Chương 7


Phương Bân ăn một bát mì xong rất hài lòng, liền đặt đũa xuống: "Trưởng thôn, vậy tôi đi trước, ngày mai ăn cơm nhớ gọi tôi."

"Cậu tự nấu đi."  

Cố Tây Lăng nói.   

Phương Bân nói: "Trưởng thôn, tôi một mình... không nhóm lửa được, ngay cả bếp lò cũng không có."  

"Vậy thì tự xây đi."  

Ma Tử nhất thời khoa trương, quỳ rạp trên mặt đất, "Đại ca, tôi làm trâu làm ngựa cho anh, anh cho tôi miếng cơm đi. Chị dâu mau thuyết phục đại ca giúp em đi!"  

Khương Hà như thể không biết chuyện gì ngơ ngác nhìn Ma Tử, hỏi, "Tại sao anh lại quỳ xuống như thế?"  

Ma Tử buồn bã lau nước mắt rồi rời đi.   

Khương Hà không thể nhịn cười, "Tại sao anh không để họ ăn tiếp, anh cũng đâu thể một mình ăn hết được?"  

Vừa rồi cô chỉ kịp múc canh, hiện giờ trên bàn chỉ còn một cái bánh khoai tây, nên anh gắp cho cô, "Ăn đi."  

Nếu anh muốn giữ hai người của mình ở đây trong một thời gian dài, có lẽ họ có thể ăn hết lượng lương thực ở không gian trong khi hệ thống của cô không kịp bổ sung!   

Cô từng nghe nói về nó.   

Khi nhà nghèo thiếu ăn, họ sẽ cố ý nấu không ngon, để ăn bớt hai bữa, tiết kiệm thức ăn.   

Vốn dĩ hai ông lớn đó chưa từng được ăn món gì ngon, nay lại được nếm thử món ngon này thì muốn ăn đến nổ tung bụng. Ngay cả Cố Tây Lăng hào phóng cũng thấy sợ.   

Sau khi ăn xong, Khương Hà đang định dọn đống bát đĩa đi thì ngẩng đầu nhìn Cố Tây Lăng, nói: "Rửa bát đi."  

Cố Tây Lăng như nghe được một câu chuyện cười, anh cười lớn: "Tôi rửa bát?"  

"Ừm." Khương Hà nhìn anh gật đầu.   

Cố Tây Lăng nhìn đống bát đĩa trên bàn, cảm thấy rất xấu hổ.   

"Để tôi tìm Vương thím rửa chúng."  

"Không! Anh rửa đi." Khương Hà thâm tình nhìn anh.   

"Chuyện gia đình chúng ta sao có thể tiếp tục làm phiền thím Vương, thím ấy cũng có việc nhà riêng cần lo, từ nay về sau chúng ta phải đóng cửa tự túc sống đi chứ."   

Cố Tây Lăng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, rồi nhìn đống hỗn độn bày trên bàn, lông mày anh cau chặt lại: "Khương Hà, có phải cô hiểu lầm gì rồi không? Tôi cưới cô là vì để chăm sóc tôi."  

Khương Hà nhìn Cố Tây Lăng, "Nhưng tôi không biết cách chăm sóc người khác."  

"Vậy thì học đi."

Khương Hà ngừng nói, đôi mắt cô khóa chặt vào nhìn anh. Trong ánh mắt cô hiện lên chút kiên trì, và đáng thương.   

Ánh mắt đó như muốn nói: Tôi đã gả cho anh làm vợ, vậy mà anh lại kêu tôi làm mẹ anh.   

Cố Tây Lăng có chút áy náy, đưa tay nhận cái bát.   

Nhưng anh vừa quay đầu lại xua tay, "Không được! Tôi là trưởng thôn lại phải đi rửa bát, người khác mà nghe được thì tôi thành trò cười mất."  

Khương Hà chỉ vào hàng rào, ra hiệu rằng không ai khác có thể nhìn thấy nó.   

Thấy Cố Tây Lăng vẫn không di chuyển, cô chỉ có thể tiến lên, nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay của anh.   

Giây kế tiếp, Cố Tây Lăng đã thật sự đi rửa bát! Đây là lần đầu tiên trong đời anh rửa bát! Cảm giác này... thật tuyệt vời!   

Và tại sao bàn tay của anh lại hoàn toàn mất kiểm soát! KHÔNG! Là anh muốn rửa chén, không phải bị ép.   

Tranh thủ lúc Cố Tây Lăng rửa bát, Khương Hà lấy một tờ giấy vẽ một bức tranh, vẽ một cái máy đánh trứng thủ công.   

Lúc Cố Tây Lăng đi ra, cô đưa tờ giấy cho anh, "Giúp tôi làm nó đi."  

Giọng nói của cô mỏng manh, mềm mại giống như nước sông mùa xuân, rất thoải mái. Nó khiến toàn thân Cố Tây Lăng như tràn đầy năng lượng, "Được."  

Cố Tây Lăng thực sự là một người đàn ông của phái hành động. Chỉ trong một lát ấy đã làm xong cái máy đánh trứng.   

Với cái này, cô có thể làm thêm nhiều món ngon và đảm bảo sẽ ôm chặt bụng Cố Tây Lăng trong tay.   

Cố Tây Lăng không chỉ làm xong máy đánh trứng, còn đun nước tắm cho cô, chỉ về nhà kho, nói: "Đi tắm đi."  

Anh đã tắm rửa sạch sẽ, xoay người và đi lên nhà.   

Khương Hà lấy quần áo và đi đến nhà kho để tắm.   

Cô mang rất nhiều quần áo từ nhà đến. Phải công nhận nguyên chủ rất tốt, quần áo đều là tự may, cái nào cũng đẹp, còn được thêu những họa tiết rất đẹp.   

Cô thay một chiếc váy ngủ dài và đi lên nhà.   

Cố Tây Lăng đang nhìn gì đó bên cửa sổ, cô thắp thêm một ngọn đèn dầu cho anh, sau đó trở lại giường.   

Cô nghĩ anh sẽ nhìn tới nửa đêm.   

Nhưng không trong nháy mắt anh đã đến với cô.   

Khương Hà không khỏi trở nên căng thẳng, cảnh giác nhìn anh, "Anh... không nhìn tiếp à?"  

"Em khẩn trương cái gì?" Cố Tây Lăng nhìn thấy cô sợ hãi, liền vỗ vỗ đầu của mình, hóa ra vợ anh lại sợ anh như vậy.   

"Ai khẩn trương chứ, tôi không có." Khương Hà dũng cảm nói.   

Cố Tây Lăng cười rồi đem cô kéo vào trong lòng mình.   

Cơ thể của Khương Hà cứng lại ngay lập tức.   

Cố Tây Lăng vỗ vỗ bả vai của cô, "Ta chỉ ôm thôi, không làm gì lung tung đâu, ngủ đi."  

Câu này cũng giống như câu kia, "Tôi không làm gì đâu," đều giống nhau cả!   

Khương Hà cảm thấy không thể tin được.   

Cô lặng lẽ ngẩng đầu liếc anh một cái...  

Cô vẫn cảm thấy nguy hiểm.   

Cô cẩn thận, không dám manh động.   

Đảm bảo đủ...

Sống mũi Cố Tây Lăng chạm vào tai cô, cô vô thức co rụt lại.   

Cố Tây Lăng thấy phản ứng của cô quá mạnh, không dám thử nữa, chỉ có thể buông cô ra, cùng cô giữ một khoảng cách nhất định, đỡ khiến mình ngạt thở mà chết!   

Khương Hà lặng lẽ liếc nhìn anh, chắc chắn rằng anh sẽ không đến nữa, khẽ mím môi, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.   

Ban đêm, hình như Cố Tây Lăng tỉnh dậy, sau đó anh lại nằm xuống, ôm cô thoải mái.   

Ngày hôm sau, trời còn chưa kịp sáng.   

Khương Hà lặng lẽ tỉnh dậy.   

Cố Tây Lăng vẫn đang ở trên giường ngủ rất say, cô không muốn đánh thức anh.   

Cô xuống nhà đánh bông lòng trắng trứng bằng máy đánh trứng, làm bánh, cho vào nồi hấp rồi ra ngoài.   

Trên đồng ruộng.

Cả đêm qua Khương Hà rất lo lắng, cô suy nghĩ làm thế nào để có thể bị hủy hoại ba mẫu đất đó.   

Ai đó ở xa hét lên, "Này, ai ở đằng kia."  

"Tôi đây."

Khương Hà bước tới.

"Chị dâu, sao chị dậy sớm thế."  

"Tôi đến hái ít rau và làm bữa sáng cho trưởng thôn."  

"Vâng, chị dâu chọn đi, chúng tôi không quấy rầy chị nữa."  

Lúc cô quay người rời đi, họ còn thấp giọng cảnh cáo nhau: "Các người nhớ để ý kĩ đến nơi này, ba mẫu ruộng này không thể để xảy ra chuyện gì. Phương tiên sinh nói vật này rất quý giá, chờ đến khi bán thành công, thôn chúng ta người người đều có thịt để ăn."  

Nó có nghĩa ba mẫu ruộng đó là niềm hy vọng của cả làng!   

Khương Hà cảm thấy áp lực của tăng gấp đôi.   

Bây giờ nó vẫn chỉ là một hạt giống, và nó không thể bị đốt cháy bằng lửa. Muốn kéo nó ra cũng không thể, sẽ bị người khác phát hiện, còn chưa kể đến việc cô không đủ sức để nhổ hết tất cả chúng!   

Vậy bây giờ cô nên làm thế nào?   

Thuốc trừ sâu! Có lẽ nó có thẻ giết chết những cây con này để nó không có cơ hội chui ra làm hại người.   

Cô nhớ rằng ở thôn Đại Hà có thuốc trừ sâu, nhưng cô không thể có được chúng vì chúng thuộc sở hữu của lữ đoàn. Bố cô tuy là trưởng thôn nhưng cũng chỉ khi có sự đồng ý của lữ đoàn trưởng mới có thể nhận thuốc trừ sâu.   

Cô không thể chỉ dựa vào cha mẹ mình, rồi cô chợt nghĩ đến một người. Đúng vậy, là cô ta!   

Nghĩ được giải pháp, Khương Hà cảm thấy tốt hơn, vì vậy cô đã ra đồng hái một số loại rau và lượn trong rừng vài vòng. Cô chọn một số nấm tươi và một số loại thảo mộc tự nhiên.

May mắn thay, cô đã đi sớm.   

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip