Chương 3: Lần đầu gặp nam chính
Gia nhân trong Vô Thường Phủ cả tuần nay như người trong cõi mộng. Tiểu thiếu gia hống hách, hở chút là đánh người nhà bọn họ, dạo này ngày nào cũng sáng dậy sớm tập luyện những động tác kì quái. Còn sai gia nhân đúc hai cục bự bự gắn vào hai đầu một thân côn, ngày ngày nhấc lên nhấc xuống vô cùng khó hiểu.
Chiều đến thiếu gia vào phòng đọc sách thay vì ra ngoài tìm kiếm Ngọc công tử. Sai người bày biện lại phòng ốc vô cùng tinh tế, đồ ăn cũng yêu cầu nhà bếp làm những món đơn giản, có phần đạm bạc thay cho sơn hào hải vị dầu mỡ mà ngài ấy vẫn vốn yêu thích. Bạch Vô Y dạo cũng không hay mắng chửi, không hở chút là nổi cáu, kiệm lời hẳn lại, nhưng lời nào nói ra cũng đều có uy.
Mới một tuần thôi, thân thể Bạch Vô Y gọn lại trông thấy, da dẻ đã có chút sắc nhuận hồng. Sự thay đổi chóng mặt của Bạch Vô Y khiến đám gia nhân nhất thời không kịp thích ứng, nhưng họ không ghét sự thay đổi này. Tiểu thiếu gia không gây chuyện, bọn họ cũng chỉ mong có vậy, hưởng thụ những ngày tháng bình yên.
_____
Lại một tuần nữa trôi qua, hôm nay Bạch Vô Y gọi Phúc Trương lại nói muốn đi dạo phố. Gia nhân một màn lo lắng tính cách cũ của thiếu gia lại đâu đóng đấy, chỉ có Phúc Trương đã qua hai tuần bị lạnh nhạt, nay mới được tiểu thiếu gia mà hắn chăm sóc từ nhỏ gọi tới, nên có chút vui mừng, nhanh chóng sắp xếp theo hắn ra ngoài.
______________
Bình thường Bạch thiếu ra đường là sẽ tới tửu lâu, không thì sẽ vây lấy Ngọc Lưu Ly mà hăm doạ người đi đường dám nhìn mỹ nhân của hắn. Nay vị thiếu gia này lại khoan thai cùng gia nô dạo phố, người dân qua lại không khỏi trắng xanh một mặt, tính khí Bạch Vô Y khó chịu, chỉ sợ nhỡ làm gì đắc tội liền không xong.
Hôm nay Bạch Vô Y ăn mặc không giống thường ngày, không phải những phục y gấm bào vàng đỏ lòe loẹt mà là một bộ y phục gấm trắng ôm sát cơ thể đã gọn mấy phần của hắn. Tuy không lập loè chói mắt nhưng lại có phong thái hào hoa thế gia lạ thường. Nhưng mà dù có vậy đi nữa thì trong lòng người dân vẫn có cảm giác hắn như sói đi dạo qua bày cừu, đi dạt hẳn ra hai bên, tránh nhất có thể.
Hoa Kiệt ngắm chán cảnh đường phố, thích thú mà ý cười lộ ra ánh mắt. Phúc Trương bên cạnh càng không dám thở, thiếu gia sau cố sự lần đó liền thay tâm đổi tính, nếu không phải không cảm nhận được âm khí, hắn còn cho rằng thiếu gia nhà hắn bị người ta đoạt xá.
Hoa Kiệt thong dong đi vào tiệm lụa Đông Các ngẫm nghĩ chọn vải tốt, thay lại tủ đồ loè loẹt kia. Hắn ngắm dải lụa làm từ lông chuột lửa với dải lụa đen làm từ tơ của Thiên Thánh Thủ cùng là loại vải luyện khí nhị cấp. Đang đánh giá vải thì bất chợt có tiếng gọi từ sau vọng lại.
_ Ô kìa, Bạch thiếu, thật trùng hợp gặp Bạch thiếu ở đây.
Hoa Kiệt bị quấy rầy nhíu mày, chỉ thấy Phúc Trương nhanh chóng quay lại chào:
_ Lâm Thiếu... Ngọc công tử..
Lâm thiếu? Chẳng lẽ là Lâm Nghị pháo hôi còn cùi hơn hắn và đi cùng Lâm Nghị kia là tiểu mỹ nhân thế giới này - nam chính Ngọc Lưu Ly?
Hoa Kiệt thoáng nhìn thân ảnh thanh y xinh đẹp tuyệt diễm vừa chạm ánh mắt hắn liền giật mình hơi lui lại sau lưng Lâm Nghị như thú nhỏ bị doạ, ánh mắt còn lộ vài phần sợ sệt. Tỳ nữ A Cẩn của Ngọc Lưu Ly cũng đầy vẻ xem thường không chào hỏi hắn một câu, vội đỡ lấy tiểu công tử nhà nàng mà biểu lộ đau lòng, thể hiện cho cả thế giới biết rằng tiểu công tử nhà ta bị người ta làm cho uỷ khuất. Xem ra ngày thường, tên " Bạch Vô Y" kia có bao nhiêu phần dung túng cho cặp chủ tớ này.
Hoa Kiệt đạm bạc quay lưng lại, khí chất âm trầm cao ngạo khác lạ làm ba người kia có chút bất ngờ, biểu cảm tĩnh lặng một hồi đánh giá Ngọc Lưu Ly. Tuy là nam nhân nhưng Ngọc công tử kia ôn hương nhuyễn ngọc, mong manh xinh đẹp như cánh hoa đào khiến người ta muốn điên cuồng yêu thương bảo hộ, rất tiếc lại là người gián tiếp hại hắn sau này, hắn cũng không có nhu cầu chơi gay.
Hoa Kiệt đại thiếu gia trước giờ đi đâu cũng được người ta tôn trọng, nay từ ấn tượng đầu tiên gặp mặt đã làm hắn không vui, mọi hảo cảm nơi mỹ nhân số một đại lục Long Uyên Trạch này cứ thế phấp phới bay đi hết.
Lâm Nghị cảm nhận được hành động bất thường của Ngọc Lưu Ly, quay mình gật đầu tựa hồ muốn an ủi y rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi, rồi chuyển ánh mắt sắc lẹm về phía Hoa Kiệt.
_ Bạch thiếu, ta có điều muốn hỏi, hôm trước ngươi có phải đã làm chuyện không phải với Lưu Ly? Ngươi đừng có quá phận. – Lâm Nghị hỏi như khẳng định.
Hoa Kiệt nghe xong nhếch một đoạn mày, đoạn này có phải đến sớm quá không? Không phải đợi hắn chạy đi tìm Ngọc Lưu Ly xin lỗi khóc lóc cầu tình một màn thê lương, lê hoa đái vũ rồi Lâm Nghị mới đọc lời thoại này sao?
[ Sau đó là cảnh hai người lao vào đánh nhau vì người đẹp, phế vật ngang tài ngang sức, đều thê thê thảm thảm, Ngọc Lưu Ly khóc lóc ngăn cản hai người, kêu dừng lại không được, thì may mắn đúng lúc nam chính tuyến số hai Diêm Chi Cật đi qua thấy sự liền tung một chưởng tách hai người ra. Hai người ngã lăn trên đất như cẩu, còn Diêm Chi Cật một màn soái khí ngút trời, ngầu lòi trong mắt Ngọc Lưu Ly. Không quên có cảnh tỳ nữ A Cẩn kia vội réo lên làm nhạc nền tô điểm thêm cho khung cảnh:
" Công tử, thiếu hiệp kia thật lợi hại!". ]
Đây là hắn đi dạo phố thăm thú mua đồ thôi đã đi cầu tình đâu mà trời xanh cũng vội vã bắt hắn hãy nhanh chóng ăn nhục trước thiên hạ đi. Hoa Kiệt chắp tay ra sau lưng, tư thế thẳng tắp, môi mỏng khẽ mở:
_ Chuyện hôm đó.... , do ta quá xúc động dẫn tới hành động ngoài ý muốn kia, mạo phạm Ngọc đệ. Bạch Vô Y ta sẽ có chút lễ để tạ tội với đệ, mong đệ nể tình bỏ qua.
Bạch Vô Y không gấp gáp, không nóng vội xúc động khi thấy Ngọc Lưu Ly, hơn nữa còn dùng thái độ bình thản nhận lỗi làm cả bốn người trợn mắt kinh ngạc, nhất thời không thốt lên được lời nào. Ngọc Lưu Ly sau lưng Lâm Nghị cũng không khỏi chớp mắt.
Lời này là Bạch Vô Y nói y không nghe nhầm chứ, hắn... hắn không vội vàng sáp tới làm phiền y như thường ngày nữa sao?
_ Bạch.. Bạch huynh, tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu... - Ngọc Lưu Ly thanh âm ngọt ngào, e dè từng tiếng đáp lại.
_ Ta hiểu. Ai cũng có một lúc bốc đồng, là ta đã sai, không để ý đến tâm tình Ngọc đệ, để đệ chịu uỷ khuất. Vậy nên kể từ giờ ta đảm bảo sẽ không làm phiền Ngọc đệ nữa.
Hoa Kiệt như có như không bình thản đáp lại, làm cả bốn người kia lần thứ 2 không hẹn mà lâm vào trạng thái bàng hoàng. Ngọc Lưu Ly bên này lại càng mở căng mắt, lòng chợt có chút vui mừng lại có chút không tin : "Đây là...., Bạch Vô Y - kẻ phiền phức này cuối cùng cũng chịu buông tha mình ư?".
Bên này Lâm Nghị cùng A Cẩn cùng không thể tin vào mắt, đáng ra tên họ Bạch kia phải chạy tới xum xoe vây lấy Ngọc Lưu Ly rồi mới phải. Nghĩ vậy Lâm Nghị vội gằn giọng:
_ Bạch Vô Y, ngươi đây là có ý đồ gì? Một lời xin lỗi là xong? Ta với ngươi cùng quyết đấu đi.
_ Ta từ chối. – Hoa Kiệt phất ống tay.
_ Ngươi.... ngươi... ngươi dám từ chối?! Ngươi sợ?
Vô Y quả quyết từ chối làm Lâm Nghị thiếu chút phun một ngụm máu.
_ Đúng ta rất sợ.
Hoa Kiệt nói xong không quên quay lại dặn chủ tiệm mai sẽ cho người tới lấy cả 2 tấm vải, liếc mắt ý tứ kêu Phúc Trương theo hắn.
_ Bạch Vô Y, đồ hèn nhát, ngươi con rùa rụt đầu. - Lâm Nghị vội chặn đường.
Ngọc Lưu Ly thấy diễn biến có chút không ổn liền bắt lấy ống tay áo Lâm Nghị khuyên ngăn:
_ Nghị thiếu, không được đánh nhau, không nên làm loạn như vậy, Bạch thiếu cũng đã xin lỗi, nên bỏ qua thôi, cùng là... bằng hữu. - hai chữ cuối y nghẹn ngào nói chậm lại.
_ Bằng hữu? Bằng hữu mà hắn dám làm chuyện bại hoại đó với ngươi?
Hoa Kiệt cười nhạt, hắn giờ không quen thân thể này đánh nhau chắc còn không nổi ván hoà ngang cơ như nguyên tác, hơn nữa đánh hắn rồi sau lại thêm một cảnh phiền nhiễu người Lâm gia tới tạ lỗi với Bạch gia? Đúng là pháo hôi trăm đường tìm nhục. Hoa Kiệt mặt mày một tầng lãnh đạm dẫn Phúc Trương rời khỏi trước mắt đám người Ngọc Lưu Ly, hành động chưa từng xảy ra với Ngọc Lưu Ly trước đó.
_ Công tử, hôm nay Bạch thiếu thật lạ, như người khác vậy - A Cẩn thấy bóng hắn đi khuất thì vội nói.
_ Đúng vậy, làm ta cũng bất ngờ.
_ Có gì bất ngờ? Hắn đây chỉ là đang giả bộ thôi, chờ xem hắn giả bộ được mấy ngày. - Lâm Nghị không vui mà phản bác.
Ngọc Lưu Ly nghe vậy lập tức chớp đôi mắt trong như làn thu thuỷ nghi vấn :
_ Giả bộ?
_ Đúng, hắn để ngươi buông lỏng cảnh giác rồi động tay, cho ngươi thấy hắn xa cách mà muốn hắn lại gần. - Lâm Nghị quả quyết.
A Cẩn nghe vậy cảm thấy rất có lý vội gật đầu đồng tình:
_ Công tử, em cũng cảm thấy lời Nghị công tử rất có lý, Bạch thiếu háo sắc ngang ngược thành thói. Còn làm chuyện thô lỗ với công tử, sao có thể ngày một ngày hai đã thành người khác như vậy.
_ Thì ra là như vậy, ta cũng nên để ý hơn với người này.
Ngọc Lưu Ly rủ hàng mi dài đã giải được khúc mắc trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip