Chương 1: Sự kết thúc luôn là con đường mở ra hành trình mới
- Lê Hoàn Châu, hoàn thành nốt cái này đi.
Ông sếp hói đầu ném vào mặt tôi cả xấp giấy tờ. Lão hói, tính cách lão mà cứ như thế này thì lão không chỉ hói cái mảng đầu trên đâu mà phần dưới lão cũng hói nốt, chẳng mấy mà lão sẽ phải húp thuốc mọc tóc như điên và sắm cả chục bộ tóc giả giống nhau phòng hờ đấy. Tôi thầm rủa lão sếp hói trong khi nhìn đống giấy tờ trên bàn mình. Thế này thì chắc chắn là đến đêm tôi mới được về nhà, cứ như thế này thì tôi chết mất, tôi chết liền luôn á trời ơi là trờiiii. Nói vậy thôi chứ tôi kì cạch ngồi làm với cái máy tính cho đến tận lúc tan làm.
Cứ làm việc như này đã tạo ra cho tôi một tính cách đó là: nhạt nhẽo. Không bạn trai, thậm chí tay trai tôi còn chưa nắm; tính cách thì mờ nhạt mà cái này chắc phải nói đầu tiên vì nó ảnh hưởng đến việc có bạn trai mà nhỉ ahahaha.... Vừa cổ vũ tinh thần khi đã tan ca lúc 10 giờ đêm vừa đi trên con đường vắng người. Băng qua đường nhưng do quá mải nghĩ, tôi không để ý đến chiếc xe tải vượt đèn đỏ đang lao đến mình như điên.
Mới đây vừa nói mình chết liền ai ngờ mình chết thật ahahaha cuộc sống này thiệt là thú vị quá đi mất.
Con mẹ nó.
Nhưng cũng may thay mình đã tiết kiệm được một khoảng tiền lớn đủ lo cho bố mẹ và em gái, họ chỉ cần xem cái quyển sổ tôi để trên bàn là được. Lúc nào tôi cũng chuẩn bị tinh thần cho mấy việc như này mà ai ngờ đâu nó đến sớm và bất ngờ thật.
Đấy trước lúc nắm mắt mà vẫn còn nghĩ được nhiều thế mình giỏi thật. Nghĩ rồi tôi nắm mắt trên vũng máu của chính mình.
- Em bé của mẹ ơi, dậy đi học mẫu giáo nào con.
Ủa sao mẫu giáo hả trời, mẹ ơi con 26 tuổi rồi. Câu nói sởn da gà của mẹ làm tôi tỉnh ngay lập tức.
Sao thấy cơ thể nó cứ khang khác thế nhỉ. Tôi đưa tay lên.
Một bàn tay nhỏ bé xinh xắn trước mặt.
Ahaha cái gì đây đây đâu phải tay mình đâu...
Tay mình đâu...
đâu....
Tôi bật dậy nhìn xung quanh, đây vẫn là nhà mình mà, phải chạy ngay vào gương xem cơ thể này như thế nào mới được sao lại có cái tay bé xíu như vậy. Tai nạn làm tôi bị gì sao ? Tôi lướt qua mẹ chạy ngay vào nhà vệ sinh.
ÔI CÁI GÌ ĐÂY HẢ TRỜI ????
Trong gương thì đúng là tôi nhưng mà nhìn tôi y chang con nít 5 tuổi.
- Em bé sao thế con ? Con thấy không khoẻ sao ?
Tôi nhìn sang mẹ, ui chu choa sao mẹ mình trẻ thế này ?
Mẹ đến bên tôi, một ánh sang từ tay mẹ phát ra vô cùng dễ chịu đi khắp cơ thể tôi.
- Mẹ đâu có thấy gì bất thường nhỉ.
- Đây... Đây là gì hả mẹ ?
- Nói gì lạ thế bé con ? Đây là khả năng của mẹ mà. Mẹ có thể kiểm tra tình trạng và trị thương con không nhớ sao ?
Ủa ủa ủa cái gì lạ vậy thế giới phép thuật hả ?
- Thế còn bố thì sao hả mẹ ?
Phải kiểm tra mới được sao mẹ lại có khả năng vậy nhỉ. Mà cái giọng trẻ con đáng yêu này nghe đúng là dễ sợ mà, chính mồm mình có cái chất giọng ngây thơ này đúng là rởn thật.
- Bố con có thể mở ra không gian thứ ba để lấy nước ra con không nhớ sao ? Chết rồi mình ơi, em bé nhà mình bị gì rồi.
- Đây anh đây
Nói rồi bố sờ tay lên đầu tôi
- Anh đâu có thấy con sốt đâu nhỉ. Hôm nay cho em bé nhà mình nghỉ học đi khám thôi.
Khôngg con không muốnn, con còn chưa biết thế giới này như nào mà.
Nhưng tôi còn chưa kịp giãy ra thì bố mẹ đã thần tốc đánh răng rửa mặt và mặc quần áo cho tôi rồi vác tôi đi bệnh viện. Giờ mới biết bố mẹ mình có khả năng làm điều dưỡng ahaha....
Trong khi tôi đang cợt nhả bản thân thì trước mặt tôi đã là bác sĩ rồi.
- Bác sĩ à cháu nó sáng nay không nhớ ra một số chuyện bác sĩ kiểm tra xem sao cho chúng tôi với.
- Được rồi, cháu bé ngoan lên trên cái máy kia để bác khám nào.
Nghe y chang mấy thằng dê xồm vậy á.
Nghĩ vậy chứ tôi vẫn ngoan ngoãn leo lên cái máy lạ. Chiếc máy này như cái máy chụp x quang, tôi chỉ việc nằm lên là được.
Sau một hồi khám bệnh và chờ đợi, bác sĩ gọi ba chúng tôi đi vào.
- Chúc mừng anh chị, cháu bé đã có được siêu năng lực. Có lẽ đây là lý do cháu bé quên đi vài điều, một số người cũng gặp trường hợp tương tự nhưng sau một thời gian họ sẽ nhớ lại
- Ôi thật sao bác sĩ ? Vậy thì tốt quá. Không biết năng lực của cháu là gì ạ ?
- Theo như tôi thấy cháu có thể chữa trị. Còn lại cháu và gia đình phải tìm hiểu thêm. Anh chị cũng biết điều này đúng không ?
- Dạ vâng, chúng tôi cảm ơn bác sĩ ạ.
Bố mẹ tôi rối rít cảm ơn bác sĩ rồi đưa tôi đi về. Tôi vẫn còn bần thần về những thứ xảy ra.
Ừm... Mọi chuyện này là sao vậy ?
- Mẹ ơi bác sĩ bảo là bố mẹ cũng biết điều gì đó là sao ạ ?
- Máy chỉ quét được tên năng lực thôi bé con à. Còn lại chúng ta phải tự tìm hiểu đó con.
- Dạ mẹ.
Sau đó bố mẹ tôi vui vẻ bàn chuyện phiếm với nhau về năng lực của tôi giống mẹ còn tôi thì ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ xe ô tô và sắp xếp lại những gì trong đầu.
Tóm lại thì đây gọi là isekai ha.
Hahahahaha....
Hay ghê á, vào cái thế giới toàn người có năng lực này thì mình chết chứ còn gì nữa, chắc chắn mấy tên tội phạm nguy hiểm cũng có khả năng đáng sợ. Tốt hơn hết là trốn chui trốn nhủi tránh death flag thôi.
Với quyết định như vậy, tôi dần chìm vào giấc ngủ, đúng là cơ thể trẻ em 5 tuổi sức chịu đựng thật kém.
Những hôm sau tôi luyện tập khả năng của mình để lỡ bị giết thì còn có cái mà trị thương để sống. Tôi mới 5 tuổi chưa kiếm ra tiền, chưa trở thành chỗ dựa cho cha mẹ nên phải bảo toàn tính mạng lớn lên để có thể trở thành trụ cột vững chắc, năm sau là em gái tôi sẽ ra đời, tôi càng phải nhanh để lo cho đứa em của mình. Dù đôi khi tôi muốn quay lại thế giới cũ để biết cha mẹ ở đó như nào nhưng không thể được, nếu chuyện này lộ ra thì tôi chết chắc thậm chí sẽ có người cho tôi bị điên. Bố mẹ sẽ nghĩ như thế nào về tôi chứ ? Mang suy nghĩ đó trong người, tôi khám phá năng lực của mình như điên.
Tôi có thể chữa trị những bệnh và vết thương thông thường thậm chí là vết thương hơi nặng chút. Hôm nọ có ông bác hàng xóm ngã cây do trèo lên hái trái cây gãy cả tay mà tôi vẫn chữa được, đúng là thiên tài mà, kiểu này gặp tội phạm không phải lo lắng gì hết. Có vẻ năng lực của tôi mạnh hơn mẹ nhiều mà đâu chỉ dừng ở đó, tôi có thể mở ra không gian thứ ba nữa, không gian này làm thời gian như lắng đọng lại. Vì sao tôi biết ư ? Lại quay về ông bác gãy tay đó, để cảm ơn, ông bác tặng tôi cả đống trái cây. Quá nhiều tôi không thể mang về được nên chỉ lấy một ít thôi. Trên đường về tôi nghĩ bây giờ mà mình vạch một lỗ trên không trung rồi mở ra không gian lắng đọng thời gian để đựng số trái cây này thì hay nhỉ. Nói đoạn, tôi vạch một đường trên không trung ai ngờ thành thật, cái mặt lúc khám phá ra của tôi nhìn nó ngu đần không tả nổi nên tôi sẽ không kể tôi đã bất ngờ như nào. Tôi ném hoa quả vào thử rồi quên bẵng đi cho đến tận khi ông bác hàng xóm sang gửi quà cảm ơn tôi mới nhớ ra và đó là hai ngày sau. Tôi vội vã lấy trái cây ra nhưng chúng vẫn tươi mới như bình thường, do đó, tôi quyết tâm chơi ngu. Tôi đi vào không gian thứ ba mình mở ra sau khi rạch một vết trên tay tôi. Vết thương vẫn y nguyên tuy không tiếp tục chảy máu nhưng chúng giữ nguyên hiện trạng như vậy.
Tôi giữ kín bí mật mình có hai năng lực, có lẽ do tôi isekai cho nên bản thân có hai năng lực hay gì đó nhưng cũng không quan trọng, quan trọng bây giờ là có thể có thêm một con đường thoát khi gặp tội phạm. Việc có hai năng lực là không tồn tại trên thế giới này nên tôi càng phải giữ kín.Mà nhắc mới nhớ, để tôi kể cho bạn nghe về tình hình thế giới và gia đình tôi, gia đình tôi vốn là người Việt Nam sang Nhật Bản làm việc vì vậy tôi gặp khó khăn khi học thêm thứ tiếng nữa. Ở kiếp trước tôi chỉ biết tiếng Anh thôi. Đúng là nhiều thứ quá sức cho một đứa trẻ mà. Nhưng cũng không quá khó chịu khi vẫn là bố mẹ tôi và nguồn gốc của chúng tôi vẫn như vậy, vẫn là người Việt Nam.
Thế giới này là một thế giới siêu anh hùng. Mọi câu chuyện được bắt đầu khi có một cậu bé có năng lực ở Trung Quốc và mọi người cũng dần dần có và mỗi người chỉ có một mà thôi. Tôi nghe bố mẹ kể lại trong một câu như vậy vì họ quá bận còn tôi thì mải mê tìm đường thoát thân khi tội phạm đến dù chẳng biết khi nào chúng đến. Còn bé như này có rất nhiều thời gian rảnh nên tôi phải chăm chỉ luyện tập. Đợi khi nào thành thục một chút thì tìm hiểu tiếp.
Nghĩ như vậy nhưng có vẻ ông trời rất thương tôi, không cần để tôi tìm hiểu sâu xa quá làm gì mà bưng thông tin đến tận mồm cho tôi.
- DEKUU!!!!
Tôi nghe thấy tiếng hét khi đang đi chơi ở công viên, vì sao à, vì phải giả vờ làm trẻ con đó. Mà cái tên này nghe quen ghê. Tôi tò mò đi tìm nơi phát ra âm thanh.
Một thằng nhóc tóc xanh đang ngăn một thằng nhóc tóc vàng tro bắt nạt đứa trẻ ngồi dưới đất.Ahahaha....
Nhìn cái là tôi biết ngay. Tôi đã đọc hơn 300 chap của bộ này đó.
ĐÂY LÀ TÔI ISEKAI VÀO MY HERO ACADEMIA RỒI!!!!
Vâng giờ đây thì tôi sẽ gặp nguy hiểm vì mấy tên tội phạm trong này chúng nó đáng sợ level tổng tài nhưng cũng hay là tránh được death flag dễ hơn nhỉ.
Tôi lẩm nhẩm thiệt hơn trong khi hai nhân vật chính của bộ manga Midoriya Izuku- thằng nhóc tóc xanh lá và Bakugo Katsuki thằng nhóc kem đang chiến nhau.Khi Bakugo chuẩn bị xông vào Midoriya, tôi chạy ra như bay
- AAAAAAAAHHHHHH!!!!!!!
Tất cả nhìn vào tôi, tôi đấm Bakugo một phát vào mặt thằng bé.
Cái này là do tôi không biết chặn Bakugo như nào vì thằng nhỏ trong nguyên tác nó dữ lắm nói nó không nghe chứ không phải là hồi nhỏ thằng nhóc đáng ghét nên tôi muốn đấm vào mặt nó đâu. Bà cô 26 tuổi đời rồi ai lại đi ganh đua với một thằng nhóc con làm gì chứ ahahaha...
Bakugo quay lại gào lên vào mặt tôi sau phút giây ngỡ ngàng:
- MÀY LÀ CON NHỎ NÀO VẬY ???
Thôi xong, đâm lao thì theo lao.
- Ủa tao là ai mắc mớ gì đến mày ?
Thứ tiếng nhật nửa vời của tôi cất lên, tôi sẽ lược dịch thứ tiếng nửa vờ này ra cho các bạn dễ hiểu. Còn vì sao tôi hiểu được chúng thì tôi cũng suy luận ra được, đừng coi khinh bà cô 26 tuổi này.
Cả lũ lại ngơ ngác nhìn tôi rồi phá lên cười.
- AHAHAHA CON NHỎ THIỂU NĂNG ĂN NÓI CŨNG KHÔNG XONG AHAHAHAHA.
Thiểu năng ???? THIỂU NĂNG ???? Hôm nay tụi bây chết với bà. Trở lại 5 tuổi nên tôi cũng bị ảnh hưởng một chút về tính cách, tôi khó có thể kiềm chế bản thân mình hơn cho nên tôi đã... xông vào đấm Bakugo tiếp.
- A CON NHỎ LÁO TOÉT NÀY
Thế là chúng tôi đấm nhau một hồi.
- Con nhỏ dai như đỉa tao sẽ dùng năng lực của tao đập chết mày.
Không đợi Bakugo ra đòn tiếp, tôi đấm thêm phát vào mặt thằng bé. Gì chứ năng lực của tôi có tấn công được đâu chỉ có giải quyết bằng nắm đấm mới xong.Nói vậy thôi đấm cú đấm đó xong tôi kéo Midoriya và thằng bé ngồi dưới đất chạy một mạch.Cái này là mình tự chui vào death flag rồi ahahahah...Nhưng cũng không thể để thằng nhỏ Midoriya bị thương được.
Ai da cuộc đời đúng là khó khăn mà.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip