc nhất thời cũng có chút tin là thật, chẳng lẽ Điền Chính Quốc thật sự thích Kim cẩu?
Muốn nói không phải cũng không có khả năng, cái danh giáo thảo cũng không phải nói chơi, gương mặt Kim cẩu thật sự rất có tính lừa gạt.
Cái ý tưởng này vừa mới toát ra, Hà Tuy liền nhìn thấy Điền Chính Quốc đi về phía bọn họ.
Mà Kim Thái Hanh bên này đã sớm thu lại vẻ mặt đắc ý, còn ra vẻ coi như không nhìn thấy gì, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Hà Tuy: "......"
Mày còn có thể chó hơn một chút được không.
"Kim Thái Hanh." Điền Chính Quốc chân dài, rất nhanh đã bước tới.
Cậu gõ gõ mặt bàn, biểu tình lạnh nhạt nói: "Vì sao lại đăng ký cho tôi thi đi bộ?"
Kim Thái Hanh nâng mi: "Không phải cậu cũng báo cho tôi thi chạy đường dài sao?"
Đây là anh tới em đi, tương thân tương ái.
Điền Chính Quốc ánh mắt trầm xuống, tự động đem những lời này chuyển thành khiêu khích cùng cảnh cáo.
Quả thật, lúc ấy cậu cùng Kim Thái Hanh đang có mâu thuẫn, nên mới cố ý đăng ký cho đối phương chạy đường dài. Nếu muốn tính toán lại, đây là do cậu hố người ta trước, Kim Thái Hanh đăng ký cho cậu thi đi bộ về mặt tình cảm vẫn có thể tha thứ được.
Nhưng cố tình vì cái gì lại là thi đi bộ chứ?
Điền Chính Quốc nói lý lẽ không được, mày nhăn lại bắt đầu chơi xấu: "Nhưng tôi đăng ký cho anh thi chạy đường dài chứ không phải thi đi bộ."
Kim Thái Hanh: "Cho nên?"
Điền Chính Quốc cò kè mặc cả: "Trừ phi anh thi cùng với tôi."
Muốn xấu mặt thì cùng nhau xấu mặt, muốn bị chụp lại thời khắc đen tối thì phải chịu cùng nhau.
Kim Thái Hanh suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên nở nụ cười: "Có thế, đến lúc đó tôi sẽ thi cùng cậu."
Điền Chính Quốc sửng sốt một chút, cậu cứ nghĩ anh sẽ từ chối, không nghĩ lại thuận lợi như vậy.
"Được, cái kia, vậy chúng ta cùng nhau......." Điền Chính Quốc lầu bầu một tiếng, trở lại chỗ ngồi của mình có chút mờ mịt.
Ở phía sau cậu, Kim Thái Hanh lộ ra biểu tình đắc ý lại hơi bối rối: "Đến việc thi đi bộ cũng phải dính lấy tao mới chịu được, giờ làm thế nào mới tốt đây?"
Hà Tuy: "......"
Mày xác định là dính mày, chứ không phải là muốn cùng mày xấu mặt hả?
Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh tham gia thi đi bộ, vui mừng nhất chính là các bạn khác trong trường Nhất Trung...
Thi đi bộ không được coi trọng lắm, thời gian thi đấu lại dài, là hạng mục ít được để ý, được xếp vào chiều thứ sáu.
Nhưng vì năm nay có Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh tham gia, khán giả đông hơn nhiều so với bất cứ thời điểm nào. Các bạn trong ban tin tức cầm theo máy ảnh phản xạ ống kính đơn, đã ngồi canh bên đường băng từ sớm, chuẩn bị chụp hình lấy tư liệu sống, là tin tức tài liệu của năm.
Trên thảm cỏ bên cạnh vạch xuất phát, một nhóm tuyển thủ dự thi mặc áo đồng phục mùa hè rộng thùng thình, đang làm động tác kéo duỗi khởi động.
Điền Chính Quốc đang kéo chân, cậu đem đôi tay giao nhau qua đỉnh đầu, rồi áp người xuống, bàn tay ấn trên mặt đất cực kỳ nhẹ nhàng.
Thân hình thon gọn giãn ra, nhìn giống như một chú mèo đang duỗi thân phơi nắng.
"Đậu má, vừa mềm vừa dẻo." Diệp Hàm Tiếu hít hà một hơi: "Cái eo kia phải mềm như thế nào chứ, tui gập đến mắt cá chân còn không được."
Các chị em không trả lời cô, họ còn đang bận chụp ảnh gửi vào trong nhóm chat.
Trong bức ảnh, Kim Thái Hanh ở rất gần với Điền Chính Quốc.
Khi Điền Chính Quốc áp chân, Kim Thái Hanh đang kéo duỗi cánh tay, áo thể dục mỏng manh bao lấy cơ ngực, một người thanh thuần cùng một người tràn ngập hormone đập vào mặt.
Ảnh chụp vừa đăng, nhóm fan cp nháy mắt sôi trào.
【 A a tui chết mất, nhìn nước da như trứng gà bóc này xem, nhìn chân dài kia nữa, thể dục muôn năm!! 】
【 Người Quốc ca mềm dẻo quá đi! Hâm mộ chết mất! 】
【 Các bà không thấy cơ ngực của Kim thần hay sao?!! CMN gợi cảm quá đi mất! Thật sự còn là học sinh trung học à? 】
【 Khụ khụ, mọi người đều hiểu, thỉnh tự trọng. 】
【 Nếu tui không nhìn nhầm, Kim thần nương theo động tác xoay người để nhìn Quốc ca phải không? 】
【Ô ô ô một thiếu niên thanh tú, một ca ca nhìn muốn n*ng gãy cả chân, tui thật sự có thể ăn hết được! 】
【 Bà lặng lơ vừa thôi, tui cũng muốn (Nhỏ giọng muốn hết) 】
......
Diệp Hàm Tiếu đang đọc bình luận trong nhóm, nghe được còi tập hợp liền tắt điện thoại ngẩng đầu lên.
Công tác chuẩn bị đã xong, các tuyển thủ xếp hạng chính xuất phát tuyến trước, một tiếng còi bén nhọn vang lên, ngay sau đó, tuyển thủ dự thi giống như hệt như mấy con chim cánh cụt đang lung lay, chạy ra khỏi điểm xuất phát.
Hai bên sườn vây đầy người xem náo nhiệt, mọi người đều ngồi xổm để hóng mặt xấu của hai vị soái ca.
Nhưng đến khi mọi người nhìn lại phát hiện không giống với trong tưởng tượng?!!
Người khác đều là dáng đi kỳ quặc, hai người này đến thi đi bộ cũng phiêu dật, soái khí bức người như thế này là sao chứ? Này mẹ nó như đang đi trên sàn cat walk thì có?
Trong nhóm liên tục lan truyền một loạt các video ngắn của các tuyển thủ thi đấu.
Bên dưới các video là một loạt các bình luận muôn màu muôn vẻ:
【 Ha ha ha ha ha cười chết tui! WC ở phía trước cách 5000 mét đó! Các vị cố lên nha! 】
【 Hỏng rồi hỏng rồi, soái thế này làm sao khảo nghiệm được tư thế thi đi bộ kinh người chứ! 】
【 Đậu má, chịu không nổi, bà đây đã não bổ cảnh cầm khăn tay đứng đón các vị anh hùng chạy về phía mình rồi đây này. 】
【 Khách quan tới đi ~ xin mời vào bên trong~! Không mềm không lấy tiền! 】
【Lầu trên buôn bán trái phép, chủ nhiệm giáo dục đâu rồi! 】
Nhưng đến khi quay tới Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh phong cách bình luận biến đổi, đột nhiên hiện trường biến thành hoa si.
【 Động tác giãn người thật đẹp, tiết tấu vững vàng, bọn họ có phải đã tập luyện tư thế này nhiều lần rồi phải không??! 】
【 A a a a chân giáo thảo dài ghê! Hơn nữa đi cũng nhanh quá vậy! 】
【 Quốc ca trắng kinh người? Nhan sắc nghịch thiên thế này mà còn tồn tại trên thế giới sao?! 】
【 Ha ha ha ha ha ha ha, giáo thảo cùng giáo bá cầm nhẫn đính hôn chạy về phía tui này! 】
【 Hơn nữa bọn họ đi cũng đẹp nữa, động tác tiêu chuẩn, tốc độ cũng rất nhanh, giờ đã bỏ xa đám người phía sau một khoảng lớn rồi kìa!】
【 Lầu trên là thủy quân đấy à? Bao nhiêu tiền một cái thế? 】
【 Mẹ, thế này mà còn muốn mua thủy quân? Gương mặt kia của giáo thảo là để trang trí à? 】
Trừ bỏ gương mặt kia, Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh quả thật có tư thế tiêu chuẩn nhất, hơn nữa tốc độ cũng rất nhanh.
Thi đi bộ cùng chạy bộ khác nhau, chạy bộ còn có thể bay hẳn hai chân lên, nhưng thi đi bộ thì hai chân phải luôn là là dưới mặt đất, hơn nữa đầu gối cũng không thể cong.
Chỉ cần vi phạm hai điểm này, tuyển thủ sẽ đánh mất tư cách thi đấu.
Sau khi thi được một vòng, đã có người đi bộ nhưng bay cả người lên không, nên đã bị hủy bỏ tư cách dự thi.
Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh dẫn đầu vòng thứ nhất, đến vòng ba đã bỏ rơi phần lớn người tham gia. Vòng thứ năm đã vượt qua các tuyển thủ khác hơn hẳn một vòng, chỉ có hai học sinh lớp thể dục thì chậm hơn bọn họ nửa vòng.
Dường như toàn bộ trận đấu, chỉ có hai người bọn họ tranh cao thấp.
Đến vòng thứ bảy, học sinh lớp thể dục cũng dần tụt lại. Điền Chính Quốc bắt đầu tăng tốc, cậu kém Kim Thái Hanh tầm mười mét, cậu quyết định vượt qua Kim Thái Hanh ở khúc cua phía trước.
Thời gian thi đi bộ quá dài, học sinh lớp 20 đều tập trung một chỗ để đợi, vừa xem điện thoại vừa chờ họ.
Chỉ có trọng tài cùng nhϊếp ảnh gia tìm kiếm tư liệu sống đi theo.
Rất nhanh liền tiến vào khúc cua, Điền Chính Quốc đẩy nhanh tốc độ đi vọt lên.
Khoảng cách cậu ngày càng gần với Kim Thái Hanh, càng ngày càng gần....
Nhưng mà ai cũng không nghĩ tới, ngay sau đó, có hai người trực tiếp từ bên cạnh vọt vào đường băng, nhϊếp ảnh gia ở bên cạnh tránh không kịp, liền ôm theo camera ngã xuống đất.
Điền Chính Quốc vốn dĩ đã tránh được mấy bạn học đột nhiên chạy tới, nhưng lại bị nhϊếp ảnh gia đụng ngã xuống.
Đầu gối hung hăng cọ xát xuống đường băng, liền sinh ra một trận đau nóng rát.
Trọng tài vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi: "Bạn học này, cậu có sao không?"
Kim Thái Hanh đi ở phía trước, đột nhiên nghe được một tiếng kinh hô.
Anh xoay người lại, biểu tình dại ra một giây.
Điền Chính Quốc bị người đâm vào khiến té ngã trên mặt đất, đầu gối trắng nõn bị trầy da một mảng lớn, phủ một lớp máu đỏ tươi, trên gương mặt thanh tú hiện ra thần sắc thống khổ.
Trái tim Kim Thái Hanh thắt lại.
Nếu không phải anh, nếu không phải anh cứ một hai phải đăng ký cho Điền Chính Quốc....
Điền Chính Quốc căn bản sẽ không phải chịu thương tổn như vậy.
Ngay sau đó, Kim Thái Hanh phóng nhanh trở lại, cong người đỡ Điền Chính Quốc dậy, run giọng nói: "Sao rồi, còn cử động được không? Kiên nhẫn một chút, để tôi đưa cậu đi bệnh viện."
Nói xong liền cong eo, muốn bế ngang Điền Chính Quốc lên.
"Anh để ý đến tôi làm gì?" Điền Chính Quốc ôm đầu gối, cắn răng nói: "Anh muốn lớp thể dục vượt mặt chúng ta à?"
Kim Thái Hanh nhíu mày: "Nhưng mà chân của cậu....."
Điền Chính Quốc lắc đầu: "Không sao, không nghiêm trọng lắm, tôi tự xử lý là được rồi."
Kim Thái Hanh không nói gì.
Lúc anh đang trầm mặc, đã có tuyển thủ lớp thể dục vượt qua.
Điền Chính Quốc nóng nảy lên, duỗi tay đẩy Kim Thái Hanh một chút: "Đã bảo không nghiêm trọng rồi, anh có thấy phiền hay không hả?"
Kim Thái Hanh: "Thật sự không cần tôi đưa cậu tới bệnh viện?"
Điền Chính Quốc: "Không cần."
Kim Thái Hanh không nói chuyện nữa.
Anh nửa quỳ trước mặt Điền Chính Quốc, nhìn cậu thật sâu. Làn da Điền Chính Quốc rất trắng, môi lại đỏ như máu, tóc mái ướŧ áŧ dán vào trán, bởi vì đau đớn mà nhíu mày lại, anh nhìn vào thấy đẹp đến mức kinh tâm động phách.
Kim Thái Hanh nâng đầu gối Điền Chính Quốc lên, nhẹ nhàng phủi bụi bẩn trên vết thương.
Điền Chính Quốc bị anh sờ đến lạnh hết cả sống lưng, định lùi chân về nhưng không được, đành phải cứng đờ nói: "Kim Thái Hanh, anh buông tôi ra....."
Lời nói kế tiếp nghẹn lại ở trong họng cậu.
Điền Chính Quốc ngơ ngác há mồm, không thể tin nổi mà nhìn một màn trước mắt này.
Thế mà Kim Thái Hanh lại cúi đầu, còn hôn lên đầu gối cậu một cái.
Nam sinh nửa quỳ trước mặt Điền Chính Quốc, động tác vừa trang trọng lại thành kính, tất cả mọi người đều cảm nhận được ý tứ xin lỗi qua hành động đó.
Cánh môi ấm áp chạm vào vết thương trên đầu gối, thân thể Điền Chính Quốc nháy mắt cứng đờ, ngay sau đó cậu cảm thấy toàn bộ đầu gối của mình đều tê dại.
"Anh, anh làm gì?" Nửa ngày cậu mới tìm lại được thanh âm run rẩy, nói lắp bắp không nổi một câu.
"Chờ tôi." Kim Thái Hanh xoa nhẹ đầu Điền Chính Quốc, lời nói ra trịnh trọng như một lời hứa.
Không ít bạn học thấy Điền Chính Quốc bị thương liền chạy lại đây, người vây xem càng ngày càng nhiều, nhưng không có ai mở miệng, tất cả đều yên lặng nhìn chăm chú một màn trước mắt này.
Khi Kim Thái Hanh lại tiếp tục vào đường băng, khắp sân thể dục vang lên tiếng cố lên kinh thiên động địa.
"Kim Thái Hanh cố lên!!"
"Tiến lên! Làm chết lớp thể dục đi!!"
"Mang Điền Chính Quốc cùng nhau tiến lên!!"
Bên cạnh Điền Chính Quốc, nhϊếp ảnh gia đã được đỡ lên, đôi tay run rẩy đang kiểm tra xem camera có bị hư hỏng hay không.
Hai nam sinh lao vào vừa nãy cúi đầu, không ngừng nói xin lỗi: "Ngại quá, vừa nãy tôi không nhìn thấy, rất xin lỗi, thật sự xin lỗi cậu!!"
"Xin lỗi thì có tác dụng?" Lý Nặc tiến lên nắm lấy quần áo nam sinh, hung tợn nói: "Nếu xin lỗi có tác dụng, vậy bây giờ tao cho mày một đấm, xong rồi nói xin lỗi, có phải cũng coi như không có gì phải không?"
Nam sinh giống hệt như con chim cút đang run rẩy cái đầu, không ngừng nói xin lỗi, thanh âm càng ngày càng nhỏ.
"Lý Nặc." Điền Chính Quốc vẫy vẫy tay, "Thôi bỏ đi."
"Nhưng vì nó hại anh không thể tiếp tục thi đấu....." Nhìn đến đầu gối Điền Chính Quốc bị thương, hốc mắt Lý Nặc đỏ lên.
"Ai bảo tao không thể tiếp tục thi đấu?" Điền Chính Quốc cắn răng đứng lên, đau đớn kịch liệt khiến cậu nhăn mi lại. Đầu gối đau xót nhưng vẫn trong phạm vi chịu đựng được.
Xung quanh có người muốn tới đỡ cậu, Điền Chính Quốc vẫy vẫy tay, cố gắng chống đỡ thân thể, dựa vào sức lực chính mình đứng lên.
"Thưa thầy, em vẫn chưa mất tư cách dự thi phải không ạ?" Điền Chính Quốc đứng không vững, cố gắng ổn định lại cơ thể hỏi thầy giáo.
"Tất nhiên là có thể tiếp tục, nhưng người em....." Thầy giáo nhìn cậu một cái, nói: "Vẫn nên kiến nghị em rời khỏi thi đấu, thân thể quan trọng hơn, vạn nhất lưu lại di chứng gì thì không tốt. Huống chi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra lớp em chắc chắn có thể lấy được hạng nhất."
Điền Chính Quốc lắc lắc đầu: "Có thể tiếp tục là tốt rồi, cảm ơn thầy."
Cậu hoạt động đầu gối một chút, nhìn nhóm tuyển thủ đang lục tục vượt qua mình, hít sâu một hơi, nhấc chân đuổi theo.
Bước đầu tiên rất đau, bước thứ hai quen hơn một chút, bước thứ ba đã có thể chịu đựng....Đến khi Điền Chính Quốc đi được nửa vòng, đầu gối đã chết lặng.
Tốc độ Kim Thái Hanh càng lúc càng nhanh, đã sớm vượt qua hai học sinh lớp thể dục, dẫn trước Điền Chính Quốc hơn một vòng.
Trong nháy mắt thân ảnh kia vượt qua, Điền Chính Quốc nghe được giọng nói của Kim Thái Hanh hơi thở dốc.
"Cố lên."
Kim Thái Hanh vừa cán đích, gần như không nghỉ ngơi mà lập tức xoay người chạy về phía Điền Chính Quốc.
Mọi người đứng canh ở đích hai mặt nhìn nhau, lời chúc mừng đều nghẹn lại ở cổ họng, hiện trường lâm vào trầm mặc.
Đến khi hạng nhì cán đích, bạn học lớp bọn họ cũng định chúc mừng. Nhưng nhìn đến lớp 20 im lặng bên cạnh, không biết nghĩ thế nào, cũng đem lời nói nuốt trở về trong bụng. Chỉ yên lặng đưa nước cho bạn học.
Kim Thái Hanh đi ngang nửa cái sân thể dục, tìm thấy Điền Chính Quốc rồi đi cùng cậu hai vòng cuối cùng.
Nửa vòng cuối cùng, gần như là mọi người đều hô Điền Chính Quốc cố lên.
"Quốc ca cố lên! Quốc ca tiến lên!"
"Tiến lên! Cậu là tuyệt nhất!"
"Điền Chính Quốc! Điền Chính Quốc! Điền Chính Quốc!"
Vốn dĩ đã sắp không kiên trì nổi nữa, nghe mọi người nói cố lên, Điền Chính Quốc cắn răng một cái, gần như là dựa hết vào ký ức thân thể hướng về phía trước.
Thời điểm vượt qua đích, hai chân cậu nháy mắt thoát lực ngã xuống.
Nhưng không ngã xuống mặt đất như dự đoán, mà được một cái ôm ấm áp bao lấy.
Điền Chính Quốc giãy giụa từ trong ngực Kim Thái Hanh ra, duỗi đầu hỏi: "Tôi, tôi hạng mấy?"
"Hạng mười ba", Kim Thái Hanh sửa lại tóc mái trên trán cậu, thấp giọng nói: "Rất lợi hại."
Biết được tin này, Điền Chính Quốc rốt cuộc thả lỏng hoàn toàn, mới phát hiện chân mình đã đau đến mức như không phải của mình.
Cậu túm lấy ống tay áo Kim Thái Hanh, hiếm khi thấy yếu thế một lần: "Đau..."
Vừa dứt lời, cậu đột nhiên phát hiện thân thể mình nhẹ bẫng.
Điền Chính Quốc: "!"
Kim Thái Hanh ở trước mặt mọi người lại bế cậu lên theo kiểu bế công chúa!!
Trên sân bóng nhiều người như vậy, Điền Chính Quốc gần như là cảm thấy ánh mắt mọi người đều tập trung trên người mình. Cậu "Đệt" một tiếng, bất an giãy giụa: "Để tôi xuống."
Kim Thái Hanh chân dài bước nhanh tới phòng y tế: "Cậu giờ sao tự đi được."
"Vậy cũng không thể bế ngang được?" Vành tai Điền Chính Quốc đỏ lên, nhỏ giọng thương lượng nói: "Có thể đổi thành cõng được không?"
Kim Thái Hanh mím chặt môi, vẻ mặt nghiêm túc: "Chân cậu đau, cõng làm vết thương càng nặng hơn."
Nghe thấy mọi người xung quanh khe khẽ nói nhỏ, Điền Chính Quốc không còn mặt mũi gặp người, chỉ đành phải đem đầu chôn vào ngực Kim Thái Hanh.
Cái ôm của nam sinh ấm áp, mang theo mùi mồ hôi, nhưng lại không khiến người chán ghét, còn cảm giác như đau đớn đều giảm bớt vài phần.
Nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn hữu lực của đối phương, Điền Chính Quốc đột nhiên gọi một câu: "Kim Thái Hanh."
"Ừ?" Kim Thái Hanh cúi đầu, giọng nói thả nhẹ: "Sao vậy?"
Điền Chính Quốc đối diện vào cặp mắt đào hoa kia, nhất thời ngây người.
Qua một hồi lâu, cậu mới hỏi: "Có phải anh rất ghét tôi không?"
Kim Thái Hanh trầm mặc nhìn cậu trong chốc lát, nói: "Sao lại hỏi vậy?"
"Không có gì, tùy tiện hỏi thôi." Điền Chính Quốc rũ đầu xuống, lẩm bẩm: "Cảm ơn anh."
"Xin lỗi, là do tôi." Nam sinh buộc chặt cánh tay, ánh mắt hướng về phía trước, thanh âm trầm thấp mà áp lực: "Nếu không phải do tôi, cậu cũng sẽ không bị ngoài ý muốn như vậy."
"Đây không phải do anh", Điền Chính Quốc lắc đầu nói: "Chúng ta đều biết, mọi quy luật tự nhiên đều cất dấu phép tính nào đó. Có lẽ ở một thế giới song song khác tôi không tham gia thi đi bộ, nhưng lại bị tai nạn xe cộ ngoài ý muốn thì sao?"
Kim Thái Hanh trầm mặc trong chốc lát, nói: "Nhưng ở thế giới song song của cậu, cũng có khả năng cậu được khỏe mạnh bình an, không gặp bất cứ cái gì ngoài ý muốn."
"Ít nhất tôi thừa nhận đây là ngoài ý muốn, vậy là đủ rồi." Điền Chính Quốc cười cười, không tiếng động chuyển đề tài: "Chúc mừng anh được hạng nhất."
Hàng mi dài của Kim Thái Hanh hơi rũ, thấp giọng "Ừ" một tiếng.
Hạng nhất kia, dành cho em.
Nắng mùa thu vẫn gay gắt như cũ, đến khi Kim Thái Hanh đi đến dưới đài chủ tịch, trên trán đã phủ đầy mồ hôi, có vài giọt còn lăn theo cằm rơi xuống ngực Điền Chính Quốc.
Hầu kết Điền Chính Quốc lăn nhẹ, nói: "Để tôi xuống dưới đi, tôi thấy có thể đi được rồi."
Kim Thái Hanh dừng bước chân, cúi đầu nhìn gương mặt ửng đỏ của Điền Chính Quốc, hỏi: "Không quen được bế?"
Điền Chính Quốc quay mặt đi, thấp giọng "Ừ" một tiếng.
"Anh biết rồi."
Lần này Kim Thái Hanh cũng không kiên trì, anh nhẹ nhàng buông Điền Chính Quốc ra, lại cong lưng cõng Điền Chính Quốc, cẩn thận tách chân cậu ra, hỏi: "Như thế này được không? Có đau không"
Điền Chính Quốc ôm cổ anh, lắc đầu: "Không đau."
Kim Thái Hanh: "Vậy là tốt rồi."
Kim Thái Hanh cõng Điền Chính Quốc đến phòng y tế, không nói thêm câu nào.
Thời điểm Điền Chính Quốc cự tuyệt cái ôm của anh, anh đột nhiên sinh ra một ý niệm.
Nếu bọn họ là người yêu, có phải anh có thể quang minh chính đại mà ôm em ấy đúng không?
---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip