Chương 36

Chương 36:

Trong Lục gia trang có một hoa viên được xây rất đặc biệt, trồng cây Hoàng Dương lá nhỏ thành một vòng mê cung cao hơn nửa người, ở giữa mê cung là một chòi nghỉ mát hình bát giác vông cùng tinh xảo. Lần đầu tiên khi Hạ Dung đến, nhớ đến tướng công từng thông qua chuyện xưa nói cho y biết có gặp phải mê cung cũng không cần phải sợ, chỉ cần dựa theo men tường mà đi thẳng, vì thế y liền nóng lòng muốn tự mình thử một chút.

Cố Thần là chủ nhân nên biết rõ cách đi trong mê cung này, nhưng thấy Hạ Dung có hứng thú, nên hắn cũng không nói làm gì, chỉ bảo Thược Minh đi theo phía sau Hạ Dung, chờ đến lúc y không biết đi như thế nào nữa thì chỉ đường cho y. Còn bản thân hắn thì do bởi đang mang thai nên không tiện đi cùng, liền quyết định mang theo những người khác từ cửa vào khác đi thẳng đến chòi nghỉ mát ở giữa mê cung, ở đó chờ Hạ Dung đi ra.

Ai biết được Cố Thần vừa mới đến chòi nghỉ mát bên này không bao lâu thì Hạ Dung cũng tự mình đi ra khỏi mê cung. Sau khi từ Thược Minh biết được Hạ Dung tự mình tìm đường ra, Cố Thần rất kinh ngạc, liền dò hỏi Hạ Dung làm sao biết được con đường kia là chính xác. Hạ Dung rất là tự hào thẳng lưng nói ra phương pháp, cuối cùng còn không quên cường điệu bảo phương pháp đó là do tướng công dạy y.

Cố Thần nghe xong hiểu ý cười cười, "Nhìn bộ dạng đệ kìa, lo người khác không biết phu quân mình tốt thế nào sao." Hạ Dung nghe xong cũng không phản bác, tướng công nhà y vốn rất tốt mà, y đâu có nói láo.

Hai ngày sau, thấy Cố Thần cùng Lục Đình Sinh hòa hợp lại như lúc ban đầu mà tình cảm giữa hai người cũng càng sâu đậm hơn, Thẩm Tương Ngôn cùng Hạ Dung mới yên tâm cáo từ rời đi. Trước khi rời đi, Hạ Dung nhìn đến bụng còn chưa có nhô ra của Cố Thần, biết là nơi đó đang thai nghén một tiểu sinh mệnh, lại nhìn đến cái bụng không có động tĩnh gì của chính mình, yên lặng ước ao thật lâu, cầu mong mình không như đại đa số song nhi khác khó mang thai.

Thẩm Tương Ngôn nhìn ra tâm tư nhỏ đó của Hạ Dung, khẽ nói bên tai Hạ Dung, "Sao vậy, Dung Nhi đây là đang oán giận tướng công chưa nỗ lực đủ sao?"

Âm thanh trầm thấp mà từ tính bên tai khiến thân thể mẫn cảm của Hạ Dung run lên, khuôn mặt nhanh chóng đỏ ửng lên, Hạ Dung giận tướng công trêu đùa mình, bấm cánh tay Thẩm Tương Ngôn một cái.

Chút sức này của Hạ Dung, Thẩm Tương Ngôn căn bản không để vào mắt, nhưng vẫn rất phối hợp thể hiện mình rất đau, miệng lại tiếp tục nói, "Đã như vậy, sau này tướng công nhất định sẽ nỗ lực hơn, tranh thủ thỏa mãn cho Dung Nhi."

Giữa ban ngày mà lại nghe những câu như thế, Hạ Dung vội vàng che miệng Thẩm Tương Ngôn nói, "Đang ban ngày,. Tướng công đừng có nói những lời này, lỡ như người khác nghe thấy thì làm sao bây giờ."

Thẩm Tương Ngôn thấy thế liền thôi, cười gật đầu không nói nữa, vừa vặn xe ngựa cũng đến nơi. Hạ Dung được tướng công đỡ xuống xe, quay người liền nhìn thấy mặt trời lặn ở phía sau cửa lớn Thẩm trạch, lúc này mới phát hiện mình rất nhớ tòa nhà đã ở hơn một năm này, Hạ Dung hít sâu một hơi, cảm thấy chóp mũi tràn đầy mùi vị của căn nhà quen thuộc, cũng không quan tâm đến tướng công ở phía sau đã kéo y đi chậm lại, tự mình chạy vào sân trước tiên.

——————————

Gần đây Thẩm An cảm thấy tính tình chủ nhân thực sự là càng ngày càng khó đoán, thay đổi liên tục, mấy ngày trước rõ ràng còn rất tốt, vậy mà mấy ngày nay không biết sao khuôn mặt lại cực kỳ âm trầm, làm cho quản sự trong tiệm là hắn, cho tới gã sai vặt phụ trách quét tước, tất cả mọi người đều căng thẳng, không dám thả lỏng.

Thẩm An tưởng là cửa hàng đã xày ra chuyện lớn gì mà quản sự là hắn còn không biết, sau khi lén kiểm tra nhiều lần cũng không có phát hiện ra vấn đề gì, hắn thực sự không nhịn được mới nghe được Trần Tài nói cho biết, chủ nhân mấy ngày nay trở nên như thế vì lo lắng cho thân thể của Chính Quân.

Nói tới Hạ Dung thì y dạo này không có đau đầu nhức óc, nhưng không biết sao khẩu vị lại không được tốt, ngay cả điểm tâm trước đây thích ăn nhất bây giờ cũng không cảm thấy thèm. Việc này khiến cho Thẩm Tương Ngôn sầu muốn chết, một người tham ăn như vậy, đột nhiên lại không thấy ngon miệng, thấy thế nào cũng là việc lớn cả.

Thậm chí Thẩm Tương Ngôn bảo Dung thị thay đổi món ăn, Hạ Dung cũng không ăn thêm nhiều hơn. Nếu không phải hắn thấy thân thể Hạ Dung không có vấn đề gì, thì hắn đã mời Lý đại phu đến kiểm tra một chút rồi.

Hôm nay Thẩm Tương Ngôn kiểm tra một vòng cửa hàng như thường lệ, nhìn sổ sách hồi lâu mà vẫn không tập trung được, Thẩm Tương Ngôn liền ra ngoài đi đến một cửa hàng điểm tâm, mua một vài món mà Hạ Dung sẽ thích để cho tiểu nhị cẩn thận bao lại.

Hạ Dung nhìn điểm tâm gói trong giấy dầu ở trước mặt, mỗi miếng đều được làm khéo léo, tinh xảo đáng yêu, y đều rất thích chúng, Hạ Dung nuốt một ngụm nước bọt, làm sao bây giờ đây, thật là muốn ăn, nhưng đáng tiếc là không thể ăn, Hạ Dung không thể không luyến tiếc mà đem giấy dầu gói kỹ lại một lần nữa, đẩy đến hướng Thẩm Tương Ngôn, "Tướng công, ta vẫn chưa đói, không muốn ăn."

Thẩm Tương Ngôn nhìn vào mắt Hạ Dung, đôi mắt kia rõ ràng là luôn nhìn chằm chằm vào điểm tâm, thấy thế nào cũng không giống như bộ dáng không thèm ăn. Lẽ nào sức khỏe của y thật sự có vấn đề sao, nghĩ tới đây hắn không khỏi lo lắng, "Dung Nhi thật sự không ăn sao, đây chính là điểm tâm mua ở cửa hàng mà ngươi thích nhất mà, bên trong còn có bánh vừng nhân mứt táo với hạt thông mà ngươi luôn nhớ mong đấy, đều là bánh vừa mới ra lò, nhanh ăn một miếng đi."

Nhắc đến việc ăn, Hạ Dung nghe rất rõ, tuy rằng bây giờ lý trí của y nhắc nhở không được nghe thấy bất cứ chuyện gì liên quan đến túi điểm tâm đó, nhưng y lại nghe không sót một chữ. Sáng nay y chỉ ăn được một chén cháo cá nhỏ, không muốn ăn bất cứ món gì khác, giờ này thường ngày chính là lúc y đang dùng thêm chút điểm tâm, giờ tướng công lại mua điểm tâm cho mình, bây giờ y thực sự cảm thấy đói.

Nhưng nhớ đến lần trước lúc tướng công ôm y nói nêu y lại ăn nhiều nữa thì hắn không ôm được nữa, Hạ Dung ủy khuất sờ sờ bụng nhỏ thịt thịt của mình, quả thật có hơi mập, y không nên biến thành tiểu bàn tử, "Không ăn, Dung Nhi không muốn ăn."

Vừa mới khẳng định nói câu không ăn xong, liền nghe được âm thanh "Ùng ục" phát ra từ trong bụng, Hạ Dung lúng túng muốn chết, hận không thể tìm một chỗ trốn đi, y không muốn gặp người khác nữa.

Thẩm Tương Ngôn hơi buồn cười cầm một miếng bánh vừng đưa tới bên miệng Hạ Dung, nghiêm mặt cố ý nói, "Thật là sẽ không ăn sao."

Hạ Dung thực ra vẫn rất sợ tướng công mình nghiêm mặt, lần đầu tiên thấy hắn như vậy là lúc mình tìm cách không rửa ráy thì bị tướng công phát hiện, sau đó bản thân liền bị đánh mông.

Bây giờ nhìn thấy mặt tướng công không cảm xúc nhìn mình chằm chằm, Hạ Dung cũng cảm giác lông trên người dựng hết cả lên, y cũng không dám phản kháng nữa, vừa đúng lúc tiếng kêu từ bụng phát ra khi nãy cũng đã bán đứng y hết rồi. Nhìn điểm tâm bên miệng một chút, mùi thơm đặc biệt của bánh vừng nướng bay tới bay lui bên mũi, Hạ Dung cũng không thèm nghĩ đến chuyện có bị béo nữa hay không, liền nhận lấy điểm tâm trong tay tướng công từng miếng từng miếng ăn hết.

Thấy y rốt cục cũng đã chịu ăn, Thẩm Tương Ngôn liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên mặt vẫn kiên trì không để lộ một chút biểu cảm nào. Tiểu hỗn đản này thà bị đói cũng không chịu ăn ngon, thật muốn hỏi cho rõ đến cùng là y đang có suy nghĩ gì, nhưng nhìn đến tướng ăn của Hạ Dung. Vẫn là thôi đi, chờ y ăn no rồi lại nói, cầm lấy ấm trà trên bàn rót một chen, đưa tới trước mặt Hạ Dung, dùng âm thanh không có chút phập phồng nhắc nhở, "Uống trà."

Hạ Dung vừa lúc bị nghẹn, nhưng nghe thấy âm thanh không có chút tình cảm gì của tướng công liền bị hù đến, cẩn thận cầm lấy chén trà nhấp một ngụm, thấy hết nghẹn mới ngập ngừng hỏi, "Tướng công, ngươi đang tức giận phải không?"

Thẩm Tương Ngôn thấy tiểu phu lang của mình giống hệt một đứa nhỏ làm sai, đáy lòng hắn liền có chút buồn cười, những vẫn cố gắng ép mình phải nghiêm túc lên, "Nói ta nghe xem, gần đây tại sao lại không chịu ăn cơm?"

Nghĩ đến bản thân mình vì giảm béo mà không chịu ăn cơm, Hạ Dung liền thấy rất mất mặt, rất muốn tìm một cái cớ để ứng phó cho qua chuyện. Nhưng quan sát kỹ tướng công, cuối cùng vẫn tự mình nhận lỗi, "Dung Nhi không muốn trở thành tiểu bàn tử, béo lên sẽ xấu lắm, lúc đó tướng công sẽ ghét bỏ Dung Nhi." Nói xong, Hạ Dung giống như chính mình thật sự đã trở thành tiểu đáng thương bị ghét bỏ, cả người đều suy sụp hẳn.

Từ lúc nãy Thẩm Tương Ngôn nhìn phản ứng của Hạ Dung cũng đã đoán được nguyên nhân y không chịu ăn là để giảm béo. Nhìn lại thân thể bé nhỏ của Hạ Dung một chút, tiểu phu lang nhà hắn trời sinh cơ địa ăn không mập, hắn nuôi đã lâu như vậy mà cũng chả có hiệu quả rõ rệt tí nào cả. Thế thì làm sao mà gọi là mập được, Thẩm Tương Ngôn mặt đầy khó hiểu nói, "Dung Nhi mập chỗ nào, ta thấy vẫn còn gầy đấy, phải cao thêm một chút, lại thêm chút thịt nữa mới tốt." Như vậy mới ôm thoải mái được.

Hạ Dung nghe xong không những không hết khúc mắc, mà trái lại càng ủy khuất hơn, "Rõ ràng là tướng công nói ta nặng đến ôm không được, bây giờ lại bảo ta không mập, chắc chắn là tướng công đang lừa ta."

Thẩm Tương Ngôn nghe xong liền ngẩn người, cẩn thận nhớ lại cách đây vài ngày mình quả tực đã nói đùa với y như vậy, chỉ là nhìn thấy tiểu phu lang rất đáng yêu nên mới đùa y một chút. Nào ngờ tiểu tử này lại tưởng là thật, nghĩ đến phong ba mấy ngày qua đều do tự mình làm nên, hắn liền hận không thể quay trở về mấy ngày trước, bịt cái miệng thối của mình đi mới được.

"Ừm, tướng công nào có lừa gạt ngươi, Dung Nhi thật sự không mập mà, không tin ngươi gọi Hà Hân Hà Miêu đến hỏi một chút xem." Nói xong làm bộ gọi Hà Hân Hà Miêu đang giữ cửa để vào hỏi.

Hạ Dung làm sao đồng ý được, y đã mất mặt đủ rồi, bây giờ sao có thể để thêm nhiều người biết chuyện này được, "Bọn họ là người hầu nhất định sẽ nói ta không mập, làm sao mà nói thật được chứ."

Thẩm Tương Ngôn không còn cách nào khác, liền tiến lên ôm lấy Hạ Dung chơi xấu, nặn nặn cái mông nhỏ của y nói, "Đã thế thì tướng công chỉ cho ngươi một biện pháp cực tốt, chắc chắn giúp ngươi vừa ăn uống thoải mái, vừa không phải lo nghĩ đến việc bị béo."

Hạ Dung bị tướng công sờ như vậy, mặt nhỏ liền phát hồng, uốn éo người muốn rời khỏi bàn tay đang quấy rầy của hắn, nhưng thật sự có phương pháp như vậy sao, Hạ Dung mong đợi quay đầu nhìn Thẩm Tương Ngôn, nhất thời quên mất tình cảnh hiện tại, "Có thật không? Là cách gì vậy, nhanh nói cho Dung Nhi đi."

Thẩm Tương Ngôn rất thích bộ dáng thẹn thùng này của y, đây cũng không phải lần đầu tiên tiểu phu lang nhà hắn thẹn thùng đến đỏ mặt như thế, hắn vừa cười vừa nói, "Phương pháp này rất đơn giản, mỗi ngày làm thêm chút vận động, như vậy sẽ không sợ ăn nhiều mà mập nữa."

Hạ Dung nghe đến việc làm thêm vận động, lại thêm cái tư thế quỷ dị hiện tại của hai người bọn họ, không nghĩ nhiều mới là lạ, liền muốn giãy dụa xuống đất, nhưng lại bị Thẩm Tương Ngôn giữ chặt, "Giờ có muốn chạy cũng không kịp nữa rồi, Dung Nhi, ngươi cũng biết mấy ngày nay ngươi ăn không ngon, tướng công có bao nhiêu lo lắng, giờ không thể không cho ngươi nhớ kỹ được." Nói xong liền ôm Hạ Dung đi vào trong.

Hạ Dung vốn đang đang giãy dụa, nghe tướng công lên án bản thân, cũng biết mình mấy ngày nay đã khiến tướng công lo lắng thế nào. Vốn là lõi của mình, Hạ Dung cũng không tiện giãy dụa, đành phải ngầm đồng ý cho tướng công ôm mình về phòng lúc ban ngày. Tiếc là y nhịn đói nhiều ngày như vậy, mà hôm nay tướng công chắc chắn cũng sẽ không cho y ăn ngon.

-----Hết chương 36-----

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #đammỹ