56

Chương 56: Đính hôn

Đầu tháng 7, Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc tổ chức một buổi lễ đính hôn lớn.

Bọn họ bao trọn khách sạn sang trọng nhất Đồng Thành, ngoại trừ bố mẹ hai bên ra còn mời hơn một nửa giáo viên cùng học sinh của trường khiến cho toàn bộ giới xã giao của Đồng Thành đều khϊếp sợ.

Khách sạn đính hôn vô cùng thanh lịch và lộng lẫy. Ở đó có thể nhìn thấy hình ảnh của bọn họ ở khắp mọi nơi, như thể sợ người khác không biết họ là một cặp chồng chồng vậy.

Trên bức ảnh, Kim Thái Hanh mặc bộ vest màu trắng, Điền Chính Quốc mặc bộ vest màu đen. Một người rực rỡ một người lạnh lùng, hai người trái ngược nhau khi đứng chung một khung hình lại vô cùng hài hoà, ánh mắt họ nhìn nhau tràn ngập tình yêu không thể che giấu được.

Diệp Hàm Tiếu mặc một chiếc váy nhỏ màu hồng nhạt nhẹ nhàng, lúc đi vào miệng cười cũng không khép lại được.

"Ôi trời!!! Đã đính hôn rồi!! Mị còn không dám viết lên bài đăng của mình nữa. Mị lại còn ngu ngốc viết Điền Chính Quốc độc thân đẹp trai thế nào nữa chứ. Huhuhu. Mị ngây thơ quá mà!"

"Cậu rụt rè một chút xem nào! Mọi người đều đang nhìn kia kìa!" Hà Kính Phong kéo Diệp Hàm Tiếu, giọng nói chua lòm, trong lòng không khỏi oán giận.

Hai người này làm gì không biết, đính hôn thì thôi lại còn muốn show ân ái nữa, quả thật muốn ê ẩm cả răng!

Mẹ kiếp, tôi ghen tị chết mất.

"A a a, lại còn có cả chủ đề thể thao nữa!" Diệp Hàm Tiếu rõ ràng không thèm để ý đến sắc mặt của Hà Kính Phong, nhanh chóng đã bị một bức ảnh thu hút qua.

Rất nhiều bức ảnh bọn họ chơi bóng rổ được đặt trên bãi cỏ cạnh cổng vòm hoa hồng.

Trên sân bóng rổ màu đỏ xen lẫn xanh lá cây, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh mặc áo sơ mi kiểu dáng giống nhau nhưng là một đỏ một trắng, cùng đi giày giống nhau, bọn họ va chạm, giằng co, tấn công, đột phá....

Tư thế thay đổi liên tục nhưng ánh mắt nhìn nhau vẫn luôn nóng bỏng như cũ.

Đây đâu phải đang chơi bóng, đây rõ ràng là đang show tư thế làm tình thì có.

Đã thế còn con mẹ nó không phải là một tư thế nữa!!

"Oaaaa, tình thú thật đấy! Cuộc đời này của tui sống đã quá giá trị rồi!"

Diệp Hàm Tiếu chụp ảnh lại rồi gửi vào nhóm cp, ngay lập tức gây xôn xao dư luận.

[Chờ đã, tui không nhìn nhầm đấy chứ??? Tại hiện trường đám cưới đấy à??!]

[Đính chính lại cho chị em lầu trên là đính hôn nha, chẳng qua đính hôn rồi thì kết hôn cũng không còn xa nữa đâu!!]

[Đã sang năm 2020 rồi mà tui vẫn ngồi đây để khóc vì tình yêu đẹp đẽ của người khác QAQ]

[Lúc trước ăn đường ai mà nghĩ được khi còn sống lại có thể nhìn thấy cảnh bọn họ đính hôn cơ chứ!]

[Ôi, bức ảnh kia nhìn đẹp trai vãi!! Đó đúng là một trận đấu hoàn hảo!]

[Bà coi ánh mắt của Kim thần cưng nhìn cưng chiều chưa kìa, còn ôm eo nữaaa!! Ham muốn chiếm lấy đặc biệt rõ ràng!]

[Anh Quốc nhìn người khác đều lạnh như băng nhưng nhìn Kim Thần lại khác ngay, mềm như bông. Oaaaa, đúng là lấy người mình yêu mà!]

[Album ảnh này rất chi là có tính chất tiên đoán nha, không biết khi vào phòng tân hôn có ảnh trực tiếp hay không nhỉ...]

[Chị em lầu trên, bà đang nghĩ - cái - gì - đó! (Nói nhỏ tui cũng muốn xem))

[Hàm Tiếu bà có thể nói với bọn họ một tiếng là tui có một người bạn mắc bệnh hiểm nghèo, tâm nguyện cuối cùng chính là muốn xem.......]

[Tui cũng có người bạn mắc bệnh hiểm nghèo....!]

[Tui cũng.....!]

"Mẹ kiếp, đây là lần đầu tiên tao thấy học sinh cấp ba đính hôn đấy." Hà Tuy mặc một bộ vest màu đen đi về phía Kim Thái Hanh, giọng nói chua loét: "Bọn mày hơi bị rêu rao rồi đấy? Giờ người ta mới bắt đầu yêu nhau thôi mà chúng mày đã trực tiếp tiến thẳng Hoàng Long xong đính hôn luôn rồi."

Tiến thẳng Hoàng Long?

Kim Thái Hanh liếc Hà Tuy một cái, ghét bỏ nói: "Không biết dùng thành ngữ thì đừng có nói bừa? Giáo viên dạy tiếng Trung của mày là thầy dạy thể dục à?"

"Ai nói lung tung? Nếu không sao hai người lại vội vàng như vậy? Kim Cẩu, mày đừng bảo là lỡ làm người ta to bụng đấy nhé?" Tầm mắt Hà Tuy lướt qua lướt lại trên bụng Điền Chính Quốc, suy đoán: "Chẳng lẽ thật sự là bác sĩ bảo cưới?"

Vừa dứt lời đã nhận được một đấm tàn nhẫn đến từ nhân vật chính còn lại trong bữa tiệc đính hôn này.

Hà Tuy ôm đầu kêu gào: "Anh Quốc, đều là người của chú rể cả, cậu đừng có xuống tay nặng như vậy chứ!"

Điền Chính Quốc liếc hắn một cái, thản nhiên nói: "Vậy cậu đưa đầu qua đây, lần này tôi sẽ đập nhẹ hơn một chút."

Hà Tuy cảm thấy mình bị sỉ nhục thậm tệ: "...Tất nhiên tôi sẽ không làm thế rồi! Cậu nghĩ tôi là thằng ngốc chắc?"

Điền Chính Quốc nghiêm túc nhìn vào đầu hắn, có vẻ rất tiếc nuối.

Hà Tuy: "..."

Hiện trường có rất nhiều khách khứa nhưng phần lớn đều không cần bọn họ phải tiếp đón. Mãi đến khi Chu Duệ Sâm đến, Điền Chính Quốc mới bớt thời gian rảnh qua gặp cậu ta.

Chu Duệ Sâm gầy đi một chút, mặc vest nhìn qua rất chững chạc, trong tay cầm hai hộp quà màu xám đậm, cười hì hì nói: "Vẫn là đại ca trâu bò nhất, đính hôn vui vẻ anh nhé!"

Trên tay cầm quá nhiều quá nên Điền Chính Quốc đặt món quà lên bàn tiếp nhận phía sau, hỏi: "Sao cậu lại cầm hai hộp quà?"

"Một hộp là của Lý Nặc." Chu Duệ Sâm tò mò, nhíu mày nói: "Nó cũng thật là, nói mình nhất định phải ở nhà học bài. Nhưng lễ đính hôn của anh rõ ràng là cả đời mới có một lần mà! Nó có thể làm vào một ngày khác mà? Tên nhóc đấy đến cùng có coi anh là đại ca không chứ!"

Điền Chính Quốc trầm mặc một lát sau đó lấy thẻ quà tặng đưa qua: "Vậy cậu đưa thẻ quà tặng cho cậu ấy nhé."

Chu Duệ Sâm mở thẻ quà tặng nhìn thoáng qua, huýt sáo: "Quà này của anh đúng là cắt máu ra nha!"

"Đừng có nghèo nữa." Điền Chính Quốc nhìn thấy người quen ở cửa, vỗ bả vai Chu Duệ Sâm nói: "Cậu tìm bạn chơi đi nhé."

Có một mã QR bên cạnh bàn check-in, quét mã QR là có thể xem ảnh trực tiếp của nhϊếp ảnh gia chuyên nghiệp đang trực tiếp quay chụp trong buổi lễ. Chu Duệ Sâm chia sẻ liên kết với Lý Nặc, kèm theo lời: "Hôm nay đại ca đẹp trai như vậy, mày không đến đúng là tiếc cả đời."

Bên trong phòng cho thuê ồn ào, động tác làm bài của Lý Nặc dừng lại, cậu mở album ảnh nhìn Điền Chính Quốc hồi lâu. Sau đó cất giấu tất cả vào bên trong chiếc tủ bí mật trên điện thoại di động.

Ngoài giáo viên và học sinh của trường, gia đình Điền Chính Quốc cũng đã đến hiện trường.

Điền Hoa Mậu bây giờ vẫn đang trong trạng thái không ổn định lúc tốt lúc xấu. Lúc trước Lý Sơ Dĩnh tới cửa thương lượng về lễ đính hôn, Điền Hoa Mậu đã lạnh lùng mắng người đuổi về. Sau đó lại phải khóc lóc mang quà đến cửa xin lỗi, náo loạn thành một vở kịch ồn ào.

May mắn thay, hôm nay ông vẫn hoàn thành nhiệm vụ của một người cha.

Tiệc trưa rất náo nhiệt, hai người chưa thành niên chỉ có thể lấy đồ uống thay rượu nhưng cũng không chịu nổi cách uống như vậy. Điền Chính Quốc uống Sprite một vòng như vậy phải chạy đi vệ sinh đến hai lần.

Vòng cuối cùng cũng chấm dứt, Điền Chính Quốc rửa mặt trong phòng vệ sinh, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Kim Thái Hanh chen vội vào.

"Có chuyện gì thế?" Điền Chính Quốc nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt sáng ngời trong suốt.

Trên mặt chàng trai còn mang theo hơi nước, ánh mắt cùng lông mi ướt sũng làm cho cậu trở nên vừa thuần khiết vừa quyến rũ.

Yết hầu Kim Thái Hanh khẽ lăn, hắn đè Điền Chính Quốc lên tường, lẩm bẩm: "Anh vừa mới gặp Ngô Nguyễn ở hành lang, hình như cảm thấy không ổn lắm....Em hôn anh một chút được không!"

Chẳng lẽ là bị sửa lại?

Trong lòng Điền Chính Quốc căng thẳng, cậu ngửa đầu lên hôn Kim Thái Hanh một cái, hơi không chắc chắn lắm hỏi: "Như vậy được chưa?"

"Không, có lẽ chưa được." Kim Thái Hanh ôm eo cậu, dụi tóc vào cổ Điền Chính Quốc, dụ dỗ: "Sâu hơn một chút, đưa đầu lưỡi của em vào được không...Haa, anh không biết nữa."

Ở bên nhau hơn nửa năm, hầu như thời gian bọn họ thân thiết với nhau đều là Kim Thái Hanh chủ động.

Nhưng lần này....

Điền Chính Quốc ngẩng đầu, nhẹ nhàng mυ"ŧ lấy môi dưới của Kim Thái Hanh.

Môi cậu hơi hé ra, hơi thở ẩm ướt và nóng hổi quyện với mùi hương của tuyết tùng bao trùm lấy toàn bộ cơ thể khiến cho người ta mê mẩn.

Điền Chính Quốc rất ít khi làm loại chuyện này nên trong lúc nhất thời hơi vụng về.

Cậu do dự một lát rồi mới đưa đầu lưỡi qua, cẩn thận thăm dò miêu tả tỉ mỉ hình dáng môi Kim Thái Hanh. Đối phương đột nhiên hừ một tiếng, giống như đang hưởng thụ thậm chí như muốn thúc giục cậu thâm nhập sâu hơn.

Âm thanh trầm thấp gợi cảm khiến hô hấp của Điền Chính Quốc trở nên lộn xộn. Hai tay cậu ôm lấy cổ Kim Thái Hanh, muốn bắt trước hắn hôn thẳng vào, không ngờ khi đầu lưỡi đυ.ng hàm răng, cậu giống như nghĩ đến chuyện gì mà bỗng rụt lưỡi về.

Xấu hổ quá! Cậu không rõ lúc trước làm sao Kim Thái Hanh lại có thể dễ dàng làm được chuyện xấu hổ như thế này chứ!

Kim Thái Hanh bị một màn hôn môi không đầu không đuôi của cậu làm cho rối bời. Vốn là muốn ghẹo Điền Chính Quốc, không ngờ đến cuối cùng người khó chịu vẫn là hắn.

Hắn hạ thấp tay xuống giữ lấy thắt lưng của Điền Chính Quốc, thấp giọng nói: "Quên đi, như vậy được rồi."

"Để em làm lại!" Điền Chính Quốc ngẩng đầu, vừa quật cường lại kiên định nhìn hắn: "Anh đừng đi tìm Ngô Nguyễn, lần này nhất định em làm thật tốt, sẽ không có vấn đề gì nữa!"

Đừng đi tìm Ngô Nguyễn...

Trong lòng Kim Thái Hanh mềm nhũn, xoa đầu Điền Chính Quốc: "Ừm, em tiếp tục đi, anh sẽ không đi tìm cậu ta đâu."

Quả nhiên, năng lực học tập của bạn Điền Chính Quốc luôn là hạng nhất, lúc trước chẳng qua do quá xấu hổ nên mới như vậy.

Hiện tại cậu bất chấp nên chỉ trong nháy mắt đã khiến Kim Thái Hanh gục ngã.

Khoảnh khắc môi hai người tách ra, Điền Chính Quốc thở hổn hển từng ngụm từng ngụm nhưng vẫn không nhịn được vui vẻ trong lòng, cậu đắc ý nói: "Anh xem, lần này em hôn khá hơn nhiều rồi đúng không....Ưm!"

Lời còn chưa dứt cậu đã bị người kia đè chặt lên tường, chân phải của Kim Thái Hanh mạnh mẽ chen vào giữa hai chân Điền Chính Quốc, làm cậu phải nhón chân lên mới có thể đứng vững được.

Điền Chính Quốc lập tức quát khẽ: "Kim Thái Hanh! Anh làm gì đó?"

"Bạn nhỏ Điền, vừa rồi em thể hiện rất xuất sắc." Trán Kim Thái Hanh chạm nhẹ vào trán cậu, âm thanh trầm thấp mê hoặc: "Nên anh quyết định sẽ thưởng cho em."

Yết hầu của Điền Chính Quốc hơi lên xuống, nhất thời không biết đang mong chờ hay sợ hãi, hỏi: "Phần thưởng gì?"

Chưa nói xong Điền Chính Quốc đã cảm nhận được bàn tay to của người nào đó bắt đầu cởϊ áσ sơ mi của cậu ra.

Sao lại cố tình chọn chỗ này chứ.....

Lỡ có người vào bây giờ thì làm sao?

Cậu muốn Kim Thái Hanh buông tay ra nhưng thân thể cậu lại không chịu nổi mà chủ động nghênh đón.

Các ngón tay lướt qua da thịt lưu lại một trận tê dại, Điền Chính Quốc cắn chặt môi dưới, l*иg ngực dồn dập phập phồng.

Nhưng ngay lúc này, gian toilet bên cạnh truyền đến tiếng "Rầm" sau đó mở ra.

Điền Chính Quốc nhanh chóng đẩy Kim Thái Hanh ra, động tác bối rối kéo quần áo của mình lại. Thậm chí còn do quá mức vội vàng nên còn cài nhầm một khuy áo.

Ngón trỏ và ngón cái của Hà Tuy giữ điện thoại đi từ trong ra, có chút lúng túng vẫy tay: "Bọn mày tiếp tục đi, cứ coi tao thành không khí là được."

Kim Thái Hanh che kín Điền Chính Quốc vào trong ngực sau đó quay đầu nhìn hắn, ánh mắt hung ác đến mức như muốn ăn thịt người.

Hà Tuy cái gì cũng không dám nói, ngay cả tay cũng chưa kịp rửa đã chạy vội ra bên ngoài.

Sau khi đi ra ngoài, còn rất tri kỷ mà để tấm biển "Đang quét dọn" ngay trước cửa nhà vệ sinh.

Trong phòng, Kim Thái Hanh cài từng khuy áo lại cho Điền Chính Quốc rồi lại chậm rãi nhét vạt áo vào trong quần rồi mới nói: "Chúng ta ra ngoài thôi."

Lúc sửa sang lại quần áo, ngón tay hơi thô của cậu học sinh khẽ lướt qua bụng làm Điền Chính Quốc run lên một chút. Cậu cúi đầu một hồi lâu mới "Ừm" một tiếng, âm thanh nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.

Sau khi đính hôn, cuộc sống không có quá nhiều thay đổi. Mấy ngày nay, lúc ở chung với nhau Điền Chính Quốc cũng không thấy Kim Thái Hanh có hiện tượng bị sửa lại theo cốt truyện.

Nhưng đúng lúc cậu mới yên tâm được một chút lại nghe thấy Kim Thái Hanh lên tiếng: "Hình như anh bắt đầu bị sửa lại rồi hay sao ấy, mau ôm anh, hôn anh đi."

Lúc đó Điền Chính Quốc đang thảo luận vấn đề với nhà toán học mà cậu mới quen biết, nghe Kim Thái Hanh nói vậy lập tức lo lắng. Cậu nhanh chóng kết thúc cuộc gọi video, vừa thuần thục vừa xấu hổ dán môi lên.

Từ lúc ban đầu không quen cho đến tự nhiên như hiện tại, kỹ năng hôn của Điền Chính Quốc giờ đã vô cùng trôi chảy. Nhưng lần này sau khi kết thúc, Kim Thái Hanh giống như còn chưa đã thèm, biểu tình vẫn luôn không yên.

Chẳng lẽ là mức độ sửa đúng tăng lên rồi?

Điền Chính Quốc dừng một chút, hơi khẩn trương hỏi: "Anh cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?"

Kim Thái Hanh lắc đầu, bộ dáng vô cùng thống khổ: "Anh không biết, anh chỉ thấy trong người rất khó chịu thôi."

Điền Chính Quốc đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước khi chơi bóng rổ, Kim Thái Hanh cười cười rồi vỗ mông cậu một cái, nói mông cậu rất mềm mại.

Ngô Nguyễn nhỏ nhỏ gầy gầy như vậy chắc chỗ đó không hấp dẫn như cậu nhỉ?

Điền Chính Quốc do dự một lát, đột nhiên hít sâu một hơi, sau đó kéo tay Kim Thái Hanh để ở mông mình, thủ thỉ: "Mông em mềm lắm, anh đừng để ý đến Ngô Nguyễn được không?"

Khuôn mặt trắng nõn của chàng trai nghẹn đến mức đỏ bừng, rõ ràng rất xấu hổ nhưng vẫn lấy hết can đảm kéo tay hắn.

Nhận thấy cảm giác mềm mại dưới lòng bàn tay, Kim Thái Hanh hơi run lên một chút, con ngươi cũng co lại.

Điền Chính Quốc lại nhích lên phía trước, còn chủ động phân tích ưu điểm của bản thân: "Cậu ta không thích vận động nên chắc chắn sờ cũng không mềm như em...."

Sợi dây lý trí trong đầu Kim Thái Hanh lập tức bị đứt.

Hai người ở trong phòng dây dưa vài tiếng đồng hồ, trưa hôm đó tất cả công việc khác tất nhiên cũng bị ngâm nước nóng hết.

Thời điểm Điền Chính Quốc vừa chủ động lại ngượng ngùng thật sự quá mê người. Từ đó về sau, Kim Thái Hanh giống như gấu mới được nếm mật ong, thường xuyên lại giả vờ mình bị "Sửa lại."

Lần nào Điền Chính Quốc cũng đau lòng cho hắn, mỗi lần đều chủ động an ủi người kia.

Người yêu của hắn ở trước mặt người khác đều là bộ dáng lạnh nhạt đáng tin nhưng hết lần này đến lần khác ở trong ngực hắn lại hoá thành một bé con ngoan ngoãn rụt rè.

Người lạnh lùng động tình, là tuyệt sắc nhân gian có bao nhiêu người có thể gặp không thể cầu.

Thế này ai mà nhịn nổi??

Dần dần, yêu cầu của Kim Thái Hanh càng ngày càng cao.

Chủ động hôn đã sớm không thể thỏa mãn hắn, hiện tại hắn thích tiếp xúc thân mật với người yêu nhỏ của mình đến khi không còn khe hở nào cả, ép đối phương phải nói những câu xấu hổ, liên tục đột phá giới hạn của Điền Chính Quốc......

Nhiều lần Kim Thái Hanh thiếu chút nữa là không nhịn được, gần như làm đến bước cuối cùng.

Thậm chí hắn còn để một cái lịch ở trong phòng, đếm ngược từng ngày Điền Chính Quốc đủ 18 tuổi.

Hiện tại đã là cuối tháng 8, Điền Chính Quốc nhỏ hơn hắn một tháng, vậy là còn không tới ba tháng nữa.

Nhìn thấy Kim Thái Hanh gạch từng con số trong tấm lịch, Điền Chính Quốc có chút tò mò: "Sao đột nhiên anh lại đếm ngày?"

Kim Thái Hanh cúi đầu, khuôn mặt tinh xảo tràn ngập nỗi buồn: "Anh chỉ muốn ghi lại những ngày anh còn có thể tự kiểm soát được bản thân mình."

Trái tim Điền Chính Quốc lập tức xót xa, cậu mở hai tay ôm lấy Kim Thái Hanh.

Lần an ủi này của cậu cuối cùng lại lên tận giường.

Việc sửa bug này càng ngày càng mạnh. Qua kỳ nghỉ hè, số người bị sửa lại càng ngày càng nhiều, thậm chí báo chí còn đưa tin về việc mặt đất trong thành phố đột nhiên bị sụp xuống. Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh đều cho rằng, đây có lẽ là điềm báo thế giới này chuẩn bị sụp đổ.

Tuy nhiên, lỗ hổng cũng nhanh chóng được bù đắp bởi vì các quy tắc có vẻ như cảm thấy nó không thể xử lý hết được nên nó mới nới lỏng kiểm soát con người mà tập trung vào việc duy trì không gian.

Việc xuất hiện hố trên mặt đường lần trước đã là chuyện mười ngày trước.

Đây cũng là nguyên nhân lần này Điền Chính Quốc vội vàng chạy đến trung tâm thương mại nơi được đưa tin là có sự kiện bất thường xảy ra.

Suy cho cùng, muốn thay đổi quỹ đạo cuộc đời của các nhân vật chỉ có thể thay đổi theo chiều hướng tốt, không thể hủy hoại cuộc đời người khác chỉ để đi ngược lại với cốt truyện được.

Ở một mức độ nào đó, họ gần như không còn chỗ nào để đi. Tất cả những gì họ có thể làm là chờ đợi.

Điền Chính Quốc tràn đầy hy vọng xông vào trung tâm thương mại, lúc chạy tới mới phát hiện lỗ hổng đã sớm được bổ sung, cũng có người nói đó là do những nghệ sĩ đường phố làm ra, cũng không biết đâu là thật là giả..

Điền Chính Quốc chạy một chuyến như vậy khó tránh khỏi có chút mất mát, đột nhiên cậu nhớ tới Kim Thái Hanh đang ở khu vực bên cạnh xử lý chuyện Ngô Nguyễn và nhóm nam phụ. Điền Chính Quốc gần đây đi sớm về muộn, gần như không có thời gian ở chung với Kim Thái Hanh nên cậu định qua đó tặng cho hắn một bất ngờ.

Dựa theo cốt truyện trong sách, hôm nay Ngô Nguyễn sẽ công lược một vai phụ quan trọng trong trung tâm thương mại.

Chuyện này Kim Thái Hanh cũng có tham gia, Điền Chính Quốc nhịn không được mà hơi lo lắng. Nếu Kim Thái Hanh ở trước mặt Ngô Nguyễn mà làm ra chuyện gì không khống chế được thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cậu thật sự phải trói Kim Thái Hanh trở về à?

Nhưng điều khiến cậu bất ngờ chính là, toàn bộ sự chú ý của Kim Thái Hanh đều tập trung sang nhóm nam phụ, rõ ràng không liếc Ngô Nguyễn đến một cái, chứ đừng nói là chủ động đi qua làm chó liếʍ.

Điền Chính Quốc nhíu mày, lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

Nhưng một giây trước nét mặt Kim Thái Hanh còn đang lạnh nhạt. Sau khi nhìn thấy cậu lại trở nên bối rối, nói: "Anh vừa gặp Ngô Nguyễn xong, chỉ sợ một lúc nữa sẽ bị sửa lại mất, mau hôn anh đi."

Trong trung tâm mua sắm tấp nập người ra vào, Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh hai giây sau đó kéo người đến lối đi hôn nhẹ lên môi hắn.

Kim Thái Hanh tựa lưng vào tường, hơi cúi đầu xuống, có chút bị động tiếp nhận nụ hôn kia.

Hắn rất thích tư thế này, Điền Chính Quốc chủ động làm hắn có thể ngắm nhìn sự ngại ngùng của đối phương nhiều hơn.

Động tác thân mật lần này không kéo dài được bao lâu, Điền Chính Quốc khẽ cắn môi dưới của hắn rồi rời khỏi. Kim Thái Hanh còn chưa thỏa mãn, hắn nhanh chóng ôm eo Điền Chính Quốc, cúi đầu nói: "Còn chưa đủ..."

Điền Chính Quốc nhíu mày, hỏi: "Vậy anh muốn thế nào?"

Kim Thái Hanh nhìn về phía cuối hành lang, nói: "Nơi đó có nhà vệ sinh."

Điền Chính Quốc không nhúc nhích.

Kim Thái Hanh tủi thân nhìn cậu, lại nói: "Anh cảm thấy việc sửa lại gần đây càng ngày càng nghiêm trọng, vừa rồi lúc anh nhìn thấy Ngô Nguyễn, giống như có một sức mạnh ép anh đến gần cậu ta vậy. May mà anh kịp thời nghĩ đến em nên mới chống lại được."

Điền Chính Quốc không cự tuyệt, chỉ nói: "Nhà vệ sinh bẩn lắm, trở về được không?"

Kim Thái Hanh do dự một lát cuối cùng vẫn đáp ứng, hắn cúi đầu dụi vào cổ Điền Chính Quốc, làm nũng: "Vậy em hôn anh một chút được không, đến giờ tim anh vẫn đập nhanh lắm."

Điền Chính Quốc hôn nhẹ lên môi hắn nhưng trong lòng cậu đã sớm có kết luận rồi.

Sau khi bọn họ đến một nhà hàng ăn cơm. Có vẻ như không được an ủi như trong tưởng tượng nên Kim Thái Hanh không có tâm trạng ăn uống, ánh mắt của hắn liên tục rơi vào yết hầu đang lăn của Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc buông dao và nĩa trong tay xuống, lau môi nói: "Kim Thái Hanh."

Giọng nói nhẹ nhàng truyền vào tai hắn xen lẫn với tiếng dương cầm trong nhà hàng phương tây, mắt Kim Thái Hanh bắt đầu sáng lên chờ đợi cảnh tượng hắn mong muốn.

Sau khi ăn xong bít tết, miệng Điền Chính Quốc có hơi dinh dính. Cậu uống một ly nước chanh rồi mới nói: "Hôn em được không?"

Kim Thái Hanh giật mình: "Ở đây ư?"

Điền Chính Quốc gật đầu: "Bây giờ."

Điền Chính Quốc hiếm khi đưa ra những lời mời như vậy, mặc dù cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng Kim Thái Hanh vẫn quyết định đáp ứng yêu cầu của cậu.

Hắn nhanh chóng kết thúc bữa ăn của mình, sau đó mượn động tác kéo ghế cho Điền Chính Quốc mà hôn lên môi cậu.

Đôi môi cậu mềm mại không tưởng, còn có mùi nước chanh làm người ta không tự chủ được mà muốn cướp thêm nhiều hơn nữa.

Điền Chính Quốc rất nhanh cũng bắt đầu thở dốc, chủ động nói bên tai Kim Thái Hanh: "Ôm em đi."

Quốc Quốc chủ động làm nũng đáng yêu quá đi mất!!

Trong lòng Kim Thái Hanh nổ rất nhiều pháo hoa, hắn không hề do dự mở rộng vòng tay ôm chặt lấy người Điền Chính Quốc, thuận thế làm nụ hôn này sâu hơn.

Nhưng mà đúng lúc này, Điền Chính Quốc đột nhiên đưa tay đẩy mạnh hắn ra, sau đó hung hăng lau môi, vừa phẫn nộ lại tủi thân nói: "Anh trai! Sao anh có thể làm vậy với em? Ba mẹ sẽ buồn lắm đấy!!"

Mọi người:???

Gọi anh trai? Là hai anh em ư?

Lσạи ɭυâи??

Trong nháy mắt, bao nhiêu ánh mắt tò mò và hâm mộ trong nhà hàng đồng loạt biến thành khinh bỉ.

Đầu óc Kim Thái Hanh nghe cậu gọi đến ngu người.

Hắn vừa mới hôn bạn trai mình sao đột nhiên lại trở thành anh trai rồi??

Hắn nắm lấy cánh tay của Điền Chính Quốc, nét mặt bối rối: "Em đang nói gì thế? Anh đâu phải là anh trai em!!"

Điền Chính Quốc ương ngạnh ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng: "Anh họ thì không tính là anh trai của em à? Dù biết anh có ý nghĩ như vậy với em nhưng sao anh có thể làm như vậy được chứ! Làm sao có thể xứng với cha mẹ anh được hả?"

Kim Thái Hanh: "Em nói gì vậy, anh không phải..."

"Anh không cần giải thích." Điền Chính Quốc cắt đứt lời nói của hắn, đau lòng nói: "Chuyện này em sẽ coi như chưa từng xảy ra, anh đừng nói nữa. Cái gì em cũng không muốn nghe."

Nói xong, Điền Chính Quốc mang theo gương mặt đầy nước mắt chạy ra khỏi nhà hàng, để lại một mình Kim Thái Hanh với vô số ánh mắt coi thường.

"Đúng là thói đời ngày nay, thế mà lại có thể xảy ra chuyện như vậy được!"

"Đúng là không phải người, đến em trai mình cũng dám làm vậy."

"Còn không phải à? Bộ dáng lớn lên không tồi vậy mà lại có suy nghĩ bẩn thỉu như thế."

"Nhìn đôi mắt đào hoa của cậu ta là biết đức tính không ra gì rồi, có khi tư tưởng còn biếи ŧɦái hơn nữa không chừng."

Kim Thái Hanh:???

Đùa chứ, sao thím lại chuyển sang công kích cá nhân rồi?

Hơn nữa chúng tôi rõ ràng là chồng chồng hợp pháp mà!

Chúng tôi đã đính hôn rồi đó!!

Kim Thái Hanh đứng dậy đuổi theo, đi được một nửa lại bị người phục vụ ngăn trước mặt: "Vị tiên sinh này, ngài còn chưa tính tiền, xin vui lòng tính tiền rồi mới rời đi."

Kim Thái Hanh: "............"

Âm thanh thảo luận cung quanh còn lớn hơn nữa: "Tuổi còn trẻ, đức tính không ra gì thì thôi lại còn muốn ăn cơm không trả tiền, vậy mà còn là người à?"

Cho dù da mặt Kim Thái Hanh có dày hơn nữa cũng không chịu nổi nhiều ánh mắt khác thường như vậy. Sau khi thanh toán xong hắn nhanh chóng chạy ra ngoài.

Điền Chính Quốc đứng cách nhà hàng không xa, mặc một quần áo màu đen, hai tay đút túi, khí chất lạnh lùng cùng gương mặt xuất sắc khiến cho mấy cô gái nhỏ xung quanh liên tục nhìn lại.

Khi nhìn thấy hắn, chàng trai cong khoé môi, trong mắt lộ ra vài phần nghịch ngợm sau khi hoàn thành trò đùa của mình.

Kim Thái Hanh có ngốc hơn nữa cũng biết Điền Chính Quốc cố ý.

Hắn đi đến trước mặt Điền Chính Quốc, oan ức hỏi: "Có phải anh đã làm sai điều gì không?"

Điền Chính Quốc nhướng mày: "Anh còn biết mình sai à?"

Kim Thái Hanh suy nghĩ một lát, thẳng thắn nói: "Anh không nên đổi tên wechat của em thành 'Bé đáng yêu của anh Kim.'"

Điền Chính Quốc: "......"

800 năm nay cậu không đăng nhập WeChat, giờ vừa mở ra đã thấy quả nhiên là tên này. Đến ảnh đại diện cũng bị hắn đổi, vốn là hình Cậu Bé Bọt Biển giờ lại đổi thành ảnh cận cảnh mười ngón tay của họ đan vào nhau.

Điền Chính Quốc yên lặng cất điện thoại không nói gì.

Không phải cái này?

Kim Thái Hanh quan sát vẻ mặt của Điền Chính Quốc một chút, sau đó tiếp tục thẳng thắn: "Hôm nay ra ngoài lẽ ra anh không nên mặc qυầи ɭóŧ của em."

Vẻ mặt lạnh lùng của Điền Chính Quốc nhanh chóng nứt ra, cậu đột nhiên mở to hai mắt, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn xuống nửa người dưới của Kim Thái Hanh.

Hôm nay Kim Thái Hanh mặc quần thể thao màu đen, phía trên là áo thun màu trắng. Cho dù chỉ nhìn xuống được vạt áo nhưng Điền Chính Quốc vẫn cảm thấy xấu hổ.

"Em có muốn nhìn không?" Chú ý tới tầm mắt của cậu, Kim Thái Hanh đưa tay vào trong áo thun định kéo lên.

"Kim Thái Hanh anh biếи ŧɦái đấy à?" Điền Chính Quốc ngăn cản tay hắn, tức giận quát: "Trên đường nhiều người như vậy mà anh còn định cởϊ áσ à?"

Kim Thái Hanh vốn cũng không định vén áo lên thật, chỉ muốn trêu chọc Điền Chính Quốc một chút mà thôi nên ngay sau đó cười hì hì buông tay xuống: "Yên tâm, anh không cho người khác nhìn, anh chỉ cho em nhìn thôi được không."

"Ai muốn nhìn chứ!" Vẻ mặt Điền Chính Quốc ghét bỏ thu tay về nhưng tầm mắt vẫn liên tục liếc về phía bên kia. Cậu im lặng một lúc rồi hỏi: "Anh, anh mặc quần nào của em?"

Kim Thái Hanh kéo tay cậu vào trong áo thun, da thịt lòng bàn tay ấm áp sờ được một phần nhỏ qυầи ɭóŧ bốn cạnh.

Điền Chính Quốc giống như bị bỏng lập tức rút tay về, gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ: "Anh, anh biếи ŧɦái đấy à. Sao lại mặc qυầи ɭóŧ của em?"

"Ai bảo em gần đây ít dành thời gian cho anh." Kim Thái Hanh tủi thân: "Anh cũng chỉ có thể nhìn vật để nhớ người."

Điền Chính Quốc quả thực bị hắn làm cho tức đến bật cười: "Anh mặc bên trong thì nhìn cái rắm à?"

Kim Thái Hanh nghiêm túc: "Bạn nhỏ Kim đang nhìn mà."

Điền Chính Quốc: "......"

Đơ ra vài giây Điền Chính Quốc mới hiểu bạn nhỏ Kim trong miệng Kim Thái Hanh là ai, hai mắt lập tức trợn to không tin nổi: "Anh, sao anh lại không biết xấu hổ như thế hả?"

Kim Thái Hanh dùng đầu cọ cọ vào cậu: "Bạn nhỏ Kim cũng rất nhớ em, đã lâu nó chưa gặp bạn nhỏ Quốc rồi."

Điền Chính Quốc hung hăng lườm hắn, hoàn toàn không muốn để ý tới hắn nữa.

Xong rồi, trêu hơi quá.

Kim Thái Hanh vội vàng đuổi theo, nói: "Em không thích anh sẽ trả lại cho em được không?"

"Câm miệng." Gương mặt Điền Chính Quốc lạnh như băng, chân bước ngày càng nhanh hơn.

Đi ngang qua cửa hàng bánh quen thuộc, Kim Thái Hanh hỏi: "Em có ăn bánh ngọt không?"

Bước chân Điền Chính Quốc khựng lại, cuối cùng vẫn đẩy cửa đi vào.

Suy cho cùng Kim cẩu có thể không tha thứ nhưng bánh kem thì không thể không ăn.

Sau khi ăn xong bánh kem sau, Điền Chính Quốc bình tĩnh lại không ít. Cậu cũng lười vòng vo với Kim Thái Hanh, sợ lại đào ra nhiều chuyện kỳ lạ.

Điền Chính Quốc thở dài, tận lực làm cho giọng nói của mình thật vững vàng nói: "Kim Thái Hanh, anh không nên lừa dối em như vậy."

Kim Thái Hanh ngồi đối diện ngẩn người, trong lúc nhất thời không biết nhược điểm nào của mình bị Điền Chính Quốc phát hiện.

Điền Chính Quốc nhìn hắn một lúc mới nói: "Chúng ta đính hôn được một tháng rồi đúng không?"

"Một tháng lẻ hai ngày." Kim Thái Hanh vội vàng nói.

"Anh thử tính xem trong thời gian này anh đã bị 'sửa chữa' lại bao nhiêu lần?"

Kim Thái Hanh cúi đầu không trả lời.

"Nhớ không được chứ gì? Để em nói." Điền Chính Quốc dựa lưng vào ghế, mở lịch điện tử trong điện thoại của mình ra: "Tổng cộng có 45 lần, chỉ trong 32 ngày mà anh lại có thể lừa em nhiều như vậy. Nếu không phải có mấy ngày em bận không ở nhà chắc có lẽ còn nhiều hơn nữa."

Ngón tay Kim Thái Hanh trượt trên màn hình, càng nhìn càng cảm thấy khó tin.

Mỗi lần hắn nói bị "Sửa chữa" Điền Chính Quốc đều ghi lại cẩn thận, chuyện xảy ra thế nào cho đến nguyên nhân, rồi làm sao mới khiến hắn không muốn đến gần Ngô Nguyễn nữa. Từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn, thậm chí cả tư thế hắn yêu thích cậu cũng ghi lại.

Kim Thái Hanh trả lại điện thoại cho Điền Chính Quốc rồi bối rối quay mặt đi, cổ họng nghẹn lại.

Bản ghi nhớ đầy rẫy những lo lắng của Điền Chính Quốc nhưng hắn chỉ nhìn thấy sự ngu xuẩn của mình.

"Mỗi lần anh nói mình bị 'sửa chữa' một lần, em lại lo lắng sợ hãi thêm một lần. Em sợ những cố gắng của em không có tác dụng." Điền Chính Quốc nhìn thoáng qua điện thoại di động nằm trên bàn, hình nền là ảnh chụp chung của cậu và Kim Thái Hanh. Ban đầu Kim Thái Hanh cố tình đổi, cậu cũng cảm thấy không vui nhưng dần dần nhìn lâu cũng quen.

Điền Chính Quốc thu hồi tầm mắt, hốc mắt đỏ bừng, giọng nói đứt quãng: "Em sợ một ngày nào đó khi mình tỉnh dậy, phát hiện anh đã quên em. Anh sẽ làm theo cốt truyện trong quyển sách kia, ghét bỏ em, xa lánh em thậm chí còn muốn đưa em vào tù."

"Làm sao có thể như thế được." Kim Thái Hanh trợn to mắt, nắm chặt tay cậu: "Anh vĩnh viễn sẽ không làm chuyện này với em!"

Điền Chính Quốc tùy ý để hắn chạm vào, trong mắt lại không có chút cảm xúc nào, chỉ nói: "Khi em làm việc còn phải phân tâm suy nghĩ, nghĩ nếu anh bỗng bị 'sửa chữa' thì làm sao bây giờ? Rồi em lại nghĩ lúc em đi vắng không ở cạnh anh, đến khi quay về anh đã thích Ngô Nguyễn như cũ thì lại làm sao bây giờ? "

Vẻ mặt Điền Chính Quốc rất bình tĩnh, chỉ là lúc chớp mắt, hơi nước tràn khỏi hốc mắt làm ướt lông mi.

Kim Thái Hanh sững sờ nhìn cảnh trước mặt, cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt, không nói được lời nào.

Sau một hồi im lặng, hắn cúi đầu, chậm rãi nói: "Xin lỗi, anh, anh không nghĩ nhiều như vậy. Anh chỉ muốn ở gần em hơn..."

Kim Thái Hanh rụt đầu lại. Hắn chưa bao giờ thấy mình khốn nạn như vậy.

Hắn chỉ muốn tìm cớ thân để thiết với Điền Chính Quốc lại không biết đối phương mang theo tâm tình như thế nào khi thân thiết cùng với hắn.

"Anh chỉ muốn ở bên em nhiều hơn." Hắn mở miệng nhưng chỉ có thể nói ra một câu yếu ớt và nhợt nhạt như vậy.

Kim Thái Hanh ảo não đưa tay che mắt, sau một thời gian dài trầm mặc, hắn nhìn vào đôi mắt của Điền Chính Quốc, thẳng thắn nói ra tất cả mặt tối của hắn.

"Khi ở bên em, anh muốn chiếm lấy toàn bộ thời gian của em. Anh muốn em chỉ chú ý đến một mình anh. Anh muốn là người duy nhất trong mắt em...Thật lạ phải không em. Anh ghen tị với những người làm việc cùng với em. Tất cả mọi người kể cả bạn bè của em, anh cũng không muốn họ đến gặp em."

Điền Chính Quốc mở miệng, khó có thể tin nói: "Em chỉ nghĩ anh hơi dính người một chút..."

Kim Thái Hanh cười khổ, tự đắc nói: "Thậm chí anh còn có những suy nghĩ đen tối hơn nữa nhưng anh chắc rằng em sẽ không muốn biết đâu."

Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm vào hắn, qua hồi lâu mới hỏi: "Có phải do em khiến anh có cảm giác không an toàn đúng không?"

Kim Thái Hanh lắc đầu: "Là vấn đề của anh, anh..."

"Xin lỗi, là do em quá lý trí." Điền Chính Quốc ngắt lời hắn: "Em chỉ không quen với việc thể hiện ra nhưng em cũng...Em thật sự rất thích anh."

"Nếu hỏi em điều gì có thể giữ em lại thế giới này, em chỉ muốn nói đó là ở đây có anh." Điền Chính Quốc đỏ mặt nhưng vẫn cố hết can đảm để nói: "Đôi khi em còn nghĩ, so với một thế giới không xác định sau khi các quy tắc bị phá vỡ, có lẽ chúng ta cứ như bây giờ lại tốt hơn."

Trái tim của Kim Thái Hanh vừa ngọt ngào lại chua chát và tràn ngập cảm giác tội lỗi.

Hắn có còn là người nữa hay không, Điền Chính Quốc đối với hắn tốt như vậy, thế mà hắn vẫn còn nghi ngờ tình cảm của đối phương với mình.

Điền Chính Quốc vẫn đang giải thích, vừa thẳng thắn lại hơi bối rối nói: "Nếu biểu hiện của em khiến anh hiểu lầm thì em xin lỗi nhưng em thật sự không phải không quan tâm đến anh mà, em..."

Giây phút tiếp theo, Kim Thái Hanh lướt qua bàn ôm chặt lấy cậu.

-----

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #ooooo