Chương 23
Chương 23:
Xem xong quà Thẩm Tương Ngôn mang về, hai người liền ăn cơm trưa, đương nhiên bữa trưa này có thêm một phần điểm tâm. Hạ Dung bị Thẩm Tương Ngôn nhìn ăn, mãi đến khi thật sự không ăn được nữa mới được tha.
Hơn một tháng không gặp, Thẩm Tương Ngôn luôn cảm thấy tiểu phu lang trước đây thật vất vả mới nuôi được chút thịt bây giờ không còn nữa. Nhìn Hạ Dung đang ngồi ở đối diện ăn, nhìn thế nào cũng thấy cằm y nhọn hơn trước.
Chén bị chất đầy đồ ăn làm Hạ Dung không nhịn được mà oán thầm, người gầy đi rõ ràng chính là tướng công nhà y có được hay không, bôn ba ở bên ngoài lâu như vậy, không những gầy đi mà còn đen thêm nữa. Mà hình như trên người tướng công có thêm chút gì đó, có thể do trải qua chuyến đi này làm cho hắn càng thành thục nội liễm hơn, khiến y không thể dời bắt, ăn một bữa cơm đều muốn giương mắt nhìn người ngồi đối diện.
Ăn cơm trưa xong, hai người cùng nhau trở về Hải Đường viện, vừa vào phòng, Thẩm Tương Ngôn tinh mắt nhìn thấy trên giá thêu có bộ đồ lót nam tử. Đi thêm vài bước nhìn một chút, kích thước kia hẳn là của hắn. Thẩm Tương Ngôn vui mừng cầm lấy bộ đồ đó quay đầu nhìn về phía Hạ Dung, lại như một con chó lớn tìm được đồ yêu thích, "Dung Nhi, cái này là làm cho ta làm sao?" Nói xong mắt không chớp một cái nhìn chằm chằm Hạ Dung, giống như nếu Hạ Dung dám nói không phải liền khóc cho y xem vậy.
Hạ Dung ngày từ khi tướng công chú ý tới bộ đồ kia liền cảm thấy xong rồi, bộ đồ này y may thật sự chưa tốt lắm. Y rất muốn giả vờ như không biết, nhưng nhìn thấy đôi mắt tràn đầy chờ đợi của tướng công, vẫn đồng ý gật gật đầu, gật đầu xong liền hối hận, "Cái kia, cái kia Dung nhi làm không tốt lắm. Tướng công đừng mặc." Nói xong liền muốn tiến lên cướp đồ đi.
Thẩm Tương Ngôn làm sao chịu để cho y đoạt đồ đi, cầm quần áo giơ lên cao, dựa vào chiều cao cao hơn so với phu lang của mình một cái đầu, không để cho Hạ Dung thực hiện được. Cuối cùng Hạ Dung vẫn phải chịu thua, Thẩm Tương Ngôn tràn đầy phấn khởi cởi quần áo, đem bộ áo lót kia mặc vào, nói thật thì không quá vừa vặn lắm, hai ống tay áo trái phải làm không bằng nhau lắm, nhưng hắn không ngại, mặc xong liền vui vẻ hỏi Hạ Dung nhìn có đẹp hay không.
Chờ Hạ Dung bị quấy rầy không chịu được nữa, trái lương tâm mà nói câu "Nhìn đẹp lắm" xong, lúc này Thẩm Tương Ngôn mới đem đồ trên người cẩn thận từng li từng tí cởi ra, tỉ mỉ xếp lại bỏ vào trong tủ. Đây chính là bộ đồ đầu tiên mà Dung Nhi làm cho hắn, hắn phải giữ gìn để mặc, hắn phải bảo quản như bảo bối vậy.
Mặc dù Hạ Dung có tự mình biết bộ đồ kia đúng là hơi khó coi, nhưng mà nhìn thấy phu quân mặc quần áo y tự làm mà không hề chê tay nghề của y không giỏi, trái lại còn rất thích. Nói không vui là giả, âm thầm quyết định lần sau sẽ làm cho tướng công thêm nhiều đồ hơn nữa, y không tin làm nhiều lần lại không thể nâng cao tay nghề.
Từ sau buổi trưa hai người đều dính lấy nhau, làm cái gì cũng làm cùng nhau, kiểu tiểu biệt thắng tân hôn ngán ngẩm như vầy kéo dài suốt ba, bốn ngày. Thẩm Tương Ngôn nhân cơ hội này cho mình một kỳ nghỉ ngắn, cả ngày ở nhà chơi cùng với tiểu phu lang. Chơi cờ, ôm nhau cùng xem tranh vẽ, cùng ăn thử bánh ngọt mới Dung thị làm, hoặc là ngồi dựa vào nhau mà không làm cái gì hết, nói chung là kỳ nghỉ nho nhỏ này giúp cho hai người xa nhau lâu ngày rất thỏa mãn.
Sau đó Thẩm Tương Ngôn lại bắt đầu bận túi bụi, vì Lý Đông Thăng tìm tới hắn muốn hợp tác làm ăn. Tuy rằng Lý gia có tiệm riêng của mình, nhưng y cảm thấy Lý phụ vẫn còn trẻ, cũng không muốn sớm như vậy đã trở về tiếp nhận cửa tiệm của gia đình. Trong mắt Thẩm Tương Ngôn thì y chính là cái gọi là muốn thừa dịp còn trẻ mà xông pha, chứng minh mình không dựa vào nhà cũng thành công.
Chỉ là ý tưởng này cũng không có gì không tốt, hơn nữa trải qua khoảng thời gian ở chung này, Thẩm Tương Ngôn cảm thấy được Lý Đông Thăng này là người đáng để kết bạn. Cũng may là việc làm ăn của Hương Tự Lai đã vào quỹ đạo, ông chủ như hắn ngoại trừ thỉnh thoảng tình cờ làm ra sản phẩm mới, cuối tháng kiểm tra sổ sách một chút thì cũng không quá bận.
Hai người bàn bạc với nhau cuối cùng quyết định mở của hàng trang sức, hai người mỗi người bỏ nửa vốn. Nhưng Thẩm Tương Ngôn lần này còn nêu ra một yêu cầu, hắn muốn làm ông chủ ở sau màn, đối với bên ngoài chỉ cần nói Lý Đông Thăng là ông chủ là được. Hắn làm điều thừa thãi như vậy cũng là vì không muốn nổi tiếng quá mức, trong tay hắn vốn đã có một cửa hàng chế hương rất được chú ý rồi, với người không có bối cảnh như hắn thì việc quá nổi tiếng không phải là điều tốt.
Vì thế hắn đồng ý vẽ một ít đồ trang sức, cái này đời trước hắn có chút kinh nghiệm, vẽ chút đồ trang sức cũng không khó lắm. Lý Đông Thăng từ khi nhìn qua trang sức hắn vẽ, cảm thấy chỉ cần làm ra hình dáng như vậy, không muốn kiếm tiền cũng khó khăn, vì vậy yêu cầu này của Thẩm Tương Ngôn cũng được đáp ứng.
————————————
Ngày hôm nay Hạ Dung tâm tình tốt được ăn mứt hải đường chính mình làm vài ngày trước, có vị ngọt mang theo chua giống như trong tưởng tượng. Hạ Dung ăn rất thích, sau đó có tiểu nha đầu vội vã đến báo nói là có tiểu thư Hạ Quý Hạ phủ đến, nói là muốn gặp Hạ Dung. Người hầu bên ngoài không ngăn được, hơn nữa dù sao cũng là chị gái của Chính Quân, nên bọn họ không dám lôi kéo người mạnh tay, lúc này sợ người đã xông vào đến nơi.
Hạ Dung có chút kinh ngạc, chị của y đến đây làm gì, một lúc sau Hạ Quý cùng với hai nha hoàn nhìn rất khỏe mạnh xông vào. Đi theo phía sau là các hạ nhân muốn ngăn nàng lại, nhìn bộ dáng này của Hạ Quý, Hà Hân Hà Miêu sợ Chính Quân của mình chịu thiệt liền đứng che ở trước mặt Hạ Dung.
Hạ Quý một đường đi đến đây, cảm thấy Thẩm phủ này không có nơi nào không tinh xảo, so với nhà nàng cũng không kém bao nhiêu, càng đi càng giận. Mãi đến tận khi nhìn thấy Hạ Dung đang nhàn nhã ngồi ở trên nhuyễn tháp, bên người là vài hạ nhân đứng hầu hạ, mặc đồ làm từ gấm Vân Cẩm thượng đẳng, ngay cả dĩa để trái cây cũng là dĩa lưu ly. Nghĩ tới những thứ này lẽ ra phải là của nàng, nhưng bây giờ nàng lại bị buộc phải gả cho tên nhà quê ở Trương gia kia, nàng liền giận không có chỗ phát tiết.
Chỉ vào mũi Hạ Dung lớn tiếng mắng, "Hạ Dung mày đang hài lòng chứ gì, mày là loại thấp hèn đi cướp chồng người khác, giống hệt tên tiểu thị cha mày. Nếu không nhờ tao sao mày có được ngày hôm nay, biết điều thì nhanh trả lại chỗ này cho tao, sau này tao vào Thẩm phủ rồi còn có thể cho mày chỗ ăn cơm."
Lời này của Hạ Quý không chỉ mắng cha y, mà còn muốn cướp đi tướng công của y, nhưng y đâu có không biết xấu hổ giống như Hạ Quý, cái gì cũng dám nói. Giận đến phát run, nhớ đến tướng công từng ôm mình nói qua sau này chỉ cần một mình y, Hạ Dung vẫn kiên định nhìn thẳng vào mắt chị mình mà nói, "Quý Hạ, ngươi nói ta thế nào cũng được nhưng xin đừng nhắc đến cha ta. Hơn nữa người gả cho tướng công chính là ta, tướng công không thể nào lấy ngươi, ngươi nên buông bỏ ý tưởng này đi."
Hạ Quý nghe đến lời này liền tức giận không thôi, nàng là người đã quen kiêu căng ương ngạnh, trước đây lúc ở Hạ gia không ít bắt nạt Hạ Dung, lần này cũng vậy, ai cho phép Hạ Dung dám tranh luận như vậy, liền muốn lao vào đánh y.
Hà Hân Hà Miêu tất nhiên là không thể để cho Hạ Quý bắt nạt chủ nhân của bọn họ, tiến lên muốn cản lại, nhưng lại bị nha hoàn đi theo Hạ Quý ngăn cản, hai đứa nha hoàn này thường ngày cũng cùng chủ tử nhà mình bắt nạt người khác, một thân mạnh mẽ, Hà Hân Hà Miêu nhất thời không thể thoát thân được.
Mắt thấy Hạ Dung cùng Hạ Quý muốn đánh nhau, hạ nhân lúc nãy theo tới thấy Quận chủ của mình bị khi dễ liền muốn tiến lên kéo người ra, nhưng không nhanh bằng Thẩm Tương Ngôn. Thẩm Tương Ngôn mới vừa về đến nhà liền nghe nói tiểu thư Hạ phủ tới đây, sợ Hạ Dung chịu thiệt. Lúc chạy tới nơi thì thấy Hạ Quý đang ra tay với phu lang nhà mình, hắn làm sao nhịn được, tiến lên kéo phu lang sang một bên, kiểm tra trên dưới kỹ càng, thấy phu lang không sao, lúc này mới yên lòng.
Đem phu lang ôm vào trong lồng ngực của mình mà an ủi, lạnh lùng nhìn Hạ Quý ở đối diện đang bị mấy nha đầu nhũ mẫu giữ lại, "Tiểu thư Hạ gia đúng là được dạy dỗ tốt, Thẩm gia ta không thể tiếp đãi khách quý như ngươi được, mời ngươi trở về cho."
Hạ Quý bị ánh mắt của Thẩm Tương Ngôn làm sợ hết hồn, nhưng vẫn không phục nói, "Thẩm Tương Ngôn, cùng ngươi đính hôn rõ ràng là ta, ngươi lại đi che chở tên song nhi không biết xấu hổ này làm gì, nó đến cả con còn không sinh được một đứa." Nàng tự nhận mình lớn lên không tệ, hơn nữa nàng còn là nữ nhân, có điểm nào không bằng Hạ Dung chứ.
Từ khi Thẩm Tương Ngôn đến liền ôm Hạ Dung như bảo bối, không hề liếc mắt nhìn nàng một cái, điều này khiến cho Hạ Quý từ nhỏ đã được nuông chiều mà lớn lên không chấp nhận nổi. Nếu lúc này nhìn vào mắt nàng, sẽ thấy ánh mắt kia giống như đang nhìn thứ mình căm ghét vậy, Hạ Quý nàng chưa bao giờ chịu cảnh như thế này.
"Ta thấy Hạ tiểu thư hình như đang hiểu lầm, phu lang của ta chỉ có một mình Hạ Dung, chúng ta đã nhận giấy hôn thú hợp pháp, quan phủ cũng có ghi chép. Hạ tiểu thư là người chưa chồng, nên ăn nói cẩn thận, nếu bị truyền đi thì không tốt lắm đâu." Thẩm Tương Ngôn không còn kiên nhẫn để ứng phó với vị tiểu thư kiêu căng hư hỏng như vậy nữa, liền lạnh lùng nói với bọn hạ nhân, "Tiễn khách."
Lời này của Thẩm Tương Ngôn chẳng khác nào là lấy danh tiếng đến để uy hiếp nàng, Hạ Quý oán hận trừng mắt nhìn hai người Thẩm Tương Ngôn một cái, không cần đến đám nha hoàn nhũ mẫu đưa đi, liền mang theo hai nha hoàn bỏ đi. Cho rằng rằng nàng sợ bọn họ sao, hôm nay khiến nàng mất mặt nàng sẽ nhớ kỹ, tốt nhất đừng để cho nàng có cơ hội, nếu không nàng chắc chắn sẽ không buông tha cho hai người bọn họ.
Chờ Hạ Quý đi rồi, Thẩm Tương Ngôn đem hạ nhân hôm nay phụ trách canh giữ cùng với người hầu hạ Hạ Dung gọi đến trong sân, khuôn mặt hoàn toàn mất hết ôn hòa thường ngày, bọn hạ nhân quỳ trên mặt đất, từng người từng người một cúi đầu, không ai dám phát ra một tiếng động, chỉ sợ chủ nhân tức giận thì người xui xẻo đầu tiên là mình.
Người ngày thường nhìn càng ôn hòa thì khi nổi nóng lên càng đáng sợ, Thẩm Tương Ngôn nhìn chằm chằm đám người kia nửa ngày, lúc này mới thản nhiên nói, "Việc này ta không hy vọng có lần sau, một người phụ nữ cũng không ngăn cản được, cần các ngươi để làm gì chứ." Nói xong cũng không quan tâm bọn họ, kéo Hạ Dung vào phòng.
Hà Hân Hà Miêu nhìn nhau liếc mắt một cái, đều bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, chuyện này đúng là do bọn họ làm không hầu hạ chủ nhân tốt, nếu hôm nay Chính Quân bị thương, bọn họ khẳng định không thể thoát tội, tâm trạng rất hổ thẹn, âm thầm thề sau này nhất định phải hầu hạ tận tâm hơn mới được.
-----Hết chương 23-----
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip