Thế giới thứ nhất 6

Chương 6: Lại bị tập kích

Vai chính đoàn tiến vào Thái Thanh Huyện đã được một đoạn thời gian, yêu vật tiến đến cũng theo đó mà thu liễm không ít. Dưới sự truy xét của Tạ Hoài Diễn, các đợt tập kích lẻ tẻ giảm đi rõ rệt, vốn tưởng như đã khống chế được đại cuộc, nào biết lại có dấu hiệu bất thường khác xuất hiện.

Hơi thở yêu khí ban đầu vốn mỏng manh như sương mù tan trong gió, nay lại ngày một đậm hơn, phảng phất như có cao giai yêu quái ẩn núp trong bóng tối, không chút hoang mang, thong thả chờ đợi một cơ hội thích hợp.

Đêm xuống, màn sương mỏng trùm lên huyện lệnh phủ. Trong phòng, ánh nến lặng yên lập lòe.

Thẩm Vãn Ninh ngồi bên bàn trang điểm, chậm rãi xoa xoa cổ tay. Từ khi dọn tới cách vách Mạc Dật quả thật mỗi đêm đều không đình tiến đến quấy rầy, mỗi lần đều phải uống được nàng tự tay phao trà mới thỏa mãn rời đi, phao trà lưu trình nào có đơn giản, nàng mỗi đêm đều thong thả phao trà, động tác thuần thục lưu sướng, cố ý bày ra đến bộ dạng cảnh đẹp ý vui, nhưng là mỗi đêm đều tới một lần, nàng bị giày vò đến hiện tại tay đều có chút toan mỏi, nàng thật sự hoài nghi Mộ Dật đây là ở ám chọc chọc chỉnh nàng đi?
Thẩm Vãn Ninh khe khẽ thở dài, nhìn về phía cửa sổ đóng chặt, ánh mắt xa xăm.

Ngày mai có nên hay không ở trong trà thả điểm nhuận tràng dược vị a. Hắn mỗi đêm đều uống trà, khẳng định bụng cũng chẳng tốt đi nơi nào.

Nàng đem lược thả lại trên bàn đem trước người xõa tung loạn tóc dài kéo ra phía sau, tiến đến đem ánh nến thổi tắt rồi lên giường, cẩn thận đắp kín chăn, thả lỏng thân thể chìm vào giấc ngủ.

Bóng đêm tĩnh lặng, gió đêm không một tiếng động lướt qua.

Một làn khói đen mỏng manh từ bên ngoài khe hở cửa sổ chầm chậm len vào, phiêu đãng trong không khí như một làn sương quỷ mị, dần dần tụ lại thành một nhân ảnh mơ hồ.

Sinh vật nọ tóc tai tán loạn, hình dạng xiêu vẹo, hai mắt đỏ đậm như ngưng tụ máu tươi, chậm rãi bước đến bên giường. Động tác lưu loát không phát ra đỉnh điểm thanh âm nào. Không biết tên sinh vật hai mắt đỏ đậm hưng phấn đến bả vai run rẩy, nó từng bước lại gần cuối người đột nhiên khống chế ko đc lên tiếng

"Hảo hương ..."

Âm thanh u lãnh vang lên, tựa như từ địa ngục vọng lại, khiến người nghe không rét mà run.

Thẩm Vãn Ninh giữa cơn mộng mị bỗng cảm thấy một cỗ áp lực vô hình bóp nghẹt cổ họng, hô hấp trở nên khó khăn. Nàng cưỡng chế bừng tỉnh, phát hiện cả người lạnh băng tay chân đều không thể động. Khóe mắt phát hiện xa lạ vật thể hai mắt đỏ đậm nhìn mình, hoảng sợ muốn hét nhưng không thể phát ra âm thanh, trên cổ bị bóp nghẹt lực đạo ngày càng tăng, nàng nghẹn tới mặt đỏ.

Bản năng sinh tồn bừng lên, nàng cưỡng ép ngón tay cử động, móng tay kháp sâu vào lòng bàn tay. Máu theo đầu ngón tay tràn ra, mùi tanh nhàn nhạt tản mát trong không khí.

Cách vách trong phòng, Mộ Dật trong bóng tối đột nhiên mở mắt, con ngươi lạnh lẽo không giống ngày thường giả dối ôn nhu tươi cười. Hắn xuống giường nhắm mắt xoa mày, lần nữa mở mắt đã không còn sót lại một chút lanh lẽo, khóe môi lại câu lên quen thuộc nhợt nhạt tươi cười.

" Có chút phiền phức đâu!" Nói xong hắn thân hình chớt lóe liền tại trong phòng biến mất.

Thẩm Vãn Ninh siết chặt ngón tay, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ làn da trắng nõn, thân thể đột ngột khôi phục tự do.

Bóng đen trước mắt tựa hồ bị mùi máu hấp dẫn, ánh mắt đỏ đậm lóe sáng, lực đạo trên cổ nàng cũng hơi nới lỏng.

Chớp lấy cơ hội, nàng vươn tay mò dưới gối, nắm lấy một trương phù, mạnh mẽ ném thẳng về phía nhân ảnh! Này trương phù vừa hay mấy ngày trước Mộ Dật biên cười biên tiện tay thảy cho nàng bảo là báo đáp cho nàng vì hắn phao trà. Nàng đương thời khí đến xém chút nữa nhân thiết thiếu chút nữa tan vỡ.

"Phịch!"

Một tiếng trầm đục vang lên, bóng đen kia bị đánh bật lùi vài bước, trong không khí mơ hồ có một tia khói xanh bốc lên.

Thẩm Vãn Ninh kinh ngạc, may mắn nàng vì lấy lòng hắn cho nên nàng cầm này trương phù nghiên cứu nhiều ngày, còn cố ý tự tay đi mô phỏng lại bên trên đồ án, chăm học hỏi hảo hài tử liền đem này đối nguyên chủ nhận tri là mới mẻ đồ vật thả tại dưới gối mỗi đêm làm nghiên cứu, còn hảo không ném.

Thẩm Vãn Ninh nhìn thấy kia đồ vật bị đánh lùi cũng không dám dừng lại, lập tức nhảy xuống giường nhắm ngay cửa sổ gần nhất.

Nàng bật dậy, phi thân lên bàn nhỏ, gạt chốt khóa, mở toang cửa sổ, không chút chần chừ nhảy ra ngoài! Cửa sổ độ cao chỉ ở nàng trước ngực nên nhảy ra ngoài khẳng định sẽ không quăng ngã.

Ngoài dự đoán, nàng chưa kịp tiếp đất thì cả người đã rơi vào một lồng ngực rộng lớn ấm áp. Bản năng cầu sinh khiến nàng vươn tay ôm chặt cổ đối phương giữ thăng bằng.

Trên eo căng chặt, nàng eo nhỏ bị cường tráng cánh tay vòng lấy. Nàng nghe người đến nén không được phát ra thanh âm cười khẽ liền buông lỏng cánh tay ngã về phía sau một chút lúc này mới nhìn thấy đối phương ánh mắt sáng quắc đầy mặt mỉm cười nhìn mình.

"Thẩm cô nương đây là nhào vào lòng ta sao?" Ngữ điệu trêu cợt quen thuộc, người đến là Mộ Dật.

Thẩm Vãn Ninh lúc này phát hiện nàng hai tay hai chân đều bám chăt trên người đối phương, nàng quẫn bách muốn buông ra từ trên người hắn xuống dưới, liền chưa kịp hành động phía sau lưng chợt lạnh. Luồng khí đen từ trong phòng từ nàng phía sau lưng cửa sổ ào ạt lao ra nhắm ngay nàng sau lưng đánh tới.

Không chút do dự, Mộ Dật giữ nguyên tư thế, một tay vẫn ôm chặt eo nàng, phi thân lùi về phía sau!

Lúc này Tạ Hoài Diễn cùng Ôn Ninh cũng từ phía xa phi thân tới, bọn họ mấy ngày nay cũng không thấy thân ảnh, này phương hướng hẳn là cũng vừa từ bên ngoài ngự kiếm chạy về tới.

Chỉ thấy giữa không trung, đoàn khói đen dần ngưng tụ thành một nhân ảnh quỷ dị. Mái tóc dài rũ rượi che khuất nửa khuôn mặt, hắc khí cuồn cuộn bao bọc quanh thân, chỉ có đôi mắt đỏ hoe lóe lên trong bóng tối, tựa như bị dục vọng thèm khát thiêu đốt.

Tạ Hoài Diễn nhìn này thân ảnh ánh mắt trầm xuống, trong lòng kinh ngạc. 

Mà Ôn Nhiễm càng là khó nén kinh ngạc, thất thố la lên:

"Là Mị Ma!" Loại này Ma vật vốn chỉ tồn tại ở Cửu Trùng chi khu, căn bản không có khả năng xuất hiện tại nơi này.

Ôn Nhiễm nghiến chặt răng ánh mắt lập tức dời đến Thẩm Vãn Ninh trên người.

Tạ Hoài Diễn cũng đồng dạng nhìn sang nhìn dến phía trước hai người khắng khít ôm lấy nhau không khỏi nhíu mày. Mộ Dật một thân hắc y phục mặt mày tươi cười phi dương, trước người bị một mảnh mai thân ảnh như bạch tuột ôm lấy, nam nhân một cánh tay vòng qua nàng mãnh khảnh vòng eo.

Mộ Dật dư quang liếc mắt thấy Tạ Hoài Diễn đang nhìn mình hắn cũng không hề thu liễm, tay còn lại đột nhiên giơ lên nhẹ vỗ về thiếu nữ trên lưng. Nghiêng đầu ở bên tai nàng nhỏ giọng.

" Thẩm cô nương chớ có thả lỏng tay a, này Mị Ma nhưng nhắm vào ngươi đâu." Nghe được lời này thiếu nữ thân mình lại run run siết chặt thêm lực đạo, Mộ Dật tươi cười càng thêm nồng đậm.

Ôn Nhiễm nhìn thấy một màn này, sắc mặt càng khó coi, trong lòng tức giận đến phát run.

Nữ nhân này thật sự không biết xấu hổ! 

Nàng nghiến răng, lại dời mắt nhìn về phía Mị Ma.

Mộ Dật kia câu nói cũng lọt vào trong tay vừa mới đến hai người. Giờ phút này, sinh vật quỷ dị kia vẫn không hề để tâm đến những người khác, ánh mắt đỏ đậm khóa chặt lấy Thẩm Vãn Ninh, tựa như bị nàng hấp dẫn đến không thể dời đi. 

Tạ Hoài Diễn cùng Ôn Ninh triệu hồi bản mạng pháp khí, cả hai một trước một sau vây khốn Mị Ma, Tạ Hoài Diễn trong tay cầm Huyền Ảnh kiếm một vung, Ôn Nhiễm cầm Xà Đằng trường tiên phối hợp tiến đến Mị Ma hướng đối diện. 

Mộ Dật ôm lấy Thẩm Vãn Ninh lắc mình né tránh công kích của Mị Ma, thế nhưng nó thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện, gặp phải kiếm khí liền biến thành một làn khói đen, toàn bộ công kính đều từ làn khói đen vượt qua đánh vào trong viện núi đá.

Tạ Hoài Diễn nhìn này một màn liền hướng về phía Mộ Dật

" Ngươi mang theo nàng đi hướng Mộc U lâm." Trong viện tử còn rất nhiều thường dân, nếu tiếp tục đánh đi xuống này viện tử e là sẽ biến thành một mớ hỗn độn.

Mộ Dật phía chân cũng không đình ôm Thẩm Vãn Ninh hướng thâm sâu đen kịt Mộc U lâm phi thân bay đi. Ôn Nhiễm cùng Tạ Hoài Diễn theo sát.

Mị Ma không biết sợ hãi dường như thân hình chợt ẩn chợt hiện đuổi theo phía sau Mộ Dật.

Mộ Dật ôm Thẩm Vãn Ninh, nhẹ nhàng tránh né từng đợt hắc khí công kích. Hắn như cười như không thấp giọng cảm thán:

"Nó đang nói ngươi trên người thật hương đâu, Thẩm cô nương?"

Mộ Dật nói xong lời nói đột nhiên cũng thuận thế cuối đầu ngửi một ngửi nàng bên cổ.

" Xác thật hương a!"

Thẩm Vãn Ninh bị hắn ấm áp hơi thở phả vào bên tai nổi lên từng trận ngứa ý. Hắn phi thân quá nhanh, xung quanh đại phong phần phật ở nàng bên người lướt qua, quả thật không có tâm trạng lại đi phản ứng người nam nhân không biết kiểm điểm này.

Qủa thật là càng ngày càng không biết xấu hổ trêu chọc nàng. Đáng giận!

Mộ Dật bật cười, nhưng lại ngoan ngoãn không tiếp tục trêu chọc nàng nữa, chỉ là ánh mắt thâm trầm khó lường nhìn về phía Mị Ma. 

Đãi tới rồi bình khu, Mộ Dật mượn lực từ thân cây gần đó quãi cái cong hướng bên trái chuyển qua. Mị Ma theo quán tính đâm thẳng vào thân cây, hắc khí tản ra bốn phía tan ra trong không khí. 

Ma khí cũng ảm đạm đi dường như Mị Ma đã từ trong không khí tiêu thất.

Tạ Hoài Diễn trầm mặc liếc mắc nhìn xung quanh. Mị Ma đột nhiên mất đi khí tức cũng không khiến cho hắn thả lỏng cảnh giác, hắn tổng cảm thấy một tia không mau.

" Thẩm cô nương, có phải hay không nên giải thích một chút."  

Ôn Nhiễm cầm trên tay trường tiên đôi mắt nhiễm nùng mạc tức giận bắn thẳng về phía Thẩm Vãn Ninh.

Thẩm Vãn Ninh lúc này trong tai đã không còn tiếng gió, cả người cũng không phải bị treo lơ lửng trên không trung, nghe thấy nữ nhân giọng nói tức giận gọi tên chính mình liền thanh tỉnh hơn phân nửa. 

Nàng mở ra hai mắt, khóe mắt nhiễm một mạt đỏ ửng, không biết là bị dọa sợ vẫn là bị gió thổi cay mắt. Nàng hít nhẹ một hơi ngẩng đầu lại cùng với Mộ Dật ánh mắt giao nhau, người nọ ánh mắt đúng thật là trắng trợn cười đùa trêu cợt nàng. Thẩm Vãn Ninh chợt bừng tỉnh dường như đẩy nhẹ đối phương liền muốn xuống dưới.

Nhưng là thời gian dài duy trì một tư thế nàng chân quả thật là có chút mềm. Nàng nắm lấy Mộ Dật vạt áo ổn định thân mình liền triều một bên đại thụ dựa vào. Mộ Dật quả thật ôn nhu săn sóc, toàn quá trình đều để nàng tùy tâm sở dục sử dụng chính mình, không nhiều lời cũng không né tránh, hắn trong mắt ý cười cũng không hề phai nhạt. Đợi nàng ổn thỏa dựa vào thân cây liền lùi về bên cạnh vài bước bảo trì khoảng cách.

Ôn Nhiễm thu hồi trường tiên, đem linh kiếm triệu hồi không nói hai lời liền gió rền sóng cuộn liền xuất hiện ở Thẩm Vãn Ninh bên người đem kiếm gắt gao kề cạnh nàng bên cổ. Thẩm Vãn Ninh bên cổ chợt lanh, vừa mới hòa hoãn sắc mặt lại giây biến tái nhợt. Lời nói đều không biết nói gì.

"Ta.....ta....."

Tạ Hoài Diễn cũng thu hồi linh kiếm đi đến bên cạnh nhíu mày gọi lại Ôn Nhiễm.

" Sư muội, chớ có vô lễ."

"Lần trước tới cái yêu thú, ta liền hoài nghi nàng, vốn tưởng nàng một giới thường nhân là khởi không tới sóng to gió lớn. Nàng hôm nay liền Mị Ma đều có thể triệu hồi, ngày mai đâu?"

Ôn Nhiễm cũng không thỏa hiệp đôi mắt trừng thẳng nhìn Thẩm Vãn Ninh. Mà Thẩm Vãn Ninh lúc này cũng thật là vô tội, nàng thật sự cũng không biết sao lại thế này. Vốn thượng một lần kinh hách còn chưa tiêu, nay lại đến một hồi nàng suy nghĩ còn chưa theo kịp làm sao biết được kia đồ vật là thứ gì, lại như thế nào hướng nàng trên người thấu đâu.

Thẩm Vãn Ninh ủy khuất muốn chết, nàng trên cổ ẩn ẩn không khỏe, trên lòng bàn tay vết thương nhân nàng bám chặt vào thân cây càng là ẩn ẩn làm đau. Một đầu nhu thuận tóc đen lúc này cũng bị vừa nãy kịch liệt trốn chạy khi có chút tán loạn. Nàng bị Ôn nhiễm hét lớn vào mặt chất vấn khi, xung quanh hóc mắt nhiễm lên một tầng sương mù, ủy khuất nhưng lại mím môi không dám nức nở thành tiếng.

" Không được khóc!" Ôn Nhiễm mày ẩn ẩn nhảy dựng lại lạnh lùng đem linh kiếm kề sát một chút. Nàng phiền chết nữ nhân này. 

Thẩm Vãn Ninh căng thẳng bàn tay đang bám vào trên thân đại thụ cũng dùng sức một chút. Vết thương lại tiếp tục chảy ra máu tươi.

Tạ Hoài Diễn nhìn Thẩm Vãn Ninh trên cổ bị sắc bén đồ vật ép sát hoa ra một đạo nhợt nhạt vệt máu cũng liền phát hiện nàng trên cổ xanh tím một mãnh lập tức không vui nhìn về phía Ôn Nhiễm.

" Sư muội."

"Keng!"

Ôn Nhiễm trên tay kiếm bị linh lực đánh bay rơi xuống trên nền đất. Nơi này vốn không có địch nhân, cho nên Ôn Nhiễm cầm kiếm chỉa vào Thẩm Vãn Ninh khi cũng không có dùng bao nhiêu phần lực cho nên kiếm cùng linh lực va chạm một tiếng liền rơi xuống đất.

Thẩm Vãn Ninh lại một lần nữa rơi vào lòng ngực ấm áp, trên eo lưng lại bị một bàn tay vòng lên, trong mũi tràn ngập lá trà vị, nàng ngẩn người nhìn đối phương trước ngực huyền sắc vạt áo hoa văn, đầu óc lại bắt đầu trống rỗng.

" Sư tỷ trước lãnh tĩnh một chút, Thẩm cô nương muốn bị dọa ngốc đâu."

Tạ Hoài Diễn trên tay vừa động yên lặng cương ở một chỗ lại rất nhanh thu hồi. Hướng Ôn Nhiễm nói:

" Không được lỗ mãng." Lại như có như không phiêu tầm mắt hướng tới Thiếu nữ trên người.

Ôn Nhiễm hừ một tiếng thu hồi linh kiếm lần này nhịn không được nhỏ giọng mắng: "không biết xấu hổ."

Mộ Dật duy trì ôn nhu tươi cười cẩn thận vuốt nhẹ Thẩm Vãn Ninh sau lưng.

Thẩm Vãn Ninh bị trên lưng động tác dọa thanh tỉnh, cả người run run nổi lên da gà. Mộ Dật giống như cố ý dường như động tác trên tay cũng không đình.

Thần mã! Vai ác nam xứng đây là cố ý đi liêu nàng đi?!! Hắn là cố ý đi?!! Đổi thành nhà khác cô nương như vậy bị tuấn tú công tử cẩn thận bảo hộ, còn không phải muốn tâm duyệt hắn muốn chết.

Lúc này Thẩm Vãn Ninh trên lưng vỗ về động tác đột ngột dừng lại.

Tạ Hoài Diễn cùng Ôn Nhiễm cũng căng chặt nhíu mày nhìn xung quanh.

Một đại lượng dũng mãnh yêu khí lay động đến gần ngày càng nồng đậm.

Thẩm Vãn Ninh dùng lực đẩy ra Mộ Dật, nàng không có linh lực nhưng là âm phong từng đợt thổi qua cũng làm nàng phát hiện nguy hiểm đang đến gần.

Ba người tầm mắt lại tiếp tục dừng trên người Thẩm Vãn Ninh.

Thẩm Vãn Ninh: "......" Ta vô tội.

" Nơi này không thể ở lâu trước trở về kết giới nội." Tạ Hoài Diễn nghiêm túc biểu tình thông báo, mặt khác hai người cũng triệu hồi linh kiếm muốn ngự kiếm trở về huyện lệnh phủ.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip