Chương 7 Đón Phu Lang
Tác giả: Thanh Hoa
Chương 7: Đón Phu Lang.
Sau khi đã làm xong lễ cúng đơn giản nhằm mục đích báo cho tổ tiên, thần linh trong nhà rằng Tử An sắp theo phu tử. Sau đó mẹ và dì nhanh chóng đưa Tử An vào phòng dặn dò nhiều điều.
Lê Tử An ngồi ngay ngắn trên mép giường, bàn tay bấu chặt vào góc áo. Hôm nay là ngày y xuất giá.
Ngoài sân, tiếng trống kèn vang lên rộn ràng, người trong thôn tụ tập bàn tán. Y biết, nhà trai đã sắp đến.
Mẹ y, nắm lấy bàn tay nhỏ gầy của y, dịu dàng dặn dò. “Từ nay con đã là người có phu tử, phải biết nghe lời, không được cãi bướng. Chăm sóc phu tử cho chu đáo, sau này mới mong có chỗ dựa.”
Dì y đứng bên cạnh, giọng nói nửa nghiêm túc, nửa trêu chọc. “Còn nữa, phải biết hầu hạ phu tử cho tốt. Đêm tân hôn mà vụng về quá thì mất mặt lắm đấy.”
Tử An chưa kịp phản ứng thì dì đã tiếp tục. “Nhớ kỹ, sáng phải dậy sớm hơn phu tử, tối không được ngủ trước phu tử. Nếu phu tử mệt, con phải giúp xoa bóp. Nếu phu tử trở về con phải biết chuẩn bị đồ ăn trước. Còn…a, nói chung là đêm tân hôn, phu tử con muốn gì thì cứ vân theo nhớ là không được khóc lớn, nghe chưa!”
“Dạ” Lê Tử An nhỏ giọng nhẹ nhàng đáp, hai má nóng bừng. Y biết đêm tân hôn là sẽ có em bé, bởi mấy chị đều nói chỉ cần ngủ chung đêm tân hôn thì sẽ có thai.
Dì y không nói trắng ra, nhưng chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để y hiểu được ẩn ý, mặc dù không biết phải làm gì trong đêm tân hôn. Nhưng điều đó cũng không trở ngại việc y ngại ngùng vốn trước giờ y không được gần nam nhân khác. Chứ nói gì đến việc ngủ chung. Gương mặt trắng nõn lập tức đỏ rực, từ hai tai lan xuống tận cổ. Y vùi mặt vào đầu gối, lúng túng đến mức muốn chui xuống đất.
Mẹ y khẽ thở dài, vỗ nhẹ lên tay y. “Mẹ không mong con được phu tử cưng chiều, chỉ mong hai đứa hòa thuận sống qua ngày.”
Tử An cắn môi, cảm giác có chút buồn.
Y từng nghĩ có một ngày mình sẽ rời khỏi nhà, gả cho một người mà y chỉ nghe danh nhưng chưa từng tiếp xúc. Mặc dù đã nghĩ đến và chuẩn bị tinh thần, nhưng khi xảy ra y vẫn khó để quen được.
Ngoài sân, đoàn rước dâu đã vào đến cửa.
Tử An cúi đầu, cảm nhận tấm khăn voan đỏ nhẹ nhàng được phủ lên đầu. Qua lớp vải mỏng, y chỉ có thể thấy lờ mờ thấy được mẹ đang dẫn y ra khỏi phòng.
Sau đó y được cha cổng ra cửa lớn, mẹ vẫn luôn nắm lấy tay y cả một đoạn đường từ trong nhà ra đến cửa sân. Mặc dù không có bao xa nhưng đây là một trong những lần hiếm hoi được cả cha và mẹ nâng niu thế này.
Khi bàn tay mẹ rời đi cũng là lúc y thấy một bàn tay to lớn vươn ra. Bàn tay ấy ngón tay như ngọc, vừa trắng vừa dài. Không hề thô ráp như bàn tay y.
Tử An do dự một chút, rồi đặt tay vào. Lúc này cha y cũng thả y xuống.
Bàn tay ấy nắm lấy y, không quá chặt, cũng không hời hợt.
Những lời chúc phúc những lời dặn dò được người thân, họ hàng của y dặn dò hết người này đến người khác vang lên.
Tiếng mẹ y nghẹn ngào bên tai. “Đi đi con.”
Y được dắt ra khỏi cổng. Gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi bùn đất quen thuộc.
Lúc này, một giọng nói trầm ổn vang lên. “Để ta cõng em.”
Tử An ngẩn ra. Nhưng nhớ đến lời dặn của mẹ và dì y vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Tử An ngập ngừng một chút, nhưng rồi vẫn leo lên lưng của Lý Văn Hàn. Cảm giác áp sát vào cơ thể của Lý Văn Hàn, rồi bàn tay anh đặt vững vàng trên chân y, khiến y ngại ngùng vô cùng.
Y vòng tay qua cổ anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh lan tỏa qua lớp áo. Hơi thở của anh đều đặn, và nhịp bước chân anh vững chãi, từng bước đi trên con đường đất.
Cảm giác thân thuộc lạ lùng khiến Tử An đỏ mặt, vội vã cúi gằm mặt xuống. Đoạn đường không quá dài, nhưng từng bước đi ấy lại khiến trái tim y đập loạn nhịp, lạ lẫm mà cũng không thể dứt ra được.
Lý Văn Hàn không nói gì thêm,Tử An thì chỉ thỉnh thoảng cúi xuống nhìn phu tử của mình, nở nụ cười hạnh phúc.
Tử An cảm nhận được sự bảo vệ ấy, những lo lắng trong lòng dần tan biến, nhường chỗ cho một cảm giác nhẹ nhàng, ấm áp.
“ Em ngồi yên nhé”.
Giọng nói anh bình thản, nhưng có một sự dịu dàng không thể từ chối.
Tử An mím môi, đành vùi mặt vào vai anh, không dám động đậy nữa.
Y có thể nghe rõ hơi thở trầm ổn của anh, cảm nhận nhịp bước vững vàng. Mùi mồ hôi nhè nhẹ hòa lẫn với mùi nắng, không khó chịu mà lại có chút gì đó… chân thực.
Anh không giống kẻ lười biếng như lời đồn.
Người ta nói anh không chịu làm lụng, nhưng lưng anh rất vững, cánh tay anh rất có lực. Một người suốt ngày chỉ biết rong chơi thì làm sao có dáng vẻ này?
Lê Tử An không dám nghĩ nhiều.
Y chỉ biết rằng, từ hôm nay, người này sẽ là phu quân của y.
Lý Văn Hàn bước vào cửa, ánh sáng từ ngoài chiếu vào làm căn phòng bừng sáng. Nhưng tất cả những gì anh nhìn thấy chỉ là bóng dáng nhỏ bé của Tử An.
Người được chiếc khăn trùm đầu, che kín gần như toàn bộ khuôn mặt, chỉ để lại đôi bàn tay nhỏ xíu và dáng vẻ đứng khép nép, e thẹn. Lý Văn Hàn không thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự ngại ngùng qua dáng vẻ nhỏ bé, thẹn thùng ấy.
Tử An đứng đó, mắt cúi thấp, đôi tay siết chặt lại bên người, dáng vẻ của y mang đầy sự e dè, như thể đang lo lắng về điều gì đó.
Lúc y được cha cõng ra khỏi nhà, đôi tay nhỏ bé ấy siết chặt đôi vai to lớn của người cha bao nhiêu.
Lý Văn Hàn vẫn không khỏi cảm thấy một chút đau lòng. Em ấy còn nhỏ quá, tuổi này ở hiện đại cưới chồng là không có khả năng.
Nhưng khi nhìn thấy sự e thẹn, sự ngại ngùng của Tử An lại làm trái tim anh có chút rung động, một cảm giác rất nhẹ nhàng nhưng cũng đầy xao xuyến.
Vì thế sau khi đi vừa được hả xuống anh liền đề xuất. "Để ta cõng em về nhà," Lý Văn Hàn nói, giọng điệu dịu dàng nhưng không thiếu sự quyết đoán.
Tử An không trả lời, chỉ cúi đầu, không dám nhìn vào mắt anh. Biết y ngại ngùng có thể sẽ không chủ động lên, Anh còn đang dự định sẽ chủ động.
Thế mà không ngờ em ấy là chủ động leo lên lưng Anh, cảm giác thật sự rất bất ngờ.
Cõng Tử An trên lưng, Lý Văn Hàn cảm thấy một niềm hạnh phúc lạ lùng dâng lên trong lòng. Mỗi bước đi vững vàng. Anh không thể nói rõ cảm giác ấy là gì nhưng biết chắc bản thân rất mong chờ. Không ngờ xuyên không một cái anh liền có gia đình, lại có thêm một người phu lang vô cùng hợp ý anh.
Mọi chuyện từ lúc đón dâu đến khi về tới nhà làm lễ điều vô cùng thuận lợi.
Sau khi hoàn thành lễ gia tiên, những nghi thức chính của hôn lễ cũng đã xong. Bên ngoài, tiếng cười nói rôm rả, khách khứa vẫn còn nhiều chủ yếu là đang ăn uống.
Lý Văn Hàn đưa mắt nhìn Tử An—vẫn đang đứng lặng yên bên cạnh mình. Theo phong tục, sau khi về nhà chồng và làm xong lễ, phu lang sẽ được đưa vào phòng đợi đến khi tân lang xong việc.
Nhìn thân hình nhỏ bé ấy, Lý Văn Hàn không khỏi mềm lòng. Trước khi rời đi, anh khẽ nghiêng đầu dặn cô Mai.
“Cô giúp cô mang chút đồ ăn vào cho phu lang. Y từ sáng tới giờ chắc chưa ăn được gì.”
Cô Mai cười tươi, gật đầu. “Con yên tâm, ta sẽ lo chu đáo.”
Tử An không nói gì, chỉ nhẹ nhàng cúi đầu rồi theo người dẫn vào phòng.
Lý Văn Hàn bước ra sảnh chính, nơi bàn tiệc đã được bày sẵn, chén rượu sóng sánh trong tay những người khách đến mừng. Tiệc cưới ở nông thôn không quá cầu kỳ nhưng lại vô cùng náo nhiệt, những bậc trưởng bối ngồi quanh bàn, cười cười nói nói, mấy thanh niên trai tráng thì hào hứng nâng chén chúc tụng.
Vừa thấy anh xuất hiện, một vị trưởng bối cười ha hả, nâng chén rượu lên.
“Chúc tân lang phúc lộc song toàn, vợ chồng đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử nối dõi tông đường!”
Lý Văn Hàn mỉm cười, nâng chén đáp lễ. “Đa tạ bá bá, mong trời xanh chứng giám, vợ chồng con hòa thuận bách niên giai lão.”
Một người khác cũng nâng chén. “Lấy được phu lang hiền lành, sau này gia đình yên ấm, ruộng vườn sung túc!”
Anh cũng nâng chén đáp lại. “Nhờ tổ tiên phù hộ, mong rằng sau này ngày càng khấm khá, vợ chồng hòa hợp.”
Rượu nếp cay nồng tràn xuống cổ họng mặc dù rượu không quá nặng nhưng uống nhiều vẫn có chút say, dù tửu lượng không tệ nhưng uống liên tục thế này cũng có chút khó khăn. Anh vừa uống vừa khéo léo đáp lại từng lời chúc, cố gắng giữ đúng phong thái của một người đọc sách trong thời đại này.
Lại có một thanh niên trai tráng trong làng đùa.
“Đêm nay tân lang nhớ dịu dàng với phu lang của mình nhé! Phu lang tuổi còn nhỏ, đừng có dọa người ta chạy mất!”
Cả bàn cười vang. Lý Văn Hàn cũng chỉ cười, không nói gì nhiều, nhưng trong lòng có chút bất đắc dĩ. Nhỏ như thế này thì anh dám làm gì chứ?. Nhưng ở đây, chuyện nam cưới nam cũng không hiếm, người ta lại càng quan tâm đến chuyện nối dõi tông đường, không thấy chỉ mới mười mấy tuổi đã nên làm cha à.
Những chén rượu tiếp tục được rót đầy, anh cũng không thể từ chối, đành phải uống thêm vài chén nữa. Đến khi cảm thấy mình đã uống đủ bàn tiệc cũng đã gần tan hết.
Anh khéo léo giả say, loạng choạng như người sắp ngã. Trưởng thôn thấy thế, với cương vị là một trưởng bối ông cũng lên tiếng giúp.
"Thôi, để nó vào nghỉ ngơi với phu lang đi, tiếp rượu vậy là đủ rồi!”
“Con phép các trưởng bối, các thương thân. Con đã say mà tân nương đang đợi trong phòng, con xin phép vào nghỉ ngơi trước.”
Người lớn trong bàn tiệc gật đầu cười.
“Được, được! Không làm phiền tân lang nữa, mau vào với phu lang đi!”
Lý Văn Hàn thở nhẹ một hơi, bước ra khỏi bàn tiệc, cảm thấy nếu bản thân không đi sớm đầu sẽ choáng váng vì men rượu, nhưng trong lòng lại có chút mong chờ. Không biết phu lang nhỏ của anh lúc này thế nào rồi?. Mặc dù không động phòng được nhưng cũng nhìn được chứ!.
__________
Chổ nào tui nhầm anh công là hắn mn báo tui nha. Xin cảm ơn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip