17

Trương Gia Viễn ngồi cạnh hộ pháp cho Trương Gia Nguyên, những người khác cũng ở một góc yên lặng chờ đợi. Châu Kha Vũ và Lưu Vũ lúc này mới có thời gian lau sạch máu trên người.

Không biết qua bao lâu, Trương Gia Nguyên mở mắt ra, sung sướng thốt lên: "Sư huynh, đệ thành công rồi!"

"Nếu đã thành công thì mau cảm ơn và tạ lỗi với ân nhân đi."

Trương Gia Nguyên nghệt mặt ra "Cái gì?"

Trương Gia Viễn chỉ vào con búp bê mất đầu lúc nãy "Đang yên đang lành bẻ đầu người ta xuống, lại ăn mất linh phôi của người ta, không nên tới xin lỗi à?"

"Vậy mấy cục đá lúc nãy là nó ném?"

"Chứ còn ai vào đây?"

Trương Gia Nguyên nhớ lại hành động ban nãy của mình, xấu hổ đi tới nhặt đầu lên lắp vào cho búp bê, chân thành tha thiết nói: "Tổ gia gia, lão tổ tông, đại thiên sứ mĩ lệ thiện lương, xin ngài hãy thứ cho vãn bối một phút bốc đồng, ta xin hứa sẽ đền linh phôi khác cho ngài. Cảm tạ ngài đã giúp ta nhập đạo thành công."

Đầu được lắp vào, từ trong ruột búp bê mới phát ra tiếng nói kiêu ngạo: "Hừ, đền linh phôi thì không cần, nhưng ngươi phải tìm cho ta gửi thể để mang ta ra ngoài, ta không muốn ở lại đây nữa."

Trương Gia Nguyên thắc mắc: "Ngài lợi hại như vậy, sao không tự mình đi ra?"

"Nếu ta mà ra được thì còn nhờ tới ngươi làm gì? Trên con búp bê này có trận pháp, chỉ người ở bên ngoài mới giải được, các ngươi mau phá trận đi!"

Trương Gia Nguyên nhớ lại lúc mới vào gian phòng này, không hiểu sao mà bị một lực lượng thu hút, nó trợn mắt hỏi: "Có phải lúc nãy ngài cố ý dẫn dụ ta không?"

"Ta không cần biết, ngươi đã ăn mất linh phôi của ta thì phải trả nợ ta."

"Được rồi được rồi, ngài đừng nóng giận, ta cũng đâu có nói sẽ không giúp ngài."

Nghe nó gào thét, Trương Gia Nguyên đau đầu, vội vã trấn an rồi quay sang cùng Trương Gia Viễn tìm hiểu trận phápWã'tt¶pạ'd•

Trương Gia Viễn nhìn qua một lượt gian phòng "Tiền bối, trên thân những con búp bê khác không có trận pháp sao?"

"Không có, bọn chúng quá yếu, không cần bị vây lại như ta. Hơn nữa bọn chúng cũng bị ta ăn hết rồi."

Tần Tư Nhã nhăn mày hỏi: "Ngài ăn hết bọn chúng như vậy không sợ cô đơn sao? Ít ra phải để lại một con bầu bạn chứ!"

"Ta không cần chúng nó, đã có tiểu cương thi cách vách rồi!"

"Cái quần què gì vậy? Sao lại còn có cả cương thi nữa?" Patrick sợ hãi hét lên: "Đáng sợ quá! Paipai rất sợ hãi, phải có Vũ ca ôm ôm mới bớt sợ được!"

Rồi thằng nhóc xông tới ôm Lưu Vũ chặt cứng, Lưu Vũ phải vỗ vỗ lưng trấn an nó, trong lòng ai oán lúc cậu mặt đầy máu thì nó tránh rất xa.

Những người khác: "..."

Nhìn cái vẻ mặt thỏa mãn của thằng nhóc, chẳng ai ngửi được một tia sợ hãi nào hết.

---

Trận pháp lần này khó hơn lần trước rất nhiều, hai sư huynh đệ họ Trương mất cả đêm mới phá được. Mấy người còn lại thì ngủ ngồi trong góc phòng, hôm sau thức dậy cả người đau mỏi rã rời.

Thật là nhớ chăn ấm nệm êm ở nhà quá đi!

Chờ bọn họ ăn xong bữa sáng lương khô, Trương Gia Viễn lên tiếng hỏi: "Có ai mang thứ gì hình dáng dễ nhìn chút không? Phiêu đại gia muốn trú tạm bên trong."

"Phiêu đại gia?"

"Chính là vị tiền bối búp bê đó! Hắn muốn mọi người gọi là Phiêu đại gia."

Đám người gật đầu tỏ vẻ đã biết, tìm kiếm trong balo của mình rồi đưa hết những thứ đồ có hình dáng dễ nhìn một chút ra mời Phiêu đại gia chọn. Phiêu đại gia bắt bẻ hồi lâu, cuối cùng mới cố hết sức mà tạm chất nhận móc khóa hình rồng chibi của Viên Mỹ Mỹ, cô nàng cũng vì vậy mà được giao trọng trách bế vị tổ tông này.

Đoàn người tiếp tục theo sự chỉ dẫn của Phiêu đại gia đi tới gian phòng tiếp theo.

Không hổ là phòng của tiểu cương thi, có một chiếc quan tài to bự nằm chình ình chính giữa.

Lưu Vũ vừa bước vào, đã bị một cương thi nhảy tới trước mặt dọa cho sợ bay màu, theo bản năng giơ chân đạp vào hạ thân nó.

Cương thi đau đớn nhảy tưng tưng, miệng không ngừng ư ử tru lên.

Những người khác thấy vậy, vô thức kẹp chặt hai chân.

"Tiểu cương thi, ngươi có ổn không?" Phiêu đại gia lo lắng hỏi.

Cương thi chỉ đông chỉ tây, khoa chân múa tay một hồi.

Lưu Vũ hơi chột dạ "Nó nói gì đó?"

"Nó nói đúng là mỹ nhân càng đẹp thì càng có độc. Nó thấy thịt của ngươi thơm ngon nên mới muốn chào hỏi một chút, ai ngờ ngươi lại làm nó xuýt nữa không thể nối dõi tông đường!"

Lưu Vũ sờ mũi "Ai bảo nó tự nhiên nhảy bổ tới làm tôi giật mình."

Cam Vọng Tinh nhăn mặt "Nó nói là thịt của Tiểu Vũ thơm ngon, nó muốn ăn Tiểu Vũ hay sao?"

"Yên tâm! Ta đã thông báo trước với nó, nó sẽ không ăn thịt ai, cùng lắm chỉ là hít một ngụm cho đỡ thèm thôi!"

"Mà một con cương thi còn đòi nối dõi tông đường nữa hả? Không phải đã chết thẳng cẳng rồi sao? Ai thèm lấy nó nữa!"

Nghe Châu Kha Vũ chê bai, cương thi tức giận nhảy cẫng lên, cổ họng không ngừng phát ra tiếng gầm gừ.

Phiêu đại gia thở dài phiên dịch: "Nó nói cương thi cũng có lòng tự trọng, ngươi đừng có mà xúc phạm nó! Sau khi ra ngoài nó sẽ tìm một cương thi nữ để lấy làm vợ."

"..."

Santa nghe xong Rikimaru giải thích liền tặng cho cương thi một ngón tay cái.

"Người anh em cương thi này thật là nghị lực. Cha mẹ ngươi tự hào về người. Khâm phục khâm phục!"

Tuy phải trải qua màn chào hỏi hơi bạo lực nhưng sau đó cương thi cũng đã hòa nhập được với tập thể. Nó bị Santa, Patrick và Tần Tư Nhã vây quanh, thi nhau nghiên cứu lá bùa dán trên mặt.

Phiêu đại gia và cương thi hận chết đám người đem chúng nó vây nhốt ở đây, lúc này có cơ hội ra ngoài, vô cùng phấn chấn mà chỉ huy Trương Gia Nguyên và Trương Gia Viễn càn quét mọi ngóc ngách trong hầm mộ. Cuối cùng, Trương Gia Nguyên thu được một viên Tụ Linh Châu cùng hai viên Xả Không Thạch một lớn một nhỏWã'tt¶pạ'd•

Rikimaru đột nhiên hỏi: "Em có thể cho thầy viên nhỏ kia không?"

Trương Gia Nguyên ngẫm nghĩ một chút, gật đầu đưa cho anh, dù sao thì họ chỉ cần một viên lớn là đủ để khởi động truyền tống trận cỡ trung rồi.

Rikimaru nắm chặt Xả Không Thạch, trong đôi mắt xẹt qua một tia kích động mà chỉ có Lưu Vũ đang nhìn kỹ anh mới hiểu được.

---

Trương Gia Nguyên thu hoạch khá tốt, nó vui vẻ trở về nhà họ La bắt đầu bế quan tu luyện.

Nhà họ La quả nhiên không phải hạng tầm thường, còn có thể mặt không đổi sắc mà thu lưu cả cương thi và Phiêu đại gia.

Trương Gia Viễn vẫn phải làm việc cùng đoàn khảo cổ còn mấy người Lưu Vũ theo anh em La Sơn và La Ngôn đi ngắm phong cảnh rừng núi.

Một ngày sau, phía cao tầng phái người xuống bắt đầu công tác hậu khai quật và di dời, câu lạc bộ đã hết thời gian khám phá hầm mộ, phải ra về để tránh ảnh hưởng tới tổ chức khác làm việc.

Trương Gia Nguyên nói nó muốn ở lại sơn thôn tu luyện, sẽ không về cùng mọi người, bị Châu Kha Vũ và Patrick lao vào đấm đá, không bao lâu ba đứa nhóc đã quần nhau thành một mớ hỗn độn. Những người khác thấy vậy đều ngoác miệng cười, chỉ có Lưu Vũ bỗng nhiên hốt hoảng đến kỳ lạ. Cậu quay sang phía Rikimaru, thấy anh đang mơ màng nhìn về khoảng không rộng lớn, giống như muốn cuốn theo chiều gió mà bay đi.

Lưu Vũ lắc đầu, đè lại những bất an đang xao động trong lòng, theo đoàn người lên xe trở về.

Trước khi xe lăn bánh, Lưu Vũ nhìn về phía Trương Gia Nguyên và gia đình họ La lần cuối, không ngờ lại thấy hai tai thú màu trắng xuất hiện trên đầu nhóc béo La Ngôn. Cậu hoang mang dụi mắt nhìn lại thì chúng đã biến mất, liền nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác.

+++

Bị sốc visual thiên thần từ hôm qua tới giờ chưa dậy nổi, làm tôi không nhịn được mà phải đào ra Tứ đại mỹ nhân C gia trong lòng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip