Chương 34

Chương 34:

Nếu đã quyết định ngày mai khởi hành đến Lục gia, thì hôm nay tất nhiên phải thu thập đồ đạc một hồi, hơn nữa lúc quản gia điền trang nghe bọn họ ngày mai phải đi, còn đặc biệt chuẩn bị cho hai vị chủ nhân rất nhiều đồ trong núi với đồ do nông hộ ở thôn trang dưới núi làm ra, trong đó các loại trái cây tươi mới tất nhiên không cần phải nói, khó có dược chính là các món ăn dân dã trong núi cùng vài tấm da thỏ, lông hồ ly hoàn chỉnh.

Thẩm Tương Ngôn thấy là da lông được lột hoàn chỉnh như vậy thì rất hài lòng, nhất là khi nghĩ đến việc có thể may cho tiểu phu lang hai cái áo choàng đẹp đẽ cho mùa đông, tất nhiên là càng vui mừng hơn. Hắn lập tức thấy quản gia này rất dụng tâm làm việc, nên đặc biệt thưởng cho quản gia cùng với hạ nhân ở điền trang thêm một tháng tiền lương.

Ngày hôm đó Hạ Dung còn bảo người ôm hài tử nhà đầu bếp Lý Thẩm đến, xoa xoa đầu Nhạc Nhạc, y rất không nỡ xa đứa nhỏ này.hoàn cố ý khiến người ôm kia nhà bếp Lý Thẩm gia hài tử đến, mò ra Nhạc Nhạc đầu, rất là không nỡ này đòi hỉ nãi oa oa. Nói rất nhiều với đứa nhỏ xong y mới cho người ôm đi, đứa nhỏ giống như là biết hai vị chủ nhân muốn đi, nó kéo góc áo Hạ Dung lại, nghẹn ngào hỏi nó khi nào mới có thể đến gặp Chính Quân.

Hạ Dung thấy đứa nhỏ sắp khóc, liền ôn nhu dỗ dành nói y và tướng công sau này nhất định sẽ đến điền trang gặp nó, đứa nhỏ này rất nghe lời, khi biết được mình vẫn có thể gặp được vị Chính Quân xinh đẹp ôn nhu này thì chậm rãi ngừng khóc.

Hạ Dung thấy nó ngoan ngoãn như vậy nên thưởng cho một ít điểm tâm, cuối cùng còn không quên dặn dò quản gia thường ngày quan tâm hai mẹ con họ một chút, chờ giao phó xong mọi việc y mới lưu luyến bảo người ôm đứa nhỏ về.

Chờ đứa nhỏ được ôm đi, Hạ Dung lại nhìn xung quanh phòng một chút, mỗi một nơi đều hợp ý của y. Tuy trong lòng lo lắng cho Cố đại ca, nhưng nghĩ tới hai ngày ở điền trang này, cộng thêm việc ngày mai sẽ phải rời khỏi y liền không muốn chút nào.

Thẩm Tương Ngôn thấy Hạ Dung như thế, không khỏi buồn cười nói, "Điền trang này vốn là nhà của chúng ta, sau này muốn đến ở cũng đâu có khó khăn gì, đừng như vậy nữa, chờ sau này tướng công rảnh rỗi lại mang ngươi đến ở vài ngày được không?"

Hạ Dung nghe vậy cũng biết là mình nghĩ bậy rồi, sau này cũng không phải là không thể tới, cần gì phải buồn bã như vậy, liền chỉnh đốn lại tâm tình, dùng đôi mắt long lanh nước nhìn Thẩm Tương Ngôn năn nỉ, "Tướng công nhớ phải giữ lời đấy, sau này phải mang Dung Nhi đến đây ở mấy ngày."

Thẩm Tương Ngôn để y làm nũng, thỉnh thoảng trộm chút đậu hủ, gật đầu cười đáp ứng.

————————————

Ngày hôm sau hai người ngồi xe ngựa đi tới Lục gia, dọc theo đường đi xe ngựa từ hai chiếc ban đầu nay đã đã thành bốn chiếc, trong đó có một phần lấy ở điền trang làm lễ tặng cho Lục gia. Cũng may điển trang ở rất gần với trấn Phù Dung, xe ngựa chạy hơn hai canh đã đến nơi.

Người ở Lục gia trang đã được chủ nhân dặn dò từ trước, biết là hôm nay có khách muốn đến bái phỏng, khi nhìn thấy mấy chiếc xe ngựa từ xa chạy tới, liền lập tức đi thông báo. Đợi đến khi bọn hạ nhân nhìn thấy xe ngựa dừng trước cổng, người từ trên xe bước xuống có khí độ bất phàm, càng không dám chậm trễ, vội vàng mở cửa đón khách vào.

Cố Thần nghe hạ nhân báo là có phu phu Thẩm gia đến bái phỏng, bất ngờ bật dậy từ ghế nằm, không thể tin được liền tự mình ra đón, mấy hạ nhân đang hầu hạ bên cạnh giật mình vội vàng chạy lại dìu chủ nhân nhà mình, thai này đang ở ba tháng đầu thai kỳ là thời điểm cần phải cực kỳ cẩn thận, làm sao có thể chịu được dằn vặt như vậy.

Cố Thần không để ý đến bọn hạ nhân đang ngăn cản mình, đẩy cửa ra liền thấy Lục Đình Sinh đang đứng ngoài cửa. Hai ngày nay Lục Đình Sinh đối với y thực sự có thể nói là hạ thấp nhịn y rất nhiều, đúng là ngày đó y tức giận xong cũng nhận ra được việc này có chút kỳ lạ, có thể là không giống như y nhìn thấy.

Huống chi bọn họ dù sao cũng là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, phản ứng lúc đó của Lục Đình Sinh cũng không phải giả. Nhắc đến nha hoàn kia , nàng muốn bò lên giường chủ nhân mà bày ra mưu kế kia, còn tưởng rằng để y nhìn thấy nàng và Đình Sinh dây dưa với nhau, thì có thể khiến y không thể không đồng ý mà nạp nàng làm thiếp Đình Sinh, đúng là to gan lớn mật, cũng chẳng có cửa cho nàng ta đâu.

Tuy biết việc này đúng là cũng không thể chỉ trách Lục Đình Sinh, nhưng vì đang mang thai, ngày thường y phải kiềm chế tính khí, lúc đó lại không thể nào khống chế nổi. Chỉ là y luôn lạnh nhạt khi hắn nhỏ nhẹ với với y mấy ngày liền, nhưng hôm nay nhìn thấy hắn không quan tâm sức khỏe mà canh ở ngoài cửa, thần sắc không có tí không kiên nhẫn nào mà ngược lại là bộ dạng lo lắng cho chính mình, trong lòng y cuối cùng thì cũng nguôi giận không ít, bây giờ y chỉ không biết làm thế nào để mở miệng giảng hòa mà thôi.

"Các ngươi hầu hạ thế nào vậy, còn không mau đỡ Chính Quân." Lục Đình Sinh thấy Cố Thần đi vội như vậy, liền muốn tự mình đi đến dìu, nhưng lại sợ y không thích, chỉ có thể nổi giận với đám hạ nhân.

Cố Thần cũng cố chấp, vừa đi ra vừa nói, "Ta nghe nói là Hạ Dung đệ đệ đến, làm sao có thể không ra nghênh đón được."

Lục Đình Sinh hôm qua đã nhận được thư trả lời, tất nhiên là biết lúc này phu phu Thẩm gia phu phu đã tới, hắn canh trước cửa phòng Cố Thần cũng là sợ y nghe tin liền sốt ruột không cẩn thận xảy ra chuyện, vì vậy liền lên tiếng khuyên nhủ, "Ngươi cứ ở trong phòng chờ một chút, việc đón khách đã có ta lo rồi, bây giờ thân thể ngươi không tiện, vẫn nên cẩn thận một chút mới đúng, ta sẽ bảo người dẫn Hạ Dung tới gặp ngươi." Nói xong cũng không quản Cố Thần trả lời thế nào, liền dặn dò bọn hạ nhân dìu Chính Quân vào nhà, bản thân hắn thì đi thẳng ra tiền viện đón người.

Thẩm Tương Ngôn cười cười nói, "Có gì phiền toái đâu chứ, từ lúc Hạ Dung nghe tin Cố đại ca mang thai tới nay, vẫn luôn muốn đến đây, nay cũng nhân cơ hội này dẫn y đến đây thăm. Còn nữa, lần này tiểu đệ đến cũng có mang chút đồ từ điền trang của bọn ta đến, không phải là đồ quý báu gì, mong Lục đại ca không ghét bỏ." Lục Đình Sinh thấy thế liền mở miệng nói không chê, bọn họ có thể tới đã là rất vui, nói xong liền dặn bọn hạ nhân đem đồ Thẩm Tương Ngôn mang đến đi cất, rồi đưa hai người họ về phòng.

Sau khi hai người khách sáo hai câu, Lục Đình Sinh lúc này mới quay người thi lễ với Hạ Dung nói, "Lần này còn muốn làm phiền Hạ Dung đệ đệ giúp ta này một lần."

Hạ Dung cũng không dám nhận thi lễ này của Lục Đình Sinh, vội vàng nghiêng người tránh đi, thấy Lục Đình Sinh nói khẩn thiết, liền cười hỏi, "Không biết Cố đại ca hiện tại đang ở đâu? Đệ muốn đi gặp huynh ấy một lát."

"Cố đại ca của đệ còn đang ở hậu viện chờ đệ đấy, để ta gọi người đưa đệ tới. Y vốn là muốn đích thân tới đón hai người, nhưng mà y vừa mới động thai khí cách đây vài ngày, nên ta cũng không dám cho y đi lại nhiều quá, đã ngăn y lại, sợ là bây giờ rất giận ta." Lục Đình Sinh lập tức cười khổ, lại gọi một tiểu nha hoàn dẫn Hạ Dung đi gặp Cố Thần.

Thấy Hạ Dung đi rồi, Thẩm Tương Ngôn liền lên tiếng an ủi, "Lục đại ca đừng lo lắng, Hạ Dung cùng Cố đại ca quan hệ xưa nay rất tốt, để hai người họ trò chuyện với nhau là ổn rồi." Nói đến đây Thẩm Tương Ngôn dừng một chút tiếp tục nói, "Huống chi lần trước chúng ta gặp mặt có hơi vội vàng, lần này thời gian đầy đủ chúng ta phải nói chuyện tận hứng mới được."

Lục Đình Sinh nghĩ cũng phải, Cố Thần rõ ràng không giận hắn được, chờ Hạ Dung giúp hắn nói vài câu hay, nghĩ đến đêm nay hắn có thể lại gần y, liền không cần lo lắng nữa, lại lên tinh thần đếntiếp đãi Thẩm Tương Ngôn, hai người bọ họ ngươi một lời ta một lời, không bao lâu liền nói chuyện đến khắp trời nam đất bắc.

————————————

Lại nói đến Hạ Dung được dẫn đến phòng Cố Thần, vừa vào cửa liền thấy Cố Thần một thân trường bào gấm màu thiên thanh bán nằm dựa vào giường nhỏ, thấy Hạ Dung tiếng vào liền vội vàng ngồi dậy, khuôn mặt vốn không cảm xúc cũng hiện lên ý cười.

Cố Thần kéo tay Hạ Dung ngồi xuống, oán giận nói, "Sao đến mà không cho người đến báo huynh trước một tiếng, để ta có thể chuẩn bị tốt mọi thứ chứ."

Hạ Dung cũng không gạt hắn, cười nói, "Là ca phu đặc biệt mời đệ đến để thay y nói vài câu hay với huynh."

Cố Thần nghe thế đột nhiên ho khan vài tiếng, làm hạ nhân bên cạnh hoảng sợ vội đến vuốt ngực thuận khí cho hắn. Đến bây giờ hắn còn không hiểu mới lạ, hóa ra vì thế mà y đứng canh cửa phòng mình, Cố Thần liếc Hạ Dung một cái nói, "Y còn biết mời đệ tới làm cứu binh à, nhưng đáng tiếc cứu binh đã nhanh bán y đi mất rồi."

Hạ Dung cũng không thèm để ý, cầm một miếng mứt trái cây lên ăn, cảm thấy chua hơi quá rồi, ê cả răng, liền không dám ăn nữa. Hạ Dung suy nghĩ một chút vẫn hỏi, "Huynh và ca phu đến cùng là có chuyện gì vậy?"

Cố Thần thở dài kể rõ ngọn nguồn mọi việc, Hạ Dung nghe xong liền ngẩn người, y cũng không phải hoàn toàn không hiểu những chuyện này, trước đây lúc ở Hạ gia dù chưa từng thấy nhưng cũng đã có nghe nói qua, "Vậy tiểu Ngọc kia, Lục đại ca xử lý nàng như thế nào?"

Cố Thần nhớ tới nàng ta thì thần sắc cũng tốt lên một chút, "Lục đại ca của đệ dù sao cũng biết nha đầu này dùng không được, lúc đó đã cho người trói lại đánh mười gậy, nhưng nói thế nào cũng là nha hoàn mẫu thân đưa tới, y cũng không tiện xử quá tay, sau đó cũng chỉ giáng nàng làm nha đầu cấp thấp thôi."

Hạ Dung nnghe xong, liền thở phào nhẹ nhõm, "Lục đại ca cũng không phải loại người như vậy, việc này cũng không thể oán trách một mình y." Lời này đúng là lời xin tha thứ.

Cố Thần vỗ vỗ tay Hạ Dung tay, "Việc này trong lòng huynh hiểu rõ, đệ cũng đừng để ý đến, chỉ cần nghĩ xem ở lại đây mấy ngày, hai chúng ta cung một chỗ trò chuyện với nhau là được."

Hạ Dung gật gật đầu, biết Cố đại ca đã chấp nhận, cũng không còn giận Lục Đình Sinh nữa. Tuy không biết khi nào Cố đại ca mới chịu để ý đến ca phu, nhưng tính ra thì việc này y làm cũng không phụ lòng ca phu giao phó, còn những chuyện khác nói nhiều quá cũng không tốt. Hai người họ cũng không còn nói về việc này nữa mà chuyển sang bàn luận chuyện khác.

-----Hết chương 34-----

blogspot: http://cinclouds.blogspot.com/

wordpress: https://cloudsxuixeo.wordpress.com/

Wattpad: https://truyentop.vip/tac-gia/VHV240996

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #đammỹ