10

Lưu Vũ bị hất xuống dòng nước bên dưới, cậu biết bơi nên cứ như vậy men theo dòng chảy. Không biết ở trong nước bao lâu, Lưu Vũ mới nhìn thấy chút ánh sáng lóe lên phía xa xa. Cậu vội bơi thật nhanh theo hướng đó, cảm giác bị bao quanh trong bóng tối và sự im lặng tột cùng này thực sự quá khó chịu rồi!

Dòng nước dẫn tới một khu rừng, Lưu Vũ cảm thấy nhẹ nhõm thở ra một hơi, vừa leo lên bờ thì đã thấy Châu Kha Vũ quần áo ướt đẫm ngồi nhìn trời.

"Châu Kha Vũ??? Cậu cũng bị rơi xuống sao?"

Châu Kha Vũ gật đầu.

"Nhưng tôi nhớ là tôi rơi xuống trước mà, sao cậu lại ở đây trước tôi?"

Châu Kha Vũ hài hước nhìn Lưu Vũ: "Đương nhiên là do tôi chân dài tay dài hơn anh chứ sao!"

Lưu Vũ: "..." Nói đúng quá, không cãi được.

Tại lúc cùng chung hoạn nạn thế này mà tôi vẫn muốn đấm cậu là sao?

"Được rồi, đùa chút cho đời vui tươi thôi, anh đừng giận."

Châu Kha Vũ thấy mặt Lưu Vũ có vẻ âm u liền vội vàng đứng dậy đi tìm chút củi và lá khô về để nhóm lửa hong khô quần áo. Do đồ vật trong túi đã ướt hết nên diêm và quẹt lửa đều không dùng được, Lưu Vũ đành phải tìm hai viên đá cọ vào nhau tạo lửa theo cách nguyên thủy.

Nhưng mà cọ mãi không được.

Châu Kha Vũ nén cười, cầm lấy đá từ trong tay người đối diện, cọ cọ vài lần liền tạo lửa thành công.

Lưu Vũ hai mắt sáng lên khen: "Lợi hại ghê, tôi làm mãi mà không được."

Châu Kha Vũ vênh mặt nói: "Là do lực tay của tôi tốt đó!"

Thấy Lưu Vũ mím môi lườm mình, cậu ta vội vàng bổ sung: "Không phải là tôi chê anh lực tay không tốt... Ý tôi là...mỗi người giỏi một việc...ví dụ như tôi không dùng chun buộc tóc được nè, ha ha!"

Lưu Vũ: "..." Ha ha cái đầu cậu!

Châu Kha Vũ đành phải nói chuyện khác để điều hòa không khí: "Tôi kể cho anh một câu chuyện cười nhé. Có một cái bánh bao, đi một hồi đói bụng quá, tự mình ăn luôn há há há!"

"Ha ha ha" Lưu Vũ cười từ thiện.

Châu Kha Vũ được hưởng ứng liền đập tay lên đùi cười to "Anh cũng thấy chuyện này rất buồn cười đúng không há há há. Tôi đã nói rất buồn cười mà hai nhóc Paipai và Nguyên Nhi cứ nói tôi bị thần kinh, đúng là không hiểu nghệ thuật gây cười gì cả."

Lưu Vũ lặng lẽ quay sang một bên thở dài.

Cậu vui là được!

Ngồi một lúc lâu, quần áo cũng khô gần hết, Châu Kha Vũ đang muốn đứng dậy tìm chút quả lấp bụng thì đột nhiên nghe thấy tiếng sột soạt, cậu ta vội vàng kéo tay Lưu Vũ chạy tới cái cây to duy nhất gần đó, lại vội vàng thúc giục: "Lưu Vũ, mau leo lên cây, càng cao càng tốt."

Lưu Vũ tuy không biết chuyện gì xảy ra nhưng cũng sẽ không gây thêm phiền phức cho Châu Kha Vũ, vội vàng dùng hết sức lực leo lên cây. Bên dưới, Châu Kha Vũ căng thẳng nhìn một con sói từ trong bụi rậm xông ra. Cậu nhặt đá lên ném liên tục vào người nó, sau đó nhân lúc nó kêu gào vì đau, thả người nhảy thật mạnh lên thân cây, dùng tốc độ nhanh nhất để bò lên. Sói xám nhìn thấy con mồi sắp vụt mất, lấy đà từ xa lao đến muốn vồ lấy Châu Kha VũWã'tt¶pạ'd•

"A..."

Sói xám ngậm được cẳng chân của cậu, Châu Kha Vũ nhịn đau rút một viên đá từ ba lô ra đập thật mạnh vào đầu nó. Sói xám quá đau đớn nên há miệng ngã xuống, Châu Kha Vũ nhân cơ hội bò lên thật nhanh.

"Kha... Kha Vũ, cậu bị thương rồi... mau để tôi giúp cậu xử lý."

Lưu Vũ mặt đầy nước mắt run run mở túi lấy ra đống đồ sơ cứu cậu mang theo, vừa khóc vừa xử lý và băng bó cẳng chân cho Châu Kha Vũ.

"Lưu... Lưu Vũ... tôi không sao, anh đừng khóc."

Châu Kha Vũ nhìn thấy nước mắt của Lưu Vũ liền trở nên vô cùng bối rối. Người bị thương rõ ràng là cậu, cậu còn chưa khóc cơ mà!

"Bị thương nặng như vậy còn nói không sao."

Châu Kha Vũ nhìn đống máu thịt bầy nhầy ở cẳng chân, nhịn đau mạnh miệng: "Chỉ là trông ghê rợn chút thôi, chưa động đến xương cốt, không sao cả. Đàn ông con trai phải có chút thương tích trên người mới ngầu anh biết không?"

Lưu Vũ im lặng không nói gì, Châu Kha Vũ thấy tâm trạng anh không tốt, cũng đành phải sờ mũi yên lặng. Không khí cứng đờ một lúc, Châu Kha Vũ mới nghe thấy tiếng nói nghẹn ngào của người kia: "Kha Vũ, cảm ơn em!"

Châu Kha Vũ giơ tay vỗ nhẹ bờ vai run rẩy của Lưu Vũ, dịu dàng nói: "Anh đừng sợ, chúng ta nhất định sẽ an toàn thôi."

---

Lưu Vũ cùng Châu Kha Vũ ngồi trên cây từ trưa đến tối, sói xám không những không đi mà còn hú gọi đàn của nó đến canh cùng. Hai người vừa đói vừa mệt, lại không dám ngủ, cả một đêm mở mắt trừng trừng đề phòng đám sói, cũng may mà chúng nó không biết trèo cây.

Sáng hôm sau, lũ sói vẫn nằm dưới nhìn chằm chằm. Tinh thần của Lưu Vũ và Châu Kha Vũ đã căng thẳng tới cực độ, thiếp đi lúc nào không hay. Khi hai người tỉnh dậy, thấy Trương Gia Nguyên đang ngồi lủng lẳng trên một nhành cây khác gần đó, liền không hẹn mà cùng hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"

Trương Gia Nguyên chỉ chỉ đám sói nằm la liệt bên dưới "Bần đạo thấy hai người bị bao vây nên dùng mê hương đặc chế của sư phụ hun ngất đàn sói kia đó."

"Lúc nãy bọn anh thiếp đi cũng là vì hít phải mê hương à?"

"Đúng vậy." Trương Gia Nguyên quơ quơ hũ gỗ trong tay. "Ngửi giải dược này một chút là tỉnh. Bây giờ nhân lúc đám sói kia hôn mê, chúng ta mau rời khỏi nơi này, bần đạo đã tìm được một hang động khá an toàn rồi."

Hai người còn lại gật đầu.

---

Trương Gia Nguyên đưa Lưu Vũ và Châu Kha Vũ đến hang động rồi lại một mình ra ngoài kiếm đồ ăn.

Một lúc sau nó đem theo một con gà rừng, một con thỏ trắng cùng chút hoa quả trở về. Nó nhét con thỏ trắng vào lòng Lưu Vũ: "Cho anh chơi này."

Lưu Vũ vui vẻ ôm thỏ, tươi cười nói: "Cảm ơn em, Gia Nguyên."

Trương Gia Nguyên nhìn nhìn khuôn miệng cười tạo thành hình dấu ngoặc của người trước mắt, ậm ừ trong cổ họng một tiếng rồi vội vàng chạy ra một góc ngồi nướng gà.

Châu Kha Vũ sợ sệt ngó sang bé thỏ trong lòng Lưu Vũ, mắt hơi mơ màng "Con thỏ này cũng dễ thương ghê, chắc là ăn ngon lắm!"

Lưu Vũ hoảng hồn vội ôm chặt thỏ con, lắc đầu nguầy nguậy "Không ngon, thịt thỏ không ngon chút nào đâu!"

"Sao anh lại nói thế? Chẳng lẽ là nhìn thằng nhóc Patrick mà suy ra hả?"

Lưu Vũ gật bừa, đành xin lỗi Patrick một lần vậy.

---

Ba người ở trong hang động gần một ngày, đến chập tối hôm đó mới được đội cứu hộ tìm thấy. Châu Kha Vũ lập tức được đưa đi xử lý vết thươngWã'tt¶pạ'd•

Khi Lưu Vũ gặp lại bạn bè, bị Cam Vọng Tinh xông đến ôm chặt tới mức không thở nổi. Mãi mới đẩy được người ra, Lưu Vũ xuýt nữa thì không nhận ra bạn thân của mình. Cam Vọng Tinh lúc này đầu tóc bù xù, mặt trắng nhợt, hai mắt đỏ ngầu, môi nứt nẻ, không còn chút nào dáng vẻ nam thần ngày thường.

Lưu Vũ đau lòng sờ đầu cậu ấy "Cả hai ngày nay cậu không nghỉ ngơi sao?"

Tần Tư Nhã đứng cạnh đỏ mắt trả lời: "Cậu ấy không ngủ cũng không ăn uống gì cả, tớ khuyên mãi mà không nghe. Nếu mấy ngày nữa vẫn không tìm thấy cậu thì chắc Tinh Tinh cũng phải vào bệnh viện mất."

"Tinh Tinh, tớ xin lỗi, để cậu chịu khổ rồi."

Cam Vọng Tinh lắc đầu, lại ôm chặt Lưu Vũ, vỏ bọc hai ngày này cuối cùng cũng sụp đổ, không nhịn được mà rơi nước mắt.

"Cậu không có lỗi, là lỗi của tớ, tớ không bảo vệ được cậu."

Không ai biết Cam Vọng Tinh vào giây phút cơ quan đóng lại đã tuyệt vọng biết nhường nào. Đó là cảm giác của cánh chim trời lạc mất đường bay, mông lung đứng giữa khoảng trời rộng mà không biết phải làm gì.

Cả hai ngày này cậu như ngâm mình giữa dòng sông băng, nếu như Lưu Vũ thực sự xảy ra chuyện, nếu như Lưu Vũ thực sự mang theo trái tim của cậu ra đi, cậu sau này biết phải sống thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip